Phó Đức Trăn lòng đầy căm phẫn cái bọn thổ phỉ cường đạo ở khu mua sắm đó.
Chủ nhiệm Diệp trên mặt nở nụ cười thản nhiên, không gợn sóng cũng không sợ hãi, nhìn qua giống như chưa bị ảnh hưởng gì quá lớn.
Vốn cũng thế, việc phát sinh trên thân người khác, tất nhiên là không liên quan gì đến y. Y và Phó Đức Trăn vốn cũng chẳng quen thuộc lắm. Bởi vì mọi người cùng làm chung trong một hệ thống, lúc đi họp thì có gặp qua mấy lần, nhưng nói đến buồn vui tương quan thì không đủ.
Trên thực tế, ngay khi Phó Đức Trăn lên án công khai, ánh mắt Chủ nhiệm Diệp đa phần là ngắm tới ngắm lui trên người Triệu Ca. Tất nhiên là không thể nhìn chằm chằm rồi, vậy thì có vẻ Chủ nhiệm Diệp không được lịch sự cho lắm. Đường đường là cán bộ cấp Cục trưởng, thuộc giới thượng đẳng của thành phố Giang Khẩu, khi đối mặt với mỹ nữ tuyệt sắc thì cũng không thể quá mức suồng sã. Nếu không thì làm cho người ta khinh thường rồi.
Chủ nhiệm Diệp hơi có chút không yên lòng, Phó Đức Trăn như thế nào lại nhìn không ra? Nhẫn nhịn một bụng không thể phát tác, ngữ điệu phẫn nộ không khỏi bình thản thêm vài phần.
Người nghe không chú ý thì người kể chuyện cũng chẳng có hứng thú gì.
- Giám đốc Phó, chuyện này nói như thế nào đây? Kỳ thật loại chuyện này ở Giang Khẩu rất bình thường, một số tiệm quần áo thời trang thì đúng là có quy củ như vậy, chỉ được nhìn chứ không thể thử. Dù sao cũng quá đắt, nếu ai cũng mặc thử thì quần áo người ta sẽ không bán được, anh thấy có đúng không? Chị dâu trước khi đi cũng không nói với chúng tôi một tiếng, bằng không thì tôi nhất định sẽ nhắc nhở rồi.
Kiên trì nghe Phó Đức Trăn nói xong, Chủ nhiệm Diệp liền bày ra giọng quan.
Phó Đức Trăn đang bực tức như thế nào?
Cậu tưởng mình là ai? Vợ con tôi ra ngoài đi dạo, lại còn phải nói với cậu trước sao?
- Chủ nhiệm Diệp, nói như vậy thì chuyện này không có biện pháp sao? Chỉ có thể như vậy rồi thôi đi, nuốt cơn tức vào trong bụng?
Phó Đức Trăn kềm chế cơn giận hỏi, giọng điệu cũng không còn khách khí.
Ông ta vì muốn cầu cạnh Chủ nhiệm Diệp, cho nên mới cẩn thận chú ý. Mắt thấy thái độ của Chủ nhiệm Diệp như vậy thì thái độ của Phó Đức Trăn cũng thay đổi. Không cần nói là Chủ nhiệm cục Độc quyền thuốc lá Giang Khẩu, cho dù là Chủ nhiệm cục Độc quyền thuốc lá Hồng Châu thì cũng đều không quản được Phó Đức Trăn. Tương phản còn phải xem sắc mặt của Phó Đức Trăn.
Sự biến hóa trong thái độ của Phó Đức Trăn, Chủ nhiệm Diệp như thế nào mà không phát hiện được, lập tức thản nhiên cười, hơi chút ngạo nghễ nói:
- Giám đốc Phó nói như thế nào? Chuyện này làm sao có thể như vậy mà thôi đi. Đây không phải là đùa giỡn sao? Chút chuyện như vậy, ở Giang Khẩu không tính là nhiều. Nói như thế nào thì tất cả mọi người đều là cán bộ cùng một hệ thống. Giám đốc Phó và chị dâu đều là khách từ xa tới, cũng không thể để cho các người ăn thiệt như vậy. Đi thôi, chúng ta cùng đến đồn công an để giải quyết việc này.
