Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 127: Giỏi Về Tâm Kế



- Ba, con về phòng ngủ nói chuyện với mẹ đây.

Khi Cao Hưng Hán đặt điện thoại xuống, Cao Khiết lập tức nói.

Thẩm Ngọc Thanh muốn tới tìm Cao Hưng Hán “đàm phán”, “người không có phận sự” đương nhiên là không nên tham dự.

Cao Hưng Hán nhẹ nhàng khoát tay:

- Không cần, cùng gặp mặt đi.

Mẹ của Cao Khiết cũng ở một bên khuyên bảo:

- Lão Cao!

Con trai Thẩm Ngọc Thanh hiện tại đang bị giam giữ tại cục Công an thành phố, lúc này nhìn thấy Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ, chỉ sợ Thẩm Ngọc Thanh không kềm chế được. Thẩm Ngọc Thanh người này, làm việc tương đối cao ngạo, Nghe nói chẳng những có quan hệ tương đối chặt chẽ với Bí thư Thành ủy Cung mà với lãnh đạo chủ yếu của Tỉnh ủy cũng có lui tới. Sau khi được đề bạt lên làm Phó chủ tịch thành phố, nghe nói là ông ta không hài lòng, còn lớn tiếng càu nhàu, cho rằng mình hẳn nên là Ủy viên thường vụ thành ủy thì mới đúng.

Một Phó chủ tịch thành phố sĩ diện như vậy, mẹ của Cao Khiết không muốn mối quan hệ giữa chồng mình và người đó trở nên gay gắt.

Hiện giờ, ở tỉnh đã có một tân Chủ tịch tỉnh, nghe nói cũng là một người thuộc phái cứng rắn, mạnh mẽ, được mọi người ký thác kỳ vọng.

Mà Bí thư Tỉnh ủy Vinh đang bắt đầu rửa sạch cán bộ của phái Lôi Vân Cương. Toàn bộ thể chế chính trị của tỉnh Thanh Sơn sương mù dày đặc. Hồng Châu là thành phố thuộc tỉnh, nên càng nằm trong trung tâm thị phi. Các phái ở thành phố đánh nhau, đấu tranh vô cùng lợi hại. Tình cảnh của lão Cao cũng không phải lạc quan như vậy.

Thời gian trước đã nghe đồn, nói có không ít người đang nhắm đến ngai vàng Chủ tịch thành phố.

Cao Hưng Hán bình thường đối với vợ vô cùng tôn trọng, tuy nhiên trong chuyện này cũng có chủ ý của riêng mình, thản nhiên nói:

- Đừng lo, chỉ gặp mặt nói chuyện thôi mà. Chẳng lẽ con trai của Thẩm Ngọc Thanh là bảo bối, còn con gái của tôi là bụi cỏ ngoài đường?

- Ba!

Cao Khiết sống mũi hơi cay cay.

Từ nhỏ đến lớn, ba đối với cô đều là yêu thương vô cùng.

Thấy Cao Hưng Hán kiên trì như vậy, mẹ của Cao Khiết cũng không khuyên giải nữa, chỉ có điều lặng yên đứng dậy, đi rửa một ít hoa quả mang tới, đặt lên trên bàn.

Trong chuyện này, Phạm Hồng Vũ tất nhiên là không có quyền lên tiếng. Tuy nhiên, Chủ nhiệm Phạm vẫn trấn tĩnh như trước, không chút dị sắc, đối với việc Phó chủ tịch Thẩm sắp đến, Chủ nhiệm Phạm dường như xem ông ta trở thành người qua đường.

Thẩm Ngọc Thanh mới lên chức Phó chủ tịch thành phố không bao lâu, nhưng cũng được phân nhà trong này, nên tới rất cực nhanh.

Hai năm qua, Cao Khiết luôn công tác tại Ngạn Hoa, chỉ có ngày lễ tết mới về lại Hồng Châu đoàn tụ cùng cha mẹ, cũng chưa từng gặp mặt Thẩm Quang Viễn. Bằng không cũng sẽ không phát sinh màn kịch vừa rồi ở khách sạn Mai Sơn.

