Toàn Cơ hài lòng thoả dạ về đến trong khách phòng, Vũ Tư Phượng sớm đã thu thập xong hành lý. Nàng cười hì hì nhào tới, vui vẻ nói:
"Tư Phượng huynh nghe muội nói này! Đằng Xà nói hắn nguyện ý giúp muội! Phương pháp huynh dạy muội thực hữu hiệu!"
Vũ Tư Phượng ừ một tiếng, xấu xa cười nói: "Quả nhiên thú chính là thú, không có biện pháp dùng phương pháp của người mà đối đãi."
Hắn thấy Toàn Cơ vừa rồi ở dưới bàn chui ra chui vào, khiến cho đầu đầy bụi, không khỏi nói : "Sửa soạn lại chút đi, chờ bốn bộ khoái đại ca kia thu thập xong, chúng ta liền xuất phát."
Nàng theo lời rửa mặt, cầm gương đồng vừa chiếu, nhìn thấy khuôn mặt vô cùng thê thảm kia, hai hàng lông mày bị cháy đến lộn xộn, nguyên cả bên trái bị cháy sạch, bên phải chỉ còn chừa lại một khúc ngắn, cực kỳ khó coi, nhất thời xụ mặt, thảm thương nói : "Rất xấu... lông mày còn có thể dài ra nữa không?"
Toàn Cơ ánh mắt nhất thời sáng ngời, vui vẻ nói: "Tư Phượng còn có thể vẽ mày? Muội không biết đó nha!"
Hắn hàm hồ lên tiếng, nhớ tới lúc nhỏ Liễu Ý Hoan mỗi ngày ở trước mặt hắn đại đàm nữ nhân kinh, đừng nói lông mày, ngay cả búi tóc, châu sai, phục sức vân vân, đều nói đến nước miếng tung bay. Sau lại thấy Tư Phượng nghe không rõ, y liền quấn lấy muốn hắn đưa bút mực, tự mình vẽ cho hắn xem. Hắn một thiếu niên tốt đẹp, thanh thanh bạch bạch như vậy, vô duyên vô cớ bị y truyền bá một bụng những thứ đồ chơi nhàm chán.
Hắn thấy Toàn Cơ một mặt biểu tình chờ mong, liền nhẹ nhàng cười, lấy bút, mở loa thúy phao ra. Hiện tại, hình như phải cảm tạ truyền bá lúc trước của Liễu đại ca rồi, không thể ngờ lại có thể phát huy công dụng. Hắn dùng bút cẩn thận chấm một ít loa thúy, một tay nâng cằm nàng lên, tỉ mỉ xem xét.
"Rất ngứa nha, Tư Phượng." Toàn Cơ không dám động, nhưng ngòi vẽ kia ở trên mặt, ngứa muốn chết, nàng nhịn không được nhe răng trợn mắt.
"Suỵt, sắp xong rồi, đừng nhúc nhích." Hắn trái phải so sánh nửa ngày, lại sửa vài nét.
Toàn Cơ bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, cười nói: "Có một lần muội sáng sớm đi tìm phụ thân và nương, cũng nhìn thấy phụ thân giúp nương vẽ lông mày đấy! Bất quá người cũng không thuần thục như huynh vậy đâu."
Vũ Tư Phượng đỏ mặt, vội la lên: "Huynh. . . Huynh chỉ là —— huynh chỉ là giúp thôi. Lần sau muội nên tự vẽ đi!"
Vừa quýnh lên, cổ tay run một cái. Nhất thời ở trên mặt nàng vẽ ra một đường dài quái dị, vội vàng lại dùng vải bông thấm nước lau đi.
"Huynh biết vẽ, muội sao lại phải tự mình động thủ." Toàn Cơ ở trên mặt hắn sờ một chút, cười nói: "Thật nóng, huynh là đang thẹn thùng?"
