(Quyển 5) Lưu Ly Mỹ Nhân Sát

Chương 3: Cùng quân cộng rớt Hoàng tuyền (tam)



Ô Đồng không ngờ rằng người đến không phải là Linh Lung mà là Toàn Cơ.

Hắn đối với tiểu cô nương này có chút kiêng kỵ, nàng từ xa đáp tới, một thân áo trắng phiêu phiêu giữa trời không, toàn thân vụt sáng, trong óc hắn bỗng thoáng qua một ý nghĩ rằng nàng không phải người thường.

Bất quá sau khi thấy khuôn mặt trừng trừng sát khí, phẫn hận như muốn nghiền nát tất thảy của cô nương bạch y kia, lòng hắn thình lình cảm thấy vô cùng khoái hoạt.

"Ô!" Hắn kêu lên một thanh, nhàn nhã tựa vào thụ thượng, hài lòng thỏa dạ nhìn chằm chằm Toàn Cơ ngùng ngụt lãnh khí đang tiến đến, nàng từ ngạc nhiên chuyển thành thống hận cực độ, sát khí không kìm được phát ra mạnh mẽ, không nói một lời vung kiếm đi lên.

Ô Đồng vẫn yên lặng, một chút cũng không muốn động, nhưng thuộc hạ phía sau hắn đã sớm nhào lên chống chọi với công kích mãnh liệt của Toàn Cơ.


Tìm chết!

Toàn cơ mày liễu dựng đứng, đang muốn một nhát tiêu diệt gọn ghẽ đám yêu ma không biết trời cao đất rộng đang lao đến không ngừng này thì băng ngọc trong tay nàng bỗng nhiễn ông ông rung mạnh, ngân lên một trận âm thanh thanh thúy, vang vọng.

Nàng vì điều này mà ngây người một chút xém chút đã bị một yêu ma chém đôi mặt.

Đằng xà tưởng rằng tới nơi này sẽ được một trận huyết vũ, thống khoái chém gϊếŧ một hồi, ai ngờ đâu ở bất Chu sơn này chỉ còn sót lại mấy vụn mèo, chó lặt vặt làm hắn nhất thời hứng thú sụt giảm trầm trọng, chẳng buồn nhếch mắt.

Hắn khoát tay, vui vẻ hạnh phúc ngồi thiền định, mê mẩn, mãn nguyện bên mỹ thực.

Toàn Cơ phát ngốc, Đằng Xà bỏ bằng hữu, chạy theo mỹ thực, cuối cùng chỉ còn lại Tử Hồ chiến đấu cũng lũ yêu ma, nàng cũng không am hiểu lối đánh của bọn chúng lắm, chỉ thấy chúng đánh 2 ba cái rồi ngoan ngoãn rút lui, cũng không ý định có đuổi theo ngăn cản bọn nàng nhập xào huyệt, chỉ thận trọng lùi dần rồi nhất tề vây quanh Ô Đồng, đề phòng nhìn bọn nàng.


"Các ngươi như vậy là sao ? Vừa rồi còn đằng đằng sát khí, đồng lòng hăng hái, chiến khí bừng bừng đi !"

Tử Hồ không rõ nguyên nhân nhăn nhăn mi dò hỏi. Nàng hiển nhiên càng không hiểu ý hai người đồng bọn của mình, không hiểu bọn họ đang nghĩ gì nữa.

Đằng Xà "Thiết"một tiếng, buồn bực kêu lên : "Không làm, không làm ! Ta không muốn làm! Có mỗi vài tên tép riu như vậy cũng đến lượt lão tử đây phải ra tay sao ? Các ngươi tự mình giải quyết đi, lão tử không phụng bồi !

Tử Hồ đối với Đằng Xà nhất mực tôn kính không dám ngỗ ngược làm trái lời hắn, đành phải quay đầu nhìn Toàn Cơ.