Lời nói này chẳng khác nào nói cho trâu bò nghe!
Phó Đức Trăn lập tức vui mừng quá đỗi, sự không thoải mái trong đầu đã hoàn toàn tan thành mây khói, trên mặt một lần nữa thần sắc kính cẩn lên, liên tiếp nói:
- Được, được, nên đi một chút. Tôi biết ngay Chủ nhiệm Diệp thần thông quảng đại, khẳng định là có biện pháp.
Chủ nhiệm Diệp thản nhiên đứng dậy nói:
- Giám đốc Phó quá khen rồi, thần thông quảng đại thì chưa nói tới, tuy nhiên chỉ là quen biết một vài bằng hữu. Chuyện ở Giang Khẩu này, chỉ cần không phải quá lớn thì luôn luôn có biện pháp.
[CHARGE=3]Nói xong, ánh mắt như vô ý xẹt qua mặt Triệu Ca.
- Triệu tổng, cô ở Giang Khẩu kinh doanh lâu rồi chứ?
Chủ nhiệm Diệp vừa đi ra ngoài, vừa nói.
Triệu Ca khẽ mỉm cười, nói:
- Cũng không lâu lắm, chỉ khoảng một năm.
Chủ nhiệm Diệp gật đầu nói:
- Một năm quả thật không dài. Triệu tổng cũng không phải người địa phương, có thể hiểu mà.
Nói như vậy thì liền có chút thú vị. Khó trách các người bất bình, tới cầu tôi ra mặt. Một người từ bên ngoài tới, muốn ở Giang Khẩu lăn lộn thì cũng không dễ dàng như vậy.
- Triệu tổng, về sau nếu có chuyện gì khó xử thì có thể tới tìm tôi. Tôi có thể giúp cô nghĩ chút biện pháp.
Chủ nhiệm Diệp rốt cuộc không kìm nổi nói thẳng ra.
Chủ nhiệm Diệp sinh sống tại thành phố lớn, kiến thức rộng rãi. Một mỹ nữ nhất đẳng giống như Triệu Ca cũng thấy không được nhiều lắm. Thật là cơ duyên xảo hợp mới gặp được một người như vậy, nói cái gì cũng phải nghĩ biện pháp giữ liên lạc. Một khi bỏ qua cơ hội này thì sợ là phải hối hận rồi.
Tuy rằng có Phạm Hồng Vũ bên cạnh, nhìn qua giống như bạn trai của Triệu Ca, nhưng cũng không sao.
Một tiểu cán bộ trẻ tuổi từ nội địa đến, Chủ nhiệm Diệp như thế nào để vào mắt.
- Cảm ơn Chủ nhiệm Diệp!
Triệu Ca vẫn mỉm cười như trước, vẫn không nói nhiều lời.
Chủ nhiệm Diệp không khỏi có chút buồn bực.
Nhìn ra được, vị Triệu tổng này căn bản không để vị Chủ nhiệm như y vào mắt. Tất nhiên là sau này sẽ càng không có khả năng tìm y nhờ hỗ trợ gì cả. Cái loại tâm tính này chẳng khác nào của y khi đứng trước mặt Phó Đức Trăn.
Có cơ hội thì phải thử một chút, xem con quỷ nhỏ này rốt cuộc có năng lực như thế nào mà lại kiêu ngạo như vậy.
Trong suy nghĩ của Chủ nhiệm Diệp, một cô gái đến từ nội địa như Triệu Ca, ở Giang Khẩu mới được một năm, có thể làm ra được kinh doanh gì lớn. Hơn phân nửa chính là mở một cửa tiệm nhỏ rồi tự xưng mình là bà chủ.
