Tư Phượng cười một tiếng, đuổi theo bắt lấy cổ tay nàng, đang muốn nói chuyện, chợt nghe bên cạnh vang lên tiếng sột soạt, có người vẹt hoa mà đến, hai người định thần nhìn lại, là Chung Mẫn Ngôn. Hắn vừa thấy Toàn Cơ và Vũ Tư Phượng, lập tức nhướng mày cười nói: "Thì ra các ngươi ở chỗ này, để ta tìm lâu quá."
Hai người đều là ngẩn ngơ, đều nghĩ mới vừa rồi hắn rõ ràng cùng Linh Lung ở trong đình viện huynh nồng muội thắm, như thế nào lại có công phu như vậy, liền một người đã ra đây rồi?
Chung Mẫn Ngôn thấy hai người hắn ngẩn người, liền cười nói: "Sao lại nhìn ta như thế? Sư phụ bảo ta đến gọi các ngươi đó, ông hình như có việc muốn phân phó."
Toàn Cơ ngạc nhiên nói: "Không phải bảo bọn muội đi ăn cơm sao?"
Chung Mẫn Ngôn sửng sốt, tiếp đó cười nói: "A. . . Đúng. Bất quá mới vừa rồi ông còn nói có việc muốn nói."
Chung Mẫn Ngôn mặt không đổi sắc, nói : "Nàng đã đi trước rồi. Chỉ chờ các ngươi thôi."
Vũ Tư Phượng chợt cười lạnh nói: "Nàng đi trước? Chưa chắc đâu!" Lời vừa nói ra, Chung Mẫn Ngôn sắc mặt nhất thời kịch biến, tung người lên, ấy vậy mà lại nhảy lên cao ba trượng, như là muốn trốn. Vũ Tư Phượng sớm đã có chuẩn bị, đem đạn châu nắm chặt trong lòng bàn tay tung một nắm ra, chỉ nghe "Phốc phốc" vài tiếng trầm đục, trúng ngay giữa lưng kẻ nọ. Thân mình gã nhoáng lên một cái, như muốn té xuống, kiếm khí trong tay Vũ Tư Phượng sớm đã vung ra. Mắt thấy sắp đả thương gã, kẻ nọ bỗng nhiên giơ tay bắt lấy cành cây, tựa như nhảy dây, tại không trung lộn nhào một vòng, rơi vào trong bụi cây ở đằng xa. Lúc hai người hắn tiếp tục đuổi theo thì đã muộn, trên mặt đất chỉ để lại vài vết máu, kẻ nọ chạy cực nhanh.
Vũ Tư Phượng dùng ngón tay thấm một chút máu, đặt ở trước mũi khẽ ngửi, một cỗ mùi tanh nhàn nhạt, máu tươi kia trong đỏ mang xanh, cùng máu tươi bình thường rất ư bất đồng. Không phải người! Hắn khẽ nhíu mày. Là yêu. Hắn quay đầu lại nói: "Là giả. Bị huynh dùng lời nói phản kích, đã phát hiện ra sơ hở, tự đào thoát rồi."
Toàn Cơ run giọng nói: "Hắn. . . Hắn biết giả dạng như vậy. Vậy kẻ giả làm phụ thân lừa gạt Lục sư huynh cũng là hắn sao? Hắn. . . Hắn đã lẻn lên Phù Ngọc đảo rồi?"
Hắn đem chuyện buổi chiều gặp được nói cho Toàn Cơ, lúc ấy nghe được Chử Lỗi dẫn theo mấy tân đệ tử lên đảo, hắn cũng không để trong lòng, nhưng sau lại càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp, Chử Lỗi rõ ràng đang cùng Đông Phương Thanh Kỳ ôn chuyện, sao có thể đột nhiên lại mang tân đệ tử gì đó lên đảo?
"Là đám yêu ma kia! Trong đó nhất định có yêu giỏi về biến hóa! Chỉ cần gặp người qua một lần, là hắn có thể biến đến không chút nào khác nhau. Huynh sớm nên nghĩ đến! Đình Nô nói không sai. Mẫn Ngôn lần này trở về, là kế hoạch của bọn chúng! Thừa dịp đoàn người không chú ý, biến hóa một phen lẻn lên Phù Ngọc đảo!"
Vũ Tư Phượng không tiếp tục cố giải thích nữa, xoay người liền đi."Mau! Chúng ta đi tìm cha muội cùng Đông Phương đảo chủ!"
Hai người vội vàng đi về phía chỗ chính sảnh, nửa đường bỗng gặp được Linh Lung, nàng vừa thấy Vũ Tư Phượng cùng Toàn Cơ, lập tức cười dài ngoắc: "Các ngươi ở chỗ này nha! Đi thôi, chúng ta cùng đi chính sảnh!"
