(Quyển 4) Lưu Ly Mỹ Nhân Sát

Chương 35: Đại hội (thất)



Hắn nhìn hai người trên lôi đài, thấy cả hai đều im lặng, liền nâng tay lên: "Trâm hoa đại hội là nơi để luận bàn công lực, ta hi vọng các vị tuân thủ đúng mọi quy tắc. Nói đến đây, chuẩn bị —— bắt đầu!"

Cuộc tỉ thí đã bắt đầu nhưng hai người vẫn không có động tĩnh gì. Thật lâu sau, Hạo Phượng mới chậm rãi hướng Toàn Cơ chắp tay hành lễ, làm lộ ra binh khí ở ngay sát cổ tay —— đó không phải kiếm, mà là một đôi song đao, một dài một ngắn, một đen một trắng, tạo hình cực kỳ đặc biệt. Các môn phái tu tiên phần lớn đều dung bảo kiếm làm vũ khí, có rất ít người dùng vũ khí khác, lại còn cổ quái như vậy, Toàn Cơ có chút đờ đẫn, ngay sau đó hắn liền đi lên bắt đầu bày thế tấn công, tay cầm song đao múa đến uy vũ sinh phong, rất có khí thế.

Toàn Cơ nâng kiếm, chỉ thấy đối phương không cần dùng nhiều lực đạo, nhẹ nhàng thoải mái đem song đao tách ra. Toàn Cơ nhanh chóng bắt được nhịp của đói phương, hai người trong phút chốc đã so được ba bốn chiêu. Toàn Cơ bỗng nhiên dùng lực, Băng Ngọc hướng trường đao màu đen chém tới, chỉ nghe "Leng keng" một tiếng, đao trong tay Hạo Phương kịch liệt rung lên, cư nhiên lại không gãy. Toàn Cơ chấn động,trên mặt đột nhiên cảm thấy một luống hàn khí đánh tới , Bạch đoản đao trong tay đối phương lao nhanh về phía nàng.


Nàng lui hai bước, tâm không yên, cùng hắn so mấy chục chiêu. Đao pháp của hắn tuy vậy nhưng cũng không coi là quá tinh diệu, thỉnh thoảng cũng bị nàng phát hiện ra sơ hở, nhưng cho dù nàng dùng bao nhiêu sức lực, cũng không thể nào đánh gãy song đao của hắn. Về chiêu số rõ ràng là nàng chiếm thế thượng phong, nghĩ có thế đánh bại được hắn, nhưng tuyệt không phải trong chút ít thời gian là có thể làm được.

Tiếng đao kiếm va chạm không ngừng vang bên tai, Toàn Cơ đấu đến quên hết thời gian, chỉ cần thấy hắn đem song đao hợp lại là chém xuống.Thanh đao trong tay hắn biến hóa không ngừng khi thì mở ra tựa cánh bướm hoa mĩ, động tác thập phần quỷ dị lại mang một loại mĩ cảm không nói lên lời, nhìn lâu, tưởng chừng như tâm hồn bị hút vào vẻ đẹp tuyệt luân, yêu dị đó.


Ánh nắng gay gắt xuyên qua tầng mây mỏng hững hờ trên cao chiếu thẳng những cột thạch trụ khổng lồ trên lôi đài, nạm lên đôi đoản đao một tầng bạch sắc lấp lánh khiến chúng càng thêm chói mắt, không thể nhìn gần. Toàn Cơ chỉ thấy đầu hoa mắt choáng, đối phương gia tăng thêm lực đạo khiến song đao càng thêm cường đoạt, lúc bắt đầu là nhẹ nhàng ứng phó, vậy mà từ lúc nào chậm rãi biến thành thế trận lưỡng nan cố gắng hết sức để chống đỡ, cho tới bây giờ mỗi lần băng ngọc phá giải chiêu thức của song đao kia đều là một trận va chạm kịch liệt, lực đạo mãnh liệt làm tay nàng không khỏi một trận tê dại, ê ẩm. Trận đấu này kéo dài quả thật không có lợi đối với nàng, vốn là sức mạnh thể chất của tiểu nữ tử không bằng nam nhân tráng kiện, mà nam nhân này cư nhiên lại có thế đao không thể khing thường nếu không nói rằng khá lợi hại. Rốt cục sau một thời gian dài giằng co nàng cuối cùng sức lực có chút xuống dốc, miễn cưỡng mới chống đỡ được song đao của hắn, lảo đảo lui về phía sau.


