Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 192: Lục Nguyệt sắp đến Ngạn Hoa công tác



- Lục Nguyện săp tới địa khu Ngạn Hoa công tác rồi.

Cao Nhã nhẹ giọng nói.

- Lục Nguyệt sắp đến địa khu Ngạn Hoa? Đến để nghiên cứu sao?

Cao Khiết thật sự cảm thấy ngạc nhiên, vừa hỏi vừa nhìn Phạm Hồng Vũ. Ra vẻ đồng chí Phạm Hồng Vũ rất quan tâm đến việc này.

- Không phải, là trực tiếp đến bên cạnh cháu công tác.

Thần sắc Cao Khiết trở nên trịnh trọng, hơi dừng lại mới hỏi:

- Đến địa khu Ngạn Hoa công tác? Cô, cô có biết Lục Nguyệt được sắp xếp chức vụ gì không?

- Cụ thể chức vụ gì thì cô không rõ. Nhưng chắc là làm mảng cũ, ở hệ thống tổ chức gì đó. Sau khi tốt nghiệp đại học Lục Nguyệt liền được phân công về làm công tác tổ chức, rất quen thuộc với công việc này, hơn nữa Lục gia và Ban tổ chức cũng có quan hệ khá sâu sắc…tiểu Khiết, cô thấy cháu nên suy nghĩ thật kỹ. Điều kiện cá nhân của Lục Nguyệt quả thật rất ưu việt, tuổi tác của cháu cũng không nhỏ nữa, cháu nên suy nghĩ vấn đề cá nhân một chút.

Cao Nhã làm công tác tư tưởng cho Cao Khiết.

Hai hàng lông mày của Phạm Hồng Vũ hơi dựng lên. Hắn đứng gần, nên có thể nghe được lời Cao Nhã nói.

Nghe ý này của Cao Nhã, có thể Lục Nguyệt đến đây đặc biết là vì Cao Khiết.

- Cô, chuyện này chúng ta tạm thời không nói nữa. Lục Nguyệt đến địa khu Ngạn Hoa công tác, cháu rất hoan nghênh. Ít nhất sau khi anh ấy đến đây, có thể đóng góp chút công sức trong việc xây dựng, trẻ hóa cán bộ.

Cao Khiết lập tức nói một cách rõ ràng.

- Cao Khiết, đừng có tùy hứng quá. Lục Nguyệt làm như vậy đã nói rõ vấn đề, trong lòng cậu ấy có cháu. Tiểu Khiết, cô biết cháu có hảo cảm với Phạm Hồng Vũ. Tiểu Phạm là một nhân tài, chú của cháu cũng rất coi trọng cậu ấy. Nhưng cháu cũng biết rằng giữa các cháu là không được, chênh lệch tuổi tác quá lớn…

Cao Khiết đương nhiên không biết, “tiểu Phạm” kia đang ngồi bên cạnh, nghe những lời bà nói một cách rõ ràng.

Cao Khiết không kịp chuẩn bị, liền đỏ bừng mặt, hung hăng nhìn về Phạm Hồng Vũ, dường như sự quẫn bách của Bí thư đại nhân là do hắn gây ra vậy.

- Cô, cô nói cái gì thế…

Cao Khiết bị rối thật rồi, liền “cãi” lại:

- Ai nói là cháu có ý với cậu ta thì đó là người không có đầu óc….Ai mà thèm để ý đến cậu ta chứ.

Phạm Hồng Vũ vội vã quay mặt đi, không dám đối diện với Bí thư đại nhân nữa, nhưng lúc này hắn đang nhịn cười quá cực. Nếu không phải sợ Cao Nhã nghe thấy thì hắn đã cười to lên rồi.

Cao Khiết hiển nhiên bất ngờ trước sự phản ứng kịch liệt của Cao Khiết. Tuy nhiên vẫn thở dài một tiếng, nói:

- Tiểu Khiết, nếu cháu nghĩ như thế thì cũng tốt, cô cũng không phải lo nữa. Phạm Hồng Vũ mặc dù có năng lực, nhưng tính cách quá ngay thẳng, đây cũng không phải là tính cách đáng được khen ngợi. Nếu cậu ấy không biết kiềm chế, thì sớm hay muộn cũng sẽ phải chịu thiệt lớn thôi. Lúc nào thích hợp thì cháu cũng nhắc cậu ấy…Tiểu Khiết à, cháu nên nhớ, cháu là con gái chưa chồng, lại là Bí thư thị trấn, là cấp trên của Phạm Hồng Vũ. Tình cảm đồng chí và tình cảm nam nữ phải phân biệt rõ ràng, đừng có hồ đồ đấy. Có những sai lầm có thể mắc, nhưng có những sai lầm không bao giờ được mắc phải, mắc phải rồi thì không có cơ hội để sửa chữa đâu.

