Rạng sáng hôm sau, Cao Khiết giao cho Lư Đại Chính đi thông báo cho dân binh ở các đơn vị cốt cán lập tức tập hợp ở phòng họp của thị trấn.
Mặc dù vẫn còn bán tín bán nghi nhưng nếu đã đồng ý với Phạm Hồng Vũ rồi thì việc này phải xử lý.
Phạm Hồng Vũ cũng không nhàn rỗi.
Đầu tiên hắn gọi điện trực tiếp cho Khâu Minh Sơn, nói những điều mình lo lắng. Khâu Minh Sơn không phải là người mà đám Lư Vệ Đông có thể so sánh, ông rất đồng ý với suy nghĩ của Phạm Hồng Vũ.
Đương nhiên, còn có một nguyên nhân quan trọng khác, chính là sự tín nhiệm của Khâu Minh Sơn đối với Phạm Hồng Vũ. Đối với đại sự, Phạm Hồng Vũ chưa bao giờ hàm hồ. Hắn nói thôn Đại Vương có thể xảy ra vấn đề, Khâu Minh Sơn không thể không coi trọng được.
- Chủ tịch Địa Khu. Thị trấn Phong Lâm không đủ ô tô, tôi thì đang cần ô tô để hỗ trợ việc sơ tán. Tốt nhất là xe tuyến, xe tải cũng được, nhưng phải lớn một chút.
Phạm Hồng Vũ lên tiếng cầu viện.
- Cậu muốn bao nhiêu xe?
Khâu Minh Sơn hỏi lại, giọng rất nghiêm túc.
- Ít nhất là bốn cái, càng nhiều càng tốt. Mặt khác, nếu có thể thì…ngài nên cử một trợ thủ đắc lực đến, bên này, có chút bất đồng ý kiến. Chủ tịch Địa Khu, thời gian rất gấp rút, nhất định phải tranh thủ từng giây từng phút.
- Được.
Khâu Minh Sơn đồng ý.
Cúp máy xong, Phạm Hồng Vũ liền rời khỏi phòng làm việc, để đi đến đồn công an thị trấn Phong Lâm.
Ở thủ đô mười mấy ngày, tấm biển của phòng thu hút đầu tư và quản lý xí nghiệp thị trấn tạm thời vẫn chưa được treo lên, cái này cần phải có một nghi lễ nho nhỏ, náo nhiệt một chút. Nhưng văn phòng đã chuẩn bị xong, tổng cộng có ba gian, lắp đặt một máy điện thoại.
Đồn Công an thị trấn Phong Lâm cùng một lầu làm việc với trụ sở ủy ban thị trấn.
Phạm Hồng Vũ đi vào phòng của đồn trưởng.
- Chủ nhiệm Phạm, đã về rồi à?
Đồn trưởng Lư Chiêm Quân đang đọc báo, bộ dạng rất nhàn nhã. Thị trấn cũng chưa sắp xếp nhiệm vụ chống lũ cho bọn họ. Thấy Phạm Hồng Vũ đến, liền đứng dậy chào hỏi một tiếng, vẻ mặt tỏ ra rất bất ngờ.
- Ha ha, đúng thế, tôi mới về tối hôm qua.
- Thế à, vất vả nhỉ, nào, Chủ nhiệm Phạm, mời ngồi.
Lư Chiêm Quân rất nhiệt tình, đi vòng từ bàn làm việc ra, liên thanh nói.
Phạm Hồng Vũ đến thị trấn Phong Lâm công tác không lâu, nhưng quan hệ với Lư Chiêm Quân lại rất tốt. Sau khi vụ án Phạm Bảo Thanh phá xong, Diệp Hữu Đạo mời lại Phạm Hồng Vũ, cũng mời cả Lư Chiêm Quân. Mọi người cùng nhau uống rượu, tỏ ra rất thân thiết. Lư Chiêm Quân biết Phạm Hồng Vũ là con trai của Phó chủ tịch huyện Vũ Dương, lại là cán bộ trẻ tuổi được Chủ tịch Địa Khu hết mực coi trọng, nếu Phạm Hồng Vũ đồng ý kết giao thì Lư Chiêm Quân cũng chả việc gì phải từ chối. Chỉ cần Chủ tịch Địa Khu củng cố vị trí, cha con Phạm gia nhất định còn có tiền đồ rộng mở hơn nữa.
Điểm này, từ việc xưng hô của Lư Chiêm Quân đối với Phạm Hồng Vũ thì có thể nhìn thấy rõ.
Giai đoạn hiện tại, lãnh đạo trong thị trấn đa số vẫn chỉ gọi là “tiểu Phạm”, rất ít người gọi hắn là Chủ nhiệm Phạm.
- Chủ nhiệm Phạm, uống trà đi.
Lư Chiêm Quân rót trà xong, lại rút thuốc lá ra, vẻ rất khách khí.
- Anh Quân, không bận chứ?
