Trên dưới Thiểu Dương phái nghe nói có người có thể cứu sống Linh Lung, nhất thời xúc động dâng trào, trong đình viện, rất nhanh đã chật ních người chờ đợi. Lúc Toàn Cơ đẩy Đình Nô đến, bị hù đến nhảy dựng, khó khăn lắm mới từ trong đám người chen tới cửa.
Chử Lỗi đang muốn lên tiếng bảo mọi người rời đi, lại nghe trong phòng có người kêu lên: "Oa, các ngươi sao lại đều tới rồi!" Vì thế vội vàng lắc mình đi vào, chỉ thấy Đằng Xà hai tay đều cầm đầy điểm tâm, miệng cũng nhét đầy, đang vô tội trợn tròn mắt.
Chả trách vừa rồi tìm thế nào cũng đều không thấy y, hóa ra là chạy đến chỗ này ăn. Toàn Cơ cảm thấy bẽ mặt vô cùng, thở dài: "Sao ngươi lại chạy đến đây rồi? Những điểm tâm là chuyện gì xảy ra?"
Đằng Xà nuốt xuống điểm tâm, cười nói: "Ta thấy chỗ này điểm tâm trên bàn bày không ai ăn, vô cùng đáng tiếc. Cho nên. . . người trong phòng kia dù sao cũng sẽ không ăn, còn không bằng để ta hưởng dụng."
"Sau này đừng nói với người khác ta quen biết ngươi." Toàn Cơ lườm y một cái, đẩy Đình Nô tới mép giường. Vũ Tư Phượng vén tầng tầng lớp lớp màn trướng, chỉ thấy Linh Lung nhắm mắt nằm ở trên giường, hô hấp bình ổn, thật giống như đang ngủ, lông mi còn run nhè nhẹ, tựa như lấy tay đẩy một cái là có thể tỉnh lại.
"Linh Lung, bọn muội đến thăm tỷ đây." Toàn Cơ ngồi xuống, nhẹ nhàng thay nàng vén tóc ra hai bên. Đằng Xà thấy có náo nhiệt để nhìn, nhanh chóng sáp lại, từ trên xuống dưới đánh giá nàng, nói :
Rất xinh đẹp, là rõ ràng, bất quá tính khí dịu dàng hơn nàng? Vũ Tư Phượng cùng Toàn Cơ liếc mắt nhìn nhau, đều chỉ cười, không nói gì. Đằng Xà nhất định sẽ vì lời đã nói này của y cảm thấy hối hận.
"Tôn giá cần người ngoài tương trợ không?" Mấy trưởng bối bọn Chử Lỗi cũng đi tới hỏi, dù sao hồn phách không phải là trò đùa, làm không tốt một cái nàng chỉ có thể cứ mãi ngủ như vậy mà thôi.
Đình Nô lắc đầu: "Không cần. Các vị chớ lên tiếng quấy nhiễu là được rồi."
"Hắn là người có thể thi pháp?" Đằng Xà nhỏ giọng hỏi Vũ Tư Phượng. Kỳ thật Đình Nô vừa tiến đến, y liền chú ý tới trên người hắn khí tức không giống người thường, thực hiển nhiên, đây không phải người, là yêu, hơn nữa còn là con yêu rất già. Đằng Xà tuy là thần thú, nhưng đối với yêu cũng không có thành kiến gì, chỉ cảm thấy mọi người đều là chúng sinh, không giống Chử Lỗi rối rắm như vậy. Bất quá y thân là thần tiên, nhưng không biết pháp thuật chiêu hồn ngự hồn, hôm nay để yêu quái giẫm lên đầu khoe mẽ, trong lòng rất ư khó chịu.
Vũ Tư Phượng thấp giọng nói: "Hắn là Giao nhân. Gọi Đình Nô. Nói trước, chuyện này cực kỳ quan trọng, giữa chừng ngươi đừng quấy rối. Vạn nhất xảy ra sai lầm gì, tính tình của Toàn Cơ ngươi biết rồi đấy."
Đằng Xà quả nhiên sắc mặt trắng nhợt, an phận dựa vào ở bên cạnh không động đậy.
Đình Nô từ trong tay áo lấy ra hồn phách của Linh Lung, nghiêng miệng lọ, ngón tay khum lại, mở nắp ra, mấy đám hỏa diễm sống động kia lập tức rơi xuống ngực Linh Lung, nhảy nhót yếu ớt. Mọi người đều ngừng thở, xem y làm như thế nào.
Đình Nô duỗi ngón tay khơi đám hỏa diễm, ở trên trán Linh Lung nhẹ nhàng vẽ một vòng, thấp giọng niệm chú : "Hồn hề quay về! Để quân mãi kiếm tìm, sao lang bạt tứ phương? Bỏ nơi trú an ổn, mà đến nơi vô định."
Niệm chú như vậy ước chừng non nửa khắc, chỉ thấy mấy đám hỏa diễm kia bỗng nhiên rục rịch, đều tự phân tán ra trên người Linh Lung, có dừng ở trên trán, có dừng ở ngực, có dừng ở bụng. Đình Nô tức khắc ngừng niệm, cổ tay lật một cái, kẹp lấy hỏa diễm cũng nhẹ nhàng hạ xuống trên người nàng, chậm rãi du động, thẳng lướt đến trán nàng, liền chui vào từ chỗ đỉnh đầu.