Hắn thấy vậy tất không nhường. Ngược lại thừa thắng xông lên, muốn thừa dịp nàng hơi lùi lùi mấy bước, lại thêm thời điểm tiếng trống dồn dập khí thế đang vang lên muốn đem nàng hàng phục. Toàn Cơ ngơ ngẩn nhìn lên mặt lạ Tu La của hắn.Nghĩ đến Vũ Ti Phượng bọn hắn nói người này nhân thân khả nghi, ban đầu cho rằng hắn vừa đi lên lôi đài sẽ phóng linh thú khổng lồ, kinh thiên động địa kia để tỉ thí, như thế dựa vào sức mạnh khủng khiếp của Đằng Xà ngược lại nàng lại có cơ hội tất thắng nắm gọn trong tay. Nhưng hắn cũng không kém phần giảo hoạt. Lại cùng người không am hiểu chiêu thức như nàng đấu nhằm rút cạn kiệt thể lực của nàng, muốn dùng chiêu thức để triệt đường thắng của nàng.

Mắt thấy hắn hướng song đao công kích hướng trước mặt, Toàn Cơ không thể không lùi lại, ai biết bỗng nhiên bị một lực đạo từ hai phía đông tây cùng lúc công kích, chém xả xuống. Nàng nhất thời đứng không vững, hướng về sau quăng người ngã xuống. Từ hai luồng lực một điện quang như tia chớp chợt léo, nàng liếc mắt qua, chỉ thấy dưới chân rục rịch một khối đen, bỗng chốc duỗi thân lộ ra một cái đầu khổng lồ, xấu xí mắt trắng sắc lạnh, mặt xanh cổ quái, một cái miệng tua tủa răng nanh sắc nhọn, tựa như mãnh hổ, hung hăng phiá nàng lao tới, cắn rách của nàng một góc váy, nước miếng từng bãi, từng bãi lớn vung tứ tung trên mặt đất, nó đưa con ngươi trắng tham lam nhìn nàng như nhìn một miếng mồi ngon.
Toàn Cơ trước giờ chưa từng gặp qua thứ đáng sợ như vậy, không khỏi thất thanh kêu lên, ngã ngồi trên mặt đất, nàng hoảng hốt cầm chặt kiếm vung loạn xạ như muốn băm nát cái thứ cổ quái xấu xí kia. Nhưng cái thứ kia thoắt ẩn thắt hiện, nháy mắt lại biến mất, băng ngọc trong tay nàng hung hăng chém vào địa phương nó vừa xuất hiện, ném ra rất nhiều đạo vết tích.

Nàng vừa mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, chợt thấy đỉnh đầu lợi phong nổi lên, hiểu được là Hạo Phượng thừa cơ ra chiêu, nàng ngay tại chỗ mình đang dứng lăn người né đi, tránh một đao kia. Ai biết đang muốn đứng dậy, gót chân lại bị cái thứ gì đó cắn chặt, nhìn lại, lại là là cái đầu đáng sợ, đáng ghét kia, nó cắn giày nàng, miệng phun ra thứ địa khí ẩm nóng trên chân, khiến nàng cả người lông tóc dựng đứng.
"Đằng Xà!" Toàn Cơ kêu nhất thanh âm, chân trần chạy vội về phía Đằng Xà xuất hiện. Nàng vội vàng bắt lấy cánh tay hắn, kêu lên: "Có quái vật! Một cái đầu ! Hình dáng quái dị! Cắn ta!" Toàn Cơ vốn không phải hạng người nhát gan, nhưng quái vật xuất hiện vừa rồi quả thật quá đáng sợ, bình sinh nàng chưa từng gặp qua, nàng quả thật bị dọa không ít nên nói năng có chút lộn xộn.

