- Vâng, cô, cháu đang làm việc, đang bàn với Hồng Vũ chút việc…
Cao Khiết trực tiếp lôi Phạm Hồng Vũ vào, hơn nữa hai từ “Hồng Vũ” được cô nói rất tự nhiên.
[CHARGE=3]Quả nhiên đầu dây bên kia im lặng một chút, cho thấy Cao Nhã hoàn toàn không nghĩ tới Phạm Hồng Vũ đang ở bên cạnh Cao Khiết, một lúc sau mới nói:
- Tiểu Khiết, tiến triển với Lục Nguyệt đến đâu rồi? Sao nghe chị Trương nói, Tết năm nay cháu cũng chưa gọi điện chúc Tết chị ấy là sao?
Cao Nhã không phải là cây đèn cạn dầu, nếu Cao Khiết cố ý “gây chuyện” thì bà cũng nói thẳng, không lòng vòng.
Cao Khiết kinh ngạc nói:
- Cô, cháu và cô Trương mới gặp nhau có một lần, cháu cũng chưa cón số điện thoại của cô ấy.
Cao Nhã hơi mất hứng, trước mặt cô mình như vậy mà Cao Khiết lại giả bộ hồ đồ.
- Tiểu Khiết, rốt cuộc là cháu bị làm sao đấy? Lục Nguyệt thực sự rất ưu tú, ở mặt nào cũng đều xuất sắc cả. Ba của cậu ấy ở phòng Nghiên cứu Chính sách Trung ương, cũng được các đồng chí ở trung ương đánh giá rất tốt.
- Cô, xuất thân, và tài hoa cháu không tiện đánh giá. Tuy nhiên nhân phẩm thì khó mà nói.
- Tiểu Khiết, ý cháu là gì? Lục Nguyệt làm sao mà nhân phẩm không tốt?
Cao Khiết ngẫm nghĩ một chút, quyết định nói thật:
- Cô, cháu không gạt cô, Lục Nguyệt quá sâu xa, cháu hoàn toàn không nhìn thấu anh ta. Ở cùng với anh ta, cháu cảm thấy rất sợ.
Cao Nhã liền nói:
- Cháu căn bản không tiếp xúc với cậu ấy, làm sao cháu biết được? Để hiểu lẫn nhau thì cháu cũng phải cho người ta một cơ hội chứ? Trước đó không lâu Lục Nguyệt có nói với cô, hiện tại cậu ấy được phân công quản lý công tác thu hút đầu tư, công việc này không được lý tưởng cho lắm. Cho nên cậu ấy muốn điều cháu đến hỗ trợ một chút. Hơn nữa còn chuẩn bị cho cháu tranh thủ chức trợ lý Chủ tịch thị xã. Cậu ấy đã nói với cháu chưa?
Hai hàng lông mày của Cao Khiết càng nhíu lại, trong lòng rất khó xử.
Cách giải quyết này của Lục Nguyệt, thực sự đã chọc giận Cao Khiết rồi, chỉ có điều cô đang cố kiềm chế, không muốn tranh cãi với Cao Nhã trên điện thoại mà thôi. Dù sao Cao Khiết vẫn tương đối kính sợ cô của mình.
- Việc này, sao anh ta không nói trực tiếp với cháu? Sao cứ phải lòng vòng như vậy? Cô, nếu chú đối với cô như vậy thì cô có cảm thấy dễ chịu không?
Cao Khiết vẫn cố kiềm chế, nhưng giọng nói thì không kìm nổi mà nói to lên.
- Cái này thì lại là chuyện khác, tính cách của mỗi người là khác nhau. Cháy không thể so sánh Lục Nguyệt với chú cháu được. Hơn nữa, cháu không cho cậu ấy cơ hội thì cậu ấy làm sao đến tìm cháu nói chuyệnn được? Tiểu Khiết, đàn ông cũng có lòng tự trọng của họ chứ. Càng là đàn ông ưu tú thì lòng tự trọng của họ càng cao.
- Nhưng cháu không thích tính cách đó của anh ta.
Đầu dây bên kia lại trở nên trầm mặc.
Cao Khiết cũng không vội cúp máy, như vậy là không lễ phép.