Toàn Cơ đã bị kẻ biết biến hóa kia hù dọa, chỉ sợ Linh Lung cũng là giả, lúc này cũng không đáp lời, "Xoẹt" một tiếng rút ra Băng Ngọc. Linh Lung ngẩn ra, nói : "Muội làm gì thế?" Toàn Cơ ra vẻ như phủ đầu chém xuống, Linh Lung bị dọa sợ, không nhúc nhích, trơ mắt nhìn Băng Ngọc từ đỉnh đầu hạ xuống.
"Đinh" một tiếng, lại bị Vũ Tư Phượng dùng kiếm ngăn trụ Băng Ngọc, hắn trầm giọng nói: "Đợi chút!"
Linh Lung sắc mặt trắng bệch, khó tin nhìn hai người hắn, sau một lúc lâu, nước mắt to như hạt đậu ở trong hốc mắt lăn qua lăn lại, run giọng nói: "Các ngươi. . . Các ngươi làm sao vậy? Toàn Cơ? Tư Phượng? Xảy ra chuyện gì?"
Vũ Tư Phượng hòa nhã nói: "Ngươi từ đâu tới đây? Mẫn Ngôn sao lại không thấy?"
Linh Lung nói : "Ta. . . mới từ trong đình viện của Mẫn Ngôn. . . nam nhân tóc trắng kia nói dọn cơm gì đó. . ."
Toàn Cơ thở dài một tiếng, vội vàng thu lại Băng Ngọc, tiến lên trước ôm cổ Linh Lung, thấp giọng nói: "Xin lỗi. . . đã dọa tỷ rồi."
Linh Lung kinh sợ vừa qua, tính khí điêu ngoa lại nổi lên, dậm chân lạnh lùng nói: "Các ngươi rốt cuộc đang đùa cái gì? ! Vũ Tư Phượng! Ngươi nói cho ta!"
Vũ Tư Phượng nói : "Đám yêu ma kia đã lẻn lên Phù Ngọc đảo rồi. Mới vừa rồi biến thành bộ dáng Mẫn Ngôn đến bảo chúng ta, bị ta phát hiện sơ hở, đả thương chạy trốn rồi. Mới vừa rồi thấy ngươi cũng là một người, cho nên khó tránh khỏi đa nghi. Mẫn Ngôn đâu?"
Linh Lung cũng là bị dọa đến nhảy dựng, vội la lên: " Mẫn Ngôn mới vừa rồi bị phụ thân kêu đi rồi! Ta vốn cũng muốn đi, nhưng phụ thân không cho ta đi, chỉ bảo ta đi trước. . ."
"Không đúng! Đó không phải cha ngươi!" Vũ Tư Phượng lớn tiếng nói, "Là giả! Không tốt! Chúng ta mau tìm!"
Toàn Cơ đối với kẻ biết biến tới biến lui này thống hận vô cùng, nghĩ đến là hắn đã lừa Chung Mẫn Ngôn, lại càng hận không thể dùng Băng Ngọc đâm hắn thành tổ ong vò vẽ. Linh Lung còn có chút mờ mịt, bất quá nghe bọn hắn nói muốn tìm, tự nhiên không chịu bỏ lỡ, ba người lập tức trở về tìm, thuận theo hướng Chung Mẫn Ngôn bị mang đi cấp tốc ngự kiếm lao vun vút.
Rừng rậm xanh biếc như cuộn sóng, liên miên không dứt, cuộn qua lòng bàn chân. Toàn Cơ mắt sắc, sớm trông thấy góc áo xanh thẫm của Chung Mẫn Ngôn, hắn quỳ trên mặt đất, đứng đối diện chính là Chử Lỗi. Nàng đang muốn mở miệng kêu, Linh Lung đã sớm hét ầm lêm: " Mẫn Ngôn! Đừng nghe hắn! Hắn là phụ thân giả!"
Chung Mẫn Ngôn ngạc nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy ba người hắn ngự kiếm phi tốc hạ xuống, Toàn Cơ không kịp nói chuyện, rút kiếm liền hướng Chử Lỗi tấn công tới. Chử Lỗi lùi một bước về phía sau, lưu loát lách qua một kiếm này, trong miệng lạnh lùng nói: "Càn rỡ! Các ngươi đây là làm gì? !"
Chung Mẫn Ngôn bất minh sở dĩ, thấy Toàn Cơ chiêu chiêu ngoan độc, đều hướng chỗ yếu hại của Chử Lỗi tấn công tới, không khỏi vội la lên: "Toàn Cơ! Ngươi điên rồi? !" Lời còn chưa dứt Vũ Tư Phượng cũng theo sau rút kiếm tương trợ, hắn tức thì bị làm cho loạn thất bát tao, liên thanh nói : "Làm gì thế này? Các ngươi. . . đều nổi điên sao?"