Khi ra đến cửa đại sảnh, người giữ cửa lái chiếc xe Audi màu đen láng cóng của Triệu Ca đến, khiến cho Chủ nhiệm Diệp có chút há hốc mồm.
Y cũng là người biết nhìn hàng, biết một chiếc xe Audi nhập khẩu thì ít nhất phải trên ba trăm ngàn trở lên. Xem ra chính mình thật là trông nhầm rồi. Cô gái này không phải là kinh doanh tầm thường. Chắc có thể là con cháu quan lớn ở nội địa đến Giang Khẩu để phát triển.
Tuy nhiên, vẻ ngạc nhiên của Chủ nhiệm Diệp cũng chỉ là lướt qua, lập tức khôi phục lại vẻ mặt thản nhiên.
Cho dù là con cháu quan lớn ở nội địa thì cũng chẳng liên quan đến mình. Chủ nhiệm Diệp cũng không khẩn trương. Nói sau, thái độ của đám người Phó Đức Trăn đối đãi với Triệu Ca, Chủ nhiệm Diệp cảm thấy khả năng này là tương đối nhỏ. Triệu Ca nếu thực có lai lịch to như vậy thì Phó Đức Trăn làm sao dám chậm trễ chứ? Chỉ sợ đã sớm khoe hậu trường lớn của Triệu Ca ra rồi. Trong quan trường, đây vốn chính là thủ pháp để nâng giá trị con người.
Có lẽ Triệu Ca là “vợ bé” của một ông chủ lớn nào đó ở Giang Khẩu.
Chủ nhiệm Diệp càng cảm thấy phỏng đoán của mình rất có đạo lý. Với “tiền vốn” của Triệu Ca mà nói, một chiếc xe Audi như thế này là đáng giá. Giang Khẩu không thể so sánh với nội địa, kẻ có tiền nhiều như cá diếc sang sông. Ông chủ lớn nuôi vợ bé cũng chẳng có gì lạ.
Nghĩ đến đây, Chủ nhiệm Diệp liếc mắt nhìn Phạm Hồng Vũ một cái, vẻ khinh miệt chợt lóe lên.
Đàn ông như vậy thật sự là uất ức.
Nhưng còn Phạm Hồng Vũ thì chẳng hiểu ra sao cả.
Dù là Phạm nhị ca ngút trời anh duệ, nhưng cũng khó có thể nhìn thấu được tâm tư của Chủ nhiệm Diệp vào lúc này. Càng là người tràn đầy sự tự tin, thì càng khó có thể hiểu được ý niệm tự ti của những nhân vật loại này.
Chiếc xe của Chủ nhiệm Diệp cấp bậc cũng không thấp, là xe Toyota nhập khẩu, giá hai trăm ngàn. Ở Giang Khẩu, chỉ có một số đơn vị nhà nước nhiều tiền thế lớn mới có thể dùng xe công vụ cấp bậc cao như vậy.
Cục độc quyền thuốc lá tuyệt đối là tiền nhiều thế lớn.
Lập tức, hai chiếc xe con liền chạy đến đồn công an gần khu trung tâm mua sắm.
Chí ít Chủ nhiệm Diệp không có nói dối. Y đối với đồn công an quả thật rất quen thuộc. Chiếc xe Toyota đi trước mở đường, thuần thục vòng vo mấy vòng, liền lái vào sân đồn công an.
Đồn công an này vừa mới xây, gồm có năm tầng, diện tích bãi đậu xe không nhỏ, thậm chí còn có cả bồn hoa. Tuy rằng, đất ở Giang Khẩu lúc này không phải là tấc đất tấc vàng như sau này, nhưng một đồn công an mà chiếm diện tích rộng rãi như vậy, Phạm Hồng Vũ nhìn thấy cũng phải âm thầm gật đầu. Hơn mười năm sau, mảnh đất này sẽ rất đáng giá rồi. Đến lúc đó, nói không chừng đồn công an này phải rót tiền của phi nghĩa rồi.