Nhận thuốc lá từ tay Lư Chiêm Quân, Phạm Hồng Vũ lập tức hỏi, giọng điệu cũng rất thân thiết.
Biết Lư Chiêm Quân và Lư Vệ Đông “không cùng đường” với nhau, Phạm Hồng Vũ cũng muốn kết giao với gã. Không hoàn toàn vì Lư Chiêm Quân là đồn trưởng đồn công an, mà Phạm Hồng Vũ đã nhìn trúng thân phận “Lư thị nhị ca” của gã. Trong nhà họ Lư ở Phong Lâm này, gã cũng rất có uy vọng, ngoài Lư Vệ Đông ra thì phải kể đến Lư Chiêm Quân. Phạm Hồng Vũ tự nhiên muốn đoàn kết với gã.
- Không bận không bận, ha ha, thời tiết chết tiệt này thì có gì mà bận chứ. Nào cậu kể lại chuyến đi thủ đô cho tôi nghe, để tôi mở mang kiến thức đi nào.
Lư Chiêm Quân cười ha hả, ngồi xuống ghế bên cạnh Phạm Hồng Vũ.
- Anh Quân, hiện tại e rằng không còn thời gian nữa rồi, tôi có chuyện quan trọng phải làm.
Phạm Hồng Vũ vẻ mặt trịnh trọng nói.
Lư Chiêm Quân hơi sững sờ, lập tức trở nên nghiêm túc, nói:
- Sao thế, lại xảy ra án à?
- Không phải, là giải nguy, bên thôn Đại Vương có chuyện phiền toái rồi…
Phạm Hồng Vũ lập tức đem những lo lắng của mình phân tích cho Lư Chiêm Quân.
Sắc mặt Lư Chiêm Quân thay đổi, nửa tin nửa ngờ nói:
- Chủ nhiệm Phạm, cậu chắc chứ? Thôn Đại Vương chưa từng bị ngập bao giờ.
- Anh Quân, lúc này anh phải tin tôi. Cái khác tôi không nói nhiều nữa, tôi đi thôn Đại Vương khảo sát rồi, quả thật rất nguy hiểm. Cho dù chúng ta có sai thì cũng còn hơn xảy ra chuyện, có đúng không? Mấy trăm mạng người cơ đấy.
Phạm Hồng Vũ rất thành khẩn nói.
Lư Chiêm Quân là người rất quyết đoán, lập tức gật đầu nói:
- Cũng đúng, xảy ra chết người còn nguy hiểm hơn nhiều.
Dù sao gã cũng không phải lãnh đạo thị trấn, góc độ suy nghĩ vấn đề cũng khác. Còn đám Lư Vệ Đông kia, chỉ cần nghe Phạm Hồng Vũ nói phải sơ tán mấy trăm người kia đã không hạ quyết tâm nổi. Nếu dự đoán sai, thì không phải sẽ bị người dân thôn Đại Vương oán giận hay sao? Lư Chiêm Quân không phải suy nghĩ đến điều đó, đồn công an chỉ cần phối hợp hành động là được, quần chúng có oán giận thì cũng không oán giận bọn họ.
Nhưng nếu như Phạm Hồng Vũ phán đoán không lầ thì Lư Chiêm Quân sẽ lập công lớn.
- Cậu nói xem, chúng tôi phải phối hợp như thế nào?
Phạm Hồng Vũ vội vàng nói:
- Là như thế này, Chủ tịch thị trấn Cao đang tập hợp dân binh cốt cán, tôi vừa gọi điện cho Chủ tịch Địa Khu Khâu, xin mấy chiếc ô tô đến…anh cũng biết, tôi đến thị trấn Phong Lâm cũng không được lâu, rất nhiều cán bộ và nhân dân ở đây không biết tôi là ai. Đi đến thôn Đại Vương không tiện, vì thế hy vọng anh sẽ dẫn theo mấy đồng chí của đồn công an, cùng đi với tôi xuống thôn Đại Vương, cụ thể thế nào thì mời anh chỉ huy, anh có uy tín cao mà.
Trong lúc “tác chiến” làm theo hệ thống chỉ huy, là việc đầu tiên cần phải giải quyết.
Cũng không cần thiết phải tập hợp bộ đội mới có thể đánh giặc.
Lư Chiêm Quân cười nói
- Cái này không thành vấn đề. Còn chỉ huy thì cứ theo cậu và Chủ tịch thị trấn đi, tôi sẽ phối hợp. Yên tâm, tôi là tiểu đoàn trưởng dân binh của thị trấn Phong Lâm.
Trong thị trấn có Ban chỉ huy Quân sự, nói như vậy, tiểu đoàn trưởng dân binh đều do cán sự chuyên trách của ban Chỉ huy quân sự thị trấn đảm nhiệm, nhưng tiểu đoàn trưởng dân binh này, cũng không phải là chức vụ phi chính thức, do Lư Chiêm Quân kiêm nhiệm cũng không coi là nhiều. Chủ yếu là hàng năm làm công tác huấn luyện, lượng công việc cũng không nhiều.