- Tiểu Khiết, cô không muốn ép buộc cháu phải yêu ai, thích ai, nhưng có một số việc, cháu không được tùy hứng. Cháu không còn là trẻ con nữa, nên suy nghĩ tiền đồ và chung thân đại sự của mình. Có những sai lầm có thể mắc phải, nhưng cũng có sai lầm tuyệt đối không được mắc. Cháu nhất định phải suy nghĩ cho kỹ.
- Cô, cháu biết mình đang làm gì mà.
- Vậy thì được, cháu suy nghĩ một chút đi. Đúng rồi, nhớ gọi điện cho ba cháu, tâm sự với ông ấy. Chú cháu trước đó không lâu đã nói với cô một số tình huống ở Thanh Sơn, đồng chí Nguyệt Hoa không hài lòng lắm với việc xây dựng kinh tế ở Thanh Sơn.
Cao Nhã nói với giọng hòa hoãn.
Đồng chí Nguyệt Hoa.
Cao Khiết hít một hơi thật sâu.
Đồng chí Nguyệt Hoa chính là siêu cấp đại nhân vật ở tầng cao.
Tào Tuấn Thần nói đồng chí Nguyệt Hoa không hài lòng với việc xây dựng kinh tế ở Thnah Sơn, đây là một tín hiệu chính trị chấn động, phản ánh nội dung vô cùng quan trọng.
Cao Nhã đem tin tức này nói ra, liệu có phải đang ám chỉ, tin tức này phát ra có liên quan đến Lục Thành Đống hay không? Với chúc vụ hiện tại của Lục Thành Đống, quả thật có rất nhiều người muốn kết giao với ông ta.
- Cô, cháu biết rồi.
- Ừ, cứ như thế nhé, đừng tùy hứng quá.
Cao Nhã lại dặn một câu rồi cúp máy.
Cao Khiết đặt ống nghe xuống, nhìn về phía Phạm Hồng Vũ, thần sắc rất nghiêm trọng. cô tin tưởng, Cao Nhã nói trong điện thoại Phạm Hồng Vũ cũng đã nghe thấy. Cao Nhã biết Phạm Hồng Vũ đang ở bên cạnh Cao Khiết, cho nên cũng muốn nói để Phạm Hồng Vũ nghe thấy.
Đồng chí tiểu Phạm, có lẽ là một nhân vật, có chút thủ đoạn, nhưng cấp bậc lại quá thấp. Động thái của tầng cao nhất, hắn biết được bao nhiêu? Đối với con đường làm quan của Cao Khiết, thậm chí là cả Cao gia sau này, hăn liệu có thể giúp được bao nhiêu?
Làm người, phải tự biết mình là ai.
- Thật lợi hại.
Phạm Hồng Vũ nhún vi, trên mặt hiện lên một nụ cười mang ý trào phúng.
- Cậu không hiểu đâu.
Cao Khiết bực bội phất tay một cáu, nhìn qua là biết cô đang rất bực bội. Cao Nhã nhắc nhở cô không được tùy hứng, đã vượt qua khỏi phạm trù bề trên nhắc nhở, mà đã trở thành lời cảnh cáo. Chỉ có điều chuyện cá nhân của Cao Khiết, Cao Nhã không tiếp tục tạo áp lực với cô nữa. Kết hôn, luôn phải tìm cho mình một đối tượng mà mình thấy hài lòng. Nhưng một khi đã dính đến lợi ích chính trị của gia tộc thì những cái khác đừng nói tới.
Cao Khiết sinh ra trong một gia đình như vậy, rất nhiều chuyện cô không thể tự mình làm chủ được.
Chỉ có điều việc này, Cao Khiết đâu thể nói trước mặt Phạm Hồng Vũ được.
Hắn có giỏi giang hơn nữa thì dù sao trình tự cũng chỉ đến đó.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười, trên mặt bỗng hiện lên vẻ dữ tợn nói:
- Như vậy xem ra, chỉ có thể trực tiếp thủ tiêu hắn thôi.
- Cậu nói cái gì?
Cao Khiết ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nhìn Phạm Hồng Vũ, như là không hiểu lời hắn nói.
