(Quyển 4) Lưu Ly Mỹ Nhân Sát

Chương 27: Đêm trước (cửu)



Lại nói Khang Nội Tước từ trong cơ thể Chử Lỗi lấy ra ngoài, nhưng ông vẫn cảm thấy tinh thần suy nhược như ba đêm không ngủ, lại giống như bị đè ép bởi vô số ngọn núi cao, cả người mỏi mệt cực kỳ. Cuối cùng chỉ miễn cưỡng cùng uống hai chén rượu, Linh Lung và Toàn Cơ liền đưa ông về nghỉ ngơi.

Sau khi hầu hạ Chử Lỗi nằm ngủ, Linh Lung dắt tay Toàn Cơ đi về hướng trung đình, như là có lời muốn nói. Trong lòng Toàn Cơ có chút thấp thỏm khó hiểu, thấy nàng đi đến chỗ lan can, chăm chú nhìn một gốc cây nguyệt quế trong đình viện. Mặt trăng như bạc, ánh trăng rọi lên mặt Linh Lung làm lan tỏa một tầng nhu quang nhàn nhạt, cái loại biểu tình bình tĩnh ôn hòa này, nàng chưa bao giờ thấy qua trên mặt Linh Lung.

"Toàn Cơ, muội có khinh thường tỷ không?" Nàng đột nhiên thấp giọng hỏi.


Toàn Cơ ngẩn ra, vội la lên: "Sao lại có được! Sao tỷ lại hỏi vậy?"

Linh Lung nói nhỏ: "Kỳ thật khinh thường cũng không sao cả, cái dạng vứt bỏ phụ thân mẫu thân như ta, chỉ vì bám đuôi một người nam nhân, để người ta nghe được, sẽ nói nữ hài tử này tuyệt không tự trọng, đều cũng sẽ khinh thường ta."

Toàn Cơ lắc đầu, nói: "Sao lại khinh thường? Tỷ là làm chuyện mình thích mà, hơn nữa... tỷ cũng không có vứt bỏ phụ thân mẫu thân nha! Kẻ không biết tình hình nói lung tung... cũng không có liên quan gì đến chúng ta."

"Muội chỉ biết nói loại lời nói con nít này thôi." Linh Lung nở nụ cười, sờ sờ tóc nàng, "Tỷ lại thích dạng tính khí cái gì cũng đều không để ý này của muội. Thật tốt. Tỷ vốn nghĩ thượng vàng hạ cám, ở Thiểu Dương phái cũng vậy, tỷ rõ ràng thích hắn như vậy, mỗi ngày đều muốn gặp hắn, dù thế nào cũng phải để hắn bồi ở bên cạnh trong lòng mới thoải mái. Bất quá tỷ lại sợ những sư huynh đệ tỷ muội khác nói xấu sau lưng, còn luôn lo lắng bọn người trưởng lão nói tỷ, một đứa con gái không tự trọng, cả ngày ở cùng một chỗ với nam nhân. Cho nên tỷ đối với hắn lúc lạnh lúc nóng, đến cuối cùng, hắn không vui. Tỷ cũng không biết trong lòng mình cần rốt cuộc là cái gì. Tỷ muốn rốt cuộc là hai người bọn tỷ vui vẻ, hay là bảo toàn tốt thanh danh của cái tên Chử Linh Lung này?"


Toàn Cơ nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Linh Lung..."

Linh Lung cười nói: "Bất quá trước mắt tỷ hiểu rõ rồi. Miệng người đáng sợ không giả, nhưng suy tính hơn thiệt còn đáng sợ hơn. Hắn có thể vì tỷ không để ý tính mạng, một chút miệng người kia thì tính là cái gì chứ? Toàn Cơ, cái mạng này của tỷ là hắn cứu về, cho dù có bồi cho hắn đi nữa, tỷ cũng cam tâm tình nguyện."

Toàn Cơ nói không nên lời, chỉ có thể gật đầu, sau một lúc lâu, mới nói: "Tỷ cùng Lục sư huynh thế này, muội rất vui vẻ. Muội thích mọi người vui vui vẻ vẻ, luôn ở bên nhau."

