Ra khỏi Bất Chu sơn, Toàn Cơ đột nhiên vỗ trán kêu lên: "Không được rồi! Linh Lung bảo đi xem qua Ô Đồng! Vậy mà lại quên!" Nàng ngoảnh mặt lại định trở vào lần nữa thì bị Vũ Ti Phượng ngăn lại: "Nàng đi gặp Ô Đồng làm gì? Linh Lung sao lại nhờ vậy?"
Toàn Cơ do dự nhìn chàng, không biết nên nói thế nào. Vũ Ti Phượng lại nói: "Thì ra lúc trước nàng nói muốn đi Âm phủ là vì chuyện này. Linh Lung xảy ra chuyện gì à?"
Toàn Cơ đem việc việc mỗi ngày Linh Lung đều gặp ác mộng kể ra, nghi ngờ Ô Đồng âm hồn bất tán, bám dính lấy mình. Vũ Ti Phượng nghe xong không khỏi nhíu mày trầm tư, Vô Chi Kỳ đứng bên sờ sờ cằm cười nói: "Đừng tưởng tượng linh tinh suy diễn bậy bạ, người đã vào Địa Ngục thì sao có thể gây rối ở Dương gian! Bằng không lão tử ngàn năm ở dưới đó đã ngày ngày báo mộng, để các ngươi phiền chết thì thôi. Ta thấy việc này chẳng dính dáng gì tới âm hồn bất tán đâu, chủ yếu là do tâm bệnh thôi!"
"Cái gì mà lãng phí thời gian chứ!" Toàn Cơ cả giận, mặt đỏ lên, trừng mắt nhìn Vũ Ti Phượng. Chàng muốn nói lại thôi, nhíu mày do dự. Tử Hồ trầm ngâm nói: "Toàn Cơ à, theo ta thấy, chuyện này không liên quan gì tới Ô Đồng đâu. Nếu thực sự là âm hồn bất tán thì sẽ không đơn thuần chỉ là nhập mộng thôi đâu. Mà bị nhốt vào Địa ngục rồi thì hồn phách càng không đủ khả năng làm việc này. Huồng hồ ngươi cũng thấy đó, có Thần Đồ Úc Lũy trấn thủ đây, còn chưa kể đến mỗi tầng đều có thủ vệ canh phòng nghiêm ngặt, Ô Đồng càng không thể lợi hại như Vô Chi Kỳ, căn bản là không thể trốn ra được đâu. Tục ngữ có câu "Ngày làm sao đêm chiêm bao làm vậy", ta cảm thấy là do Linh Lung suy nghĩ quá nhiều mà thôi. Vô Chi Kỳ nói cũng không sai, đây là tâm bệnh."
Mọi người đều không ủng hộ nàng quay trở vào, Toàn Cơ cũng chỉ đành ngoan ngoãn cùng mọi người rời đi.
Vô Chi Kỳ đã bị giam ngàn năm nay, bây giờ nhìn mỗi ngọn cỏ cành cây để có cảm giác tươi mới. Giữa chốn rừng rậm hoang dã không kiềm chế được mà gào thét đủ kiểu, mừng đến độ vò đầu bứt tai, lăn qua lộn lại, không yên tĩnh được một phút nào cả. Đến khi lên tới trấn, thấy đám đông rộn ràng náo nhiệt, nhà cửa quán xá nối tiếp nhau san sát thì ngược lại, mắt chỉ nhìn thẳng mà chẳng hề nói câu nào.
Vào đến quán rượu, Toàn Cơ rất giữ lời, mua ba bốn vò rượu ngon, ném tới trước mặt Vô Chi Kỳ, cười nói: "Nào, tới đây, chúng ta uống rượu!"
Vô Chi Kỳ tuy rằng phàm ăn nhưng lại khác với Đằng Xà vớ được cái gì là cố sống cố chết nhét hết vào miệng. Ngược lại, cho dù là uống rượu hay dùng bữa, hắn đều có dáng vẻ ung dung nhàn nhã. Mọi người cùng nhau cười cười nói nói, bàn về sự đổi thay biến hóa của tạo vật ngàn năm qua, loáng cái đã hết hai vò rượu hoa lê. Vô Chi Kỳ bừng chén rượu, nghiêng đầu dựa vào lan can lầu hai, ánh mắt vọng về phiên chợ ồn áo náo động bên dưới, cười mà thán rằng: "Ngoài này quả thật thay đổi không ít. Một ngàn năm trước, ở đầy dù cũng coi là chốn phồn hoa nhưng cũng chỉ có vài ba quán rượu đơn sơ, lấy đâu là bao nhiêu tiểu lâu tinh xảo cầu kì như bây giờ. Phòng ốc đều là đã tảng dựng lên, xung quanh đều là mặt người làm hoa văn..."