- Vậy thì tốt quá.
Phạm Hồng Vũ rất vui mừng nói.
So với tốc dộ của Phạm Hồng Vũ, bên kia tốc độ của Cao Khiết tương đối chậm. Không phải là vì Cao Khiết không đủ uy vọng, mà chủ yếu là thời tiết quá xấu, mưa to tầm tã, dân binh dù sao cũng không phải là đội tác chiến chính quy, tập hợp cũng rất mất thời gian.
Khoảng chừng đến 10 giờ sáng mới tập hợp được 50-60 người, ồn ào lớn nhỏ trong phòng hội nghị. Phạm Hồng Vũ, Lư Chiêm Quân và mấy chiến sỹ công an đi vào phòng họp, lập tức đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho buồn cười.
Trong phòng hội nghị, mấy chục người này, người che ô, người đội nón, khoác áo mưa trông rất lộn xộn.
Cao Khiết mặc một bộ quần áo vận động màu xanh da trời, ngồi nghiêm túc trên bàn chủ tịch, trông hai cảnh tượng khá đối nghịch.
Những dân binh cốt cán đa số đều là trẻ tuổi, rất nhiều ánh mắt đang nhìn trộm Chủ tịch thị trấn Cao xinh đẹp. Mỗi khi Cao Khiết ngẩng đầu lên nhìn thì những ánh mắt nhìn trộm kia vội thu lại.
Đợi đến khi Phạm Hồng Vũ bước vào đến cửa, ánh mắt của mọi người đều tự giác rời khỏi người Triệu Ca.
Theo “lời đồn” thì Chủ tịch thị trấn Cao này chính là bạn gái của Chủ nhiệm Phạm.
Hai người bọn họ cùng đi thủ đô du lịch.
Phạm Hồng Vũ lại là kẻ “hung hãn”, dám nổ súng trong cục Công an.
Thấy Phạm Hồng Vũ và Lư Chiêm Quân đang cùng nhau đi vào, ánh mắt Cao Khiết trở nên sáng ngời, lên tiếng nói:
- Đồn trưởng Lư, xin chào.
Lư Chiêm Quân cũng giơ tay lên, nghiêm túc nói:
- Chủ tịch thị trấn Cao, toàn thể đồng chí ở đồn công an báo danh với chị, xin chỉ thị.
Cao Khiết vừa mừng vừa sợ, liếc nhìn Phạm Hồng Vũ một cái.
Người này, kéo được Lư Chiêm Quân từ lúc nào vậy?
- Thật tốt quá, đồn trưởng Lư. Chúng tôi muốn đi thôn Đại Vương giải nguy, mời anh và các đồng chí ở đồn công an phối hợp.
Lư Chiêm Quân cao giọng nói:
- Chủ tịch thị trấn Cao cứ yên tâm, chúng tôi kiên quyết phục tùng chỉ huy.
- Được, đồn trưởng Lư, các đồng chí, mời ngồi.
Phạm Hồng Vũ hỏi:
- Chủ tịch thị trấn, mọi người đến đông đủ chưa?
Cao Khiết nói:
- Còn thiếu dân binh ở thôn ven sông, bọn họ có mười mấy người, tập hợp cũng phải lâu hơn một chút.
Thôn Ven sông đến ủy ban thị trấn cũng xa nhất, tạm thời chưa đến được cũng là chuyện bình thường.
Phạm Hồng Vũ gật đầu, nói:
- Được, vậy chúng ta đợi một chút, phỏng chừng ô tô mà Chủ tịch Địa Khu cử xuống cũng sắp đến nơi rồi.
Cao Khiết kinh ngạc hỏi:
- Cậu đã báo cáo cho Chủ tịch Địa Khu rồi à?
- Cái này là đương nhiên, trời mưa lớn như vậy, chúng ta không thể đi độ đến thôn Đại Vương được, những mười cây số lận. Lúc nữa quần chúng sơ tán, ô tô sẽ được dùng.
- Ừ.
- Tuy nhiên, Chủ tịch thị trấn Cao, căng tin trong thị trấn cũng phải chuẩn bị sẵn sàng, sau khi quần chúng sơ tán, cơm ăn chỗ ở đều phải nghĩ biện pháp giải quyết. Không thể để cho người dân chịu đói chịu rét được.
Cao Khiết lại gật đầu.
Bất luận là sự tình gì, dường như chỉ cần Phạm Hồng Vũ nhúng tay vào, cao khiết đều trở nên “lười biếng”, không cần động não nhiều. Dù gì thì cũng đã có Phạm Hồng Vũ. Người này thích ôm đồm, số vất vả mà…
Đang lúc náo nhiệt, Lư Vệ Đông, Lý Quốc Sinh, và lãnh đạo Đảng ủy đi đến, sắc mặt Lư Vệ Đông đen xì…