Luôn ở bên nhau, giống như lúc còn bé, mọi người cười cười nói nói, ai cũng không xa ai, ai cũng không chết đi. Nàng hình như là một kẻ cô độc quá lâu rồi, khát vọng bảo vệ loại ấm áp này, ai cũng không thể cướp đoạt phá hỏng. Trên đời vốn có nhiều thứ đáng giá dùng để bảo vệ, ở trong mắt người khác rất ư nực cười, có thể chính là chí bảo trong mắt của một người khác.


Linh Lung thấy nàng chững chạc nói lên lời nói trẻ con như vậy, không khỏi "xuy" một tiếng bật cười, thay nàng vén tóc rơi bên tai, nhẹ nhàng giễu cợt nàng: "Vậy Tư Phượng thì sao? Trong mắt muội, hắn chẳng lẽ không phải đặc biệt?"

Toàn Cơ trong lòng lộp bộp một tiếng, nhất thời mặt đỏ tai hồng, á khẩu không trả lời được. Cách nửa ngày, mới nói: "Muội cũng không nghĩ nhiều như tỷ. Muội mặc kệ người khác nói gì làm gì, cười nhạo cũng được, châm chọc cũng được, thậm chí là khinh thường muội. Tóm lại, muội nhất định muốn ở bên cạnh huynh ấy. Ai muốn cướp huynh ấy đi, Băng Ngọc của muội cũng sẽ không khách khí."

Nàng lắc Băng Ngọc một cái, rất có loại tư vị chó trung hộ chủ. Linh Lung tiếp nhận Băng Ngọc, rút ra tỉ mỉ xem xét, lại lấy Đồng Tâm của mình ra so sánh. Nhưng chỉ thấy một thanh kim quang rực rỡ, một thanh ngân huy thăm thẳm, đều tự có đặc sắc riêng, nhưng Băng Ngọc chung quy vẫn là có nhiều hơn một phần linh tính, không thể so sánh với binh khí bình thường.
Linh Lung hâm mộ thở dài một hơi, nói : "Thật tốt, muội có thể sử dụng được Băng Ngọc. Trước kia Đại sư huynh nói với tỷ trừ bỏ Đồng Tâm còn có một thanh kiếm sắc bén, gọi là Băng Ngọc. Tỷ liền chạy tới hỏi xin phụ thân, ông cũng không nói không cho, nói phải xem duyên pháp, kết quả tỷ quả nhiên không dùng được, phụ thân còn rất thất vọng, hiện giờ muội có thể sử dụng được, phụ thân nhất định cực kỳ vui mừng."

Toàn Cơ há miệng muốn nói cho nàng biết nguồn gốc của Băng Ngọc cùng Định Khôn, tuy nhiên lời vừa đến bên miệng, bỗng nhiên giật mình, vội vàng thay đổi đề tài: "Trước đi tiệc rượu thôi, bằng không Đông Phương thúc thúc đợi sẽ phạt rượu, tỷ không say không đi được đâu."

Linh Lung gật gật đầu, kéo tay nàng, hai người cùng nhau trở về. Một trận gió phả vào mặt, làm phất lên mái tóc dài của Toàn Cơ, sau tai nàng một mảng vết phấn hồng cũng lộ ra ngoài. Linh Lung "a" một tiếng, lấy tay sờ nhẹ, cười nói: "Trên đảo không phân đông hạ, cũng có muỗi?"
Toàn Cơ đột nhiên mặt đỏ lên, vội vàng lấy tay che lại, quanh co nói : "Không... cũng không phải muỗi cắn... Chúng ta, chúng ta đi nhanh lên thôi." Lời nói càng về sau thậm chí mang theo một loại ý vị làm nũng của tiểu nữ nhi, cầu khẩn nàng đừng truy hỏi.

Linh Lung lần đầu tiên thấy loại bộ dáng nũng nịu này của Toàn Cơ, trong lòng buồn cười, nghĩ lại, bỗng nhiên hiểu được đó là cái gì, chính mình cũng có chút mặt đỏ, âm thầm cứng lưỡi, thấp giọng nói: "Hắn, hắn lá gan thật là lớn."

Toàn Cơ xấu hổ vô cùng, ngón tay mân mê vạt áo, gió đêm thổi mái tóc dài mềm mại của nàng nhẹ nhàng lay động, cái loại bộ dáng nũng nịu khôn xiết kia, thật khiến người khác tim đập thình thịch.