Đằng Xà hắc hắc cười lạnh, một phen đem nàng đẩy ra phía sau, bừa bãi nói: "Thúi tiểu nương quả nhiên chỉ đến vậy a! Xem Lão tử ta tới hảo hảo dậy dỗ yêu ma này!" Giọng nói vừa lạc, hắn thả người bay lên, động tác nhanh như sao băng, bổ nhào vào Hạo Phượng trước mặt, thân hình bỗng nhiên nhất hạ thấp, bàn tay to hướng bóng dáng hắn nhấn một cái —— cư nhiên xuyên thấu vào trong!
Hạo Phượng tay nắm chắc song đao hướng Đằng Xà đối chiến, nhằm thẳng trên lứng hắn chém đến, nhưng chỉ thấy đôi song đao mạnh mẽ vung xuống tựa như chém vào tảng đá, Đằng Xa 1 cọc tóc cũng không hề bị tổn hại, hí mắt, cười lạnh nói: " Người ẩn dấu cũng khá tốt đấy! Để bản lão gia nhìn xem mi thật ra là cái dạng gì nào!". Nói đoạn lại thả người nhảy dựng lên, nháy mắt đã cách mặt đất vài chục trượng, bóng dáng quái vật thoắt cái đã bị hắn hung bạo cầm rút ra cái khối thân thể kềnh càng, cao chừng mười mấy người , vảy huyết hồng sáng lấp lánh ánh lên dưới tầng ánh nắng, cũng chính là cái con yêu thú được Hạo Phượng thả ra :cự mãng linh thú. Bây giờ lại bị Đằng Xà dễ dàng chế trụ, đùa bỡn trên tay cứ như vậy ngay cả động cũng không dám động một chút, cả người run không ngừng, cái đuôi hướng về Hạo Phượng lắc lư, ngọ nguậy , làm như cầu cứu.
Hạo Phượng ngẩng đầu nhìn về phía Đằng Xà, hắn suối tóc tuyết trắng tùy ý buông, bay bay trong gió lại được ánh mặt trời ưu ái giáp lên một tầng sáng bạc lấp lánh cực kỳ chói mắt, một bộ lão tử ta đây là thiên hạ đệ nhất.

Hạo Phượng trầm giọng nói: "Các hạ phải..."

Đằng Xà sau lưng đột nhiên xuất hiện đôi hỏa cánh khổng lồ, dưới ánh mặt trời giống như tâng tầng, lớp lớp sa mỏng đỏ tươi hợp thành, lộng lẫy khôn kể. Đôi hỏa cánh rực rỡ đỏ tươi, rực rỡ đem cự mãng nhẹ nhàng đón lấy, ngọn lửa đỏ tươi nhất thời đem nó hoàn bao lấy."Đem thúi xà trả lại cho ngươi!" Đằng Xà một phen đem lửa cháy thiêu huỷ cự mãng ném tới Hạo Phượng, một cự mãng cao vài trượng, hắn ném ra, lại không chút phí lực.

Mắt thấy đại quái thú kềnh càng đang bị thiêu cháy như hòn lửa khổng lồ đang bị quăng về phái mình, Hạo Phượng vội vàng tránh ra, "Đụng" một tiếng vang thật lớn, cự mãng nằm xõng xoài ở trên lôi đài, giãy dụa vài cái, chớp mắt liền bị đốt thành hắc bụi, chỉ lưu lại một vết màu đen.
"Ha ha ha! Ngươi còn có cái yêu quá gì? Mau Mau đem phóng xuất để lão tử đùa giỡn đùa giỡn! Thật là thú vị nha!" Đằng Xà cuồng vọng cười ha hả, phía sau hỏa cánh khi thì bung ra khi thì cuộn tròn, mỹ lệ tưởng như chỉ được nhìn thấy trong giấc mộng, nhưng mà bây giờ tất cả mọi người dưới đài đều biết rõ. Đôi cánh lửa mĩ lệ này là so ác mộng còn đáng sợ hơn.

