Nói xong, trong chính sảnh một mảnh tĩnh mịch, không có nửa điểm thanh âm. Người trong đại sảnh hơn phân nửa nhìn vào Chử Lỗi, không biết ông muốn xử lý việc này như thế nào.
Chử Lỗi hít một hơi thật sâu, đang muốn nói chuyện, chợt nghe thấy giọng nói thanh thúy của Linh Lung vang lên, nói : "Toàn Cơ, tỷ không phải dỗi. Tỷ là nghiêm túc. Cho nên, muội cũng đừng giận dỗi."
Thế nào lại là giận dỗi? ! Toàn Cơ vội la lên: "Không phải như vậy! Muội. . . Muội cũng rất nghiêm túc mà! Mọi người vốn dĩ đều hảo hảo. . . Đã nói rồi, đã nói rồi sau này ở bên nhau, không xa rời nhau... Nếu nói ra lời hứa như vậy, chẳng lẽ lời hứa không phải dùng để tuân thủ sao?" Nàng gấp đến độ mặt mũi trắng bệch, không thể tin nhìn Linh Lung.
Linh Lung chậm rãi nói: "Thế sự vô thường, chuyện sau này ai cũng không biết, lời hứa... bất quá cũng chỉ từng là lời nói để cầu an lòng mà thôi. Sức người có hạn, há có thể tuân thủ từng lời hứa."
Linh Lung mỉm cười, ôn nhu nói: "Toàn Cơ, cho dù bọn tỷ không tính là người của Thiểu Dương phái, nhưng tỷ như cũ vẫn là tỷ tỷ của muội, Mẫn Ngôn cũng là hảo bằng hữu của muội, cũng không phải từ nay về sau liền xa cách nha."
Toàn Cơ lắc đầu nói: "Nhưng. . . Lục sư huynh như vậy. . . cũng không có biện pháp, tỷ vì sao cũng muốn rời khỏi Thiểu Dương phái?"
Linh Lung cầm thật chặt tay Chung Mẫn Ngôn, nghiêm mặt nói: "Bởi vì ta hiểu được bản thân mình cần chính là cái gì. Nhất định giữa Thiểu Dương phái và Mẫn Ngôn chọn một cái, ta trừ hắn ra không có lựa chọn nào khác. Rời khỏi Thiểu Dương phái, ta sẽ không chết. Nhưng rời khỏi hắn, ta nhất định sẽ chết."
Nàng từ trước đến nay là người năng động cậy mạnh, hôm nay lại có thể nói ra như vậy, quả thực khiến mọi người đang ngồi đây phải kinh ngạc. Mấy câu nói kia nói đến cực đạm, song lại triền miên thâm tình cực kỳ, khiến người ta rung động tận tâm can. Nàng chưa từng trực tiếp thể hiện tình cảm của mình thế này, trước sau vẫn là áp dụng phương thức né tránh ngượng ngùng để đáp trả Chung Mẫn Ngôn. Hiện giờ đột nhiên buông bỏ ý chí, đem lời muốn nói trong lòng nói ra, chỉ cảm thấy thông thoáng rộng mở.
Linh Lung cúi đầu cười, trong ánh mắt tình yêu nồng nàn lan tràn, thấp giọng nói: "Muội nếu có thể nói ra, thì nhất định có thể làm. Tâm ý của muội đã quyết, huynh đi nơi nào, muội liền đi nơi đó."
Toàn Cơ mắt ngơ ngẩn nhìn hai người hắn, bỗng nhiên lấy tay che trán, cúi đầu không nói. Vũ Tư Phượng nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng tránh qua, nói nhỏ: "Linh Lung nói rất có đạo lý, lần này nên nghe theo nàng ấy." Toàn Cơ im lặng gật đầu. Hai giọt lệ rơi xuống trên vạt áo, rất nhanh liền lan ra.
Chử Lỗi chậm rãi xoay người, ánh mắt thâm trầm, nhìn Linh Lung, thật lâu sau, mới nói: "Ngươi thật sự quyết định rồi?"
Chử Lỗi hít một hơi, thở ra thật sâu, vẻ mặt có chút mệt mỏi. Rốt cuộc khoát tay áo, thấp giọng nói: "Ta hiểu rồi. Theo ý ngươi, hai người các ngươi kể từ hôm nay không còn là đệ tử Thiểu Dương phái . . . Bất quá Linh Lung, Mẫn Ngôn, Thiểu Dương phong vĩnh viễn là nhà của các ngươi."