Vũ Tư Phượng nhẹ nhàng chụp được móng vuốt của nàng, một lần nữa thay nàng vẽ lông mày, lần này hai bên đối xứng, mày tân nguyệt cong cong, vô cùng hoàn mỹ. Hắn trái phải nhìn nửa ngày, rốt cuộc vừa lòng đặt bút xuống, cười nói: "Xem xem thế nào."
Toàn Cơ hướng trong gương đồng nhìn lại, quả nhiên là vẽ đến không chê vào đâu được, cùng hình dạng lông mày trước kia của mình cơ hồ giống nhau như đúc. Nàng mừng đến ôm lấy cánh tay hắn, ra sức nói:
"Huynh thật là lợi hại! So với phụ thân vẽ cho nương đẹp hơn nhiều! Nương cứ luôn nói cha tay chân vụng về không hà!"
"Huynh là nói... Đừng nói cái này nữa..." Vũ Tư Phượng mặt đỏ như muốn nổ tung, đang muốn nói chút gì đó khác chuyển đề tài, lại nghe cửa phòng bị người gõ hai cái, hai người đồng loạt quay đầu lại, chỉ thấy Đằng Xà nghiêng đầu, vẻ mặt tươi cười xấu xa tựa vào cạnh cửa, lầm bầm cười nói:
"Thắm thiết đủ chưa? Mấy tên bộ khoái kia chờ rất gấp đó. Nếu còn chưa thắm thiết đủ, thì nhớ rõ đóng cửa phòng nha. Phi lễ chớ nhìn cũng chưa nghe qua sao?"
Hai người nhanh chóng đỏ mặt đứng dậy, nhấc bao quần áo đi xuống lầu.
Tuy nói Toàn Cơ cùng Vũ Tư Phượng đã giải quyết xong chuyện quái hỏa, nhưng không có chứng cứ xác thực để chứng minh, cũng không thể đem Đằng Xà kéo đến trước mặt tổng bộ đầu, nói cho gã biết: đây chính là thủ phạm phóng hỏa đi? Cho dù tổng bộ đầu nguyện ý tin tưởng, đối với Đằng Xà mà nói, ở thế gian bại lộ thân phận, chung quy cũng không phải chuyện tốt.
Xem ra thù lao sáu trăm lượng bạc kia là bị hẫng rồi, nhân tiện tiền cọc năm mươi lượng cũng phải trả lại cho người ta.
Toàn Cơ vừa nghĩ tới lập tức lại sẽ không xu dính túi, cả gương mặt nhịn không được xụ xuống. Bộ khoái Giáp thấy hai người hắn buồn bực không vui, biết là vì chuyện tiền thưởng, liền trấn an nói :
"Cô nương cùng công tử chớ nên lo lắng, ta nguyện ý làm chứng cho hai vị, là hai vị bình ổn sự kiện quái hỏa. Huống chi vị công tử này..."
Gã có chút sợ hãi nhìn thoáng qua Đằng Xà ngồi bên cạnh, "Vị công tử này cũng là nhân chứng, đêm đó tận mắt nhìn thấy thần uy của hai vị. Tổng bộ đầu tuyệt không phải người bất cận nhân tình, cho dù hắn không tin, bọn ta cũng bảo đảm số tiền kia thuộc về nhị vị."
Vũ Tư Phượng cười nói: "Đa tạ chư vị đại ca, vậy làm phiền rồi."
Mấy người bộ khoái kia sớm đối với bản lĩnh đằng vân giá vũ của bọn hắn bội phục không thôi, thấy Vũ Tư Phượng lại hiền lành văn nhã như vậy, cũng nhịn không được cùng với hắn thân cận trò chuyện. Toàn Cơ đi qua kéo kéo tóc bạc của Đằng Xà, bất chấp y căm tức phản kích, thấp giọng nói:
"Ngươi tốt xấu gì cũng phải giả chút chứng cứ, chứng minh là chúng ta bình tức Đằng Xà chi hỏa a!"