Linh Lung túm lấy hắn, vội la lên: "Ngươi bị gạt! Phụ thân nói ông chưa từng phân phó để ngươi làm nội ứng! Là có người biến thành bộ dáng ông để lừa ngươi!"
Chung Mẫn Ngôn chỉ cảm thấy như sét đánh giữa trời quang, thoáng cái bị câu nói của nàng đánh đến trong đầu trống rỗng, nửa ngày, mới run giọng nói: "Muội . . . Muội nói cái gì?"
Linh Lung lại nói: "Mới vừa rồi còn có người biến thành bộ dáng của ngươi lừa gạt Toàn Cơ cùng Tư Phượng, bị bọn hắn biết tỏng với lại đả thương nữa! Ngươi thanh tỉnh chút đi! Người như phụ thân, như thế nào lại để ngươi làm chuện nội ứng xấu xa như thế? ! Kẻ kia căn bản không phải là phụ thân!"
Chung Mẫn Ngôn làm sao có thể thanh tỉnh, trong đầu hắn một mảnh hỗn loạn, hơn nữa đối diện ba người càng đấu càng kịch liệt, kiếm khí va chạm phát ra tiếng vang kịch liệt càng làm cho người ta tâm phiền ý loạn. Hắn từ từ ôm lấy đầu, ngồi xổm xuống đất, một chữ cũng nói không nên lời, chỉ cảm thấy mọi thứ đã trải qua từ trước đến nay đều giống như mây mù, mông lung, cái gì cũng không thấy rõ.
Toàn Cơ tấn công như vậy mà cũng không được, trong lòng lo lắng, kiếm chiêu bỗng nhiên thay đổi, tựa như Giao Long xuất hải, vòng vòng đan xen. Trên Băng Ngọc thấp thoáng có hỏa quang lập lòe, dần dần, được nàng càng múa càng nhanh, như một con hỏa xà dữ tợn thè lưỡi vẫy đuôi. Chử Lỗi lúc trước còn có thể ứng phó công kích của hai người hắn, đến giờ rốt cuộc cảm thấy cật lực, động tác của nàng càng lúc càng nhanh, khiến người ta hoa cả mắt, hơn nữa Vũ Tư Phượng thân hình quỷ dị, thường hay từ những nơi không tưởng được đâm kiếm đến, gã miễn cưỡng tiếp mấy chiêu, rốt cục nhảy ra, lạnh lùng nói: "Hai người các ngươi là phản rồi? ! Rốt cuộc là giở thủ đoạn gì!"
Linh Lung thấy thần thái, ngữ khí, diễn cảm của gã cùng Chử Lỗi giống nhau như đúc, nguyên bản còn tin chắc gã là giả, lúc này lại có chút không xác định được, nhỏ giọng nói: "Các ngươi. . . từ từ! Hắn không phải giả a?"
Toàn Cơ cười lạnh một tiếng, bắt kiếm quyết tại tay, điềm nhiên nói: "Ngươi gạt được người khác, không lừa được ta! Mùi máu tanh sau lưng ngươi không thể lừa được cái mũi của ta! Yêu khí ngút trời!"
Kẻ nọ bị nàng vạch trần vỏ bọc, lập tức lại tung người mà chạy. Vũ Tư Phượng dùng sức ném kiếm ra, kẻ nọ tại không trung không kịp trốn tránh, chỉ phải bảo vệ chỗ yếu hại ngay ngực, bị bảo kiếm của hắn lướt qua gò má. Gã biến sắc, hai chân tại ngọn cây khẽ khàng điểm một cái, cả người như làn khói lượn lờ dâng lên, nhanh chóng tản ra, không còn bóng dáng nữa.
"Lại để hắn chạy thoát!" Toàn Cơ oán hận một tiếng, hung hăng nện Băng Ngọc vào vỏ kiếm.
Vũ Tư Phượng cười nói: "Không ngại, trên mặt hắn thụ thương, không có biện pháp biến hóa rồi. Bất kể biến thành ai, nhìn thấy trên mặt có sẹo liền biết là hắn."
Hai người quay đầu lại, thấy Chung Mẫn Ngôn bộ dáng mờ mịt thất thố, không khỏi đều thở dài một hơi.
"Đi thôi." Vũ Tư Phượng đi qua vỗ vỗ bả vai hắn, "Đi tìm Chử chưởng môn, đem hết thảy đều nói rõ ràng."