(Quyển 4) Lưu Ly Mỹ Nhân Sát

Chương 51: Bạo loạn (thập nhị) [2]



Nàng đột nhiên ngẩn ra. Chậm rãi quay đầu, bắt gặp cha nàng toàn thân lốm đốm những vết tích lưu lại của Cửu Thiên Huyền Hỏa, không chỗ nào không bị thương. Hắn trông chật vật như vậy nhưng vẫn cố chấp nắm lấy cổ tay nàng, trầm giọng nói: "Trở về! Ta không muốn con đi!"

Toàn Cơ run sợ rất lâu, nhất thời không nghĩ được cái gỉ cả, ngốc ngốc nhìn hắn. Rốt cục, trên mặt nàng cũng xuất hiện một chút biểu cảm, làn môi hơi hơi run lên, thấp giọng nói: "Cha..."

Chử Lỗi dùng lực đem nàng ôm vào trong ngực, xoay người từ trên kiếm nhảy xuống, hai người hung hăng ngã trên mặt đất. Hà Đan Bình thấy bọn họ nào còn lo lắng cái gì hỏa vũ, hay không hỏa vũ, cấp tốc chạy ra, đem hai cha con bọn họ từ trên mặt đất nâng dậy.

"Hài tử ngốc nghếch! Hài tử ngốc nghếch!" Hà Đan Bình một tay ôm trượng phu, một tay ôm Toàn Cơ, khóc đến nức nở, bao nhiêu câu đinh nói ra đến cửa miệng cũng chỉ có thể thốt được ba chữ kia. Linh Lung ôm lấy cánh tay Toàn Cơ: "Muội muội! Muội muội nhìn ta đi! Muội có nhận ra ta không?"


Toàn Cơ thấy tóc và lông mày họ đều bị hỏa vũ thiêu rụi, cháy khét, mặt lại càng nhiều vết thương lớn nhỏ, vậy mà sống chết cũng không chịu lui vào bên trong nội tâm bỗng nhiên đau xót vô cùng, theo từng đợt âm thanh chat chúa ùn ùn kéo đến, trong nháy mắt ấy, nàng như minh bạch được điều gì đó, vô cùng quan trọng.

"Mọi người đi vào trước..." Nàng thì thào nói ra một câu, không chờ nàng nói xong đã có rất nhiều người trong động chạy ra, nhanh chân kéo bọn họ vào động Minh Hà.

Chử Lỗi mặc dù toàn thân đều bị tổn thương hết sức nghiêm trọng đang được đám đệ tử vội vã bôi thuốc, sơ cứu nhưng vẫn thấp giọng, đè nén đau đớn nói: "Toàn Cơ , phụ thân và mẫu thân con đều ở đây, nơi đây chính là nhà của con. Nếu gặp phải việc gì, có gì điều suy nghĩ cứ nói ra, không cần để luẩn quẩn trong lòng."


Toàn Cơ mờ mịt gật gật đầu. Trong đầu nàng vẫn còn đâu đó phảng phất những chuỗi âm thanh tựa như đang thầm thì nói cho nàng điều gì đó vô cùng quan trọng, điều mà nàng đã quên, nàng không biết, điều mà nàng cần minh bạch, rõ ràng...

Hà Đan Bình ôm vẫn như lúc xông ra trước cửa động gắt gao ôm chặt lấy nàng, run giọng nói: "Cái gì yêu quái, cái gì thần tiên, con đều không cần làm! Con à, với nương con mãi mãi chỉ là đứa nhỏ ngốc nghếch, bé nhỏ, vụng về của ta.Chỉ cần con cứ như vậy ở bên ta là được rồi.Tất cả sẽ tốt đẹp cả thôi,chỉ cần con ở bên chúng ta thì việc gì cũng tốt cả, so với cái gì cũng tốt hơn, dù có chuyện gì xảy ra, phụ thân và nương cũng bảo vệ con, hài tử của ta! "

Linh lung đã kích động đến nỗi không nói được rõ ràng, chỉ biết đem nước mắt nhuộm ướt cả tay áo, miệng không ngừng lặp đi lặp lại tên nàng. Toàn Cơ run run hồi lâu mới nhỏ giọng nói: "Ta... Ta cũng rất quan trọng sao?"


