(Quyển 5) Lưu Ly Mỹ Nhân Sát

Chương 41: Trọng Chấn Hùng Phong (tứ)



Trên đài Đan Nha, Vũ Ti Phượng giao bản kế hoạch cải cách mà mình đã chỉnh sửa thâu đêm cho La trưởng lão, mọi người thấy trên tờ giấy ngọc vốn mới tinh nay đã chi chít những chữ viết chỉnh tề, đáng nói hơn đây đều là những chú giải được viết bằng bút chu sa, mỗi điều tỉ mỉ chu đáo khiến người đọc cảm phục. Thế mới biết Vũ Ti Phượng đã lao tâm vì Ly Trạch cung đến nhường nào.

Từ trên đài Đan Nha, Vũ Ti Phượng nhìn vô số đệ tử trẻ tuổi đang đứng bên dưới. bọn họ theo mệnh lệnh của các trưởng lão, đều tháo mặt nạ xuống. Khuôn mặt ai cũng nhợt nhạt yếu ớt, trên mắt vẫn không giấu được vẻ rụt rè sợ hãi – tất cả đều là hậu quả mà luật thép đã thi hành hàng trăm năm nay ở Ly Trạch cung gây ra, trước kia Vũ Ti Phượng cũng không ngoại lệ.


"Cung chủ có gì phân phó chúng đệ tử sao?" Các trưởng lão cười hỏi chàng. Vũ Ti Phượng khẽ gật đầu, đi về phía trước một bước, gió biển thổi tung ống tay áo chàng, tà áo theo làn gió bay bay trên đài cao khiến cả thân hình chàng như đang rung động theo từng đợt gió, chàng hít một hơi, cất cao giọng nói: "Trước tiên ta muốn hỏi tất cả một vấn đề, mong nhận được câu trả lời từ chân tâm, không chút cố kị từ mọi người! Trước đây các ngươi có hận Ly Trạch Cung không?"

Dưới đài truyền đến một trận huyên náo, La trưởng lão thấp giọng nói: "Cung chủ, việc này vẫn là không nên trước công chúng..." Lời còn chưa dứt, liền bị Vũ Ti Phượng ngắt. Chàng nói: "Mọi người không cần lo lắng, có khúc mắc gì cứ nói hết ra. Nếu các ngươi còn có điều kiêng kị thì hãy để ta nói trước. Ta hận Ly Trạch cung, đặc biệt là cung quy bắt mang mặt nạ. Có lúc, ta thậm chí muốn đem mặt nạ dẫm nát. Thời niên thiếu ta luôn không đồng tình với luật lệ mang mặt nạ của Ly Trạch cung, cũng vì một sự kiện mà phá bỏ cung quy. Các ngươi thử nghĩ xem giữa người với người, hai trái tim đã chẳng dễ dàng mà đến với nhau, tin tưởng nhau, chân thành với nhau, chẳng lẽ đến cả khuôn mặt cũng phải đeo thêm một chiếc mặt nạ hay sao? Các ngươi không thấy điều đó thật đáng thương ư? Cho nên hôm nay tất cả chúng ta hãy cùng tháo mặt nạ xuống, thản nhiên đối mặt cùng nhau, dù trong lòng có điều gì nghi ngờ, thống hận, bất bình đều thẳng thắn bộc bạch ra! Tất cả mọi người đứng ở đây đều là người một nhà, đều là người của Ly Trạch Cung, chúng ta là một gia đình, ở nhà mình, trò chuyện, tâm sự với anh em, với phụ mẫu, với thúc bá với người nhà chẳng lẽ cũng cần do dự, giấu diếm ư? "


