Nghe Liễu Ý Hoan rống lên đầy kích động, nàng nhớ ra tình nhân chú là cái gì, mặt nạ sao, nàng còn cười Ti Phượng lúc nào cũng khư khư giữ mặt nạ trên mặt. Chỉ là... " Mặt nạ không phải đã hỏng rồi sao? Tình nhân chú không phải đã giải khai rồi sao?" Nàng quay đầu, quẫn bách như hài tử phạm lỗi, kích động, thất thố, lại có chút dè dặt hỏi.
Liễu Ý Hoan trầm mặt, bắt lấy tay áo nàng kéo về phía mình, mới nói: "Mặt nạ hỏng cùng tình nhân chú phản phệ không có quan hệ! Ngươi cư nhiên lại độc ác như vậy, chiếm giữ hết thảy trái tim hắn rồi chọn thật đúng thời điểm mà dứt bỏ hắn, ngoan tật, thật ngoan tật* hết sức. Lúc này ngươi tốt nhất đừng đến gần hắn, nếu không hắn liền cứ đau đớn như thế chết trong tay ngươi."
Toàn Cơ cực kỳ hoảng sợ, thất thanh nói: "Ta thế nào lại gϊếŧ hắn!"
Phó cung chủ nhẹ nhàng cười nói: "Ngươi không phải dùng kiếm gϊếŧ hắn, ngươi là dùng tâm gϊếŧ hắn."
"Ngươi nói lung tung!" Toàn Cơ đối hắn không hề khách khí, trên mặt giống như giăng 1 tầng sương.
Phó cung chủ nói: "Ta nói lung tung lúc nào? Ngươi thừa biết lưỡng tình tương duyệt là cái ý tứ gì? Ngươi thừa biết tình nhân chú chỉ có lúc suy tính thiệt hơn mới phát tác? Vậy cái kẻ khiến hắn suy tính thiệt hơn là ai? Chính là ngươi! Ngươi đã không yêu hắn , sao không thống khoái dứt khoát buông tay? Dây dưa không rõ, làm hắn sầu não, đau thương, yêu hắn, không yêu hắn, thương hắn, không thương hắn. Thương người khác lại vẫn muốn hắn, tất cả là tại ngươi."
Phó cung chủ thấp giọng nói: "Tiểu Toàn Cơ, thích cùng yêu là 2 phạm trù hoàn toàn khác nhau. Ngươi thích rất nhiều người, phụ thân, mẫu thân, ca ca, muội muội, sư huynh đệ...Ngươi có thể thích rất nhiều người, nhưng yêu lại không giống vậy, tình yêu chính là trên đời, trong tim ngươi chỉ dung 1 người duy nhất ."
Toàn Cơ mở miệng định phản bác. Lại phát giác tìm không ra ngôn ngữ nào để phản bác.
Liễu Ý Hoan cũng từng hỏi nàng như vậy. Trong lòng nàng, Vũ Ti Phượng tới cùng là cái gì, cùng những người khác, trong tâm nàng có hay không khác biệt, khác biệt ra sao, với nàng ai quan trọng hơn. Nàng đến cùng vẫn không hiểu ý nghĩa của vần đề này, ai với nàng cũng đều quan trọng, ai nàng cũng khống muốn đánh mất.
Ti Phượng có nói qua. Người giống như thế Chỉ có 1 người , người vì nàng dù chết cũng cam tâm tình nguyện. Cùng người đó bên nhau, tất cả không còn quan trọng nữa, sống chết cùng nhau, chính là như vậy. Ngươi sẽ vì rất nhiều người mà thương tâm, chật vật, thậm chí sinh hận thù , đau đớn muốn chết đi theo họ. Nhưng chỉ có 1người- người sẽ tùy ý để ngươi bỏ hắn mà đi. Chỉ là người kia đối với hắn tính mạng của ngươi càng quan trọng hơn, mất đi ngươi, toàn bộ thế giới của hắn cũng theo ngươi mà chết đi, cuộc sống chỉ còn là sự tồn tại chật vật mà lạnh lẽo, sống không bằng chết.