Thẩm Quang Viễn cho dù có khốn kiếp, nhưng biết rõ Cao Khiết là con gái của Cao Hưng Hán thì cũng không dám lỗ mãng.

Chỉ trong chốc lát, chuông cửa vang lên.

Mẹ của Cao Khiết vừa muốn đứng dậy, thì Cao Khiết đã nhanh chân đi trước ra mở cửa. Nếu có cô ở nhà, thì tất nhiên không thể làm phiền mẹ được.

- Xin chào Phó chủ tịch thành phố Thẩm.

Cao Khiết chủ động chào hỏi Thẩm Ngọc Thanh, mang trên mặt nụ cười lễ tiết.

Đối với việc đột nhiên xuất hiện một gương mặt vô cùng xinh đẹp, Thẩm Ngọc Thanh hơi có chút không chuẩn bị kịp, bị lung lay một chút, rồi lập tức ý thức được, đây là con gái của Cao Hưng Hán, nhân vật chính trong sự kiện tối nay, trên mặt lập tức nở nụ cười, liên tục gật đầu, nói:

- Xin chào, xin chào Tiểu Cao.

Khó trách con trai mình lại như thằng điên. Đối mặt với một mỹ nữ xinh đẹp như vậy, có mấy người đàn ông nào ngăn cản được.

Nghe nói Thẩm Quang Viễn là vì sàm sỡ một cô ca sĩ nào đó, Cao Khiết chỉ là “gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ”, Thẩm Ngọc Thanh không khỏi âm thầm kỳ quái. Thẩm Quang Viễn như thế nào lại “bỏ bản cầu mạt”? Thẩm Ngọc Thanh không tin cô ca sĩ kia lại hấp dẫn hơn so với Cao Khiết.

- Phó chủ tịch thành phố Thẩm, mời vào.

Cao Khiết vẫn nho nhã lễ độ như trước.

- Tốt, tốt, cảm ơn.

Thẩm Ngọc Thanh lại liên tục gật đầu rồi chậm rãi đi vào nhà.

Thẩm Ngọc Thanh khi vào cửa thì Phạm Hồng Vũ cũng đứng lên, nở nụ cười lễ tiết, hai mắt híp lại, đánh giá Thẩm Ngọc Thanh. Tên Thẩm Ngọc Thanh thì nghe rất tao nhã, trên thực tế bộ dạng của ông ta cũng rất tao nhã, chỉ có điều hơi gầy một chút, dáng người bậc trung, cũng chẳng khác gì so với các cán bộ lãnh đạo khác. Nhưng thật ra khí chất của ông lại tương tự với Cao Hưng Hán, cũng là người có học, phỏng chừng bằng cấp cũng rất cao. Gần đây trung ương đang không ngừng nhấn mạnh trẻ hóa đội ngũ cán bộ và tri thức hóa. Một số cán bộ trẻ tuổi có văn bằng đều được đề bạt lên những cương vị trọng yếu phía trên.

Nhưng Phạm Hồng Vũ lại đọc được trong mắt Thẩm Ngọc Thanh và Cao Hưng Hán là một thần sắc bất đồng.

Cao Hưng Hán ánh mắt rất chính trực.

Đây là tâm chính.

Cũng giống như Khâu Minh Sơn, ánh mắt phi thường trong suốt. Không thể phủ nhận, thế hệ phần tử tri thức như Khâu Minh Sơn hoặc có thể nói là thế hệ cán bộ học giả, đều có sự ảnh hưởng của tư tưởng Nho gia, phẩm đức cao thượng, tâm địa quang minh, tính tình kiên nghị, lấy quốc gia dân tộc làm nhiệm vụ cho mình.

Thẩm Ngọc Thanh không giống với.

Thẩm Ngọc Thanh tròng mắt không ngừng vòng vo.