Chung quanh mộc lâu ồn ào vô cùng. Dần dần lại an tĩnh lại, Linh Lung há to cái miệng nhỏ, không thể tưởng tượng nổi nhìn Đằng Xà, nàng vẫn cho rằng cái tên tiểu tử tóc trắng bại hoại này là một tên văn dốt vũ nát, ai biết được hắn thực sự là linh thú! Nguyên lai lợi hại như vậy!

Hạo Phượng trầm mặc nửa buổi, mới nói: "Đây là trâm hoa đại hội, cũng không phải trận đấu lấy gϊếŧ người làm vui. Tựa ngươi như vậy bừa bãi phóng hỏa, vạn nhất đả thương đến người khác thì phải xử lý thế nào?"
"Nhiều lời." Đằng Xà đối với câu chuyện vô vị của hắn căn bản không hề có phản ứng, hướng về phía hắn câu câu ngón tay: " Nhanh phóng xuất, ngươi không phóng yêu thú. Lão tử tự mình gϊếŧ yêu được sao!"

Hạo Phượng làm như không nghe thấy, còn nói: "Trâm hoa đại hội mục đích để giao lưu võ thuật, ta không nguyện cùng ngươi liều mạng..."

"Dông dài!" Đằng Xà không bình tĩnh, mãnh liệt lao đến, hỏa cánh trong không trung mở bung ra như một đóa hoa lửa khổng lồ mang luồn nhiệt hừng hực phi thân thẳng về phía khuôn mặt Hạo Phượng phía trước. Thế công mãnh liệt, sức mạnh cường đại chưa nói đến Hạo Phượng vì bảo vệ khuôn mặt mà ngổi xổm xuống, ngay đến Dung cốc chủ cũng không thể không thối lui đến phía giáp đài cao, sau một hồi miễn cưỡng ổn định lại khí tức, kêu lên: "Không thể đả thương người! Tuyệt đối Không được đả thương người!"
Tiếng hắn hô hoán đối với Đằng Xà tiểu tử lỗ mũi luôn ngẩng lên trời chính là lời thừa, lỗ tai chính là ngang nhiên bỏ qua, không nghe, không biết, hắn rất nhanh hạ cánh buông mình xuống mặt đất, lại hướng Hạo Phượng tấn công . Lần này Hạo Phượng đã không còn ngạc nhiên như lần công kích đầu, nhanh chóng trốn tránh, sử dụng song đao bảo vệ điểm yếu —— đáng tiếc hắn đoán sai. đối tượng mà Đằng Xà công kích vốn từ đầu không phải hắn mà là cái bóng của hắn. Trong nháy mắt tiếp theo, Đằng Xà trụ lại bóng dáng hắn, lấy tay mò vào trong chiếc bóng. Mò một hồi, bỗng nhiên sắc mặt trở nên cực cổ quái, xoay người nhảy lên không trung.

Bóng dáng dưới chân Hạo Phượng bỗng nhiên bắt đầu khuếch tán, tựa nghiên mực nước vô tình đổ loang lổ trên nền giấy Tuyên Thành tạo nên nên một bóng đen kì quái, không ra hình thù, chậm rãi, chậm rãi bành trướng, cùng lúc đó bốn phía bao trùm một tia không khí quỷ dị, tựa như có thứ gì đó giãy giụa trói buộc mà bung ra. Trực giác Toàn Cơ trước giờ vô cùng nhạy bén, cảm thấy nồng đậm một luồng khí tức thập phần cổ quái nàng không khỏi lùi lại mấy bước, sợ con quái vậy kia lại bất động thanh sắc trồi nên hướng mình cắn thêm một cái nữa.
Hạo Phượng bỗng nhiên đem song đao thu lại, điềm nhiên nói: " Ngươi đã muốn linh thú được phóng xuất. Vậy được! Sống chết hãy để cho trời định đi. Hảo hảo đấu một trận sinh tử!"

Nói xong hắn xoay người về phía sau, điểm mũi chân nhảy lên trên không, cái bóng khổng lồ phía sau hắn như hiểu động tác của chủ nhân phát ra một trận âm thanh ầm ĩ, đinh tai nhức óc, tựa như thiên quân vạn mã đang phóng tới từ bốn phía chực chờ bất kì lúc nào cũng có thể đáp xuống, lại tựa như vô số khối sắc bén va chạm, ma sát vào nhau, khiến xương cốt mọi người rung lên như muốn rời ra khỏi xác thể. Sau đó tiếng hô dần biến thành tiếng tiểu hài nhi nức nở, thê lương, gián đoạn không liên tục,hảo tượng tùy thời muốn tắt thở.