Chàng nói lời này xong, cả hội trường chìm trong yên tĩnh, rất lâu sau cũng không có lấy một âm thanh. La trưởng lão sợ Vũ Ti Phượng khó chịu nổi, đang muốn lên tiếng hoá giải sự lúng túng này thì chợt nghe có người nhút nhát nói: "Đệ tử...Đệ tử hận. Sau khi nhập cung giống như bị nhốt vào trong lồng,... đã nói là một năm có thể về thăm quê một lần nhưng kì thật chỉ là lời hứa xuông! Đệ tử đã năm năm không được gặp mặt người thân." Có người mở đầu lập tức ắt sẽ có người thứ hai, thứ ba,..thứ mười, thứ hai mươi. Hàng người phía sau ồ lên như máy hát, càng nói càng dõng dạc, mạnh bạo hơn. Có oán hận hứa xuất cung mà không thực hiện, có oán hận hứa thành thân mà không được thành toàn, có oán hận căn bản không hiểu Quân Thiên hoàn là vật thần thánh phương nào, tròn méo ra sao, có tác dụng gì mà cướp đi bao máu và nước mắt của anh em huynh đệ... Sau khi đệ tử cuối cùng nói xong, có một đệ tử chừng hai mươi tuổi đứng ra, chắp tay nói: "Cung chủ xin thứ cho đệ tử vượt bổn phận. Đệ tử có ngu kiến. Những người thuộc Ám Hành đường luôn khiến người khác kiêng kị, ai gặp họ cũng thấy bất an, luôn không tránh xa thì xum xoe nịnh nọt, ai cũng không dám đắc tội bọn họ, chỉ sợ một ngày nào đó vô cớ bị Giới Hành đường nhốt vào địa lao. Đệ tử từng có một vị huynh đệ, chỉ vì lời nói hơi động chạm tới một người ở Ám Hành đường, không đến nửa tháng sau đã bị vu oan tư tình với một nử tử phàm trần. Giới Luật đường không chứng không cứ đã bắt hắn vào đại lao, chưa qua một tháng đã bỏ mạng. Tuy rằng cung chủ cũng là thanh niên tuổi còn trẻ như chúng đệ tử, nhưng chúng đệ tử cũng hết sức yêu kính tôn trọng ngài, không dám có chút bất kính. Nhưng nếu lệnh cải cách Ly Trạch cung chỉ là giả, luật thép còn sót lại, Ám Hành đường vẫn giữ nguyên thì dù hôm nay cung chủ có muốn xuống tay đệ tử, đệ tử cũng thà chết không lưu lại."


Mọi người vốn còn rụt rè sợ hãi, nhưng khi thấy có người thản nhiên nói thẳng, không nao núng như vậy, nhất thời đều cao giọng hô "Hay! Hay!". Đài Đan Nha ào ào tiếng người, khiến cho Toàn Cơ ở cung Đấu sâu bên trong nội cung tỉnh giấc.

Mọi người hò hét rất lâu, cuối cùng Vũ Ti Phượng nhấc tay, ý bảo mọi người bình tĩnh, chờ bên dưới dần khôi phục lại trật tự mới nói: "Câu trả lời của mọi người, ta đều biết." Chàng ngừng lại một chút, đưa mắt nhìn quanh, biểu tình trên mặt người nào cũng phức tạp, ánh mắt mờ mịt nhìn chàng, dường như sợ hãi lại dường như hàm chứa hi vọng.

"Ám Hành đường đã bị huỷ bỏ." Câu nói này khiến mọi người đều kích động, Vũ Ti Phượng lại cười nói: "Ly Trạch cung là một nơi rất đặc biệt, tuy rằng mỗi chúng ta đều ít nhiều bất mãn với nó, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn ở lại, tràn trề hi vọng về tương lai của nơi này. Với thân phận một đệ tử, ta muốn nói, tất cả mọi người đều rất giỏi! Trên cương vị một cung chủ, ta lại muốn nói rằng, tuổi của ta cũng không lớn, kinh nghiệm không nhiều, sau này còn mong được mọi người chỉ giáo thêm."
Chàng thu tay áo lại, xoay người hành lễ. Mọi người dưới đài đều nhất tề quỳ xuống, cao giọng hô: "Tham kiến Tân cung chủ!"