"Tỷ... Tỷ đừng nói với khác!" Nàng cầm lấy tay Linh Lung, lặng lẽ cầu xin, "Hảo tỷ tỷ, ngàn vạn lần đừng nói với khác nha."
Linh Lung cười gật đầu: "Xem muội tiểu nha đầu này, cứ luôn như con nít, Tư Phượng cũng là tư tư văn văn. Thực nhìn không ra mà." Nói xong đột nhiên hừ một tiếng, lại nói: "Tiểu Lục tử nhìn vào gan lớn, kỳ thật rất thẹn."

Toàn Cơ không khỏi ngây người, cũng không biết nên nói nàng lớn mật hay là hồ nháo. Cách nửa ngày, nàng cũng nói: "Kỳ thật có đôi khi Tư Phượng cũng rất e thẹn."

Dưới ánh trăng, gương mặt hai người đều có chút hồng, nhìn nhau hồi lâu, xì một tiếng đều tự bật cười, đều thấy nói chuyện to gan như vậy thập phần thích thú, lúc này mới tay trong tay trở về.

Hai người trở lại tiểu sảnh, Đông Phương Thanh Kỳ cùng Liễu Ý Hoan hồ thiên hồ địa cười đến vui vẻ. Hai người này đều có chút tính khí phóng đãng không kềm được, sau khi uống rượu lại có thể nói đến khá thân thiết. Đình Nô im lặng dùng bữa, bên cạnh Đằng Xà hận không thể bò lên bàn, đem toàn bộ đồ ăn nhét vào miệng. Chung Mẫn Ngôn cùng Vũ Tư Phượng hai người thừa dịp rượu hứng, cũng có nhiều chuyện muốn nói, ngay cả Linh Lung các nàng đã trở về cũng chưa phát giác.
Linh Lung nghe nói hồn phách của mình là Đình Nô làm phép khảm trở về, trong lòng rất cảm kích, nhưng vẫn luôn không cơ hội giáp mặt y cảm ơn, đây chính là thời cơ tốt, vì thế tiến đến bên cạnh y nói chuyện. Một lần hàn huyên, chỉ cảm thấy y nói năng thanh nhã, thái độ ôn hòa. Nam nhân trong nhận thức của nàng, Chung Mẫn Ngôn phi dương khiêu thoát, không ổn trọng lắm; Vũ Tư Phượng tuy rằng ổn trọng, nhưng quá lãnh đạm cao ngạo, không có gì thú vị để nói; Đại sư huynh kiến thức uyên bác không bằng y; phụ thân cùng các trường lão khác cũng không phải người trẻ tuổi, không có việc gì càng sẽ không nói chuyện phiếm với nàng. Hiện giờ thấy Đình Nô nhu nhã như thế, nhất thời sinh vô số hảo cảm, lôi kéo y thao thao bất tuyệt hỏi chuyện.

Toàn Cơ thấy Đằng Xà tướng ăn thật sự khó coi, chính mình làm chủ nhân thật sâu cảm thấy mất mặt, nhịn không được kéo y trở lại, thấy trên mặt y dính đều là cơm canh, đành phải dùng khăn tay lau cho y, một mặt nói :
"Thần tiên sao có thể ăn cơm thế này? Đũa dùng như thế nào ngươi không biết? Chẳng lẽ ai nấy trên trời đều là dùng tay bốc?"

Đằng Xà vốn đang muốn dùng tay bốc cá ăn, nghe nàng nói như vậy, sự tình liên quan đến mặt mũi thần tiên, đành phải đổi đũa, trong miệng ngậm đồ ăn, hàm hàm hồ hồ nén giận:

"Đồ ăn trên trời nếu như ngon bằng một nửa dưới này, ta cũng sẽ không như vậy. Đừng nói ta, ngay cả Ứng Long cùng Bạch Đế bọn hắn nhìn thấy mỹ vị thế này, cũng nhất định nhịn không được muốn dùng tay đoạt lấy."

Y vì bảo toàn mặt mũi, lu mờ lương tâm đem Bạch Đế cùng Ứng Long kéo xuống nước. Toàn Cơ nghe được ý vị lắc đầu, thấy trên mặt y dính nước canh, hoặc giả nhịn không được dùng tay, liền lập tức chỉ bảo, càng về sau, tự cảm thấy không giống chủ nhân của y, trái lại giống vú em của y hơn.
Đông Phương Thanh Kỳ ha ha cười to, nói : "Tiểu Toàn Cơ, làm người chính là phải không bị gò bó, ăn cơm thôi mà, cần phải náo nhiệt vui vẻ. Kệ hắn đi! Con cũng tới uống một chén, hôm nay nhận ra yêu quái kia, công lao của con lớn nhất."