Trên giường Linh Lung bỗng nhiên hơi hơi nhíu mi, bộ dạng như là muốn tỉnh dậy, trong miệng "Ưm" một tiếng. Toàn Cơ mừng rỡ, đang muốn tiến đến hỏi, lại bị Vũ Tư Phượng kéo lại, ý bảo nàng đừng cắt ngang pháp thuật tiến hành. Đình Nô lại kẹp lấy đám hỏa diễm trên vai trái nàng, lặp lại lời niệm chú kia, sau cùng vung lên, hỏa diễm kia 'thốc' một tiếng chui vào vai trái nàng. Lông mi Linh Lung run lên, bỗng nhiên nước mắt chảy xuống.
Sáu đám hỏa diễm còn lại, đều được y dùng phương pháp niệm chú đồng dạng, cuối cùng chui vào trong cơ thể nàng. Biểu tình trên mặt nàng cũng là thiên biến vạn hóa, khi thì vui mừng, khi thì uể oải, khi thì u buồn, khi thì phẫn nộ. Mọi người biết đó là bởi vì hồn phách trở về thân thể, cho nên nhiều loại dục niệm tình cảm cũng nhất nhất trở về, thẳng đến khi một đám hỏa diễm cuối cùng, Đình Nô đã là đầu đầy mồ hôi, nét mặt suy sụp rốt cuộc cứng rắn chống đỡ đem một hồn quan trọng nhất này tiến vào trong ngực nàng, chỉ nghe Linh Lung "Oa" một tiếng, đột nhiên mở mắt ra, đau khóc thành tiếng, một mặt kêu to: ". . . Không bằng trước gϊếŧ ta đi!"
Một câu chưa xong, bỗng nhiên phát giác đang ở trong phòng của mình tại Thiểu Dương sơn, không khỏi ngây người, mờ mịt không biết năm nào tháng nào.
Đình Nô kiệt sức, vỗ lên đỉnh đầu nàng, cuối cùng cười nói: "Thành công rồi."
Mọi người mừng rỡ như điên, đồng loạt xông lên, bảy tám cái miệng hỏi thăm Linh Lung. Hỏi cái gì cũng đều có, thế nhưng nàng lại thủy chung mờ mịt, vẫn giống như không rõ mình tại sao lại từ núi Cao thị đột nhiên về tới Thiểu Dương sơn.
Lập tức phu phụ Chử Lỗi giải thích cho nàng tiền căn hậu quả, trong lòng Toàn Cơ tuy vui sướng tới cực hạn, nhưng tịnh không kích động, chỉ cần nhìn thấy Linh Lung tỉnh lại, như vậy so với cái gì cũng đều tốt hơn. Rất nhiều lời, sau này hẵng nói. Nàng đẩy Đình Nô đến bên cạnh, cười nói:
"Đình Nô. . . Cám ơn ngươi." Một câu chưa xong, hai hàng nước mắt vẫn là nhịn không được lăn xuống.
Đình Nô ảm đạm cười, vỗ vỗ tay nàng, tỏ vẻ an ủi. Đằng Xà ở một bên trừng nhìn chằm chằm hắn hồi lâu, thấy hắn mặt giãn ra mỉm cười, trong đầu lập tức như điện quang hỏa thạch, nhảy dựng lên kêu: "Là ngươi là ngươi! Tên giao nhân trong thiên trì kia! Ta gặp ngươi rồi!"
—
Tiếng kêu này của y, đều dọa mọi người trong phòng giật nảy mình, đồng loạt quay đầu nhìn y. Đằng Xà có chút xấu hổ, sờ sờ tai, cười nói: "Ách. . . Không có việc gì. . . Các ngươi tiếp tục. Ta tùy tiện nói đùa thôi."
Nói xong y ngồi xổm xuống trước mặt Đình Nô, thẳng tắp nhìn hắn, nói : "Là ngươi đi? Bởi vì tội liên đới bị cách thần chức, tên giao nhân kia."
Đình Nô lãnh đạm nói : "Là ta. . . thì như thế nào? Đã lâu rồi không gặp, Đằng Xà đại nhân. Làm khó ngươi vẫn còn nhớ đến tên Giao nhân bé nhỏ này."
Đằng Xà cả giận nói: "Bớt nói nhảm đi! Ngươi quen hắn đi? Hắn còn thiếu lão tử một trận đòn đó!"
Đình Nô bất vi sở động, lãnh đạm nói : "Đằng Xà đại nhân mỗi ngày đều đánh nhau với người ta, ta không biết ngươi nói hắn là người nào."
"Hắn a! Chính là hắn! Bị giam ở âm phủ! Vô Chi Kỳ!"
Đình Nô rũ mi xuống, thấp giọng nói: "Ta không biết. Lúc trước không phải thượng giới các ngươi tống giam hắn sao? Sao lại tới hỏi ta."