Đằng Xà liếc nàng trắng mắt, cả giận nói: "Không làm! Chuyện nhàm chán bực này đừng tìm lão tử!"
Toàn Cơ nhướng mày, nói : "Tốt lắm, đến lúc đó ngân lượng trong tay cũng phải trả lại cho người ta, chúng ta không xu dính túi, không thể mua nổi món ngon mỹ vị nữa, ngươi chớ oán hận!"
Đằng Xà đau đầu trừng mắt nhìn nàng. Thức ăn mỹ vị thế gian kia chính là lý do lớn nhất y đi theo Toàn Cơ, hiện giờ ngay cả chút lý do này cũng không còn, y còn đi theo nàng để làm gì?
"Ngươi không phải Chiến thần tướng quân sao?" Y lại bắt đầu cười xấu xa, "Triệu hoán chút phong vũ cam lộ, tưới một chút lên đất đai bị thiêu cháy, hẳn là chuyện rất dễ dàng đi?"
Toàn Cơ ngạc nhiên nói: "Ta làm sao biết phải triệu hoán như thế nào? Lại nói. . . hô phong hoán vũ là chuyện của vân đồng vũ sư, ta sao lại biết!"
"Ngươi không phải tướng quân sao? Chút chuyện nhỏ cũng không biết?"
"Chút chuyện nhỏ ngươi đều phải gọi ta, thần thú hóa ra chính là ăn không ngồi rồi hả?"
"Ngươi mới là ăn không ngồi rồi! Lão tử hôm nay để cho ngươi biết chút lợi hại của Đằng Xà đi!"
Tính tình nóng nảy của Đằng Xà lập tức được châm ngòi, nhảy dựng lên xoay người muốn đi, một mặt lạnh nhạt nói: "Đỡ cằm cho tốt đi. Tránh cho đến lúc đó rơi xuống!"
"Ách? Vị công tử này?" Mấy người bộ khoái kia thấy Đằng Xà nhanh chân bỏ đi. Lát sau liền đã không còn bóng dáng, không khỏi cực kỳ kinh ngạc.
—
"Không cần để ý đến hắn, cáu kỉnh mà thôi." Toàn Cơ ho hai tiếng. Đi tới, bày ra bộ dạng "Ta là đại tiên hàng thật giá thật ", nói:
"Quái hỏa tuy rằng đã bình ổn, nhưng thổ địa vùng này cháy khô, tổn hại không nhỏ, cho nên ta gọi mưa tưới xuống. Năm sau nơi này vẫn có thể trồng cây mọc cỏ, không đến mức trở thành núi hoang."
Mấy người bộ khoái kia nghe nàng lại có thể có bản lĩnh bực này, lại càng ngưỡng mộ đến hận không dập đầu xuống đất, liên thanh nói : "Đây là đại ân đức! Nữ tiên nhân cần làm phép sao? Cần máu chó nhang đèn không?"
Toàn Cơ lắc đầu, "Máu chó nhang đèn chẳng qua là pháp thuật dân gian thôi, ta không cần những thứ này. Tâm tùy ý động, cam lộ tự nhiên tới, cứ chờ là được."
Vũ Tư Phượng biết nàng căn bản không có bản lĩnh kia. Lập tức lặng lẽ kéo nàng đến một bên, nhẹ giọng nói: "Ai có thể gọi ra phong vũ? Cẩn thận chớ nên nổ quá thể."
Toàn Cơ cười nói: "Không phải muội nổ, là Đằng Xà. Hắn muốn chúng ta đỡ tốt cằm, xem hắn hô phong hoán vũ như thế nào."