Cao Khiết nói có vẻ mịt mờ, nhưng ý tứ bên trong thì rất rõ ràng.

Cao Khiết thân là Bí thư Đảng ủy thị trấn, là cô gái chưa chồng, nếu có “chuyện xấu” gì với cán bộ cấp dưới, trừ phi Phạm Hồng Vũ chịu lấy cô, bằng không thì sẽ có phiền phức lớn.

- Cô.

Cao Khiết càng thêm quẫn bách, nhìn Phạm Hồng Vũ run run hai vai, hận không thể ném cho hắn cái hộp bút vào người.

Ai bảo hắn đắc chí.

Nếu không phải chưa nói điện thoại xong thì Bí thư Cao đã đuổi Phạm Hồng Vũ ra ngoài rồi.

- Được rồi, được rồi, cô không nhiều lời nữa…

Cao Nhã cảm thấy rõ ràng sự quẫn bách của Cao Khiết, liền khẽ cười nói.

Ngoài ra, nói cho cháu biết chuyện này, chủ nhiệm Lục Thành Đống, hóa ra là cha của Lục Nguyệt, đã không còn ở viện Khoa học Xã hội nữa, mà chuyển lên phòng Nghiên cứu Chính sách Trung ương, làm trưởng tổ Xây dựng Đảng rồi.

- Hả?

Cao Khiết cảm thấy kinh ngạc.

- Chủ nhiệm Lục đi phòng Nghiên cứu Chính sách?

- Đúng vậy, hưởng đãi ngộ cấp thứ trưởng.

Cao Nhã lại nói thêm:

- Chú ý nhé.

- Vâng, cháu biết rồi.

- Ừ, tiểu Khiết, chuyện chung thân đại sự của cháu, cháu phải tự mình làm chủ, cô cũng không muốn bắt buộc cháu, chỉ là nói để cháu tham khảo thôi. Bất luận cháu nghĩ thế nào thì cũng phải chú ý làm tốt quan hệ với Lục Nguyệt. Lục Nguyệt tuổi không lớn nhưng rất chững chạc, cháu phải nhớ những lời cô nói đấy, đừng quá tùy hứng, giận dỗi với người ta…

Cao Nhã nghiêm giọng nói.

- Vâng, cô, cháu biết rồi. Cô cứ yên tâm, cháu sẽ chú ý, cơ mà cháu và Lục Nguyệt không thù không oán, cháu giận dỗi với anh ấy làm gì?

- Được, như vậy cũng tốt…đây cũng là cô lo quá thôi, tiểu Khiết của chúng ta, chứ có phải là cô gái bình thường đâu, giờ lên Bí thư rồi, cũng bản lĩnh hơn cô ngày xưa rồi…

- Hi hi, cô, cô như vậy, không phải khen cháu quá lời đấy chứ.

Cao Khiết đã bình tĩnh trở lại, pha trò cười với Cao Nhã.

Thật vất vả, Cao Khiết mới “kết thúc” được cuộc trò chuyện với đầu dâu bên kia.

- Cậu cười cái gì? Đi ra ngoài, mau…

Trong nháy mắt Bí thư Cao lại “không khống chế” được rồi, hai má còn ửng đỏ hơn so với ban nãy, đập chân một cái, chỉ tay quát.

- Đừng, đừng mà Bí thư, chị đã hiểu lầm rồi, tôi có nghe thấy cái gì đâu cơ chứ…vừa rồi cô Cao nói gì ấy nhỉ?

Phạm Hồng Vũ đương nhiên là không ra ngoài mà vẫn ngồi trong ghế, miệng nói huơu nói vượn.

- Phạm Hồng Vũ.

Cao Khiết gào to một tiếng, miệng phồng lên.

- Tôi cảnh cáo cậu, da mặt đừng có dày quá như thế.