Như vậy, Vũ Ti Phượng trong lòng nàng đến tột cùng có phải hay không là người quan trọng đó? Nàng nghĩ đến độ đầu đầy mồ hôi lạnh cũng nghĩ không ra đáp án. Nàng chưa hề chân chính mất đi hắn, trong lòng nàng luôn thường trực 1 cái ý nghĩ vị kỉ rằng: vô luận như thế nào hắn cũng luôn ở bên nàng. Vĩnh viễn không li khai. Chỉ cần có hắn ở bên cạnh, nàng vĩnh viến không còn cô độc.
Nàng chưa từng nghĩ qua, vạn nhất hắn thực sự rời bỏ nàng. Chính mình sẽ biến thành như thế nào. Chỉ vì nàng đã nhận định Vũ Ti Phượng quyết sẽ không đi. Nàng cứ vậy mà ỷ lại vào hắn không kiêng nể gì.
Phụ thân và mẫu thân rời đi, nàng sẽ thật bi thương, chật vật. Linh Lung, Mẫn Ngôn đi, nàng sẽ thống khổ, lạc lõng biết bao. Chính là, cũng không sao, bởi nàng còn có Ti Phượng, hắn chính là người được nàng cất giấu thật sâu, ở 1 nơi không cho ai biết, không cho, không có khả năng ly khai nàng. Nàng đem ý nghĩ này chôn thật sâu, giấu được người khác, giấu được tất thảy, đến cả chính mình cũng không hay phát hiện.
Nàng vì hắn lên núi đao xuống biển lửa, không sợ chết chạy đến Ly Trạch cung tìm hắn, tất thảy những việc nàng làm có mấy phần là bởi vì yêu hắn, nàng chẳng hề biết rõ.
Hắn đối với nàng như vậy thân mật, ấm áp,...hôn...hôn nàng, nàng tại thời điểm đó có mấy phần thật tâm, mấy phần yêu hắn, nàng cũng không biết rõ.
Nàng ích kỷ như vậy, muốn mọi người đều ở bên nàng, không muốn chính mình lại một mình như xưa, nàng kỳ thực cực kì sợ cô độc. Ngày trước khi bị phạt ở Minh Hà động , nàng đã được nếm trải cái cảm giác tăm tối, cô đơn như cả thế giới to lớn này chỉ còn đơn độc 1 mình nàng nhỏ bé, cô quạnh – loại cảm giác này, nàng trăm nghìn lần không muốn lại 1 lần nữa trải nghiệm. Ti Phương, Ti Phượng, Ti Phượng, ôn nhu của hắn, ấm áp của hắn, như sợi rơm duy nhất chìa ra kéo lấy nàng ra khỏi thế giới cô độc, nhỏ bé chỉ riêng mình nàng ấy, cho nàng cuộc đời đẹp đẽ này, ngoài Linh Lung, ngoài cha nương nàng có thêm bằng hữu, có Hồng cô cô, có các sư huynh muội khác, nàng có chết cũng không muốn buông tay.
Là yêu sao?
Tâm tình kia chính là yêu sao?
Toàn Cơ sắc mặt tái nhợt, giật mình đứng lặng 1 chỗ, tâm thần một mảnh rối loạn.
Phó cung chủ ôn nhu nói: "Kỳ thật ngươi chẳng hề yêu hắn, thì đừng đầy đọa hắn nữa. Sớm buông tay, đối với cả hắn và ngươi đều là chuyện tốt."
"Ta... Ta..." Toàn Cơ thì thào nói, bỗng nhiên cảm thấy vô cùng ủy khuất, nước mắt chậm rãi chảy xuống.
Vũ Ti phượng bỗng cất tiếng, thanh âm hắn yếu ớt gọi tên nàng: "Toàn Cơ... Là nàng sao?"
Toàn Cơ đau lòng khóc thành tiếng, che mặt, khẽ gật đầu, nức nở nói: "Là ta... Ti Phượng ngươi không sao chứ?!"
Vũ Ti Phượng dựa vào trong lòng đại cung chủ, cả người nửa điểm khí lực cũng không có. Sắc mặt hắn tái nhợt, bình tĩnh nhìn về nơi xa xa , thật lâu sau, mới nói nhỏ: "Thực xin lỗi, đã không thể nói thật với nàng. Nhất định dọa nàng hoảng sợ rồi."
Toàn Cơ thấp giọng nói: "Không có... Ta chỉ là có chút giật mình... Ti Phượng, ta không phải cố ý buông tay ngươi... Ta không muốn...không muốn ngươi giận ta."
