Liễu Ý Hoan thở phì phò đi ra, những người còn lại đứng ngay ra chẳng biết phải phản ứng thế nào.
Sở Ảnh Hồng thấy vị Liễu tiên sinh này chính là đang sinh khí, bất quá lời hắn nói cũng không phải không có đạo lí, "Mẫn Ngôn, cần phải chú ý đến mình một chút, cũng không thể quá cả tin. Ta cũng phải đi đây, ngươi hảo hảo chiếu cố Linh Lung cho tốt."
Chung Mẫn Ngôn gật đầu đồng ý, rồi cùng Toàn Cơ và Đình Nô theo ra ngoài.
Toàn Cơ đang chuẩn bị đi, tay áo đột nhiên bị Linh Lung níu lại, nàng ngầm hiểu, liền ngồi xuống cạnh giường, cầm lấy tay Linh Lung, ôn nhu nói: "Có chuyện gì muốn tâm sự cùng muội sao?"
Linh Lung mím chặt môi, nửa buổi cũng không hé một lời.
Khuôn mặt nàng vì vừa nghe chuyện Chung Mẫn Ngôn đi cầu hôn mà đỏ lựng, bây giờ lại có chút tái nhợt, nhãn thần mờ mịt, nhìn không ra là cảm xúc gì.
Nàng chớp chớp mắt mới nhẹ giọng nói: "Muội nói. . . Ô Đồng đã chết rồi, chuyện này. . . là thật sao?"
Cổ họng Toàn Cơ hơi nghẹn lại, nghĩ đến Linh Lung từng bị Ô Đóng giam giữ một thời gian.
Nàng thực ngốc, tuy rằng Linh Lung không nói, nhưng nhìn biểu tình đau khổ của Ô Đồng lúc sắp chết, lại thêm bộ dạng không yên của Linh Lung trước mặt đau, nàng ngay lập tức hiểu ra rằng giữa hai người nhất định đã xảy ra chuyện gì đó.
"Hắn. . . chết như thế nào?" Linh Lung cất giọng hỏi, dường như nàng đang cố đè thấp giọng của mình xuống.
Toàn Cơ thở nhẹ một tiếng rồi đem toàn bộ tình huống lúc ấy kể lại cho Linh Lung.
Có lẽ nàng cần phải tô tô vẽ vẽ chuyện này một chút, nói rằng Ô Đồng bị chính mình chém chết, lại không cho Linh Lung biết bộ dạng hắn lúc sắp trút hơi thở cuối cùng, nhưng không biết vì cái gì nàng lại nói ra toàn bộ sự thật, không sai lệch chút nào.
Toàn Cơ thấy thần sắc nàng càng ngày càng kém lập tức không nói thêm gì nữa. Linh Lung run rẩy thật lâu, dường như sợ hãi lại giống như đang cố kìm nén cái gì.
Một lúc sau mới nhỏ giọng nói: "Ân. . . chết như vậy. . . cũng tốt."
Toàn Cơ không nói chuyện, chuyện của Linh Lung cùng Ô Đồng nàng hoàn toàn không chen vào.
Linh Lung chậm rãi đưa tay lên, đè lại lồng ngực chính mình — trái tim đang nảy lên kịch liệt.
Nàng thậm chí không thể hiểu cảm giác đang nhen nhúm trong trái tim nàng, len lỏi vào cơ thể nàng lúc này.
Là vui sướng đến cực độ hay là chấn kinh đến cực độ?
Là thương tâm sao?
Đau đớn đến tê tâm liệt phế?
Nàng quả thật không thể hiểu nổi chính mình nữa!
Loại tình cảm phức tạp như vậy, nàng cũng không biết phải suy nghĩ ra sao. Trong sinh mệnh của nàng, tình cảm mãnh liệt nhất chỉ dành cho hai người.
Một người là người nàng yêu thương vô ngần, yêu thương hơn tất thảy, người đó chính là Chung Mẫn Ngôn.
Người còn lại là người mà nàng căm ghét đến tột cùng, cũng chính là Ô Đồng.
Nhưng giờ đây, đột nhiên mất đi một phần, trong lòng nàng lại sinh ra một loại cảm giác mà nàng không thể nào diễn tả nổi.
