Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 136: Nghiên cứu viên Viện Nghiên cứu Khoa học Xã hội



Trong hành lang khách sạn Hữu Nghị, Phạm Hồng Vũ không ngừng đánh giá Cao Khiết.

Đầu mùa xuân, không khí vẫn mát mẻ vô cùng.

Cao Khiết thay một chiếc áo lông màu hồng, cổ áo màu vàng nhạt, quần bò màu lam, đôi ủng da màu trắng, mái tóc đen ngắn sáng bóng, cả người nhìn qua rất tân thời. Cho dù với ánh mắt của Phạm Hồng Vũ thì cũng là mười phần cô gái đô thị.

Cửa hàng quần áo ở thủ đô so với cửa hàng quần áo ở nông thôn thì rất khác biệt. Đồng dạng là áo lông, nhưng bất kể là tay nghề của thợ hay là chất liệu, kiểu dáng đều cho thấy hơi thở của đô thị, chứ không thể đánh đồng với loại hàng kém chất lượng ở cửa hàng bách hóa Ngạn Hoa được.

Phạm Hồng Vũ ánh mắt nhấp nháy, chút cũng không che giấu.

Cao Khiết bị hắn nhìn chằm chằm thì sẵng giọng nói:

- Nhìn cái gì? Bộ chưa thấy bao giờ à?

Phạm Hồng Vũ liền thành thật nói:

- Thực chưa thấy bao giờ.

Thật là hắn chưa thấy.

Trong mắt Phạm Hồng Vũ, Cao Khiết bình thường đều là đoan trang thanh lịch, ăn mặc cẩn thận, nghiêm túc, bên trong lộ ra sự hào phóng, khí độ của lãnh đạo. Bỗng nhiên một ngày, Cao Khiết trở nên thanh xuân tịnh lệ, chói lọi, cũng không trách Chủ nhiệm Phạm nhìn xem không chớp mắt.

Cảm nhận được sự tán thưởng không chút che giấu trong mắt Phạm Hồng Vũ, Cao Khiết trong lòng cũng cảm thấy ngọt ngào, hếch cái mũi lên, hé miệng cười:

- Đi thôi.

- Chị, bộ dạng này đi gặp Vụ trưởng Tào có phải là quá tân tiến rồi hay không?

Phạm Hồng Vũ vội vàng bước nhanh theo nói.

Tối hôm qua, hai người đã định kế hoạch hôm nay đến khu tập thể cán bộ viện Khoa học Xã hội quốc gia thăm hỏi Tào Tuấn Thần và Cao Nhã. Phạm Hồng Vũ suốt đêm làm ra báo cáo, sáng sớm rời giường, lại tỉ mỉ ăn mặc một phen, muốn cho mình nhìn càng thành thục, điềm đạm. Bất kể thế nào, Tào Tuấn Thần cũng là cán bộ lãnh đạo cao cấp. Cao Nhã lại là phần tử trí thức. Hai người này, Phạm Hồng Vũ khẳng định đều là những người tính cách nghiêm túc, trầm ổn, sẽ không thích những người trẻ tuổi ngang ngược.

Chủ nhiệm Phạm bộ dạng quá tân thời chỉ sợ Vụ trưởng Tào và nghiên cứu viên Cao sẽ không để vào mắt.

Những nhân vật này làm việc đều chú ý quy củ.

Không ngờ Chủ tịch thị trấn Cao lại làm ra bộ dạng tiểu cô nương, khác với hình tượng đoan trang lịch sự bình thường một trời một vực.

Cao khiết liếc nhìn hắn một cái nói:

- Cậu có phải cảm thấy cô chú út tôi đều là người có tính cách nghiêm túc?

- Chẳng lẽ không đúng?

- Đương nhiên không phải rồi. Trên thực tế, hai người bọn họ đều là phần tử cấp tiến, “cà mè một lứa” với Chủ tịch địa khu Khâu.

Cao Khiết nói tới đây, không kìm nổi cười nhẹ.

Phạm Hồng Vũ cảm thấy hoa mắt.

Đây là nói gì thế?

Nếu Khâu Minh Sơn nghe được, không chừng sẽ hôn mê bất tỉnh.

- Thế chị nói Chủ tịch thành phố Cao và Vụ trưởng Tào tư tưởng có gì khác nhau chứ?

- Đúng vậy, đây có điều gì không bình thường sao? Tính cách của cha tôi, cậu cũng cảm nhận được một chút, hẳn là thích mưu định trước rồi mới tìm người. Làm việc không có bảy phần nắm chắc thì bình thường sẽ không hành động thiếu suy nghĩ. Cô út và chú của tôi, nhất là chú, tính cách không giống với cha tôi. Hơn nữa, hôm nay là vãn bối đi thăm bề trên, làm ra vẻ trang trọng quá làm gì?

Cao Khiết vừa nói vừa đánh giá Chủ nhiệm Phạm, khóe miệng hiện lên nụ cười trêu tức.

Nhìn Chủ nhiệm Phạm này, còn mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn màu xanh đen nữa chứ.