Nàng đang đứng ngơ ngác một chỗ nhìn chăm chú băng ngọc kiếm trên tay, không biết đang nghĩ gì : "Ngươi sao vậy ? Lần nào đến đây cũng kêu lên "

Tử Hồ đưa mắt nhìn băng ngọc trong tay Toàn Cơ không ngừng ngân nga, thân kiếm phát ra những ánh bạc lấp lánh, nhẫn không được băn khoăn nghi vẫn trong lòng. 


Toàn Cơ sờ sờ đầu, chần chờ nói : "Ta. . .cũng không rõ nữa. Có lẽ nó đang nhắc nhở ta không được dùng thần lực ở chỗ này. Kỳ quái, lần trước cũng đâu có. . ."

Đằng Xà giễu cợt nói : " Đúng là ngốc nữ ! Lần trước đến đây ngươi vẫn là một phàm nhân hồ đồ. Lần này đến với lần trước đến tất nhiên là không giống nhau rồi !"

Toàn Cơ biết rõ hắn đang nói đến cái gì, chính là nàng đối với kiếp trước cũng chỉ thoáng thấy một vài đoạn ngắn kí ức, tỷ như nàng chiến đấu như thế nào, cuối cùng vì lí do gì mà bị đày xuống hạ giới, sau mỗi lẫn luân hồi nàng trải qua cuộc sống cực khổ ra sao, sau này chiếu theo vận mệnh mà chết thế nào.

Về Đại khái nàng cũng đã nhớ ra gần hết. Nhưng còn một vài chi tiết, nàng dù thế nào cũng không nhớ ra nổi, tỷ như nàng từ đâu tới, rốt cuộc đã phạm phải tội gì, vì lí do gì mà vĩnh viễn chỉ có thể đơn độc một mình, một mình sinh tồn, một mình chiến đấu, tất cả như vần vũ trong đầu nàng, lờ mờ hiện ra, rồi lại đột ngột biến mất, khiến nàng hồ đồ, tựa như nắm được một đầu mối nào đó, lại tựa như cái gì cũng không thể biết được.
Tuy rằng đã tìm lại được kí ức kiếp trước, nhưng với nàng những điều đó lại chẳng hề mang cho nàng chút cảm xúc chân thật.

Chử Toàn Cơ vốn là Chử Toàn cơ, cho dù trên lưng đeo bao nhiêu ân oán, trách nhiệm, tội nghiệt trầm trọng của quá khứ, nàng vẫn là Chử Toàn Cơ.

Nàng cảm thấy kia đơn thuần chỉ là hồi ức khác của mình, dù cùng nàng có liên quan nhưng chẳng phải là nàng.

Đây là một loại cảm giác thập phần kì dị, tựa như là bên trong nàng đây tồn tại 2 con người khác biệt, nhưng lại cùng dung hợp lại một chỗ, tuy nhiên một chút không thích hợp cũng không có, lại với cái con người khác đó cũng không ghét bỏ.

"Thần Đô Úc Lũy đang ở đây chúng ta nên hành đồng kín kẽ một chút !"

Đằng Xà nhìn về phương xa trề môi, " Không nói ngươi, ngay đến ta cũng không thể dùng thần lực. Bất Chu Sơn là lãnh địa chết chóc, là vùng đất của địa phủ, đương nhiên không đến phiên chúng ta đùa giỡn. Thiên đế đối với Hậu thổ đại đế cũng muốn cấp cho hắn mấy phần mặt mũi, nên chúng ta không thể hành động tùy tiện được. Ai, bằng không ta đã sớm cùng 2 tên canh cửa kia đánh đấm một trận sảng khoái rồi, nghe đồn bọn hắn thân thủ tuyệt vời !. . . 
Lời cảm thán của hắn rất nhanh bị Ô đồng đánh gãy.

Hắn cười nói : " Xem vẻ mặt ngươi như có thâm cừu đại hận muốn tìm ta tính sổ vậy. Thế nào, Thiếu dương phái phải chăng đã bị diệt sạch rồi ? "

Toàn Cơ lạnh lẽo quét cái nhìn băng lãnh, rét buốt về phía hắn, nói : "Rất xin lỗi, hại ngươi lao tâm khổ tứ phái đi nhiều yêu ma như vậy, mà không có người nào chết cả."