Là hữu tình – không phải! Là vô tình thì càng không!
"Tỷ không sao chứ?" Toàn Cơ cúi đầu thật gần nhìn nàng.
Nàng lắc lắc đầu, nửa buổi, thần sắc mới dần bình tĩnh lại, nói nhỏ: "Ta không sao, chỉ là đột nhiên nghe hắn chết thảm như vậy, có điểm chấn kinh. . ."
Nàng bỗng nhiên khe khẽ nở nụ cười. Nụ cười ấy tuy vẫn xinh đẹp chói lòa như ngày trước nhưng lại mất đi nét trong sáng ngây thơ không nhiễm bụi trần, trong ánh mắt lại nhuốm một màu sầu buồn bi lụy, "Ta không sao, chỉ là mệt mỏi chút thôi. Ngủ một giấc liền tốt."
Toàn Cơ thay nàng kéo chăn lên, đắp lại đàng hoàng rồi mới nhẹ nhàng đẩy cửa đi ra ngoài.
Chưa đi được mấy bước đã thấy Chung Mẫn Ngôn đang đứng sẵn ở góc rẽ, hắn tựa vào cột, nhìn đăm đăm vào bầu trời cao xanh vời vợi, không biết là đang nghĩ cái gì.
Nàng chậm rãi bước qua, chỉ nghe hắn gọi một tiếng: "Toàn Cơ."
Nàng dừng lại, đứng bên cạnh hắn cũng không nói gì cả. Chung Mẫn Ngôn thấp giọng nói: "Ta cần phải cảm ơn muội. . . về rất nhiều chuyện."
Nàng đạm đạm cười, nói: "Lục sư huynh sao lại đột nhiên trở nên khách khí như thế, chúng ta đều là người một nhà, từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau. Cừu nhân của mọi người cũng chính là cừu nhân của Toàn Cơ ta."
(cừu nhân: kẻ thù. Tại ta thấy để cừu nhân hay hơn)
Kỳ thật Chử Lỗi cũng không có ý định thu nhận lại Chung Mẫn Ngôn vào Thiếu Dương phái, nhưng trong lòng Toàn Cơ, hắn vẫn sẽ mãi là Lục sư huynh, người đối với nàng không bao giờ bày ra bộ mặt hiền hòa, tình tính tuy nôn nóng như lại thiên lương vô cùng.
Chung Mẫn Ngôn cũng cười, bỗng nhiên hắn quay đầu nhìn nàng, nghiêm túc nói: "Còn có – thực xin lỗi, trước giờ luôn tỏ ra khó chịu với muội. Đó là lỗi của ta, hoàn toàn không phải do muội làm sai cái gì. Muội là cô nương tốt."
Toàn Cơ thấy hắn đột nhiên dùng giọng điệu hòa hoãn nói chuyện với mình, mặt không khỏi đỏ lên, á khẩu không biết nói gì chỉ biết trừng mắt nhìn hắn ngạc nhiên.
Chung Mẫn Ngôn lại tiếp tục nói: "Ta chỉ muốn nói với muội, kỳ thực ta không có chán ghét muội."
Toàn Cơ "A" một tiếng rồi gục đầu xuống nhỏ giọng nói: "Thật sao? Muội vẫn luôn cho rằng. . ."
Nàng cho rằng Chung Mẫn Ngôn vô cùng vô cùng chán ghét mình, chỉ hận không thể khiến nàng nhanh nhanh chóng chóng biến mất khỏi tầm mắt mình.
Nguyên lai không phải như vậy sao? Vạy hắn vì cái gì mà. . .
"Tất nhiên là thật. Chẳng qua bởi vì. . . ta là một đứa ngốc." Hắn cười một tiếng, thấy nàng vẫn ù ù cạc cạc không hiểu đâu vào với đâu liền vỗ vai nàng nói: "Ân, không sao. Muội chẳng phải nói muốn xuống núi tìm Tư Phượng sao? Chờ vết thương của ta và Linh Lung ổn định hơn nhất định sẽ cùng muội đi tìm hắn."