Vũ Tư Phượng nửa tin nửa ngờ. Đằng Xà thuộc tính hỏa, chuyện hô phong hoán vũ bực này cùng hắn là không có quan hệ thân thích, cho dù ở Thiên giới có tài giỏi như thế nào đi nữa, triệu hoán phong bá vũ sư cũng không phải chuyện nhỏ, vạn nhất kinh động đến Thiên đế, phát hoả thu Đằng Xà về, chính là đại đại không ổn.
Đang suy nghĩ, chợt thấy trên dốc Hoàng Điểu bay lên một đám mây mù khổng lồ, dần dần càng bay càng cao, thẳng cả vòm trời đều bị che lại, xung quanh nhất thời tối xuống, tiếng sấm vang lên đâu đây. Mấy người bộ khoái kia nhìn thấy bực thần tích này, kích động đến thiếu chút nữa quỳ xuống khấu đầu. Ngay cả Vũ Tư Phượng cùng Toàn Cơ hai người đều thực hết hồn, không nghĩ tới y thật sự có thể làm thành.
Mưa như trút nước phút chốc kéo tới, phạm vi trăm dặm đều là màn mưa trắng lóa xối xả. Mọi người toàn thân ướt đẫm, chỉ cảm thấy khí nóng toàn bộ đều tiêu tán, đến đầu ngón chân cũng cảm thấy khoan khoái mát mẻ cực kỳ. Toàn Cơ đang cao hứng cười khanh khách, chợt nhớ tới cái gì đó, giơ tay vừa sờ lên mặt, quả nhiên sờ đến một tay đầy mực, nàng thảm thương nói : "A, lông mày của muội. . ." Vũ Tư Phượng giúp nàng vẽ mày, thoáng cái đã bị nước mưa rửa sạch sẽ rồi.
Vũ Tư Phượng thấy nàng bộ dáng không có lông mày chọc cười, rốt cục nhịn không được "Phốc" một tiếng bật cười, nói nhỏ: "Không sao, đợi hết mưa rồi huynh sẽ giúp muội vẽ lại."
Mưa tầm tã chừng hơn một canh giờ, mới từ từ ngừng lại. Mưa tạnh mây tan, dần dần lộ ra bầu trời trong xanh. Toàn Cơ dùng tay áo xoa xoa mặt, bất quá kỳ thật không cần dùng, nước trên tay áo còn nhiều hơn so với trên mặt. Đằng Xà lung la lung lay từ trên dốc Hoàng Điểu đi xuống, trên mặt hình như có thần sắc chẳng ngờ, đi đến trước mặt, mới cười lạnh nói: "Thề nào? Cằm đỡ tốt không?"
Toàn Cơ thấy y bản lĩnh lớn như vậy, không khỏi có chút thay đổi cái nhìn, chân thành nói: "Đằng Xà, ngươi thật sự rất lợi hại. Sao ngươi lại có thể gọi mưa to được thế?"
Y sắc mặt tối sầm lại, nghiến răng nghiến lợi nói: "Lão tử. . . Lão tử bản lĩnh lớn gì đâu, hô phong hoán vũ làm sao đến phiên lão tử. . . Chẳng qua là. . . mời người giúp. . ."
"Ngươi mời phong bá vũ sư?" Vũ Tư Phượng có chút giật mình.
Đằng Xà chán ghét nói: "Ai gọi bọn chúng! Đều là một đám nịnh hót! Gọi một người huynh đệ trước kia đến! Hỏi nhiều như vậy làm gì!"
Vũ Tư Phượng tâm tư nhanh nhẹn, một chút đã lập tức hiểu rõ, cười nói: "Là gọi Ứng Long đi?"
Ứng Long thuộc thủy, gọi mưa gió tự nhiên là chuyện rất nhỏ. Đằng Xà nói mời một huynh đệ, tự nhiên hẳn là cùng vai phải lứa, kia tám chín phần mười là Ứng Long.