"Ngươi lại nói lung tung cái gì vậy!?" Sở Ảnh Hồng hung hang cốc một nhát lên đầu nàng làm nàng không khỏi a lên một tiếng xuýt xoa, "Cái gì mà cũng quan trọng ?! Ngươi vốn rất quan trọng. Dù là ai cũng đều quan trọng! Vì mỗi chúng ta đều quan trọng nên không thể tùy tiện chết, tùy tiện không trân trọng bản thân, tùy tiện ly khai! Ngươi, nha đầu này! Ta không nhớ có dạy ngươi cái kiểu tự ti như vậy!"

Toàn Cơ xoa xoa đầu, trầm mặc suy nghĩ, nàng cũng đã từng nghĩ như vậy, nhưng hắn vẫn ra đi. Hắn vì sao lại muốn đi?

Linh lung tựa hồ đoán được điều nàng đang suy nghĩ, liến thấp giọng nói: "Toàn Cơ, muội xem chúng ta là một gia đình, mỗi thành viên trong gia đình đều quan trọng như nhau. Chính là trong tim chúng ta ai cũng có một người cực kì quan trọng, quan trọng đến nỗi so với bản thân chúng ta còn quan trọng hơn. Ti Phượng hắn... Ly khai, bởi vì trong lòng muội còn chưa minh bạch người đó là ai. Muội phải hiểu tình yêu duy nhất và tình cảm gia đình không giống nhau,đó là hai phạm trù hoàn toàn khác nhau, không thể đem ra đánh đồng được. Không phải là muội yêu hắn, muội sẽ mất đi chúng ta... Chúng ta đối với muội vĩnh viễn sẽ như cũ, vĩnh viễn ở bên muội."
Toàn Cơ lẳng lặng nhìn nàng, giọng nói trong tâm khảm cuối cùng cũng dẫn trở lên rõ ràng.

Là, là! Nàng rốt cục cũng hiểu Ti Phượng tại sao lại muốn rời đi, hắn là đang chờ nàng minh bạch, chờ nàng hiểu được thế nào là yêu, là vĩnh viễn. Nếu hắn cứ ở bên nàng, ôn nhu bao bọc, nâng niu nàng, nàng sẽ vĩnh viễn không hiểu được cái trân quý thật sự là gì. Nếu hắn cứ mãi bên nàng như thế, nàng sẽ mai bảo trì cái suy nghĩ ích kỉ, cố chấp của bản thân. Nói cho cùng đều là nàng ịch kỉ, nàng đã làm tổn thương hắn.

Ai cũng không rời đi, chúng ta vĩnh viễn là người một nhà, kia đúng là lối suy nghĩ mộng tưởng của tiều hài tử.

Tâm lí con người ta một khi đã chót lụy yêu thương đều muốn có một tình cảm bền chặt, vĩnh cửu, muốn tâm đối phương mãi mãi đặt nơi mình, vậy mà nàng cứ vô tâm mãi sa chân vào quá khứ, ôm ấp cái tình cảm trẻ con vị kỉ của bản thân, cái này không hiểu, cái kia không hiểu, lại cự tuyệt không chịu tiếp thu những lí giải tinh tế của hắn.
Người sai , vẫn là nàng.

Toàn Cơ hít một hơi thật sâu, trên mặt rốt cục lộ ra một chút tươi cười, nói khẽ: "Ta đã minh bạch... Bất quá bây giờ ta thật sự muốn đi thu phục lũ yêu ma kia, không thể để bọn chúng khi phụ tới tận cửa được."

Hà Đan Bình khẩn trương bắt lấy tay nàng, vội la lên: "Con, con đừng đi! Vừa mới rồi, bộ dáng con..."

Toàn cơ ôn nhu nói: "Nương, ngươi yên tâm. Con đã hiểu ngọn nguồn mọi việc. Con sẽ không tự ý ly khai mọi người."