Toàn Cơ còn chưa hiểu hết hắn đang nói cái gì chỉ ngơ ngẩn nhìn hắn. Hắn lại như trút bỏ được tâm sự, tâm tình thoải mái, huýt sáo vui vẻ, nhẹ nhàng xoay người đi.
Hắn đã giải tỏa được tâm sự, chỉ khổ cho Toàn Cơ, đau khổ suy tư cả đêm vẫn không hiểu hắn muốn nói cái gì.
Tuy mọi người muốn giữ Toàn Cơ lại, chờ Linh Lung cùng Chung Mẫn Ngôn đính hôn xong rồi mới đi, nhưng nàng lại nhân lúc trời tối, mang theo Đằng Xà, vô thanh vô tức xuống núi.
Liễu Ý Hoan sau khi ly khai Thiếu Dương phái, không biết đã đi đến địa phương nào.
Đình Nô thì ngược lại, tựa hồ rất thích không khí ở đây. Thiếu Dương vừa bị tập kích bất ngờ, hai vị trưởng lão đã hi sinh, lại thêm Hòa Dương đang bị trọng thương, trước mắt rất cần một người tài ba và đáng tin cậy mà các trưởng lão đối với Đình Nô vốn là thập phần bội phục, Đình Nô liền lưu lại Thiếu Dương phái.
Toàn Cơ vốn cũng không định cùng hai người kia cùng nhau tìm kiếm Tư Phượng, nàng cảm thấy, đây là chuyện riêng của nàng với Tư Phượng, không cần liên lụy đến nhiều người, nàng chỉ muốn một mình đi tìm hắn.
Chỉ duy có một điều nàng thấy tiếc đó là không được nhìn thấy Linh Lung trong lễ đính hôn, bất quá cũng không sao, phụ thân nói muốn chờ đến lúc Linh Lung mười tám tuổi mới chính thức cử hành hôn lễ, đến lúc đó nàng sẽ mang Tư Phượng cùng đến xem Linh Lung mặc hỷ phục
Đêm khuya tĩnh lặng như nước, ánh trăng bàng bạc, dịu dàng mà lấp lánh, Toàn Cơ cùng Đằng Xà lặng lẽ ngự kiếm rời núi, men theo con đường nhỏ ở sau núi để ra ngoài, rừng cây tĩnh lặng vô cùng, thỉnh thoảng sẽ có vài tiếng cú kêu, gió đêm lành lạnh thổi xào xạc, nhánh cây được phủ bởi thứ chất bạc lóng lánh đến từ mặt trăng.
Chuyến đi này không biết sao bao lâu mới có thể nhìn trở về, nhìn cảnh vật quen thuộc đã sớm in sâu trong tiềm thức nàng không khỏi cảm khái, nâng tay vuốt nhẹ thân cây.
Quay đầu lại thấy Đằng Xà lẳng lặng đứng bên cạnh, thái độ có chút khác thường, không ồn ào như mọi ngày. Đã mấy ngày nay hắn đều đặc biệt an tĩnh như vậy, không hồ nháo gì cả, không biết là đang có tâm sự gì.
Toàn Cơ cười hỏi: "Khó được khi người lại chịu cùng ta ra đi dễ dàng như vậy, không phải là luyến tiếc mấy mỹ thực kia sao?"
Đằng Xà hừ mũi nói: "Ngươi có biết ngươi phiền lắm không hả? Chuyện của nam nhân, nữ nhân ngươi thì hiểu cái gì chứ!"
Toàn Cơ cười cười trêu hắn: "Ngươi sao có thể tính là nam nhân, cùng lắm chỉ có thể coi là dã thú giống đực mà thôi. Không lẽ lại nghĩ đến hứa hẹn cùng Vô Chi Kỳ phân thắng bại à?"
Đằng Xà bị nàng nói trúng tâm sự càng buồn bực hơn, vội la lên: "Liên quan gì tới ngươi! Ta cảnh cáo ngươi, chuyện này tốt nhất ngươi đừng nhúng tay vào!"
Hắn giống như tiểu hài tử vừa có được bảo bối gì, rát sợ bị người khác cướp đi, mà không may thay, người đó bây giờ không ai khác chính là Toàn Cơ.