Nói xong lại vân vê khối bánh ngọt tinh tế, ném vào miệng nhai thật kỹ, vừa ngây ngô nói: "Ồ... ngon ghê! Không ngờ rằng, một ngàn năm sau, ở dưới này còn thư thoái thoải mái hơn cả Thiên giới! Lão Thiên đế ở trên kia chắc hẳn vừa ao ước vừa đố kị đây, là phàm nhân mà còn biết hưởng thụ hơn lão."
"Này, người đã từng ở Thiên Đình rồi à?" Toàn Cơ rất hiếu kỳ.
"Còn không phải sao!" Vô chỉ Kỳ cười to ha hả, "Cũng lâu rồi! Mỗi ngày đều có người mang đồ ăn tới cho ta, sợ ta nổi giận gây họa gì đó nên người mang đồ ăn đến cho ta đều là mỹ nhân như hoa, đa dạng phong phú, đáng tiếc là thức ăn lại chẳng có mùi vị gì cả."
Thật á? Toàn Cơ nhìn hắn bằng ánh mắt sùng bái. Tử Hồ hừ một tiếng, trợn trắng mắt, nói: "Lời hắn mà người cũng tin được à! Chắc chắn là lúc đó là đang bị nhốt tại Thiên lao. Người trên Thiên giới không gϊếŧ hắn là tốt lắm rồi, còn nuôi hắn sao?"
"Aizz, ta nói này,chúng ta cùng lên núi Côn Luân xem Thiên giới tròn méo thế nào đi. Đám thần tiên kia cũng thật khổ, lúc nào phải làm bộ đứng đắn đạo mạo, trong lòng chắc hẳn ngày ngày than vãn kêu khổ. Quay đầu nhìn lão Thiên đế liền nắm lấy tay lão mà nói: mỗi ngày đều có không ít thần tiên vì nhớ nhung trần tục mà muốn hạ giới, lão nhân gia ngài có biết hay không? Bảo chúng thần làm sao chịu nổi!"
Mọi người ắn uống no nê, nâng cốc tiếp tục uống rượu. Liễu Ý Hoan đã sớm gỡ khuôn mặt xám ngắt xuống, cùng Vô Chi Kỳ ta một chén ngươi một ly. Uống đến say mèn rồi hi hi ha ha dìu dắt nhau về khách điếm nghỉ ngơi. Toàn Cơ tỉnh rượu, ngồi trong phòng mãi cũng thấy nóng bức liền xuống lầu rửa mặt, lại nghe thấy tiếng cười khanh khách của Tử Hồ vọng lại từ hậu viên, thanh âm đến là ngọt ngào.
Nàng ấy hôm nay uống thả ga, bởi vì đến nhân gian nên không duy trì hình dạng hồ ly nữa, lại trở về làm tử y mỹ nhân xinh đẹp rạng ngời ngày nào. Càng uống càng hăng, uống đến độ tai và đuôi hồ ly cũng muốn chạy ra, suýt chút nữa thì bị người ta nhìn thấy. Toàn Cơ lo nàng uống nhiều quá khó chịu, đẩy cửa đi vào, chợt thấy Tử Hồ như hóa thành bạch tuộc quấn quýt ôm lấy Vô Chi Kỳ, tóc mềm hơi rối, gò má như ráng chiều, vì ngà ngà say mà thần tình quyến rũ... quả thật khiến người ta tim đập chân run!
Toàn Cơ nhanh chóng lui về, chỉ sợ quấy rầy hai người họ nói chuyện yêu đương. Tử Hồ cười khanh khách một hồi, bỗng nhiên ôn nhu thủ thỉ: "Vô Chi Kỳ, ta biến thành hình người có xinh đẹp không?" Thanh âm nũng nịu ướŧ áŧ biết ngường nào! Toàn Cơ đứng xa như thế cũng thấy mặt mình đỏ lên.
Vô Chi Kỳ cười nói: "Đẹp, tiểu hồ ly của ta sao có thể không đẹp chứ!"
Tử Hồ cười như cánh đào run rẩy trong gió xuân, đột nhiên hôn lên cần cổ hắn, mị nhãn như tơ, khẽ nói: "Chàng không hôn ta, chàng không thích ta sao?"
Toàn Cơ thấy mình đứng đây thật bất tiện, xoay người muốn rời đi, chợt nghe Vô Chi Kỳ thấp giọng nói: "Người say rồi, mau ngủ đi." Thanh âm lạnh như băng, không hề có dấu hiện bị mê hoặc. Tử Hồ vẫn cười, cười rất lâu mới khẽ khàng: "Chàng hôn ta một cái thôi, ta liền đi ngủ ngay."