Hai người rưng rưng dập đầu đồng ý, lúc này mới tay nắm tay nhau đứng lên, nhìn vào nhau, ánh mắt hòa cùng một chỗ, như có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói.
Chử Lỗi nói : "Thời gian không còn sớm, cũng nên. . ."
Lời còn chưa dứt, chỉ nghe bên ngoài phòng một trận tiếng người lẫn lộn, theo sát sau Đông Phương Thanh Kỳ mặt mày tươi cười đẩy cửa tiến vào, cất cao giọng nói: "Nhân vật khả nghi toàn bộ đều tìm đến rồi. Các vị mời đi theo ta."
Mọi người theo ông đi ra chính sảnh, quả nhiên thấy bên ngoài đứng đầy người. Đệ tử Thiểu Dương phái đoàn đoàn vây quanh mười mấy người ở giữa, đều là y theo điều kiện tìm ra, trên mặt có sẹo, trên người có máu, người lạ mặt. Một hàng người mặc bạch y bên hông buộc lục đái đi tới, người thanh niên nam tử dẫn đầu nói:
"Danh sách đệ tử cũng đã mang đến rồi, thỉnh chưởng môn cùng chư vị khách quý kiểm tra." Mọi người thấy tuổi tác, khí chất, cách ăn mặc của bọn họ cùng đệ tử bình thường bất đồng, chắc hẳn đó là người của Ngọc Phiến đường.
Người nọ vung tay lên, phía sau đi lên ba bốn người, trong tay nâng khay, bên trong chi chít bày đầy quyển trục, có lẽ chính là bản danh sách đệ tử Phù Ngọc đảo. Đông Phương Thanh Kỳ nhìn lướt qua, hỏi: "Tìm ra được những người không có trong bản danh sách không?"
Người nọ nói: "Thưa không, có một số ở trong bản danh sách, bất quá tên bị gạch, cũng có một số không có trong bản danh sách."
Đông Phương Thanh Kỳ gật gật đầu, dẫn theo mọi người tiến về phía trước, những đệ tử kia nhao nhao tách ra một lối. Mười mấy người bị vây ở giữa nọ sợ hãi không thôi, ai nấy đều rụt vai cúi đầu. Đông Phương Thanh Kỳ nói : "Đều hãy báo tên ra!"
Những người đó đành phải nhất nhất báo ra tên mình, Đông Phương Thanh Kỳ thấy trong đó có rất nhiều đệ tử là bởi vì phạm tội bị trục xuất khỏi Phù Ngọc đảo, không biết bọn hắn đã dùng thủ đoạn gì lại tiềm phục tại trên đảo, còn có mấy người, kẻ là trù phòng hỏa phu thái nông vô danh tiểu bối, vì thế quay đầu lại nói: "Tiểu Toàn Cơ, các con tới nhìn xem."
Toàn Cơ cùng Vũ Tư Phượng từng cùng kẻ nọ chính diện giao phong, vì thế bước tới đánh giá từng người. Vũ Tư Phượng nhìn một vòng, không thấy được chỗ nào khả nghi, trên mặt có sẹo quả có nhiều người, bất quá vị trí chiều dài cùng hắn ở trên mặt kẻ nọ vạch ra không giống nhau. Hắn quay đầu lại nhìn về phía Toàn Cơ, nàng đang đứng trước mặt một người, cúi đầu đang nói gì đó với nàng ta.
Đó là một bé gái thấp bé gầy yếu, đoán chừng là người nhà của hỏa phu, đứng ở đối diện Toàn Cơ lẩy bẩy phát run, rất ư đáng thương. Hắn đi qua, chỉ nghe Toàn Cơ hỏi: "Ngươi run cái gì? Rất sợ sao?"
Cô bé kia run giọng nói: "Không, không. . . Con không có. . . Con thấy kiếm trên người cô nương. . . Có chút không quen."
Toàn Cơ cười nói: "Ngươi ở trên đảo này lâu như vậy, ai nấy ở đây đều đeo kiếm, sao lại nhìn thấy ta thì không quen."
Cô bé kia cúi đầu không nói. Toàn Cơ nâng cằm của nó lên, tinh tế xem xét gương mặt nó, trên mặt kia tuy rằng vô cùng bẩn, lại bóng loáng chỉnh tề, đừng nói sẹo, ngay cả vết tàn nhang cũng không có. Nàng nhìn trái nhìn phải nửa ngày, cũng không nói chuyện, Vũ Tư Phượng thấy cô bé kia bộ dáng sắp khóc, có chút không đành lòng, đi qua nói nhỏ: "Toàn Cơ, cô bé chỉ là đứa nhỏ."