Hắn ác bá trừng mắt nhìn nàng, bày ra vẻ mặt nếu ngươi dám xen vào ta với ngươi thề không đội trời chung.
Toàn Cơ lười phải để ý hắn, thản nhiên nói: "Ta mới không thèm để ý chuyện của ngươi. Hai xú nam nhân đánh nhau thì có gì vui chứ!"
Nàng xoay người hướng thẳng về phía con đường xuống núi. Đằng Xà nhìn bộ dạng thảnh thơi của nàng, tâm tình liền tốt lên, nhanh chóng đuổi theo, nói: "Đánh nhau rất sảng khoái đó ngươi không thấy sao? Trước mắt không thể so chiêu cùng hắn, không bằng ta với người tập luyện chút đi!"
"Không muốn." Toàn Cơ khoát tay cười nói: "Ta không muốn động thủ với dã thú như ngươi." Đằng Xà ra sức dụ dỗ: "Rất thú vị mà, tới đi! Ngươi mau đến!"
Toàn Cơ dùng lực vỗ đầu hắn một cái, "Đến cái đầu ngươi! Bỏ đi! Cả ngày không nói động tay động chân thì là ăn uống, về sau ra ngoài đừng nói ngươi là linh thú của ta!"
Nói tới đây, nàng đột nhiên nghĩ đến Đằng Xà từng nói, muốn nàng đáp ứng, về sau bất cứ lúc nào hắn cũng có thể yêu cầu nàng hủy bỏ khế ước.
Nàng không khỏi lên tiếng: "Đúng rồi, trước kia ngươi không phải luôn muốn hủy bỏ khế ước sao? Cái khế ước này làm sao để phá bỏ đây?"
Đằng Xà nghe nói liền sửng sốt, sắc mặt đột nhiên trở nên xanh mét, lạnh nhạt nói: "Hỏi làm gì, ngươi muốn hủy bỏ khế ước sao? Được, được lắm, lão tử cầu còn không được. Muốn hủy liền hủy đi!"
Toàn Cơ thấy hắn sừng sổ như vậy chỉ biết dở khóc dở cười, "Ta. . . chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi. Huống chi lời này vốn là ngươi nói trước cơ mà. . ."
"Thế nào? Lã tử tận tâm tận lực giúp ngươi, ngươi lại không biết phải trái như vậy!" Hắn già mồm át lời của nàng.
Toàn Cơ rõ ràng im lặng không tiếp tục cãi lý cùng hắn, im lặng đi một đường, Đằng Xà lại không nhịn được bắt đầu lải nhải, một hồi nói nàng vô tâm vô tính, lại nói nàng lãnh khốc vô tình, một hồi nữa lại nói việc hủy bỏ khế ước hắn cầu còn không được, cái thái độ bây giờ trái ngược hoàn toàn so với quá khứ.
Toàn Cơ nghe hắn nói liên mồm đến tai mình cũng cảm thấy bị chai, nàng đột nhiên nắm lấy tay hắn, xoay đầu cười cười nói với hắn: "Được rồi, đừng nói nữa. Ta không hủy bỏ khế ước là được rồi mà."
Đằng Xà cả giận nói: "Ai quản người có muốn hay không muốn! Dù sao ta. . ."
"Được rồi. Là ta không muốn hủy bỏ. Đằng Xà đại nhân ngươi giỏi giang như vậy, thần thông quảng đại như vậy, ta sao nỡ hủy bỏ khế ước chứ ?"
Nói lý không xong, nàng bắt đầu ôn nhu dỗ ngọt hắn.
Đằng Xà quả nhiên ăn mềm không ăn cứng, thấy nàng một phen nhẹ lời mềm giọng, bao nhiêu tuỳ khí liền lập tức bay hết, hắc hắc cười nói: "Không cần nói quá như vậy, Hừ hừ, là ngươi không bỏ được ta, ta cũng đành nỗ lực giúp ngươi một phen vậy."
Toàn Cơ len lén cười, dắt tay hắn, thẳng đường xuống núi.
Con đường trước mắt tuy mờ mịt, bất quá, Tư Phương người phải chờ ta, ta nhất định sẽ đem ngươi trở về, chúng ta sẽ lại cùng nhau sống những ngày vui vẻ!