Căn cứ vào kinh nghiệm phong phú của Phạm cảnh quan, hết thảy những người có động tác vô thức này, tâm kế đều cực kỳ thâm trầm, đồng thời tính cách cũng cực kỳ đa nghi. Là một phần tử phạm tội cực kỳ khó đối phó. Nhưng Phạm cảnh quan luôn có biện pháp làm cho bọn họ phải hiện nguyên hình. Trời sinh tính đa nghi, vốn đây là nhược điểm trí mạng nhất. Chỉ cần bắt tay vào phương diện này mà tấn công, nhất định có thể phá được phòng tuyến tâm lý của họ.

- Chủ tịch thành phố, chào anh.

Thẩm Ngọc Thanh ánh mắt khẽ lướt qua Phạm Hồng Vũ, rồi lập tức nhìn sang Cao Hưng Hán, rất khách khí nói, cấp bậc lễ nghĩa rất đầy đủ.

Đối với thế hệ con cháu như Phạm Hồng Vũ, Thẩm Ngọc Thanh tự nhiên sẽ không đặt vào mắt.

Cao Hưng Hán ngồi im bất động, khi Thẩm Ngọc Thanh bước đến trước sofa thì mới chậm rãi đứng dậy, hướng Thẩm Ngọc Thanh vươn tay, thản nhiên nói:

- Đồng chí Ngọc Thanh, xin chào.

Thẩm Ngọc Thanh vội vàng hai tay nắm chặt, không lay động.

- Đồng chí Ngọc Thanh, mời ngồi.

Cao Hưng Hán lên tiếng.

- Vâng, vâng, cảm ơn Chủ tịch thành phố.

Thẩm Ngọc Thanh lại hơi xoay người, lúc này mới ngồi xuống. Ông ngồi chỗ ban đầu của Cao Khiết. Cao Khiết bưng trà cho Thẩm Ngọc Thanh xong, lại ngồi bên cạnh Phạm Hồng Vũ, tư thế ngồi rất đoan chính.

- Chủ tịch thành phố, thật sự rất xin lỗi. Tôi không nghĩ Thẩm Quang Viễn lại khốn kiếp như vậy, dám to gan lớn mật ở khách sạn Mai Sơn quấy rồi, khiến cho ngài thêm phiền phức như vậy. Thật sự là rất có lỗi.

Vừa mới ngồi xuống, Thẩm Ngọc Thanh liền bắt đầu xin lỗi. Nhìn qua thái độ vô cùng chân thành.

Cao Hưng Hán sắc mặt nghiêm túc, chậm rãi nói:

- Đồng chí Ngọc Thanh, chuyện này hẳn là nên xem lại. Khách sạn Mai Sơn trước mắt là khách sạn có quy mô lớn nhất của thành phố chúng ta, một hạng mục được đầu tư nhiều nhất. Có thể nói đây là một cánh cửa đối ngoại của Hồng Châu chúng ta, và cũng là một lá cờ đầu trong việc thu hút đầu tư. Ở thành phố đang rất coi trọng việc bảo vệ trị an cho nó. Đoàn nghệ thuật thành phố Nam Phương đến khách sạn Mai Sơn diễn xuất, cũng là một loại giao lưu văn hóa rất có ích. Phát sinh chuyện như vậy thì ảnh hưởng thật không tốt. Đối với hình tượng thành phố chúng ta cũng là một sự tổn hại.

- Đồng chí Ngọc Thanh, công tác này là anh được phân công quản lý, hẳn là phải khiến cho anh cảnh giác hơn rồi.

Phạm Hồng Vũ liền âm thầm gật đầu.

Đừng nhìn Cao Hưng Hán là cán bộ học giả, trong quan trường đi theo lối mòn, nhưng đây lại nói rất rành mạch, rõ ràng, đều là lấy công việc cho vào, căn bản không nhắc đến Thẩm Quang Viễn nửa câu.

Đừng nhìn Thẩm Ngọc Thanh thái độ khiêm cung, nhưng tâm cơ lại rất cao, liền đem việc này liên hệ đến phạm trù tư nhân mà định hình. Là con của Thẩm Ngọc Thanh tôi đắc tội với con gái của Chủ tịch thành phố Cao, làm cha, tôi nhất định phải đến nhận lỗi.

