Phó Chủ tịch thị trấn Phạm vừa hút xong điếu thuốc, trong phòng vang lên giọng nói của Cao Khiết, vẫn bình thản như trước, không dễ phán đoán tâm trạng cô xấu hay tốt. Nhưng lúc này Bí thư Cao đuổi Phạm Hồng Vũ ra ngoài để thay quần áo, cửa vẫn chỉ khép hờ đã nói lên vấn đề.
Tuy nhiên Phó Chủ tịch thị trấn Phạm sau khi bước vào, Cao Khiết vẫn chỉ mặc bộ quần áo cũ, còn bộ trang phục công sở Chanel kia thì được đặt ngay ngắn trên giường Cao Khiết.
Phạm Hồng Vũ không khỏi thất vọng.
- Chị, tôi đi xa xôi như thế mua về cho chị, dù thế nào thì cũng phải mặc vào để người ta ngắm một chút chứ? Thú thật, khi mua bộ đồ này tôi đã tưởng tượng rằng chị mặc bộ đồ này sẽ rất rất đẹp đấy.
- Đừng nói hươu nói vượn nữa.
Cao khiết trừng mắt nhìn hắn.
Người này cũng thật là, mình mặc vào để cho hắn ngắm một chút, nếu như vậy thật thì Bí thư Cao này còn gì là tôn nghiêm nữa chứ? Bí thư Cao đâu phải là người mẫu của Phó Chủ tịch thị trấn Phạm.
Nhưng không thể phủ nhận, ánh mắt của người này cũng thật là chuẩn xác, bộ quần áo này như thể được làm theo đúng số đo của Cao Khiết vậy. Hàng hiệu thế giới có khác, mặc lên người một cái là đã thấy dễ chịu rồi.
Tìm người mặc thử mà có thể mua được bộ đồ vừa vặn như thế, Phạm Hồng Vũ coi như đã rất dụng tâm, “nghiên cứu” cô rất rõ ràng tỉ mỉ.
Nghĩ đến đây, khuôn mặt xinh đẹp của Cao Khiết lại trở nên ửng đỏ.
Ánh mắt của Phạm Hồng Vũ đang loạn chuyển, cao khiết liền quát:
- Nói chuyện công việc.
Đêm hôm khuya khoắt, Phạm Hồng Vũ bỗng nhiên chạy về, lại trực tiếp vào phòng ngủ của cô, “viện cớ này nọ” không chịu đi, Cao Khiết thậm chí đã có chút chột dạ, như thế cứ tiếp tục để như vậy thì sẽ xảy ra “vấn đề lớn”
Cao Khiết ban đầu tưởng mình đều có năng lực miễn dịch đối với bất kỳ điều gì, mấy năm nay, đàn ông trẻ trung địa vị thân phận cao hơn Phạm Hồng Vũ rất nhiều, cô không phải không gặp qua, nhưng lại chẳng động lòng với ai cả. Ai ngờ đối mặt với tên du côn này, Cao Khiết lại sinh ra cảm giác “bó tay” như vậy.
Nếu là người khác mà cợt nhả trước mặt cô như vậy, thì không trừng Cao Khiết đã sớm tống cổ ra khỏi nhà rồi.
Duy chỉ có Phạm Hồng Vũ, biết hắn càn quấy như thế nhưng căn bản chẳng có biện pháp gì.
Mỗi lần cô tức giận, đối với Phạm Hồng Vũ chỉ càng đẹp chứ không thấy uy.
- Được rồi, nói công việc thì nói công việc, đâu cần phải hung dữ như thế.
Phạm Hồng Vũ ngồi xuống ghế gỗ, bất mãn nói.
Cao Khiết liền quay đầu đi, hé miệng cười.
Những lúc thế này, không thể cười trước mặt hắn được, bằng không sẽ hỏng việc.
- Chị, tôi chết khát rồi đây này.
Cao Khiết không nói, mà liền rót cho hắn một cốc nước ấm, đặt trước mặt hắn, hai tay ôm ngực lui về sau một bước, ánh mắt cảnh giác vẫn nhìn vào Phó Chủ tịch thị trấn Phạm.
- Không có trà à?
Phạm Hồng Vũ không chịu thôi.
- Sao vẫn không lên tiếng thế?
Cao Khiết lại trừng mắt lên.
- Được rồi được rồi, tôi nói…
Phạm Hồng Vũ nhấc cốc nước lên, uống một ngụm, nói:
- Kỳ thật, nói ra cũng đơn giản, Lý Xuân Vũ sắp xếp cho làm quen với một ông chủ ở HongKong, tên Lệnh Hòa Phồn, là con cháu của tập đoàn Lệnh Thị, xem như là thiếu niên tải năng tuấn kiệt, một mình ở HongKong mở công ty thương mại. Tôi nhờ anh ấy giúp gửi tiết kiệm có kỳ hạn, kiếm được hơn bốn triệu đô la HongKong, Lệnh Hòa Phồn lỗ 2,4 triệu, sau đó anh ta đồng ý đến thị trấn Phong Lâm chúng ta đầu tư xử lý nhà máy…
Phạm Hồng Vũ nói rất nhẹ nhàng, khiến Cao Khiết không hiểu ra sao.