"Đừng nghịch ngợm nữa." Vô Chi Kỳ vỗ đầu nàng, tùy hứng như vuốt ve sủng vật, "Ngoan nào, đi ngủ đi ."
Nụ cười trên môi Tử Hồ vụt tắt, chẫm rãi buông tay, đứng trước mặt hắn, đôi mắt chỉ chăm chăm lẳng lặng nhìn người đang ngồi đối diện. Rất lâu sau, khóe môi nàng mới cong lên nụ cười thật nhạt, ôn nhu nói: "Được rồi, ta đi ngủ đây. Vô Chi Kỳ, chàng cũng nên sớm đi nghỉ đi. Ngủ ngon, nhớ mơ về ta đấy~"
Vô Chi Kỳ khoát tay: "Đi ngủ đi! Từ bao giờ ngươi học được cái tính lảm nhảm này vậy?"
Từ Hồ chỉ cười khanh khách đáp lời, lung la lung lay nhảy lên đầu tường, đẩy cửa sổ ra, vào trong phòng.
Chuyện của hai người bọn họ hôm nay, có gì đó hơi bất thường. Toàn Cơ yên lặng trở lại phòng mình, ngổi ngẩn ra suy nghĩ. Nàng nghe Tử Hồ kể chuyện có tình cảm với Vô Chi Kỳ còn cho rằng hai người bọn họ là một đôi. Lần trước đi Âm phủ, cũng chính Vô Chi Kỳ mở miệng bảo Tử Hồ ở lại. Không ngờ lại là hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.
Từ Hồ tốt như vậy, sao Vô Chi Kỳ lại không thích nàng ấy chứ?
Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Vũ Ti Phượng tay bừng khay trà tiến vào. Chàng thấy Toàn Cơ không ngủ mà đang ngồi trên giường phát ngốc, không khỏi cười nói: "Sao vậy, vẫn vì chuyện của Linh Lung mà giận ta à?"
Toàn Cơ giật mình, nhào tới ôm lấy cổ chàng. Do dự một chút, mới ngửa đầu nói khẽ: "Ti Phượng... Chàng hôn ta đi."
Vũ Ti Phượng tay vẫn đang bưng khay trà, nghe yêu cầu kì lạ đột ngột của nàng cũng thấy dở khóc dở cười, tựa tiếu phi tiếu nói: "Thì ra không phải đang hờn dỗi mà là đang tư xuân." Lời còn chưa dứt, đã mất hút giữa cánh môi đang quấn quýt giao hòa. Chàng nhiệt tình hôn lên môi nàng, tuy rằng kết quả này khiến nàng vừa lòng. Nhưng ——
"Đừng mà... Trời còn chưa tối đâu!" Toàn Cơ luốn cuống bắt lấy đôi tay không an phận của chàng, thở hồng hộc, không dễ dàng gì mới khiến chàng khôi phục trạng thái ôn hòa bình tĩnh ngày thường. Vũ Ti Phượng phóng khay trà lên mặt bàn, tay vòng ra ôm lấy eo nàng, cười khổ: "Nàng muốn đày đọa người ta sao?" Toàn Cơ thẹn thùng ôm lấy cổ hắn, thấp giọng đáp: "Được rồi mà. Buổi tối... Đến tối rồi nói tiếp." Giọng này càng ngày càng bé đi, mấy chữ cuối còn nghe chẳng rõ, nàng xấu hổ lắm rồi, mặt cũng có thể búng ra máu rồi.
Vũ Ti Phượng cúi đầu hôn lên trán nàng, ôm nàng đến bên mép giường. Hai người sóng vai ngồi cạnh nhau, rót trà uống. Toàn Cơ run rẩy cả nửa ngày mới nói: "Ti Phượng, chàng nói xem, nếu không thích một người, có phải sẽ không tình nguyện thân cận nàng không?
Vũ Ti Phượng thông minh đến mức nào chứ, thấy thần sắc của nàng liền hiểu được nàng đang ám chỉ tới ai, cười nói: "Tử Hồ rất tốt, nhưng ai cũng sẽ không chỉ vì đối phương hoàn hảo mà nảy sinh tình cảm. Có lẽ hai người họ đã biết nhau quá lâu, đã rất quen thuộc người kia rồi, cho nên càng khó trở thành tình nhân."
"Sao có thể chứ? Linh Lung và Lục sư huynh nhìn nhau lớn lên đó thôi, hai người họ không phải thành thân rồi sao? Trong lòng Linh Lung chỉ có Lục sư huynh, trong tim Lục sư huynh cũng chỉ có Linh Lung."
Vũ Ti Phượng đặt chén trà xuống, vuốt ve ngón tay nhỏ nhắn trắng trẻo của nàng, thấp giọng nói: "Trong tim Mẫn Ngôn có phải chỉ có Linh Lung hay không, ta không biết. Nhưng trong lòng Linh Lung nhất định không chỉ có Mẫn Ngôn."