Cao Hưng Hán cũng không có chập chờn như vậy.

Khi lời này nói ra, chính là nắm quyền chủ động.

Việc này chính là do hai đứa nhỏ chưa từng gặp mặt nhau, nên không biết nhau, từ đó sinh ra hiểu lầm. Con gái nhà anh thì một cọng tóc cũng không bị gì, nhưng con trai của tôi lại bị đánh, hiện giờ còn bị bắt đến cục Công an, tôi tự mình đến nhà xin lỗi, tất cả mọi người đều là đồng nghiệp với nhau, nếu Chủ tịch thành phố Cao ông nếu không đồng ý tha thứ thì xem như không được rồi.

Nhãn lực quá nhỏ!

Quả nhiên, nghe Cao Hưng Hán nâng cao quan điểm, Thẩm Ngọc Thanh sắc mặt hơi chút thay đổi, cũng có chút trở nên nghiêm túc. Nhưng vẫn liên tục gật đầu, rất khiêm cung nói:

- Vâng, Chủ tịch thành phố nói rất đúng. Đây là một vấn đề nghiêm trọng, rất đáng phải cảnh giác. Ai, đều là do tôi không giáo dục cái thằng khốn kiếp kia. Tiểu Cao, chú Thẩm xin lỗi, chú thay mặt cho cái đồ khốn kiếp kia xin lỗi cháu. Cháu cũng đừng chấp nhặt nó làm gì.

Nói được một nửa, Thẩm Ngọc Thanh chuyển hướng về phía Cao Khiết, nhận lỗi trước cô.

Xem ra, Thẩm Ngọc Thanh cũng là loại người tâm chí cực kiên. Mặc kệ làm chuyện gì, mục tiêu rõ ràng thì chặt chẽ cắn không chịu nhả ra.

Cũng không trách Thẩm Ngọc Thanh.

Việc ở khách sạn Mai Sơn, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, mấu chốt là xem xử lý như thế nào. Nếu dựa theo ý tứ của Cao Hưng Hán, kiên trì nâng cao quan điểm, giam giữ Thẩm Quang Viễn mười ngày, thậm chí là một hai năm giáo dục cũng không chừng. Nếu là tư nhân tranh cãi, ý tứ của việc tạm giam tại cục Công an thành phố rất nhanh liền phóng ra.

Ngoại trừ quan tâm đến tiền đồ của con trai, Thẩm Ngọc Thanh ở sâu trong nội tâm cũng còn một lo lắng. Lo lắng Cao Hưng Hán mượn đề tài này, làm liên lụy đến ông, bôi xấu hình tượng Phó chủ tịch thành phố, đả kích vào uy vọng của ông.

Thẩm Ngọc Thanh đến hiện tại vẫn không chịu buông tha cho việc tranh thủ trở thành Ủy viên thường vụ Thành ủy. Mà theo như Thẩm Ngọc Thanh biết, Cao Hưng Hán dường như không ủng hộ ông. Ông bắt đầu vốn không phải thuộc về phe của Cao Hưng Hán.

Cao Khiết khẽ mỉm cười, nói:

- Phó chủ tịch thành phố Thẩm, chú không cần nhận lỗi với cháu. Chuyện này đã có đồng chí ở cơ quan công an xử lý. Cháu tin rằng bọn họ sẽ theo lẽ công bằng mà chấp pháp.

Trong chuyện này, Cao Khiết đầu óc khá tỉnh táo, làm sao mà dễ dàng bị lừa được.

Trong số những người trẻ tuổi, Cao Khiết hẳn được xem là rất có thiên phú, lại xuất thân từ quan lại thế gia. Những thủ đoạn thao tác trong quan trường và tranh chấp với nhau cô rất rõ ràng. Chỉ có điều, trong những thời điểm cô không thi triển ra ngoài. Cái đó và năng lực không có quan hệ với nhau