Chủ nhiệm Diệp bước xuống xe, ngẩng đầu ưỡn ngực hướng bên trong đồn công an đi tới.
- Ơ, Chủ nhiệm Diệp?
Trong đồn công an rất yên tĩnh, nhân viên cũng không nhiều. Chủ nhiệm Diệp vừa đi vào văn phòng, liền lập tức có người nhận ra y, liên tục đứng dậy chào hỏi, vẻ mặt tươi cười, nói cũng là dùng tiếng phổ thông, chứ không phải tiếng bản địa.
Giang Khẩu lúc trước bất quá chỉ là một làng chài nhỏ, người bản địa chân chính ít càng thêm ít. Những năm chín mươi, khi thành phố phát triển nhanh nhất, người bên ngoài còn nhiều hơn người địa phương. Ở các văn phòng cơ quan, người nói tiếng phổ thông còn nhiều hơn người nói tiếng địa phương.
- Xin chào!
Chủ nhiệm Diệp rõ ràng không nhớ được tính danh của người này, đành phải gật đầu, chào hỏi qua loa.
- Đồn trưởng Tưởng có ở đây hay không?
- A, Chủ nhiệm Diệp, không may rồi, Đồn trưởng Tưởng không có ở đây. Ngài ấy ra ngoài rồi.
Gã cảnh sát kia vô cùng nhiệt tình, liên tiếp chào hỏi đám người Chủ nhiệm Diệp, mời ngồi rồi nhanh chóng pha trà rót nước.
Chủ nhiệm Diệp cau mày nói:
- Vậy thì phiền cậu gọi điện thoại cho đồn trưởng Tưởng, nói tôi ở đây chờ ông ta, có việc gấp.
Lời này mang theo hàm súc ra lệnh.
Gã cảnh sát kia cũng không tức giận, liên tiếp đáp ứng nói:
- Vâng, vâng, Chủ nhiệm Diệp, anh trước tiên cứ ngồi đây. Tôi lập tức gọi điện thoại cho đồn trưởng Tưởng.
- Ừ!
Chủ nhiệm Diệp đặt mông ngồi xuống ghế, gật đầu, cái giá lãnh đạo bày ra mười phần.
Cục độc quyền thuốc lá và đồn công an không có quan hệ với nhau, nhưng cũng không biết Chủ nhiệm Diệp này khí đâu mà có.
Thấy bộ dạng nghênh ngang của Chủ nhiệm Diệp, Phó Đức Trăn trong lòng thả lỏng. Xem ra, Chủ nhiệm Diệp này kiêu ngạo cũng là có lý do. Ít nhất ở đồn công an này, y giống như lão đại.
Có đồn công an ra mặt, thu thập cái đám lưu manh này không phải dễ như trở bàn tay sao?
Cảnh sát sau khi bố trí khách ổn thỏa thì liền lập tức cầm điện thoại trên bàn, gọi cho đồn trưởng Tưởng.
Tuy nhiên, đợi hai phút, Chủ nhiệm Diệp cũng không kiên nhẫn, nói:
- Đồn trưởng Tưởng đi đâu vậy? Sao lâu vậy mà không trả lời điện thoại?
Cảnh sát cười nói:
- Chủ nhiệm Diệp an tâm, đừng vội. Đồn trưởng Tưởng bình thường rất nhanh trả lời điện thoại. Chờ một chút vậy.
Còn chưa dứt lời thì điện thoại trên bàn liền vang lên.
Gã cảnh sát vội vàng cầm điện thoại nói:
- Xin chào, đồn trưởng, Chủ nhiệm Diệp đến. Vâng, vâng, chính là Chủ nhiệm Diệp của cục Độc quyền thuốc lá. Anh ấy tìm ngài có việc, ngài sẽ quay trở lại chứ? Vâng, vâng!
Chủ nhiệm Diệp lúc này mới lộ ra nụ cười, từ trong túi lấy ra bao thuốc, đưa cho gã cảnh sát một điếu.