Trâm hoa đại hội năm trước, mấy người bọn Toàn Cơ còn là tiểu hài tử, chỉ có phần ở bên cạnh xem. Linh Lung lại càng không chỉ một lần ảo tưởng bộ dáng mình sau khi lớn tham gia đại hội, đem toàn bộ đối thủ nhất nhất đánh ngã xuống đất, kia là bực nào phong quang vinh diệu. Ai ngờ một vòng trâm hoa đại hội mới bốn năm sau, người tham gia là người trước kia một mực không có hứng thú nhất - Toàn Cơ, còn là bởi vì nguyên nhân Hiên Viên phái, thêm một đệ tử mà bổ khuyết vào.
Trên đường đi đến Phù Ngọc đảo, Linh Lung đè nén không được hưng phấn, không ngừng cùng Toàn Cơ nói về tình hình đại hội. Nàng vẫn là không đổi được bản tính trước kia, không biết từ chỗ nào kiếm được tin tức nho nhỏ về đệ tử tham gia, ngay cả người ta dùng vũ khí gì, thậm chí ghét ăn cái gì đều điều tra ra được, thuộc như lòng bàn tay nói cho Toàn Cơ nghe.
Linh Lung kể từ sau khi biết quan hệ của Toàn Cơ cùng Tư Phượng, liền thích lấy chuyện này ra đùa giỡn.
Toàn Cơ vừa nghe đến ba chữ "tiểu phu thê", không khỏi đỏ mặt liếc nàng một cái, thấp giọng nói: "Tỷ đừng nói lung tung như vậy! Lại nói, tỷ rốt cuộc kiếm ở đâu ra nhiều tin tức như thế..."
Linh Lung đắc ý vỗ vỗ ngực, cười nói: "Tỷ tự có biện pháp! Hắc hắc, chỗ phụ thân có danh sách đệ tử dự thi, sớm đã bị tỷ trộm xem đến nhừ rồi! Vốn tên của muội cùng Tư Phượng đều ở bên trên, bất quá hiện tại tên của Tư Phượng đã bị gạch rồi. Thiểu Dương phái chúng ta, trừ tỷ ra, mọi người chữ lót Mẫn đều có nha! Đại sư huynh nè. Tam sư huynh nè. . . Tiểu Lục tử. . . nè . . ."
Linh Lung xì một tiếng bật cười, điểm lên trán nàng, nói : "Không biết xấu hổ! Muội có tự tin có thể thắng lớn như vậy sao? Hừ hừ, là tiểu Lục tử không có mặt, bằng không làm sao đến phiên muội mạnh miệng!"
Nữ nhân này, là điển hình có tình nhân quên thân nhân a . . . Toàn Cơ bất đắc dĩ nhìn nàng, "Đại sư huynh cũng rất lợi hại, lại nói, muội còn chưa thấy qua bản lĩnh của huynh ấy đâu! Phụ thân cứ luôn nói huynh ấy có tư chất, có năng lực, vạn nhất lần này phải đối đầu với huynh ấy, muội nói không chừng thất bại nha."
Nàng lần này trở lại Thiểu Dương phong, liền chưa thấy qua Đỗ Mẫn Hành. Lần này mọi người cùng xuất phát đi Phù Ngọc đảo, y cũng ở trong đám người phía sau, tịnh không lộ diện, như là cố ý tránh né. Y vì sao không muốn xuất hiện chứ? Mọi người giống như trước cười nói lớn tiếng, thật tốt.
Nếu như nhường nhịn, vậy còn có ý nghĩa gì? Toàn Cơ quay đầu lại, nhìn lướt qua đám người phía sau, loáng thoáng thấy một mạt thân ảnh lam nhạt, chỉ lóe lên một cái, liền ẩn ở phía sau đám đông, nàng mất mát xoay người lại. Kỳ quái, Đại sư huynh đã từng ôn nhu hiền lành đi nơi nào rồi?
******
Sau giờ ngọ, mọi người ngự kiếm đã đến Phù Ngọc trấn. Bởi vì trâm hoa đại hội triệu tập, trên trấn cơ hồ chính là kín người hết chỗ, khắp nơi đều là đệ tử tới xem cuộc chiến. Phù Ngọc đảo không thể so với những phái khác, cả đảo đều là võng kiếm bao phủ, không thể tùy tiện đi vào, cho nên rất nhiều nhàn tạp nhân đẳng đều bị đệ tử trông coi ngăn ở trên trấn. Chất vấn, tranh cãi, kêu la. . . cái gì cũng đều có, nhưng Đông Phương Thanh Kỳ hiển nhiên quyết tâm, trừ bỏ bốn đại phái, những người khác hết thảy đều không được lên đảo.