Ô Đồng như có chút ngoài ý muốn, lông mày tà tà nhướng lên, cười hỏi : "Lời này là thật ? Kia cả một đội quân mấy ngàn yêu ma nha, so với tất cả trên dưới đệ tử Thiếu Dương cộng lại cũng không bằng đâu."

Toàn Cơ hừ một tiếng nói : "Dù có một đội như vậy đến cũng chỉ có thể chuốc lấy cái chết."

Ô Đồng thấy biểu tình trên mặt nàng không giống như đang nói dối, liền thấp giọng nói : Thật không nghĩ tới. . . A a. . . A a. . .
Hắn cười được thập phần quỷ dị, làm người khác phải sợ hãi. Tử Hồ lớn tiếng nói :Ngươi cười cái gì! Ngươi cùng Ly Trạch Cung đúng là một lũ biếи ŧɦái đi ?! Ngươi đây là đang sài chiêu dương đông kích tây không sai nha, đáng tiếc thuộc hạ của ngươi đều bị tiêu diệt sạch sẽ rồi ! Ngươi liền ở đó mà chờ người Ly Trạch Cung đem ngươi ngũ mã phanh thây đi !"

Ô Đồng một mặt cười một mặt gật đầu, nói: Không sai! Không sai! Ha ha ha! Các ngươi giải quyết thật tốt, chiêu này thực sự đã ép Ô Đồng ta vào tử lộ! Rất tốt! Rất tốt!

Tử Hồ thấy biểu hiện Ô Đồng quả thật kỳ dị, không khỏi sởn tóc gáy, quay đầu vô thố nhìn toàn cơ, Toàn cơ thập phần trấn định, chỉ bình tĩnh nhìn thẳng hắn, không nói một lời.

Ô Đồng chậm rãi dừng tiếng cười, khóe miệng vẫn còn vương nét tiếu ý, nhưng nhãn tình một chút ý cười cũng không có, lãnh băng, rét buốt hơn tuyết phủ ngàn năm.
Hắn nhởn nhơ nói: Ngươi nói dối, nếu không chết người, ngươi như thế nào lại ngàn dặm xa xôi chạy tới Bất Chu sơn? Ngươi không sợ lần này lại có người thổi tắt ngọn nến của các ngươi?

Toàn cơ đạm nói: Không sợ, bởi vì lần này đến đây chúng ta căn bản không cần ngọn nến đó.

Nàng nâng cổ tay lên, trên ngón tay mảnh khảnh, trắng ngần nổi bật một chiếc nhẫn làm từ hắc thiết, bên cạnh Tử Hồ cũng đắc ý hả hê đem chiếc nhẫn huơ huơ trước mặt Ô đồng, cười nói: Ngươi là kẻ ngốc sao? Chung Mẫn Ngôn cùng tên Nhược Ngọc gì gì đó đều mang trên mình chiếc nhẫn này dời khỏi Bất Chu Sơn. Nhược Ngọc hắn vừa đi ra ngoài liền đưa cho Chung Mẫn Ngôn, trước mắt chúng ta mượn dùng tạm!

Ô Đồng không khỏi thoáng cả kinh một phen, khẽ nặn ra một nụ cười nhẹ, nói: Thì ra là như thế! Tất cả đều do sơ sót của ta. Hắn đưa mắt nhìn thoáng qua Đằng Xà đứng một bên, trên bàn tay không có một đồ trang sức nào, hắn ta cùng Tử Hồ và Toàn Cơ tiến vào đây, tại sao trên thân lại không có nhẫn.Vậy hắn tiến vào bằng cách nào? Hình dáng bề ngoài của hắn cũng thật cổ quái, tóc bạch kim óng ánh, con ngươi đen như mặc ngọc, toàn thân toát lên hung thần khí, nhìn qua tựa như vô cùng quen mắt, không lẽ hắn là hung tinh trên trời hạ phàm.
Hắn cũng không nghĩ nhiều nữa, bởi có nghĩ nữa thì hắn vẫn sẽ hành động như kế hoạch ban đầu.