Hà Đan Bình dù không thật yên tâm nhưng cuối cùng vẫn hơi buông lỏng tay, Toàn Cơ đứng dậy, tiến về phía cửa động, hướng mắt nhìn lên đoàn yêu ma tu tập thành một dải đen kịt trên trời, nàng có chút chần chờ nhìn quanh, do dự nói: "Đằng Xà, hai người chúng ta đánh một mẻ lớn một chút được không?"

Từ đầu đến giờ Đằng Xà vẫn không nói chuyện chỉ hừ một tiếng rồi buông giọng giận dỗi: "Hừ tùy ngươi! Thúi tiểu nương, mới vừa rồi còn hại ta đã giật mình..."
"Ngươi nói cái gì?" Toàn Cơ mặt sáp lại gần hỏi lại bị hắn chán ghét đẩy ra, hắn bỗng bật cười nói: "Vẫn là bộ dáng ngốc nghếch này nhìn thuận mắt hơn."

Toàn Cơ không cùng hắn so đo, dứt khoát rút kiếm đi đến cửa động, đám yêu quái nhác thấy bóng nàng, lập tức ồn ào lui về phía sau, ánh mắt kiêng kỵ, toàn thân lộ ra tư thế phòng bị và cảnh giác cao độ. Nàng bắt kiếm quyết, không gọi ra ngọn huyền hỏa Tam muội chân hỏa, hay bất kì hỏa thú nào, nàng muốn cho đám yêu ma đó hay, chiến thần tướng quân không cần phóng hỏa cũng có thể đem chúng tiễn gọn về với cát bụi.

Thân ảnh nàng chớp nhoáng nhanh như điện, phút chốc đâm thẳng vào trung tâm của quân đoàn yêu ma hùng hậu, đinh khôn trong tay nàng múa lên mạnh liệt, uy phong hệt như một con ngân long ngạo khí hừng hực khí thế, ào ào rung lên như muốn phô bày sức mạnh kình tiên của mình. Nhóm yêu ma lúc trước còn nỗ lực chống đỡ, càng về sau kiếm khí của định khôn toát ra càng mạnh, căn bản không cần bạt kiếm chém gϊếŧ chỉ kiếm kí của nàng cũng đủ bức chúng lui về. Toàn thân Toàn Cơ được bao bọc trong làn kiếm quang sáng rực, sắc lạnh, hoàn toàn không thể tiếp cận, chỉ trong khoảng khắc đám yêu ma dày đặc đã bị tiêu diệt còn một nhúm.
Dù đám yêu ma có vũ khí tối bảo là tấm chắn làm từ vảy rồng một trong các thần khí của thiên giới cũng vô dụng, nàng không sử dụng hỏa pháp, mấy tấm chắn kia chả khác gì mấy chiếc bánh quế, một cước cũng có thể đạp bể, bởi nàng xông trận ào ào bạt kiếm, kiếm khí ngút trời, bừng bừng chém gϊếŧ nên chỉ trong nháy mắt mấy tấm chắn bảo vật này đã thành một đám bột vụn vô dụng.

"Đằng Xà phóng hỏa!" Nàng quát to một tiếng, không chờ nàng phân phó xong, Đằng Xà đã sớm mở tung hỏa cánh, bộ dáng giống như diều hâu tróc nã một đàn gà con vậy, đem toàn bộ lũ yêu ma kia phủ trọn dưới đôi hỏa cánh khổng lồ. Trận này Đằng Xà biểu hiện cực kì tốt, cách ra chiêu cũng thập phần xinh đẹp, dù tính tình linh thú này của nàng thật khó chịu, khó chiều, nhưng nàng thật nhịn không được mà muốn khen hắn vài câu, nhưng bất chợt thấy bóng người chợt léo phía sau thạch bích, nàng cho rằng yêu ma ẩn núp, đánh lén đang định nâng tay phóng xuất kiếm khí, lại nhìn rõ kẻ đó mặt mày tái nhợt, tay gắt gao ôm bụng, ngơ ngẩn nhìn mình, là Chung Mẫn Ngôn.