Cái gì gọi là thua lỗ 2,4 triệu, sau đó sẽ đồng ý đầu tư xử lý nhà máy.
Lời này nghe sao chẳng logic gì cả.
Không ngờ tay Lệnh Hòa Phồn này đúng là…
Không lỗ thì gã không đầu tư, còn lỗ thì đầu tư luôn luôn.
- Cậu nói cậu buôn bán kiếm được bao nhiêu?
- Bốn triệu đô la HongKong.
- Trong 16 ngày này?
- Đúng vậy.
- Cậu đi cướp ngân hàng à?
Hai mắt Cao Khiết trợn lên, nhìn thẳng vào Phạm Hồng Vũ nói.
Phạm Hồng Vũ liền cười nói:
- Không khoa trương như vậy. Tôi thật muốn cướp ngân hàng thì tất cả ngân hàng trên thế giới này cũng không đủ cho tôi cướp…
- Vậy cậu nói, số tiền kia cậu kiếm được như thế nào?
Cao Khiết có chút hùng hổ, cũng là vì bị Phạm Hồng Vũ khiến cho thành ra như vậy. Cao Khiết mặc dù chỉ học cao đẳng, nhưng chỉ số thông minh cũng không thấp, nhưng dù sao do tính cục hạn của thời đại cho nên tạm thời không hiểu những điều này.
- Chỉ số Hang Seng... (1)
Phạm Hồng Vũ lập tức nói đại khái lần giao dịch này.
(1) Chỉ số Hang Seng là chỉ số chứng khoán được xây dựng dựa trên giá trị vốn hóa thị trường của các công ty lớn nhất ở Hồng Kông. Nó được sử dụng để ghi lại và theo dõi những thay đổi hàng ngày của những công ty lớn nhất trên thị trường chứng khoán Hồng Kông và là chỉ số biểu chính biểu hiện tình hình hoạt động của toàn bộ thị trường Hồng Kông. Chỉ số Hang Seng được đưa ra vào ngày 24 tháng 11 năm 1969 và hiện được duy trì bởi công ty HSI Services Limited, đây là một công ty bị nắm giữ 100% bởi ngân hàng Hang Seng - ngân hàng lớn nhất đăng kí và niêm yết tại Hồng Kông xét về giá trị vốn hóa thị trường.
- Cậu đến HongKong là để đầu cơ giao hàng kỳ hạn này? Còn nữa, Triệu Ca làm kinh doanh công trái, một năm lãi ba bốn ngàn?
Cao Khiết nghe nhưng vẫn rất mập mờ, không hiểu.
Thật giống như ai cũng biết ma thuật là giả, nhưng cao thủ ở trước mặt mình có giở ma thuật ra thì mình cũng chỉ cảm thấy kinh ngạc không hiểu mà thôi.
- Ừ.
Phạm Hồng Vũ gật gật đầu.
- Không thể nói hoàn toàn là vì, chủ yếu vẫn là đi thu hút đầu tư. Lệnh Hòa Phồn không lỗ hơn hai triệu này, phỏng chừng anh ấy cũng không muốn hợp tác với tôi.
- Anh ta sao vậy? Bị thiệt trước rồi mới hợp tác với cậu?
Cao Khiết hoàn toàn không hiểu.
- Gia Cát Lượng không ở Nam Dương hát cho Thủy Kính tiên sinh, không để cho Từ Thứ khoác lác, Lưu Bị cũng sẽ không ba lần đến mời. Tam Tự Kinh nói rất hay, nhân chi sơ, tính bản thiện…
Phạm Hồng Vũ cười nói.
- Lại nói huơu nói vượn rồi.
Cao Khiết lại trừng mắt nhìn hắn, trong đầu cũng hiểu ra rồi.
Phạm Hồng Vũ kiếm bốn triệu, Lệnh Hòa Phồn bị lỗ hơn hai triệu. Phạm Hồng Vũ không để lộ bản lĩnh bằng chiêu thứ đó ra thì người ta đâu có đồng ý hợp tác với một Chủ tịch thị trấn ở nội địa?
- Hồng Vũ, cậu thành thật khai mau, mấy thứ này cậu học ở đây vậy? Trong trường Công an hình như đây dạy cái này?
Sau phút kinh ngạc, ánh mắt Cao Khiết hấp háy nhìn Phạm Hồng Vũ, rất kỳ lạ. Đây quả thực là yêu nghiệt rồi.
Trên thế giới này chẳng lẽ có thiên tài vô sự tự thông (*không thầy cũng tự thông tỏ) sao?
Nhưng nếu không phải là thiên tài thì quả thật không thể giải thích được những việc làm của Phạm Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ cười cười, nói:
- Chị, những thứ này chị đừng nghiên cứu kỹ làm gì. Nói túm lại, tiền thì tôi cũng đã kiếm được rồi, đầu tư cũng thu hút được rồi, nhiệm vụ đã hoàn thành, có thể báo cáo với Bí thư đại nhân kết quả công tác.