Bắt đầu từ thời khắc này, việc Vũ Ti Phượng chính là Tân cung chủ của Ly Trạch cung đã được ấn định.

Vốn là sau ngày hôm đó, phải chọn một ngày lành cử hành một lễ tế trời thật hoành tráng, nhưng vị tân cung chủ Vũ Ti Phượng nào đó lại hăng hái mười phần, ngày nào cũng bận rộn đến độ chẳng thấy bóng dáng đâu. Lễ tế cũng chỉ định trì hoãn một ngày, hai ngày, cứ thế lại vênh ra đến mười ngày rồi.

Mang trên vai trách nhiệm dẫn dắt nặng nề này thì rất khó mà dứt nổi công việc. Vũ Ti Phượng trong những lúc cấp bách thế này, vẫn có lúc sẽ nghĩ tới chuyện của Thiên giới, bọn Vô Chi Kỳ còn đang ở rất xa chờ hai người về. Nhưng cũng chỉ thỉnh thoảng mới nhớ tới, chàng thật sự còn rất nhiều việc, giờ nghĩ chuyện xảy ra với Thiên giới cứ như là chuyện đã xảy ra từ kiếp trước vậy, vô cũng không chân thực.
Toàn Cơ thấy chàng bận rộn xoay vòng vòng như vậy vẫn không có nửa câu oán hận. Ti Phượng cuối cùng cũng trở về đúng vị trí của mình, chàng ấy sẽ không nghĩ mình là một kẻ lang bạt cô độc, chàng ngày càng bộc lộ tài năng của mình. Tuy rằng mấy ngày nay chàng đều mệt mỏi đến mức hai mắt đỏ hồng (chắc do thiếu ngủ) nhưng thần thái lại như ánh mặt trời, nét nóng nảy ngây ngô ngày càng nhạt dần, thay vào đó là sự trầm ổn nội liễm.

Vũ Ti Phượng thường xuyên chong đèn cả đêm xử lí công việc, nàng chống cằm ngồi bên cạnh ngơ ngác nhìn chàng, mải mê tìm kiếm từng điểm biến hoá nhỏ nhất so với trước kia. Các đệ tử Ly Trạch cung đối với vị "Cung chủ phu nhân" này cung kính vô cùng tuy nhiên trong đó cũng có lẫn một chút tâm tình khác. Dù sao hai lần nàng hùng hùng hổ hổ tới Ly Trạch cung trước đó đã khắc sâu vào tâm trí bọn họ, có đợt, một nhóm đệ tử còn vì quan hệ giữa hai người mà tranh luận sôi nổi đến mặt đỏ tía tai.
Một bên khăng khăng cho là Vũ Ti Phượng theo đuổi Toàn Cơ trước, một bên phản bác lại rằng lần nào cũng là Toàn Cơ đến tìm Vũ Ti Phượng nên nhất định là nàng theo đuổi trước. Cuối cùng vẫn không tranh luận ra được ai sai ai đúng, nghe nói chuyện này đã bị một trưởng lão nào đó chấm dứt, còn cảnh cáo nếu bọn họ còn dám suy luận lung tung thì 'sống chết mặc bay'.

Bất tri bất giác đã mười ngày qua đi, Vũ Ti Phượng vẫn như trước, ngày nào cũng bị xoay như con quay, ngay cả khi thân thể có làm từ sắt cung không chịu nổi áp lực như vậy. Buổi tối, khi phê duyệt các kế hoạch chi tiêu mà các trưởng lão đưa tới, chàng lại chống cằm ngủ quên.

Giữa lúc hoảng hốt, lại thấy một thân ảnh chớp qua trước mắt, chàng bừng tỉnh trong phút chốc, mở mắt nhìn rõ, là đôi mắt hắc bạch phân minh đẹp vô cùng của Toàn Cơ.
"Mệt à? Hay để ta giúp chàng nhé?" Nàng vuốt mấy sợi tóc đang bám trên trán của chàng sang hai bên, ôn nhu hỏi.