********
Đã liên tiếp mấy ngày nay, gió bão từ biển cứ thổi vào, mang đến cảm giác ẩm ướt khó chịu.
Loại thời tiết này tuy đối với nhóm đệ tử Ly Trạch cung từ nhỏ đã sống trên biển cũng hiếm lạ gì, nhưng quả thật không thể nào yêu thương nổi.
Trên bờ biển có mấy đệ tử cũng bị gió biển thổi lạnh đến thấu xương, run lẩy bẩy. không chịu được phải quay về cung.
Xa xa phảng phất tiếng có tiếng thiết huyền cầm, âm thanh tinh tinh tang tang, hòa quyện cùng gió biển, vấn vít vào từng ngọn sóng.
Tuy chỉ là một bản nhạc tùy hứng mà xướng lên, hoàn toàn không có kết cấu gì, nhưng nghe tiếng thiết huyền cầm uyển chuyển mà triền miên, nhẹ nhàng mà ưu tư liền có thể thấy được người đánh đàn kia đang khổ tâm vô hạn, tâm tư rối bời, không thể nào hóa giải.
Tuy từng nghe qua rất nhiều mỹ khúc tuyệt diệu, hắn cũng phải công nhận đây quả thực là tiên khúc hiếm có, thế gian này chắc ít người may mắn nghe được.
Nhưng. . . khúc nhạc hàm chứa hồng trần thế gian, là một khúc nhạc hữu tình, người đánh đàn tất cũng là kẻ chung tình.
Ngón tay thon dài chậm rãi khuấy động thất huyền (chắc là dây đàn), cung điệu trầm thấp uyển chuyển, đó là khi nàng dịu dàng rủ mi mắt, có chút e thẹn ngại ngùng của thiếu nữ, tiếng đàn cao vút lên, đó là lúc nàng múa kiếm, thân hình uyển chuyển mà xinh đẹp, nhanh nhẹn như gió tuyết, tiếng đàn lại ào ào mà dồn dập, hệt như khi có làn gió vào đó vương trên suối tóc đen tuyền mềm mại của nàng, tóc khẽ tung bay, cả người nàng như tỏa ra phong quang rực rỡ, tiếng đàn lại đột nhiên bình thản, róc rách như tiếng suối, đó là khi nàng nở nụ cười lẳng lặng nhìn chính mình, đôi mắt hắc bạch phân minh sáng rỡ, ánh mắt có chút dịu dàng, ẩn ẩn hai lúm đồng tiền duyên dáng. Trông nàng khi đó có bao nhiêu vui vẻ, bao nhiêu khả ái!
Từng dáng vẻ của nàng, cử chỉ hành động cùng vẻ mặt của nàng được hắn tinh tế phác họa từng nét từng nét dưới đầu ngón tay, qua từng nốt nhạc.
Hắn đã ngồi trước cửa sổ rất lâu, những hạt mưa từ bên ngoài hắt vào, mái tóc ướt nhẹp thả trước ngực, trên cặp lông mày thon dài còn vương lại vài giọt hơi nước, thỉnh thoảng lại hơi hơi rung động tựa như cánh bướm yếu ớt.
Hắn vẫn luôn hồi tưởng, mà có lẽ cũng không phải hồi tưởng, từng nụ cười, từng cái nhăn mày của nàng đều thập phần rõ ràng trong đầu hắn, giống như từ lâu đã khắc sâu vào trong tâm khảm, hắn liền tưởng tượng nàng đang đứng ngay trước mặt mình, nở nụ cười xinh đẹp như trong trí nhớ của hắn.
Hắn tựa hồ như nghĩ đến cái gì đó rất vui vẻ, cổ tay khẽ chuyển, dây đàn lại rung động, phát ra những âm sắc triền miên sâu lắng, tiếng đàn du dương như mặt sóng gợi vi lan.
Nhất thời có tiếng cước bộ tới gần, đánh vỡ âm thanh uyển chuyển hàm súc đó, ngay sau đó, cửa bị ai đó đẩy ra, một thanh âm trầm thấp cất lên: "Tư Phương, ta muốn con về Ly Trạch cung không phải để cả ngày gảy đàn!"