Cao Khiết trừng mắt nhìn hắn, không nói gì.
Người này có vẻ cợt nhả, trong mắt người khác là đại sự mà hắn nói vô cùng bình thản. Nhưng có một việc hắn nói không sai đó là nhiệm vụ quả thật đã hoàn thành.
Sau đó, Cao Khiết đột nhiên hỏi:
- Triệu Ca thì sao? Cậu sắp xếp thế nào cho cô ấy?
Đến lượt Phạm Hồng Vũ trừng to mắt.
Cuối cùng cũng đến vấn đề Bí thư Cao chú ý.
Cao Khiết thản nhiên nhìn hắn, như thể đây là vấn đề đặc biệt quan trọng, Cao Khiết quyết định phải làm rõ.
Phạm Hồng Vũ đành phải nói thật:
- Chúng tôi ở HongKong thành lập tổng bộ công ty, Triệu Ca là người đại diện pháp lý.
Cao Khiết liền cười, trong đôi mắt to tròn hiện lên ý “thì ra là thế”, nói:
- Xem ra cuối cùng cậu cũng quyết định không lấy cô ấy.
- Chị, đây là ý gì?
Phạm Hồng Vũ có chút không hiểu.
Logic này là từ đâu vậy?
- Ha ha, Phó Chủ tịch thị trấn cậu là cán bộ đảng viên, với địa vị thân phận của cậu, cậu có thể lấy một cô vợ mang hộ tịch HongKong sao? Đương nhiên, nếu như trong mấy năm mà cậu có thể trở thành lãnh đạo cao tầng của trung ương thì lại là chuyện khác. Việc đề bạt cán bộ, thẩm tra lý lịch nghiêm khắc lắm đó.
Cao Khiết từ từ nói.
Phạm Hồng Vũ không khỏi nghẹn họng nhìn trân trối.
Hắn chưa từng nghĩ đến vấn đề này.
Nhưng hắn chưa từng nghĩa, không có nghĩa là vấn đề này không tồn tại.
Cao Khiết nói rất có lý.
Không đợi Phạm Hồng Vũ trả lời, Cao Khiết khẽ vung tay lên, nói:
- Như vậy cũng tốt, cậu cũng có công đạo với chú Phạm dì Quản, cũng có công đạo với Triệu Ca, cuối cùng cũng không hoàn toàn phụ lòng cô ấy.
- Chị…tôi không phải ý đó.
Phạm Hồng Vũ hơi nóng nảy.
Không cẩn thận, trong con mắt của Cao Khiết hắn liền trở thành kẻ phụ lòng.
Cao Khiết cười nhạt một tiếng, nói:
- Có lẽ trong lòng cậu đúng là chưa nghĩ như vậy, nhưng sự tình phát triển, chưa chắc đã theo ý muốn của cậu. Hồng Vũ, chắc cậu hiểu được, tất cả người làm đại sự, đều phải biết nên lấy hay bỏ. Sắp xếp như vậy có lẽ chính là sự lựa chọn tốt nhất.
- Không phải, chị, tôi…cái này..
Trên trán Phạm Hồng Vũ đã bắt đầu đổ mồ hôi.
Ánh mắt Cao Khiết dần trở nên dịu dàng, ngồi đối diện với hắn, hạ giọng nói:
- Cậu yên tâm, tôi sẽ không mắng cậu bạc tình phụ nghĩa đâu.
Trong giọng nói, mang theo ý dịu dàng, dường như đã vượt khỏi giới hạn bạn bè bình thường, càng vượt qua khỏi giới hạn bạn bè với nhau.
Có lẽ Cao Khiết cũng nhìn ra, trong chuyện này Phạm Hồng Vũ cần phải được an ủi.
Người đàn ông này cố nhiên kỳ tài ngút trời, nhưng dù sao cũng không thể toàn diện được. Mỗi người đều có điểm yếu riêng trong tâm hồn của mình.
Phạm Hồng Vũ mồ hôi đầy đầu, ngập ngừng, không biết nói gì cho phải.
Cao Khiết tự nhiên cười nói, lấy ra một chiếc khăn tay màu trắng, thân mình hơi nghiêng về phía trước, lau mồ hôi trên trán cho hắn.
Ma xui quỷ khiến, bàn tay Phạm Hồng Vũ vừa đưa lên, liền cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Cao Khiết.
Cao Khiết lập tức run người lên.
Ngay sau đó, Phạm Hồng Vũ liền phục hồi lại tinh thần, vội vàng buông ra, khuôn mặt đỏ bừng, ngượng ngùng quay đầu đi, không dám nhìn Cao Khiết. Cao Khiết rất nhanh thu tay lại, hung hăng nhìn hắn, khuôn mặt trắng nõn, trong nháy mắt trở nên vô cùng kiều diễm.[/CHARGE]