Có ý gì? Toàn Cơ nghi ngờ nhìn chàng.
Chàng cười cười, tiếp: "Chuyện của người khác, tốt nhất không nên nhúng tay vào. Tuy vậy, tâm tư phụ nữ luôn tinh tế nhạy cảm, nàng ta nghĩ thế nào thì cũng chỉ có nàng ta mới biết mà thôi. Cho nên chuyện của Linh Lung và Ô Đồng rốt cuộc đầu cuối ra sao, vì cái gì khiến nàng ấy lâm bệnh, cũng chỉ nàng ấy mới có thể tìm ra lời giải."
"Ta... ta vẫn không hiểu." Toàn Cơ thì thào, "Ý chàng chẳng lẽ là Linh Lung thích Ô Đồng? Không thể đâu! Hắn ta rõ ràng là một tên xấu xa bại hoại."
Vũ Ti Phượng nắm lấy tay nàng, ôn nhu nói: "Toàn Cơ, nàng thấy đấy, tay có lòng bàn tay và mu bàn tay, cũng là một nhưng phân ra lớp trong lớp ngoài. Thế giới của chúng ta cũng vậy, tuần hoàn theo lý trí. Cái gì đúng, cái gì sai đã được định đoạt sẵn. Mẫn Ngôn đối với Linh Lung mà nói, là tầng ngoài cùng – sự lựa chọn tốt nhất, cùng nhau lớn lên, thanh mai trúc mã, tri âm tri kỷ, lưỡng tình tương duyệt, trừ hắn ra, nàng ấy còn có ai tốt hơn cơ chứ?"
Toàn Cơ lắc lắc đầu.
"Phần sâu thẳm trong mỗi chúng ta lại không chịu sự không chế của lý trí, thậm chí chính chúng ta đôi khi cũng không điều khiển được. Nó hoàn toàn tự do, khiến những ý nghĩ u tối mà chúng ta muốn giấu tận đáy lòng hiển lộ. Ô Đồng, tồn tại trong thế giới nội tâm này của Linh Lung. Nàng ấy đối với hắn ta không hề thân thuộc, tất cả chỉ là sự huyền bí. Có lẽ trong thời gian bị giam hãm đã xảy ra một số chuyện mà chúng ta không biết, khiến nàng ấy nảy sinh thứ tình cảm khác thường này —— Nàng ấy biết người này hoàn toàn khác so với Mẫn Ngôn, đây cũng là lựa chọn khác. Một khi trong ngoài mâu thuẫn, tất cả phản ứng sẽ bị giấu kín bên trong, bởi thế giới bên ngoài có rất nhiều quy củ trói buộc con người ta, một khi phản kháng sẽ chẳng có kết quả tốt đẹp gì. Một bên là tình nhân thanh mai trúc mã, một bên là địch nhân thần bí khó lường, nàng ấy nên lựa chọn thế nào?"
Toàn cơ vẫn lắc đầu.
Vũ Ti Phượng khé cười: "Toàn Cơ, ta nói nàng hay, dù là lựa chọn cái gì, đều không thể hối hận. Thế giới này vốn rất tàn khốc, thường bày ra trước mắt những thứ có sức dụ hoặc như nhau, bắt người ta phải chọn lựa, mà chọn cái này thì tất phải vất bỏ cái kia. Hiện tại, nội tâm nàng ấy đang khóc thương vì Ô Đồng, cho nên việc này không phải việc chúng ta có thể xen vào, càng chẳng quan hệ gì tới Ô Đồng cả. Đây hoàn toàn là tâm bệnh của nàng ấy."
"Vậy... Ta nên làm thế nào?" Toàn Cơ nằm trong lòng hắn, ngửa đầu lên thắc mắc, thành kính nhìn hắn, đôi mắt hắc bạch phân minh, tựa như đang nhìn cả thế giới của riêng mình, toàn tâm toàn ý tin vào tín ngưỡng ái tình.
Vũ Ti Phượng nhịn không được cúi xuống hôn nàng, lẩm bẩm: "Nàng không cần làm gì cả... Thời gian là phương thuốc tốt nhất... Ôm chặt ta, Toàn Cơ."
Hắn hôn nàng ý loạn tình mê, nàng không chịu thua kém, ôm ghì lấy cổ hắn, hai thân thể áp sát vào nhau. Da thịt nóng bỏng. Nàng trong cơn hoảng hốt không tài nào hiểu nổi y phục của mình bị cởi ra từ lúc nào, trời còn chưa tối mà... Nàng định nói gì đó, nhưng đã bị hắn dấy lên từng ngọn lửa thiêu đốt như nắng hạ.