Vũ Ti Phượng thán một tiếng, dang tay duỗi lưng một cái rồi nói nhỏ: "Mấy chuyện vụn vặt kiểu này chắc chắn nàng không thích làm đâu."

Toàn Cơ cầm tờ giấy ngọc đang đặt trước mặt chàng lên xem xét, cười nói: " Dưới ý kiến của mỗi người chàng đều ghi thêm một đoạn dài về cách nhìn của mình như vậy sao? Có ý gì nói ra là được rồi rồi mà. Ta nói chàng nghe này, phụ thân từng nói, ngồi vào vị trí cao, tốt nhất không nên nắm tất cả mọi chuyện trong tay, như vậy không chỉ chuốc mệt mỏi cho mình mà còn giúp cho cấp dưới nhàn hạ. Muốn lựa chọn nhân tài, thử nhả ra một chút quyền lực thì ai cũng sẽ trổ hết sức ra thôi. Bằng không bao nhiêu người giỏi giang như vậy cứ để cho mấy trưởng lão nhận làm đệ tử làm gì? Trước giờ cha ta sẽ không lúc nào cũng vội muốn chết như chàng."
Vũ Ti Phượng xoa cằm, ra chiều suy nghĩ một lúc rồi gật đầu nói: "Chử chưởng môn nói đúng. Ta chẳng qua là lo lắng bọn họ làm không tốt, rất nhiều việc phải tự tay làm mới thấy yên tâm, nhưng như vậy lại càng khiến bọn họ lười biếng. Xem ra việc làm chưởng môn này còn phải học hỏi nhiều hơn."

Toàn Cơ khẽ cười, thấp giọng nói: "Chàng, chàng vẫn còn gọi cha ta là Chử chương môn sao?"

Tim Vũ Ti Phượng chấn động, cầm tay nàng nói nhỏ: "Lần trước vội vàng rời khỏi Thiếu Dương phái còn chưa kịp tới chỗ cha nàng để cầu hôn. Bốn chữ 'Nhạc phụ đại nhân' này, sao ta có thể không biết ngượng mà gọi chứ."

"Chàng ngại gì cơ chứ..." Toàn Cơ nói thầm với chính mình, "Đến giờ cha ta cũng chẳng còn lí do gì để gây khó dễ cho chàng, cái gì mà làm việc linh tinh không đàng hoàng..."
Vũ Ti Phượng cười hỏi: "Nàng đang thì thầm cái gì vậy?"

"Nào có gì đâu." Toàn Cơ ngáp một cái, "Ta mệt rồi, đi ngủ trước đây. Chàng cũng nghỉ sớm đi nhé, không khéo lại sinh bệnh."

Vũ Ti Phượng vội vàng kéo tay áo nàng, cười dài hỏi han: "Toàn Cơ, có muốn ra ngoài đi dạo chút không? Ở khu rừng phía sau Ly Trạch cung có một ngân tuyền(*), khi trời chuyển tối sẽ phát sáng rất đẹp, trước kia ta vẫn thường hay đến đó."

(*) ngân tuyền: suối bạc





Toàn Cơ trợn tròn mắt: "Nhưng... Không phải chàng còn rất nhiều việc phải làm sao..."

"Lúc về sẽ giao lại cho các trưởng lão, thỉnh thoảng nếm lại mùi vị nhàn hạ lười biếng cũng không tồi chút nào." 

 

"Chàng không mệt sao?"

"Hiện tại thì không."