Huyết tẩy Thiếu Dương thất bại, xem ra trận thanh trừ Phù Ngọc Đảo cũng không thành công, vị đường chủ cũng chưa thấy trở về.

Cũng tốt, nếu bọn họ trở về, hắn thực sự có khả năng bị ngũ mã phanh thây, thiên đao vạn nhát. Hắn khe khẽ mỉm cười, sự việc đã đến mức này nhưng hắn cũng không thấy sợ hãi.

Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên. Có lẽ hắn cũng nên bắt đầu tin tưởng câu nói này.

Hắn thấp giọng nói: Nói đi, Trận đánh trên Thiếu Dương ai đã chết ? Nhìn ngươi phong trần mệt mỏi như vậy đuổi tới. . . Ta đoán, là người cha anh minh uy phong của ngươi? Bằng không là nương của ngươi? Nga. . . chẳng lẽ lại là người ngươi thầm thương trộm nhớ Lục sư huynh? Vẫn không phải à. . .Vậy là. . . Thư Thư của ngươi —— Linh Lung?
Mỗi cái tên hắn thốt ra lại làm sắc mặt Toàn Cơ trầm xuống một phân, khi từ miệng hắn phun ra tên Linh Lung, lông mày nàng đột nhiên nhíu lại, không hề báo trước bạt kiếm phi thân và phía Ô Đồng.

Ô Đồng một sợi tóc cũng không bị tổn thương, bình bình, an an an tọa trong vòng bảo vệ của đám thuộc hạ, khuôn mặt hắn điềm nhiên, như thể chưa hề phát sinh chuyện gì.

Toàn cơ lúc này mặc kệ cái gì không được dùng thần lực, mặc kệ cái quy định cẩu rắm gì đó của thiên đình, mặc cho băng ngọc trên tay đang ông ông kêu lên cảnh báo, nàng coi như không nghe thấy, thân kiếm đột nhiên sáng ngời, Tam Muội Chân hỏa thoát ra từ thân kiếm, nhanh chóng, uyển chuyển bùng lên, quấn lấy kẻ thù, leng keng, leng keng mấy tiếng, đem tay lũ yêu ma hộ vệ bên Ô Đồng một loạt chém xuống.

Ngay lúc đó nàng khẽ điểm mũi chân, thẳng tắp hướng Ô Đồng đâm tới, bọn hộ vệ dù mất binh khí và bị thương vẫn muốn xông lên bảo vệ chủ, lại chọc đúng tâm tình đang bực tức hỏa khí của nàng, trong phút chốc, kiếm quang vũ lộng đem mấy tên thi vệ chặt thành chục khúc.
Ô Đồng bình tĩnh nghênh đón đường kiếm đang xé gió bay tới, bỗng nhiên thấp giọng nói: Linh Lung chết rồi, đúng không?

Toàn cơ cổ tay khẽ run lên, lạnh lùng nói: Nàng vĩnh viễn cũng sẽ không chết! kẻ phải chết chỉ có mình ngươi mà thôi!

Nàng dừng tay truyền thần lực vào kiếm, phốc một âm thanh vang lên, đường kiếm hung bạo không nhân nhượng chém thẳng xuống vai hắn.

Nàng tưởng rằng hắn chí ít sẽ phản kháng một chút như lần trước hắn thi triển quái phong hại nàng luống cuống tay chân.

Ai biết hắn lẳng lặng đứng đó, tựa như một cái cây động cũng không động, tùy ý nàng xử trí.

Sự tình lần này quả thật có điểm ngoài ý muốn khiến nàng có chút không hạ thủ được, nhất thời ngẩn người.

Trên thân nàng toàn một màu máu, đều là từ trên người các thị vệ lúc trước bắn vào, thân thể Ô Đồng cũng bị nhuộm một màu máu, nhưng đều là của chính hắn.
Thế nhưng hắn chỉ híp mắt, thấp giọng hỏi: Nàng chết, phải không?