Lời còn chưa dứt, chỉ nghe 'tăng' một tiếng, một sợi dây đàn đã đứt. Vũ Tư Phượng đứng dậy, đem thất huyền cầm để sang một bên, quay đầu đạm giọng nói: "Vâng, sư phụ."
Người vừa rồi chính là đại cung chủ, sắc mặt hắn lúc này xanh mét, hai hàng lông mày nhíu chặt, hiển nhiên là tâm tình không được tốt cho lắm, đi đến cạnh bàn, hung hăng đạp mạnh vào con bướm bằng giấy, lạnh lùng nói: "Ô Đồng này cũng thật to gan! Binh mã ở Bất Chu Sơn có thể cho hắn tùy tiện sử dụng sao?!"
Vũ Tư Phượng cũng không trả lời, nâng con bướm bằng giấy kia lên, nhìn nhìn một chút đột nhiên hơi nhíu mày lại.
Nguyên lai Ly Trạch cung chuẩn bị rất nhiều binh mã ở Bất Chu Sơn, đợi đến thời cơ thích hợp sẽ tấn công Địa phủ, cứu Vô Chi Kỳ ra.
Mà nguyên nhân khiến Đại cung chủ tức giận chính là việc Ô Đồng tự ý thuyên chuyển binh mã đi tấn công Thiếu Dương phái.
Sau khi toàn quân bị diệt mới có tin từ Bất Chu Sơn chuyển đến, Ô Đồng sợ bị trừng phạt đã sớm bỏ trốn, nửa đường thì gặp phải truy kích của đệ tử Thiếu Dương, song phương giao chiến kịch liệt rồi cùng tiến vào cửa Âm phủ, đến bây giờ vẫn chưa rõ tung tích.
Hắn thậm chí không cần đoán cũng biết đệ tử đến truy kích Ô Đồng kia là ai.
Người có thể dễ dàng xâm nhập Bất Chu Sơn, bức Ô Đồng tiến vào Âm phủ kia có thể là ai chứ !
Toàn Cơ!
Tay hắn run lên, vụn giấy trong tay rơi trên án.
Vũ Tư Phượng bất động thanh sắc rồi lại lắng nghe lời của Đại cung chủ: "Không những tổn hại nhiều nhân mã mà ngay cả cái Thiếu Dương phái kia cũng chẳng tổn hại gì nhiều, tên Ô Đồng này, chết là tiện nghi cho hắn, nếu còn sống, nhất định phải cho hắn nếm thử thủ đoạn của Ly Trạch cung ta."
Vũ Tư Phượng nói : "Người xem như đã chết, sư phụ cũng không cần quan tâm quá làm gì. Con muốn hỏi một vấn đề, Ô Đồng vốn bị ngũ đại phái truy nã, sau đó vì sao là quy hàng Ly Trạch cung?"
Đại cung chủ cười một tiếng, thản nhiên nói : "Chỉ là gặp đúng dịp thôi, hắn chẳng qua chỉ là một con chó vô chủ đã cùng đường, cứu hắn, hắn liền quấn lấy phục tùng. Đáng tiếc, chó dại cũng chỉ là chó dại, cuối cùng vẫn phản mà thôi."
Hắn nhìn Vũ Tư Phượng một cái, lại nói : "Con không cần lo lắng quá, cô nương kia số mạng lớn vô cùng, không chết được đâu."
Vũ Tư Phượng cũng không trả lời, nửa buổi mới mở miệng nói : "Tiếp theo, sư phụ muốn làm gì?"
Đại cung chủ nói: "Ta định một mình đi Âm phủ một chuyến. . ."
Lời còn chưa dứt, nghe bên ngoài có người đến báo tin: "Lửa trên Đan Nha đài vừa châm, Phó cung chủ đã trở về."
Sắc mặt Đại cung chủ trầm xuống, liền đứng dậy toan đi, lại bỗng nhiên nghĩ ra cái gì, quay đầu lại nói : "Tư Phượng, con đi cùng ta. Con cũng nên đến tham dự sự kiện này."