Toàn Cơ buông cằm con bé ra, mỉm cười, bỗng nhiên rút ra Băng Ngọc, chém xuống đầu nó, lạnh lùng nói: "Ngươi cho dù biến thành tro bụi, cũng không thể gạt được cái mũi của ta!"
Mọi người đại kinh thất sắc, chỉ thấy cô bé kia động tác cực nhanh, lăn một vòng tại chỗ, né qua một kiếm kia, hai tay vỗ một cái xuống đất, đứng thẳng lên, lại muốn tung người mà chạy.
Vũ Tư Phượng một phát bắt được sau cổ nó, kẻ nọ dưới tình thế cấp bách dùng lực khẽ tránh, chỉ nghe "rẹt rẹt" một tiếng, cả phía sau lưng nó đều lõα ɭồ ra. Chung quy là thân thể nữ nhân, Vũ Tư Phượng hơi hơi ngẩn ra, không tự chủ được buông tay. Kẻ nọ bất chấp tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ lộ thể, hoảng hốt chạy bừa tìm đường trốn thoát. Lần này cũng không thể so với buổi chiều chỉ có mấy tiểu bối, Đông Phương Thanh Kỳ cùng Chử Lỗi liền ở phía trước, xung quanh còn có vô số đệ tử Phù Ngọc đảo rút kiếm muốn lên. Nó nhìn trái nhìn phải, chỉ thấy Linh Lung cùng Chung Mẫn Ngôn ngơ ngơ ngẩn ngẩn đứng ở bên kia, lập tức chạy về nơi đó.
Chung Mẫn Ngôn đối với kẻ này hận thấu xương, đều là gã làm hại mình gặp phải nhiều sai phạm như vậy. Mắt thấy kẻ nọ hướng về phía mình chạy tới, lập tức rút kiếm nơi tay, cùng Linh Lung hai người chiếm hai bên, muốn chặn gã lại.
Bất ngờ nó lăn một vòng ngay tại chỗ, đứng dậy một lần nữa thì lại trở thành một người nam nhân, mi thanh mục tú, còn mang vẻ ốm yếu, mỉm cười với hắn, ôn nhu nói: "Mẫn Ngôn. Lại gặp rồi. "
Chung Mẫn Ngôn cả người đại chấn, thất thanh nói: ". . . Ngươi. . . Âu Dương đại ca? !"
Y rõ ràng đã sớm chết rồi! Còn là chết ở dưới kiếm của hắn! Hắn tâm niệm như điện, chợt nhớ tới kẻ này am hiểu biến hóa, hẳn là biến thành bộ dáng Âu Dương đại ca để đánh lừa mình. Lập tức cắn răng vung kiếm lên, kẻ nọ lắc mình né qua một kiếm không có lực đạo gì của hắn, cười nói: "Sao vậy. Hơn nửa năm không gặp, đã không nhận ra đại ca sao? Ngày đó đệ đâm ta một kiếm, vết sẹo còn đây này!"
Dứt lời xé xuống áo rách trước người, lộ ra lồng ngực trần, quả nhiên chỗ gần ngực có một vết kiếm, đỏ tươi chói mắt.
Chung Mẫn Ngôn lạnh lùng nói: "Ngươi là giả! Đừng hòng gạt người!"
Nhưng lời tuy nói như vậy, kiếm chiêu trong tay càng phát ra mềm nhũn vô lực. Từng cái nghi hoặc lóe qua trong đầu hắn, đột nhiên, một ý nghĩ đáng sợ chiếm lấy hắn: chẳng lẽ, từ lúc bắt đầu, hắn đã bị gạt rồi? Căn bản không có Âu Dương đại ca gì đó, y xác thực là yêu ma biến hóa, đến mê hoặc hắn, lợi dụng hắn.
Kẻ nọ thừa dịp hắn chưa chuẩn bị, khoanh tay nắm lấy bảo kiếm của hắn, chính là muốn đoạt lấy. Chợt nghe phía sau Linh Lung quát: "Buông tay!" Lợi phong đánh xuống, hướng sau đầu gã xông lại. Đồng Tâm của nàng sắc bén vô cùng, gã không dám nghênh diện, "bụp" một tiếng, lại trên mặt đất lăn một vòng, chật vật tránh qua.