Nhưng ta rất không muốn đó...Toàn Cơ thầm oán trong bụng, không lay chuyển đươc chàng, chỉ đành mang theo vẻ mặt đau khổ bị chàng túm ra ngoài. Hai người lén lút như trộm, nhẹ chân nhẹ tay vượt qua vòng thủ vệ, men theo đường chạy tới sau Tiểu Lâm Tử mới ha ha cười.
"Trước đây ta thường xuyên như vậy, ban đêm không ngủ được sẽ chạy ra ngoài đi dạo. Có một lần bị sư phụ phát hiện, bị đánh đòn rất đau, nhưng càng đánh ta lại càng muốn trốn đi. Nghĩ lại lúc đó, cảm thấy chỉ cần được đến ngân tuyền du ngoạn cũng đã là việc hạnh phúc nhất trên đời."

Vũ Ti Phượng dắt tay nàng, hai người chậm rãi đi giữa rừng. Toàn Cơ cười nói: "Ta cũng vậy. 

Trước đây ta rất ghét luyện công, mỗi lần cha sai người tới bắt ta, ta liền trốn ngay. Các sư huynh không tìm thấy ta, đành phải trở về nghe cha ta mắng, cho nên bọn họ cũng rất hận ta. Nhưng mà sau khi bọn họ bị giáo huấn, trong lòng ta sẽ vô cùng cao hứng."

"Nàng đúng là đứa trẻ hư hỏng." Vũ Ti Phượng nhẹ nhàng xoa đầu nàng. Toàn Cơ lắc đầu, "Đâu có... Căn bản là tại bình thường bọn họ đều coi ta như không khí ấy, chỉ khi bị cha ta mắng cho một trận mới chủ động đến tìm ta nói chuyện. Có người để trò chuyện cùng không phải cũng là một chuyện vui vẻ hay sao?"
Cô độc, vĩnh viễn là thứ đáng sợ nhất trên đời.

Vũ Ti Phượng không nói gì, chỉ nhéo nhéo vào tay nàng.

Ở Ly Trạch cung này, khó thấy được phong cảnh hữu tình. Lúc này, ánh trăng từ mặt biển phản chiếu lên, thứ ánh sáng bạc nhoà nhạt dịu dàng tản mạn khắp rừng cây nhỏ. Từ nơi xa, dường như nghe được tiếng nước chảy róc rách, lại gần thêm mấy bước, nhìn ngắm rừng cây phía trước mới thấy ánh trăng thứ hai vốn bị che giấu đang dần hiện ra trước mắt, ánh sáng màu trắng bạc lóng lánh từ mặt nước rọi lên, thắp sáng cả những ngọn cây.

Luồng sáng đó chắc là từ ngân tuyền rồi. Vũ Ti Phượng kéo tay nàng, đang muốn nhảy qua một tảng đá lớn cản đường thì chợt nghe có hai tiếng 'vi vu' từ phía sau, hình như có gì đó bị kinh động, từ bụi cây lao ra. Hai người chỉ nghĩ là động vật nhỏ gì đó trên đảo. Nhưng ngân tuyền sáng ngời, cùng với tiếng vang, bóng đen nhanh chóng hoà vào rừng cây phía trước, xem tấm lưng kia, hẳn là người.
Vũ Ti Phượng lập tức đuổi theo, lúc này chàng đang mang trên mình mảnh vụn của Quân Thiên Hoàn nên yêu lực tăng lên đáng kể, có vẻ chỉ khẽ buông mình lên không là đủ chặn đầu người kia. Người kia nhận thấy hai người đã đuổi theo sát thì cũng không định tiếp tục chạy nữa, bình tĩnh đứng lại đối mặt với bọn họ. Ánh trăng rắc từng vầng sáng thanh mảnh trong suốt lên mặt hắn — một chiếc mặt nạ Tu La, bởi vì theo cung quy cải cách nên cung nhân Ly Trạch cung không cần mang mặt nạ nữa nên chiếc mặt nạ này xuất hiện tại đây là vô cùng bất thường.

"Ngươi có phải..." Vũ Ti Phượng hơi nghi ngờ nhìn hắn, đột nhiên một cái tên từ rơi xuống đầu lưỡi chàng, rồi bật ra thành tiếng: "Nhược Ngọc!