Toàn Cơ nhất thời kinh hãi,chỉ thấy trên không trung cái bóng dáng cồng kềnh của con quái vật và một cỗ khí tanh hôi bao trùm trong không khí. Nó ở trên lôi đài chạy như điên một trận rồi bỗng nhiên thả người nhằm hướng Đằng Xà ở trên không trung mà lao đến. Ánh nắng chói mắt làm cho người ta không thể nhìn rõ hình dáng của nó đến tột cùng là như thế nào, chỉ thấy thoáng qua nó là quái thú bốn chân, giống tượng thú, trên cần cổ dài là cái đầu cực đại, lông tóc rối tung, thân cao chót vót, phía sau là cái đuôi thô dài uy vũ huy động.
Đằng Xà tựa hồ đối với nó cũng là kiêng kỵ, với đợt đột kích lại lần đầu tiên không đánh trả chính diện, mà lắc mình tránh qua, phía sau hỏa cánh "Rầm" một tiếng bung ra, như muốn đem nó khóa lại trong đó. Con quái vật đối với ngọn lửa mãnh liệt ngùn ngùn như bay tới tận trời kia lại không chút sợ nào, quay người nhảy lên, mở cái miệng rộng, đối với đôi cánh địa hỏa của Đằng Xà cắn xuống một ngụm! Đằng Xà cũng không hề kém cạnh, hắn nhanh chóng triển khai hỏa cánh, trong không trung linh hoạt bay một vòng, rồi mới nhanh chóng thu hồi hỏa cánh, hạ xuống trên mặt đất.

Toàn Cơ thấy hắn trốn tránh được cũng quá chật vật đi, nhanh chóng chạy tới, vội vã la lên: " Đó rốt cục là cái thứ gì a? Ngươi cũng sợ hãi?"

Sắc mặt của Đằng Xà có hơi trắng bệch, ngữ khí lại thập phần ngang ngạnh, cậy mạnh : "Ngươi mới sợ! Trên đời này có thứ gì có thể khiến lão tử sợ sao?! Ngươi ngoan ngoãn đứng trốn ở đó đi! Nhiều lời !"
Khi hai người nói chuyện, con quái vật kia cũng không hề chậm chạp mà lao xuống mặt đất, chính chỗ nó vừa tấn công Toàn Cơ. Nó là một con dã thú thân dài, đầu người, ngũ quan vặn vẹo, quỷ dị, hố miệng lởm chởm những chiếc răng nanh sắc nhọn như đao, nước miếng thuận theo khóe miệng rơi xuống mặt đất từng bãi lớn nhỏ, dinh dính, nhớp nháp ghê tởm. Đầu nó không những to gấp ba,bốn lần người thường mà cũng chưa hề thấy qua một khuôn mặt nào ghê tởm, kì dị, đáng sợ hơn.

Toàn Cơ chỉ thấy cả người run lên, lập tức đem Đằng Xà đẩy lên phía trước: "Ngươi không sợ vậy tiến lên đối phó đi!"

"Thúi tiểu nương!" Đằng Xà giận dữ, mắng đến thất thanh, mắt thấy con quái vật đột nhiên duỗi thẳng, đuôi nhanh như tia chớp đâm tới. Đằng Xà bỗng nghĩ đến điều gì đó, muốn khiến con quái kia cũng được thử một chút. Hắn một phen túm lấy Toàn Cơ, vất qua chỗ Dung cốc chủ an bài một chỗ."Ngươi đứng đây! Không được động!" Hắn vừa mới nói xong, chỉ thấy sau lưng truyền tới một chuỗi tiếng nức nở, bên vai truyền đến một trận đau đớn, quái vật đã cắn lên vai hắn một ngụm lớn, vô số răng nanh cứng như thép xuyên qua thân thể hắn .