Vũ Ti Phượng chậm rãi lắc đầu: "Ta không giận nàng... phụ thân nàng và mọi người có bị thương không?"
"Không có. Bọn hắn rất tốt... Ti Phượng, ngươi Trở về đi? Tình nhân chú kia, ta nhất định nghĩ biện pháp giúp ngươi cởi bỏ, ngươi không..."
Vũ Ti Phượng trầm mặc một hồi, đột nhiên nói: "Phù Ngọc đảo loạn thành như thế, nàng chạy ra như thế nào? Vạn nhất trên đảo xảy ra việc bất trắc làm thế nào kịp thời xử lý?"
Toàn Cơ vội la lên: "Ta tới tìm ngươi... Ngươi không được lảng sang chuyện khác! Ti Phượng! Dù ngươi ơi là yêu cũng không quan trọng! ta 1 chút cũng không để ý! Cùng ta trở về! nếu phụ thân bọn họ muốn so đo chuyện này, ta và ngươi liền cùng nhau rời đi! Thế giới này to lớn như thế, chúng ta có thể đi bất kỳ nơi nào! Ta thực 1 chút cũng không để ý!"
Vũ Ti Phượng quay đầu lại nhìn nàng , cái nhìn kia, nhạt như huyền thủy, Toàn Cơ không khỏi lùi cước bộ. Hắn thấp giọng nói: "Ly khai, rồi sao? Vĩnh viễn cùng mọi người sống bên nhau? Vĩnh viễn vui vẻ cùng nhau trải qua tất thảy? như vậy, nàng sẽ không cô đơn nữa, đúng không?" Toàn Cơ phảng phất như bị 1 đạo sét đánh trúng, sắc mặt nhất thời trắng bệch, run giọng nói: "Ngươi... Ngươi vì cái gì... lại nói như vậy..."
Vũ Ti Phượng nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu. Kỳ thật hắn đã sớm tỉnh lại, cuộc đối thoại của phó cung chủ và Toàn Cơ hắn nghe rất rõ rang. Chính là nghe được rõ ràng nên hắn đã sớm dự liệu tới, Toàn Cơ nàng nhất đinh không nói yêu hắn. Đáp án hắn đã sớm minh bạch chỉ là không dám đối mặt mà thôi.
Hắn hiểu rõ Toàn Cơ, nàng chẳng hiểu thế nào là tình yêu, nàng như một hài tử nhỏ luôn sợ cô đơn, luôn muốn mọi người ở bên nàng, không xa rời, có như thế nàng mới có thể an tâm. Hắn đã lừa nàng, cũng lừa chính mình, bây giờ hắn rốt cuộc không lừa nổi nữa.
"Toàn Cơ, ta muốn đi." Hắn đạm đạm nói, "Ta mệt mỏi, không thể tiếp tục bồi nàng chơi trò chơi của mấy tiểu hài tử nữa. Về sau chỉ còn lại mình nàng, hãy hảo hảo chiếu cố chính mình, đừng vì ta mà lo lắng, hiểu không?"
Toàn Cơ cả người đều phát run, đầu gối sắp nhuyễn xuống, chống đỡ khối thân thể đang không ngừng mất đi sinh lực. Nàng thanh âm rét lạnh nói: "Ngươi lừa ta! Ngươi từng nói chúng ta vĩnh viễn cùng nhau một chỗ! Ngươi lừa ta!"
Vũ Ti Phượng nói khẽ: "Là ta lừa nàng, ta chống đỡ không nổi nữa. Toàn Cơ, nàng nên lớn lên một chút đi."
Toàn Cơ ngơ ngẩn nhìn hắn, bỗng nhiên mờ mịt cất tiếng cười, lẩm bẩm nói: "Ngươi lừa ta... Ti Phượng, ngươi sẽ không đi."
Vũ Ti Phượng lắc đầu: "Không, ta phải đi."
"Ngươi bịa chuyện! Ngươi rõ ràng đã nói... Ngươi đã từng nói..." Hắn nói trong mắt hắn chỉ có nàng, duy nhất chri có nàng, hắn cũng từng nói , dù nàng có hối hận, hắn cũng không đi. Chẳng lẽ, tất cả là bịa chuyện sao?