"Chưởng môn, người xem. . ." Sở Ảnh Hồng thấy trên trấn loạn thành một đoàn, không khỏi hơi hơi nhíu mi.
Chử Lỗi hơi hơi vuốt cằm, thấp giọng nói: "Đảo chủ tự nhiên có kiến giải của hắn, hành động lần này tuy rằng dễ dàng đắc tội bằng hữu các phái, nhưng vẫn là thượng sách tránh đi phiền toái."
Dù sao lúc trước có yêu ma phá hỏng Định hải thiết tác, xem cuộc chiến trâm hoa đại hội lại là long xà hỗn tạp, loại người nào cũng có, nếu mở rộng đại môn để người ta tiến vào, Phù Ngọc đảo là một hòn đảo đơn độc nằm giữa biển, địa thế không tốt, khó coi, thực dễ dàng gặp loạn tử.
Mọi người đi đến phụ cận, quả nhiên nghe được những người kia đang tranh cãi. Đi đầu náo loạn chính là hai tân môn phái mấy năm gần đây khí thế to lớn, lúc trước mỗi lần trâm hoa đại hội đều có phần bọn họ xem cuộc chiến, cũng từng hướng Chử Lỗi lấy lòng, hi vọng gia nhập tổ chức hàng ngũ trâm hoa đại hội, bất quá đều bị Chử Lỗi từ chối khéo. Lần này bọn họ lại đến Phù Ngọc đảo xem cuộc chiến, kết quả ngoài ý muốn không được vào, ở chỗ này cùng chúng đệ tử trông coi ầm ĩ đến không thể chấm dứt.
". . . Trâm hoa đại hội chính là sự kiện của võ lâm, cũng không phải của một nhà Phù Ngọc đảo ngươi nha! Thiểu Dương phái người ta đều không có cự người ngoài ngàn dặm, các ngươi quá đề cao chính mình đi!"
Người nói chuyện trên mặt có râu quai nón, chính là một nhân vật cấp bậc trưởng lão trong tân môn phái. Mấy đệ tử Phù Ngọc đảo đứng ở đối diện y mặt không đổi sắc, hòa nhã nói: "Đảo chủ có lệnh, trâm hoa đại hội chưa chính thức bắt đầu, Phù Ngọc đảo trừ bỏ tứ đại phái dự thi, những người còn lại hết thảy không được tiến vào. Kính xin chư vị ở trên trấn nấn ná vài ngày, chờ đại hội chính thức bắt đầu, lại lần lượt lên đảo. Có chỗ nào đắc tội, xin hãy thứ lỗi."
Mấy người náo loạn kia làm sao quản bọn họ nho nhã nói gì, cứ ồn ào, nghe đến Chử Lỗi rất không kiên nhẫn, nhướng mày, cất cao giọng nói: "Trên dưới Thiểu Dương phái tới thăm, thỉnh cầu thông báo."
Ba chữ Thiểu Dương phái ném ra, nhất thời hoàn toàn yên tĩnh. Mọi người dây dưa lập tức dạt ra hai bên, cấp cho bọn họ một con đường đi tới. Đệ tử Phù Ngọc đảo vừa thấy là đám người Chử Lỗi, lập tức đầy mặt tươi cười. Ngày đó Phù Ngọc đảo bị yêu ma tập kích, toàn dựa vào Chử chưởng môn cùng Điểm Tình cốc Dung cốc chủ tương trợ, mới để cho bọn họ thoát được một kiếp, cảm tình của chúng đệ tử đối với bọn hắn tự nhiên không tầm thường.
Mấy người đệ tử kia lập tức điền vào khách biểu, phái hai người đưa bọn họ lên Phù Ngọc đảo. Mọi người vây xem bên cạnh tuy rằng không cam lòng, lại cũng không dám ở trước mặt Thiểu Dương phái danh tiếng này càn rỡ, đều tự thì thầm, trơ mắt nhìn bọn họ thuận lợi qua cửa.
Liễu Ý Hoan đi theo phía sau Vũ Tư Phượng, cười nói: "Khí phái thật lớn, Phù Ngọc đảo này là đang đắc tội với người ta. Ngày tháng sau này có thể khó khăn lớn đây!"
Vũ Tư Phượng không nói gì, bên cạnh Linh Lung thính tai nghe được, hừ một tiếng, nói : "Sợ đám tán nhân giang hồ kia sao? Đắc tội thì đắc tội, bọn họ có thể thế nào!"
Liễu Ý Hoan đáng khinh cười, nói : "Chẳng thế nào, Linh Lung cô nương nói đều là đúng. Ta nói đều là sai."