Toàn cơ khàn giọng nói: Ngươi biết rõ còn cố hỏi! Ngươi biết rõ Lục sư huynh cùng nàng là thanh mai chúc mã, tương lai ắt sẽ kết làm vợ chồng, vậy mà ngươi lại sai người đi ám sát Lục sư huynh! Hắn chết, Lung Linh làm sao sống nổi?! Ngươi cư nhiên còn dám hỏi ta!

Ô Đồng hơi hơi ngạc nhiên, làm như không thể tin, bỗng chốc nhãn thần đột nhiên sáng ngời, hắn cười lên ha hả: Người chết là Chung Mẫn Ngôn? Ha ha ha! Ha ha ha! Chết tốt lắm! Chết rất tốt! Gϊếŧ được rất tốt a!

Ngươi còn giả ngu!

Toàn cơ giận dữ, rút kiếm lần nữa đâm sâu thêm vào vết thương đang rỉ máu ở vai, hắn rốt cuộc nhẫn không được ấp ủng khẽ hừ , theo sát cái rên vì đau đó là biểu tình vui vẻ cực kì, khóe miệng không kìm được nhướng lên phát ra những tiếng ha hả không thể kìm chế vì phấn khích, tiếng cười kì dị suиɠ sướиɠ tột độ kia lại vương vít một loại thê lương khiến người ta sởn tóc gáy, Không sai, chính ta cho người đi ám sát tiểu tặc Chung Mẫn Ngôn kia! Hắn chết, ta thực khoái hoạt!
Toàn Cơ đang muốn một kiếm đem đầu hắn chặt xuống đất, chợt nghe phía sau Tử Hồ sợ hãi kêu lên thất thanh: Toàn Cơ! 2 vị tôn môn thần...đang đi về hướng này!

Nàng cả kinh, vội vàng quay đầu, bắt gặp ngay ánh mắt sáng quắc của 2 vị thần Đô Úc Lũy đang chiếu đến nơi này, dường như phát giác cái gì không thích hợp, họ nhanh chóng bước tới, mỗi bước đi đều làm rung chuyển cả núi đồi.

Tử Hồ đối với 2 vị thần này cực kì kính sợ, mặt cắt không còn một giọt máu, lúc này một làn khói đen đột ngột xuất hiện rồi bay nhanh về phía sau Toàn Cơ, khối khí đen xám chỉ để lộ đôi con mắt chằm chằm nhìn về phía họ.

Đằng Xà đột nhiên nhảy dựng lên, bộ dáng hăng máu gà chọi, kêu lên phấn khích: Hắn đã đến! Là muốn đánh nhau?! Tốt lắm, tốt lắm! Nếu quay về bạch Đế có hỏi ta liền nói bọn hắn động thủ trước, chứ không phải ta tự giác đến chọc vào ổ phiền toái!
Toàn cơ đang muốn nói chuyện, lại nghe Ô Đồng buồn rười rượi cười nói: Ta cần phải đi, ngươi có bản lĩnh thì cứ việc đuổi theo! nàng cả kinh, phật một tiếng, một làn gió nhanh như cắt thoáng qua bên tai, Ô Đồng cả người đẫm máu, khinh phiêu ngự kiếm bay lên, động tác hắn dứt khoát tưởng như không thấy 2 vị thần tôn khổng lồ coi giữ cửa địa ngục đang tiến tới, thẳng hướng cửa Bất Chu Sơn lao ra.

Tử Hồ trong phút kinh hoàng hô lên một tiếng rồi quay lại xem Toàn Cơ, chỉ thấy thiếu nữ bạch sắc nhanh như tia chớp thả người lên không, chớp mắt đã đuổi theo tên Ô Đồng kia.

Nàng gấp đến độ dậm chân tại chỗ mà hét chói tai, quýnh quáng không biết xử trí thế nào mới ổn, nhãn thần lại xẹt qua một bóng dáng quen thuộc — Đằng Xà cũng đang hứng trí bừng bừng theo sát xông lên. Tử Hồ ngây người nửa ngày, cuối cùng bất lực đem bím tóc vung lại phía sau, kêu to: Đợi ta một chút! Ta cũng đi! Chúng ta cùng đi!