- Sao chị không nói sớm?

Phạm Hồng Vũ lập tức cảm thấy khó chịu.

Không ngờ mình già đầu như thế lại bị người ta đùa giỡn.

Cao Khiết lập tức phản bác:

- Cậu có hỏi đâu?

Chủ nhiệm Phạm liền gãi đầu, không nói ra lời.

Dù sao thì Cao Khiết nói cũng có đạo lý, kết quả sau cùng vĩnh viễn chỉ có một. Lại càng không cần phải nói, cô gái này là lãnh đạo trực tiếp của mình.

Ngoài cửa khách sạn Hữu Nghị đã đậu sẵn xe taxi. Năm 87, ở thủ đô, xe taxi cũng là một loại hình mới mẻ, không có chạy loạn khắp nơi trên đường. Chỉ có ở phi trường, nhà ga và khách sạn lớn thì mới thấy nó.

Phạm Hồng Vũ và Cao Khiết ngồi lên, xe taxi chạy thẳng đến khu tập thể cán bộ viện Nghiên cứu Khoa học Xã hội quốc gia.

Cao Khiết hướng Phạm Hồng Vũ giải thích, bởi vì đơn vị công tác của Tào Tuấn Thần không ngừng điều động, cho nên bọn họ vẫn ở lại nhà tập thể mà đơn vị Cao Nhã phân phối cho. Khi đó, đãi ngộ của các nghiên cứu viên so với cán bộ cập vụ, cục của Các bộ và Ủy ban trung ương không hề kém hơn. Chỉ tới đời sau này, khi những nghiên cứu viên trẻ tuổi xuất hiện giống như măng mọc sau mưa thì phần tử trí thức mới trở nên không đáng giá. Sinh viên đối với giáo sư cũng càng ngày không còn kính sợ.

Chức danh bình định, thì đi ngược lại với trình độ học thuật, cũng quả thật khiến cho người ta không thể kính sợ nổi.

Nói sau, Tào Tuấn Thần ở lại khu tập thể viện Khoa học Xã hội, cũng có thể tránh bị quấy rầy. Với những người phụ trách bộ môn tay cầm quyền cao ở Các bộ và Ủy ban trung ương như ông, chính là một đối tượng để cho rất nhiều lãnh đạo tỉnh thành phố cạnh tranh giao hảo. Không ít cán bộ địa phương trăm phương nghìn kế muốn đến nhà của ông ngồi một chút.

Rất nhanh, xe taxi chạy vào một khoảng sân yên tĩnh. Từng dãy nhà lầu mới tinh chỉnh tề sắp hàng trong sân, vừa đếm thì thấy có năm khu nhà mới xây. Mấy năm nay, thủ đô đang rất nhanh phát triển theo mô hình đại đô thị quốc tế.

Ngoài dự kiến của Phạm Hồng Vũ, gác cổng của khu tập thể viện Khoa học này cũng không nghiêm khắc. Cao Khiết xuống xe, tiến hành đăng ký đơn giản, rồi xe taxi trực tiếp tiến vào sân, đứng ở căn lầu số hai.

Chủ tịch thị trấn Cao tay không đi phía trước.

Chủ nhiệm Phạm thì một tay mang bao công văn, một tay mang đặc sản của Hồng Châu, vội vội vàng vàng theo sát phía sau, chẳng khác gì người hầu. Chỉ có điều, lãnh đạo đi đằng trước kia khiến cho người ta muốn rơi mắt kính. Khi đi trên đường nhún nha nhún nhảy, chẳng khác nào một tiểu cô nương.

- Chủ tịch thị trấn đại nhân, nhìn qua tâm trạng rất vui nhỉ?

Chủ nhiệm Phạm đuổi kịp, không kìm nổi nói một câu.

Cao Khiết mỉm cười:

- Đúng vậy, tôi và cô út đã ba năm chưa gặp mặt rồi. Lúc còn đi học ở thủ đô, thường xuyên đến nhà cô út ăn cơm miễn phí. Cô út đối với tôi rất tốt.

- Hiện giờ, bên người Chủ tịch thị trấn Cao cũng có người hầu hạ rồi. Chủ tịch thị trấn Cao đúng là có tiền vốn ngạo khí mà.

Chủ nhiệm Phạm buồn bực nói.

- Nghe ý tứ này, dường như Chủ nhiệm Phạm rất có ý kiến?

Cao Khiết liền nghiêng đầu, cao thấp liếc nhìn Chủ nhiệm Phạm vài lần.

- Không, Chủ tịch thị trấn Cao hiểu lầm rồi. Chỉ cần Vụ trưởng Tào đáp ứng cấp cho tôi một ít tài chính, tôi cam đoan tình nguyện làm trâu làm ngựa cho Chủ tịch thị trấn Cao, tuyệt không phản đối.

Cao Khiết khuôn mặt xinh đẹp nghiêm lại, cả giận nói:

- Cho dù Vụ trưởng Tào không cấp tiền, cậu cũng phải ngoan ngoãn mà hầu hạ cho Chủ tịch thị trấn đây.