Phía sau lưng bỗng nhiên bị một cỗ đại lực vô thanh vô tức đánh trúng, kẻ nọ kinh hãi, muốn trốn tránh đã là không kịp. Binh khí cũng được, chưởng phong cũng tốt, có thể nghe được thanh âm gã còn có thể né tránh, công kích vô thanh vô tức như vậy gã lại không có biện pháp rồi. Sau lưng bị đánh trúng không khoan nhượng, gã há mồm phun ra một ngụm máu lớn, thần tình thảm hại lảo đảo vài bước, vửa nhìn, lại là Chử Lỗi.
Lập tức người xung quanh toàn bộ xông tới, gã rốt cuộc trốn không thoát, các loại hình thái biến hóa cũng vô pháp duy trì, nguyên bản tóc buộc trên đầu cũng 'vụt' một cái tản ra, nhan sắc từng chút từng chút thay đổi, cuối cùng biến thành màu nâu nhạt. Vốn là khuôn mặt của Âu Dương đại ca, bỗng nhiên dần dần kéo dài, biến thành một con yêu vật dung mạo bình thường đồng tử thảm lục.
Gã thấy mình hôm nay tuyệt không thể chạy trốn, không khỏi cười dài một tiếng, nói : "Các ngươi nên may mắn người tới là ta, mà không phải yêu khác có năng lực dời núi lấp biển. Bằng không, chỉ khoảng nửa khắc tính mạng của bọn ngươi liền đã không còn!"
Đông Phương Thanh Kỳ lạnh lùng nói: "Vẫn còn tà thuyết yêu ngôn hoặc chúng!"
Ông vung chưởng chụp xuống đỉnh đầu gã, Miên Nhu chưởng của ông có thể đánh vào nham thạch tạo ra dấu vết, nếu như đánh lên thân thể có huyết nhục, chỉ sợ xương sọ cũng vỡ vụn mà chết tại chỗ.
Chử Lỗi vội la lên: "Chớ gϊếŧ hắn! Lưu lại khảo tra!"
Vừa dứt lời, chợt thấy cuồng phong lốc cuốn, tro bụi dưới đất đều bị cuốn lên, tiếng gió vù vù sắc nhọn chói tai. Mọi người lập tức bị mờ mắt, cái gì cũng nhìn không thấy. Chử Lỗi thấy gió này tới quỷ dị, vội vàng kêu lên: "Trông coi yêu vật kia!"
Đông Phương Thanh Kỳ ra tay như điện, chụp vào con yêu trước mắt kia, ai ngờ một trảo chụp xuống chỉ bắt vào khoảng không, bên tai chợt nghe thấy một giọng âm trắc khẽ nói: "Ta lại tha cho tính mạng ngươi một lần, niệm vì ngươi đã cứu ta."
Ông đột nhiên ngẩn ra, chỉ cảm thấy tiếng gió xung quanh dần dần ngừng lại, giữa ánh trăng, hai thân ảnh đằng không mà lên, nhẹ nhàng bay qua mấy trượng. Một kẻ trong đó tay chân bị bó, không nhúc nhích, chính là yêu vật mới vừa rồi bị bọn hắn đả thương. Một nam tử mặc hắc y xách gã trong tay, nhìn bóng lưng kia, rất ư quen thuộc.
Người nọ bỗng nhiên quay đầu lại, ánh mắt giống như lãnh điện, đảo qua trên mặt mọi người, Đông Phương Thanh Kỳ thở dốc vì kinh ngạc, lẩm bẩm nói: "Là hắn!"
Không ngờ lại là Âu Dương quản gia đã sớm rời khỏi Phù Ngọc đảo! Y lướt qua trên mặt Chử Lỗi một cái, bỗng nhiên nói: "Ngươi bản lĩnh không tệ!" Lời còn chưa dứt, cổ tay bỗng nhiên vung lên, Chử Lỗi chỉ cảm thấy một cỗ lợi phong đập vào mặt mà đến, nhanh đến kinh người, chính mình tránh không kịp, giữa ngực và bụng đau đớn kịch liệt, như là có vật gì đó không khoan nhượng đánh vào.
"Hãy tự bảo trọng! Sau này còn gặp lại!" Âu Dương quản gia tiếng nói vừa dứt, thân ảnh liền biến mất tại không trung, quả nhiên là tới vô ảnh đi vô tung, khiến người ta hoảng sợ.