Linh Lung thấy loại bộ dạng vô lại này của y, trong lòng căm tức. Nhớ tới y là bằng hữu của Toàn Cơ, không tiện phát tác, đành phải quay phắt đầu đi, không để ý tới y.
Vũ Tư Phượng nói: "Tuy nói Phù Ngọc đảo là một trong ngũ đại phái thiên hạ, nhưng như hôm nay đắc tội với người ta như vậy, sau này hành tẩu giang hồ chính là khó khăn trùng điệp. Những đệ tử của bọn họ đã từng ra ngoài rèn luyện, môn phái các nơi đều cũng nhường nhịn bao dung, sau này vị tất được thế nữa."
Linh Lung ngạc nhiên nói: "Ý của ngươi là, chúng ta trước kia xuống núi rèn luyện, thuận lợi như vậy, cũng là bởi vì những người khác nhường nhịn?"
Vũ Tư Phượng gật gật đầu: "Không sai, tiện cho người, cũng tiện cho mình. Huống chi bọn họ nhường không phải là mấy tiểu bối chúng ta, mà là danh tiếng thiên hạ ngũ đại phái. Tuy nhiên danh tiếng tiếp tục lớn nữa, cánh tay cũng vượt không quá đùi, thật sẽ phạm vào chúng nộ, liền là thiên hạ độc đại, người ta cũng không ăn bộ dáng kia của ngươi."
Linh Lung im lặng, mấy vấn đề này nàng không hề suy nghĩ qua.
Vũ Tư Phượng lại nói: "Trước mắt liền xem Đông Phương đảo chủ làm sao an trí người lưu lại ở Phù Ngọc trấn. Nếu chiêu đãi tốt, mọi người vẫn là tương kính như tân, sau khi đại hội bắt đầu, mở ra Phù Ngọc đảo cho phép nhàn nhân tiến vào, kia tất nhiên là thượng sách. Nếu phát sinh xung đột, cho dù là rất nhỏ, sau này Phù Ngọc đảo cũng sẽ khó làm người."
Vẫn luôn buồn bực ở bên cạnh không nói lời nào Đằng Xà đột nhiên hừ hừ cười, nói: "Sợ con chim! Toàn sát là được! Thực lực mới là tiền vốn nói chuyện."
Y vĩnh viễn là khinh suất như vậy. . . Toàn Cơ lườm y một cái: "Tư Phượng đang nói chuyện, ngươi chõ mõ vào làm gì!"
Đằng Xà căm tức cực kỳ, trong bụng cũng không biết đem nàng mắng bao nhiêu lần."Ngươi thích nghe hắn nói, thì để hắn nói luôn đi, nói chết hắn!" Y làu bàu, nhưng rốt cuộc không dám để nàng nghe rõ.
Vũ Tư Phượng nói: "Cả ngày kêu đánh kêu gϊếŧ, không phải bổn phận của người tu tiên. Người ta cấp mặt mũi cho ngươi, tôn ngươi là thiên hạ ngũ đại phái. Không cho ngươi mặt mũi, bảo ngươi làm sai, chẳng lẽ ngươi thật đúng là gϊếŧ tới cửa?"
Có cái gì không thể. . . Trời đất bao la, mặt mũi là lớn nhất. Lời này của Đằng Xà chỉ có thể nói thầm trong bụng, tránh cho Toàn Cơ gây khó dễ với y.
Mọi người đang vừa đi vừa nói chuyện, chợt nghe phía sau một người cao giọng nói : "Sư phụ! Xin chờ chút!"
Toàn Cơ nghe giọng nói kia chỉ cảm thấy quen tai vô cùng, vừa quay đầu lại, giật mình đến thở dốc vì kinh ngạc. Trong đầu ong một tiếng, như dây cung bỗng nhiên bị đứt, thoáng cái đã không còn âm thanh.
Chung Mẫn Ngôn!
Hắn đã đổi lại thường phục bình thường, đứng ở phía sau đám người, lẳng lặng nhìn bọn họ. Mọi người đều ngây người, ngay cả Linh Lung cũng ngơ ngác, hoài nghi là xuất hiện mộng tưởng hão huyền.
Chung Mẫn Ngôn chậm rãi từ phía đám người tiến tới, đi đến trước mặt Chử Lỗi, khụy gối quỳ xuống, trán dập xuống đất, trầm giọng nói: "Ác nghiệt đồ Chung Mẫn Ngôn, bái kiến sư phụ!"
Chử Lỗi vẫn chưa kịp phản ứng, một bên Linh Lung đột nhiên nức nở một tiếng, từ trong đám người lao ra, nhào vào trên người hắn, gắt gao ôm cổ hắn, khóc đến nói cũng không nói được.