Vũ Ti Phượng trầm giọng nói: " ta đã từng nói với nàng rất nhiều, chính là hiện tai ta không làm được. Toàn Cơ, ta yêu nàng, về sau cũng vẫn yêu nàng. Nhưng ta không nghĩ sẽ cùng nàng bên nhau."
Đại cung chủ mừng rỡ như điên, run giọng nói: "Hảo hài tử! Hảo hài tử! Nói rất hay! Cùng sư phụ về Ly Trạch cung đi! Qua một Thời gian, ngươi hãy đem tất thảy mọi chuyện đều quên hết!"
Vũ Ti Phượng mệt mỏi thở ra một hơi, thấp giọng nói: "Sư phụ... Đệ tử đã mang đến cho người rất nhiều phiền toái..."
Đại cung chủ nhịn không được lệ nóng sớm đã bao quanh tròng mắt, "Không phiền toái... Chỉ cần ngươi trở về... Trong lòng ta thật sự cực kỳ vui mừng!"
Hoắn xoay người liền đi, đầu cũng không quay lại dù chỉ 1 chút. Phó cung chủ nhìn Toàn Cơ hồi, cũng chậm rãi rời đi. Toàn Cơ bỗng nhiên kêu lên: "Ti Phượng! Van cầu ngươi! Đừng đi! Đừng... Đừng ly khai ta!"
Hắn tựa hồ không nghe thấy, hắn không quay lại nhìn nàng. Đại cung chủ vọt người bay lên, rất nhanh liền biến thành 1 cái chấm đen nhỏ, rồi biến mất trên không trung. Phó cung chủ đứng trong không trung, cúi đầu nhìn Toàn Cơ, có chút thương hại, nửa buổi, mới thấp giọng nói: "Các ngươi còn trẻtuổi . Về sau, chờ ngươi hiểu rõ... không biết chừng có thể..."
Hắn bỗng nhiên lắc lắc đầu, than nhẹ nhất 1 tiếng, bay xa.
Toàn Cơ mắt ngơ ngẩn nhìn lên bầu trời đã sớm không còn lưu lại cái hình bóng kia, lảo đảo đuổi theo mấy bước, đáy lòng vắng vẻ trống không, tựa như đánh mất 1 cái gì ,tựa như cái gì đó trong lòng vừa bị bị triệt để vét sạch.
"Ngươi lừa người... Ngươi người này cái bịa chuyện bại hoại..." Nàng thì thào nói, từng chuỗi từng chuỗi nước mắt mặn chat thi nhau trượt dài trên khuôn mặt bạch ngọc,thanh tú đã sớm tái nhợt, thuận đà chả xuống cần cổ tinh tế. Ánh mắt nàng rũ xuống, bất lực, đau đớn, nàng chậm rãi đứng dậy, đi như mất hồn.
Phía sau Liễu Ý Hoan thật sự bất nhẫn, đi lên hù nàng một phen, ôn nhu nói: "Tiểu Toàn Cơ, ngươi không nên quá suy nghĩ? Ai... Thế nào lại thành cái dạng này, đừng để mọi người lo lắng..."
Toàn Cơ thất hồn lạc phách quay đầu, ngơ ngẩn nhìn hắn, thấp giọng nói: "Liễu đại ca, hắn lừa ta... Hắn đi."
Liễu Ý Hoan ôn nhu nói: "Hắn chỉ là nhất thời luẩn quẩn trong lòng, rất nhanh sẽ trở về."
Toàn Cơ nói khẽ: "Không, ta biết rõ... Hắn chịu không nổi ta, hắn tuyệt đối sẽ không trở lại."
Liễu Ý Hoan thấy bộ dạng này của nàng, trong lòng có chút sợ hãi, vỗ vỗ vai nàng, hòa nhã nói: "Nếu không Liễu đại ca bồi ngươi đi tìm hắn về, được không?"
Toàn Cơ lắc lắc đầu, nói nhỏ: "Lần này hắn đã quyết định, ta có đến tìm hắn, hắn cũng sẽ không trở về cùng ta... Hắn đã quyết định, vứt bỏ ta..."
Nói đến hai chữ vứt bỏ này, nàng ngực bỗng nhiên kịch liệt đau xót, trước mắt bỗng biến thành 1 màu đen đặc quánh, rốt cuộc duy trì không được, ngã quỵ về phía trước.