"Này, ngươi. . ." Đằng Xà đang muốn phát hoả, tóc bỗng nhiên bị người ta dùng lực kéo, đau đến y quát to một tiếng. Toàn Cơ nắm tóc y, cả giận nói: "Giọng ngươi quá lớn rồi! Ngươi muốn làm gì Đình Nô? !"
Đằng Xà giận tím mặt, chửi rủa: "Thối tiểu nương! Ai cần ngươi quản chuyện người khác! Đúng rồi! Lúc trước chính là ngươi cướp của ta! Lão tử còn chưa tìm ngươi tính sổ đâu!"
Nói còn chưa dứt đã bị nàng một cước đạp lên, "Không biết ngươi ồn ào cái gì! Câm miệng đi!"
Nàng cười với Đình Nô, thở dài nói: "Thật có lỗi, đây là Linh Thú Đằng Xà của ta. Hắn tính tình rất thối tha, nếu khi dễ ngươi, nhất định nói cho ta biết. Ta trở về hung hăng trừng phạt hắn."
"Thối tiểu nương. . ." Đằng Xà bị nàng giẫm ở dưới chân, muốn phản kháng, lại bị khế ước trói buộc, không có chút năng lực phản kháng, chỉ có thể chửi ầm lên.
Đình Nô ngạc nhiên nói: "Hắn. . . thành Linh Thú của ngươi?"
Toàn Cơ gật đầu: "Đúng nha. Bất quá hắn thật sự rất đáng ghét, sắp bị hắn phiền chết rồi."
Đình Nô ngây người sau một lúc lâu, bỗng nhiên thất thanh cười lên. Toàn Cơ bị hắn cười đến mờ mịt, hỏi: "Làm sao vậy? Ngươi cười cái gì?"
"Không có gì..." Đình Nô dùng tay áo che miệng, vẫn nhịn không được ý cười tràn ra. Hắn nhớ tới chuyện trước kia, Đằng Xà là nhân vật ầm ĩ hay gây hấn đệ nhất Thiên giới, cứ luôn cho rằng lão tử đệ nhất thiên hạ. Sau lại nghe nói Chiến thần tướng quân chẳng những là nữ tử, còn lợi hại vô cùng, một mình đối mặt thiên quân vạn mã, không hề sợ hãi, y liền suốt ngày ở trên Thiên đình tìm kiếm bóng dáng nàng, suốt ngày kêu la muốn cùng Chiến thần tướng quân đánh một trận.
Cuối cùng Chiến thần phạm tội bị phạt hạ giới lịch kiếp, y rơi vào đường cùng chỉ có thể buông bỏ hùng tâm tráng chí này. Lần này không biết nhân duyên trùng hợp như thế nào, lại có thể gặp Toàn Cơ, nghĩ đến nhất định là y khiêu khích trước, hai người đại chiến một hồi, kết quả nhất định là y thua, lại còn trở thành Linh Thú của nàng. Trong lòng y là không cam, có thể suy nghĩ liền biết.
Đằng Xà bị Toàn Cơ giẫm dưới chân, rốt cuộc vứt bỏ phản kháng, chỉ nói: "Vô Chi Kỳ bị bắt, việc này là ta sau này mới biết được. Ta đi tìm Thiên đế lão gia tử lý luận, lại bị hắn đuổi ra, còn cấm bế một trăm năm."
Y nói thực bình thản, Đình Nô có chút động dung, thấp giọng nói: "Làm khó Đằng Xà đại nhân. . . không ngờ lại vì hắn mà cầu tình..."
"Cầu tình cái rắm a! Hắn thiếu lão tử một trận đánh! Muốn chết muốn sống, ít nhất cũng phải chờ đánh xong với lão tử rồi nói sau!"
Y rống rất có khí thế, có vẻ như không có nửa điểm chột dạ. Đình Nô cười nói: "Cho dù như vậy. . . vẫn là muốn thay Vô Chi Kỳ cảm tạ một phen yêu mến của Đằng Xà đại nhân."
Toàn Cơ nghe bọn hắn nói cái gì Vô Chi Kỳ, cái gì đánh nhau, chỉ cảm thấy có chút quen thuộc, nhất thời lại nhớ không nổi là cái gì. Đang cố gắng suy nghĩ, chợt nghe phía sau có người gọi nàng: "Toàn Cơ!"
Là giọng nói của Linh Lung. Nàng vừa mừng vừa sợ quay đầu lại, giẫm lên mặt Đằng Xà không chút khách khí bước qua, chạy vội tới bên giường. Chỉ thấy Linh Lung quan tâm lại kích động nhìn mình. Nàng kêu một tiếng: "Linh Lung." Thanh âm bỗng nhiên nghẹn ngào, tiếp theo ôm cổ nàng, rốt cuộc nói không nên lời.
Tỷ ấy còn sống trở về rồi, cuối cùng cũng cứu sống tỷ ấy rồi. Toàn Cơ ôm chặt lấy nàng, giống như đã cả đời chưa từng thấy nàng, cứ ôm nhau như vậy, ai cũng không muốn buông tay trước.