Đằng Xà giống như gặp quỷ trừng mắt nhìn hắn, miệng thì thào không biết nói cái gì. Tiểu quỷ này, quả thực như biết Đọc tâm thuật, cái gì cũng đều không thể gạt được hắn, thực khiến người ta buồn bực. Y đen mặt lại, bỗng nhiên nghĩ đến mới vừa rồi gọi Ứng Long tới hỗ trợ, lại bị gã trắng trợn cười nhạo một phen, cười y làm Linh Thú của phàm nhân, không khỏi rất buồn bực.
"Bất quá nha, ngươi cũng coi như có 'đất lành', nha đầu đó trước kia là Chiến thần đó nha! Thiên đế cùng Hậu Thổ Đại Đế đều dung túng nàng ta vô cùng. Phạm phải loại tội lớn ngập trời kia, vốn là phải thần hồn câu diệt, kết quả nàng ta lại bình yên vô sự, đủ thấy bên trên coi trọng nàng ta. Đợi nàng ta kết thúc luân hồi lần này, trở về Thiên Đình, ngươi Linh Thú này cũng được thơm lây đó nha!"
Ngữ khí âm dương quái khí của Ứng Long vẫn còn vang vọng bên tai, tuy nói gã cho tới nay đều là cái loại ngữ khí này, nhưng nghe vào liền khiến cho người ta khó chịu.
"Đúng rồi, ngươi lần này một mình hạ giới, bên trên ngược lại cũng không định trách ngươi. Bạch Đế muốn ta tiện thể nhắn với ngươi, ngươi đã muốn đi âm phủ như vậy, thế thì chuyện xem xét Định hải thiết tác liền giao cho ngươi. Ngươi mọi chuyện đều muốn tranh với Chu Tước, lần này ấm ức chuyện hắn có thể hạ giới đi điều tra Định hải thiết tác, không ngờ lại tự mình lén chạy xuống, nếu không phải Chu Tước lười tranh với ngươi, người bên trên lại sủng ái ngươi, mấy cái đầu cũng không đủ cho ngươi rụng. Được rồi, hiện tại nhiệm vụ thuộc về ngươi, ngươi lại thành Linh Thú gì gì đó, ta xem xem vận khí tốt của ngươi có thể duy trì tới lúc nào."
Lời nói của Ứng Long tuy rằng bên trong có vị rất chua, nhưng cũng không phải không có lý. Y mặc dù không phục Chu Tước có thể động một là hạ giới chơi, cho nên lần này đoạt nhiệm vụ của hắn, nhưng nguyên nhân sâu xa hơn là ai y cũng không nói cho.
Con yêu ma bị giam ở âm phủ kia, y đã rất lâu rồi không gặp được hắn, lần này xuống, hẳn là có thể gặp lại đi? Hai tiểu quỷ này, hình như cũng có điểm liên hệ với Bất Chu Sơn, không bằng đi theo bọn hắn hành động, cuối cùng ngược lại có thể đạt được mong muốn.
"Đằng Xà! Đi thôi, đừng phát ngốc nữa!" Toàn Cơ một mặt ở phía trước gọi y, một mặt thật cẩn thận khoác áo choàng lên, bảo vệ lông mày Vũ Tư Phượng mới vừa giúp nàng vẽ, tránh cho gió táp mưa sa đến nữa, lộ ra nguyên hình.
Vô luận nhìn như thế nào, cũng đều nhìn không ra nàng là Chiến thần tướng quân uy phong lẫm lẫm gϊếŧ người như ngóe kia, tiểu nha đầu yểu điệu như vậy, thật có thể để cho y 'thơm lây' ? Đằng Xà ở trong bụng đảo cặp mắt trắng dã, phủ định ý nghĩ này.
"Ta biết Lộc Đài trấn có món gì ăn ngon nha, ngươi nếu không lại đây, ta sẽ không mời ngươi ăn đâu."
Những lời này lập tức đánh động đến tâm lạnh tựa sắt đá của y, hai mắt phát sáng lấp lánh, thực sảng khoái đuổi theo.