Mọi người nghe ông nhắc tới yêu quái biết biến hóa kia, đều đồng loạt ngậm miệng. Đông Phương Thanh Kỳ thở dài: "Đáng tiếc, để hắn chạy thoát. Aiz, thanh danh Phù Ngọc đảo mấy trăm năm, lại nuôi hổ làm họa, ta lại không sớm phát giác Âu Dương kia là một yêu vật..."

Chung Mẫn Ngôn trong lòng vẫn luôn có một vướng mắc, lúc này nhịn không được hỏi: "Đảo chủ, ngày đó... Cái người Âu Dương đại ca kia... Hắn..." Nói đến bên miệng, lại không biết nên hỏi như thế nào.

Đông Phương Thanh Kỳ hiểu được ý tứ của hắn, nói: "Hắn tự nhiên là người. Sau ta cũng hối hận không thôi, tuy nhiên vu sự vô bổ, chỉ phải sai người chôn hắn ở trên núi phía sau, định kỳ tảo mộ cung phụng hoa quả. Con nếu như muốn tế bái, sáng mai ta bảo người dẫn con đi."
Chung Mẫn Ngôn thở dài nhẹ nhõm một hơi, cười khổ nói: "Thì ra... Thôi, đều là chính mình không tốt."

Đông Phương Thanh Kỳ cười nói: "Tuổi còn nhỏ, cần phải chịu nhiều khổ luyện. Sau này con sẽ hiểu, khi còn trẻ thất bại nhiều, kỳ thực là kinh nghiệm phi thường tốt. Những người thuận buồm xuôi gió, cầu cũng cầu không được loại kinh nghiệm quý báu này."

Linh Lung ngạc nhiên nói: "Đông Phương thúc thúc, thuận buồm xuôi gió của thúc, không phải là nói con chứ?"

Đông Phương Thanh Kỳ cười ha ha, trong bữa tiệc mọi người cũng cười rộ lên theo.

"Chử lão đệ có hai nữ nhi như hoa như ngọc thế này, thật khiến người ta hâm mộ." Ông lắc đầu cảm khái, bỗng nhiên nghĩ đến chính mình lập gia đình nhiều năm, lại không con nối dõi, đến cuối cùng thê tử còn xảy ra loại chuyện kia, nhân gian chí nhạc, thiên luân chi du này, ông là cả đời cũng vô pháp cảm nhận được rồi.
Mọi người cười nói một phen, thẳng đến trăng treo giữa trời mới tan tiệc, đều tự trở về phòng nghỉ ngơi.

Vũ Tư Phượng uống đến cao hứng, đi đường đều có chút bất ổn, một bên Chung Mẫn Ngôn vẫn còn lầu bầu trở về tiếp tục nâng cốc hàn huyện, uống đến sáng hôm sau. Linh Lung không đợi Vũ Tư Phượng gật đầu đáp ứng, sớm đã một phát hung bạo gõ lên đầu hắn, cả giận nói: "Uống cái gì? ! Nhanh đi ngủ!"

Chung Mẫn Ngôn say đến ánh mắt đều híp lại, cười hì hì bắt lấy tay Linh Lung, lẩm bẩm nói: "Muội, muội ngủ cùng huynh sao?"

Linh Lung trên mặt bùm một phát đỏ lên, phun hắn một ngụm, dùng sức hất tay hắn ra, "Ngươi nằm mơ! Đi nhanh lên! Đừng để người ta chê cười!"

Nàng thấy Chung Mẫn Ngôn thật sự say đến không được, đành phải nửa dìu nửa túm, lôi hắn đi. Chợt nhớ tới Toàn Cơ, quay đầu vừa nhìn, Vũ Tư Phượng một người yên lặng đi phía trước, Toàn Cơ cúi đầu theo ở phía sau, hai người im lặng không nói gì. Nàng không khỏi ngẩn ra, nghĩ lại vì Chung Mẫn Ngôn say rượu đã phiền não rồi, chuyện của hai người bọn hắn liền ném ra sau đầu.