- Chị, những lời này là chị nói đấy nhé…vừa rồi hai người nói chuyện, da mặt tôi dày như tường thành, cho nên có nghe được câu nào đâu. Hơn nữa da mặt dày thì cũng bằng da thịt chứ đâu phải là miếng cao su mà muốn mỏng được mỏng, muốn dày được dày, có đúng không nào?

Phạm Hồng Vũ càng cợt nhả hơn.

- Câm miệng.

Cao Khiết xấu hổ quá lại hờn dỗi, trong đầu lại nghĩ đến câu nói của cô mình, liệu có phải bình thường mình gần gũi với tên này quá không?

Hình như mình đâu có cảm thấy thái quá? Một cảm giác rất tự nhiên cơ mà.

- Được được, chị, chúng ta không nói chuyện này nữa, coi như cô Cao đoán lầm…

Phạm Hồng Vũ hai tay lắc lắc nói.

- Cậu!

Cao Khiết giận trừng mắt, nghiến răng nghiến lợi rồi.

Bản thân mình “thân mật” với Phạm Hồng Vũ là một chuyện, còn chuyện bị người khác “hiểu lầm” thì lại là chuyện khác. Người này “du côn” như vậy, hôm nay lại thuận theo ý của hắn, sau này nhỡ xảy ra vấn đề lớn, chẳng may hắn váng đầu, làm ra chuyện gì đó thì làm thế nào? Giữa hai người sao còn ở chung với nhau được nữa?

- Thôi thôi…

Phạm Hồng Vũ thấy Cao Khiết “ Thẹn quá thành giận “, bất cứ lúc nào cũng có thể trở mặt, liền ngồi ngay ngắn lại.

- Chị, thể chế của phòng Nghiên cứu cải cách trung ương rốt cuộc là làm công việc gì?

Viện Khoa học Xã hội Quốc gia là đơn vị cấp Bộ trưởng, Lục Thành Đống thân là chủ nhiệm văn phòng của Viện Khoa học Xã hội, rất có thực quyền. Mà hiện tại, điều lên phòng Nghiên cứu chính sách trung ương, đảm nhiệm tổ trưởng tổ Xây dựng Đảng, hưởng đãi ngộ cấp thứ trưởng. Nghe ngụ ý của Cao Nhã, chính là thăng chức rồi.

Thật ra Phạm Hồng Vũ không phải không hiểu biết về phòng này, sở dĩ hỏi như vậy là để lảng sang chuyện khách, giúp Cao Khiết thoát khỏi cảnh túng quẫn.

Chiêu này rất có hiệu quả, Cao Khiết thuận miệng đáp.

- Phòng Nghiên cứu Chính sách thành lập không lâu, sáu năm trước mới chính thức thành lập, trước kia là phòng Nghiên cứu Ban Bí thư, sau đổi thành phòng Nghiên cứu cải cách thể chế chính trị…

Nguyên nhân của việc đổi tên này, nghe nói là do một vị siêu cấp đại nhân vật đột nhiên thất thế mà bị ảnh hưởng, nhưng cái này cũng không gây trở ngại cho phòng Nghiên cứu Chính sách phát huy chức năng bình thường.

- Phòng nghiên cứu chính sách Trung ương là “túi khôn” cao nhất của Đảng, là cơ quan lệ thuộc trực tiếp của trung ương, những văn kiện, chính sách, lý luận của trung ương đều là do phòng này phác thảo. Họ giúp trung ương lý giải và phân tích tình huống và chế định chính sách, đôn đốc việc quán triệt thực hiện. Ngoài ra một số công tác không thuộc phạm vi của các bộ ủy khác cũng do phòng Nghiên cứu Chính sách quản lý.

Nói đến đây, sắc mặt Cao Khiết cũng nghiêm túc lên.

- Phòng Nghiên cứu Chính sách Trung ương, quần chúng và cán bộ cơ sở, hiểu biết không phải nhiều. Nhưng cái này không phải là vì phòng nghiên cứu không quan trọng, quyền lực đằng sau của họ mới thật sự đáng sợ…

- Đíng thế, đoàn mưu sĩ mà, ít nhất thường xuyên có cơ hội gặp mặt lãnh đạo tối cao.

Phạm Hồng Vũ gật đầu nói.[/CHARGE]