- Vâng, đương nhiên, đương nhiên.

Chủ nhiệm Phạm liền co đầu rụt cổ, liên thanh nói, bộ dạng vô cùng cam tâm tình nguyện.

Người muốn có được một lãnh đạo trực tiếp xinh đẹp như vậy thì không biết có bao nhiêu. Riêng những người mỗi ngày hướng đến mỹ nữ nhìn vài lần thì lập tức cả người có sức mạnh dùng không hết.

Cao Nhã ở lầu ba.

Cao Khiết nhấn chuông, cửa phòng liền lập tức mở ra. Một người phụ nữ chỉ hơn ba mươi tuổi xuất hiện, có bảy phần giống với Cao Khiết. Hơn nữa cũng mặc áo lông. Chỉ có điều khí chất thành thục hơn, điển hình của mỹ nữ tài trí.

- Cô út!

Cao Khiết đi lên, ôm chầm lấy cô út, kêu to.

- Đứa nhỏ này, lớn đến vầy rồi mà còn giống như…

Cao Nhã cũng có vẻ cực kỳ cao hứng, vừa vuốt eo thon của của Cao Khiết, vừa cười nói. Vẻ mặt đều là sự cưng chiều, biểu lộ chân tình, không khác gì Cao Khiết và mẹ.

- Cô út, nhớ cô muốn chết.

Cao Khiết ôm cổ Cao Nhã, vừa cười vừa nói, chẳng còn giống một Chủ tịch thị trấn gì cả.

- Được rồi, được rồi, Tiểu Khiết, đã là Chủ tịch thị trấn rồi, nên có khí độ của Chủ tịch thị trấn. Còn có bạn đến à?

Cao Nhã liền có chút bất đắc dĩ nói.

Cao Khiết buông tay ra, Cao Nhã liền đánh giá cô cháu gái, giơ tay vuốt mái tóc đen nhánh của cô, cảm thán nói:

- Tiểu Khiết của cô vẫn xinh đẹp như ngày nào, một chút cũng không thay đổi.

- Đúng vậy, cô út, tất cả mọi người nói, cháu xinh đẹp là do di truyền từ cô út đấy.

Cao Khiết cười hì hì nói.

Cao Khiết cười nói:

- Con bé này, một chút cũng không khiêm tốn, mau vào đi. Tiểu tử, mời vào.

Cao Nhã và Cao Khiến đều giống nhau, một chút hơi thở cũ kỹ cũng không có, thậm chí còn có vài phần thanh xuân kiều diễm, hoàn toàn không giống như những phần tử trí thức thông thái rởm. Phạm Hồng Vũ không chút chậm trễ, theo quy củ, kính cẩn cúi chào nói:

- Giáo sư Cao, chào cô. Tôi là Phạm Hồng Vũ, là đồng nghiệp của Chủ tịch thị trấn Cao.

- Cậu chính là Phạm Hồng Vũ?

Cao Nhã phản ứng ngoài dự kiến của Phạm Hồng Vũ, Đôi lông mày nhướng lên, kinh ngạc hỏi, rồi bắt đầu đánh giá từ trên xuống dưới.

Phạm Hồng Vũ lập tức hơi cảm thấy ngại ngùng.

Không nghĩ tới uy danh của hắn lại lan xa như vậy, ngay cả nghiên cứu viên của Viện Khoa học Xã hội cũng đều nghe qua danh của hắn.

- Vâng, đúng ạ! Giáo sư Cao, tôi chính là Phạm Hồng Vũ.

Cao Khiết kinh ngạc hỏi:

- Cô út, cô cũng biết cậu ấy?

- Đương nhiên, thời gian gần đây, đại danh của đồng chí Phạm Hồng Vũ, cô mỗi ngày không nghe mười tin thì cũng là tám tin, so với tên cô còn nhiều hơn.

Cao Nhã mỉm cười, ánh mắt thu về.

- Tại sao? Cậu ấy không phải là được giáo sư Cao coi trọng rồi à?

Cao Khiết đôi mắt mở to, cảm thấy khó hiểu.

Cao Nhã tự nhiên cười nói:

- Gần đây cô có làm một đề tài, chính là nghiên cứu phòng vệ chính đáng và quá đáng. Nhất thất đại án của huyện Vũ Dương cũng được xem là một trường hợp điển hình.

Đây quả thực là phạm trù nghiên cứu của Viện khoa học Xã hội.

Phạm Hồng Vũ cực kỳ lúng túng.

Cao Khiết cười khanh khách:

- Đây không phải là vừa lúc sao? Chúng ta đem cậu ấy phân thành tám khối, hảo hảo nghiên cứu một phen.

Cao Nhã cũng không khỏi bật cười, vỗ đầu Cao Khiết, sẵng giọng nói:

- Chủ tịch thị trấn sao lại nói như vậy chứ? Tiểu Phạm, mau vào nhà đi.

Đúng là đối với Phạm Hồng Vũ không có đề phòng gì.

Tình hình này có thể nhìn ra, Phạm Hồng Vũ và Cao Khiết quan hệ không bình thường.