- Tôi nói, tôi muốn thủ tiêu Lục Nguyệt.
Phạm Hồng Vũ vẫn thản nhiên như trước.
Cao Khiết trợn mắt nhìn hắn giống như đang nhìn quái thú vậy, hoàn toàn không dám tin vào tai mình.
- Cái phiền toái này, sớm hay muộn đều phải giải quyết. Làm sớm đi thì hơn, đỡ phải đêm dài lắm mộng.
Giọng điệu của Phạm Hồng Vũ vẫn nhẹ nhàng như trước, dường như tất cả mọi việc đều nằm trong lòng bàn tay của hắn vậy.
Cao Khiết nhìn Phạm Hồng Vũ, lắc đầu cười khổ.
Phạm Hồng Vũ này tức giận quá mà trở nên hồ đồ rồi.
Căn bản không rõ mình đang nói cái gì.
- Đừng nói nhảm nữa, cais này không giải quyết được vấn đề đâu.
Cao Khiết khoát tay, sau đó lại nói:
- Tôi gọi điện cho ba tôi.
Phạm Hồng Vũ gật đầu, nhấc ché trà lên nhấp vài ngụm. Vẻ dữ tợn trong ánh mắt đã thu lại, như thể hắn chưa nói điều gì vậy.
Cao Khiết trực tiếp gọi điện đến văn phòng của Cao Hưng Hán.
Việc gọi điện này cũng chỉ là ăn may thôi, không phải lúc nào Cao Hưng Hán cũng ở trong phòng.
Cũng may, rất nhanh đã có người bắt máy, đúng là Cao Hưng Hán.
- Ba…
Giọng điệu Cao Khiết trở nên vui vẻ, kèm theo chút nũng nịu.
Tình cảm giữa hai cha con, từ trước đến giờ vẫn rất tốt.
- Tiểu Khiết, công việc mới thế nào rồi.
Không ngờ Cao Hưng Hán lại hỏi như vậy.
Cao Khiết vừa mới khôi phục tại chút tâm trạng thì đã bị phá hỏng rồi, chu miệng nói:
- Ba, sao ba đã biết rồi?...có để cho con thở nữa không?
Câu nói sau cùng này, đương nhiên cô nói nhỏ đi rất nhiều, phỏng chừng đầu dây bên kia Cao Hưng Hán không nghe thấy.
Cao Hưng Hán nói:
- Lục Nguyệt đã nói việc này với ba. Công việc thu hút đầu tư ở chỗ con không dễ triển khai, nên con sang nắm vực dậy công tác này cũng tốt.
Từ Tết âm lịch, Lục Nguyệt quyết định đi “con đường cao tầng”. Hiện tại xem ra hiệu quả tương đối rõ ràng. Cao Hưng Hán và Cao Nhã đều đã chấp nhận Lục Nguyệt rồi.
Nói ra thì đây cũng là hành động bất đắc dĩ của Lục Nguyệt.
Mấu chốt ở chỗ Cao Khiết chẳng hề thay đổi thái độ với anh ta. Người kiêu ngạo như Lục Nguyệt, không có khả năng hết lần này đến lần khác chạy đến chỗ Cao Khiết để nếm mùi thất bại, lòng tự ái của anh ta không cho phép làm như vậy.
Nói cách khác, có phải anh ta thích Cao Khiết thật hay không thì cũng không còn là điều quan trọng nữa.
Liên quan đến lòng tự trọng của đàn ông thì việc gì đều có thể làm được, nếu là vua thời cổ đại thì đủ để bùng nổ một cuộc chiến tranh.
Giữa Phương Văn Phong và Trương Dương đã tồn tại sự tranh đấu này.
Nếu như không có Phạm Hồng Vũ tham gia thì một Trương Dương thẳng thắn, sẽ bị thất bại hoàn toàn trước Phương Văn Phong.
Chỉ tiếc, Lục Nguyệt không phải là Phương Văn Phong, Phạm Hồng Vũ càng không phải là Trương Dương.
- Ba, ai nói con có thể làm tốt việc thu hút đầu tư này? Việc thu hút đầu tư ở đây tất cả đều là Phạm Hồng Vũ đưa về, con cũng không hỗ trợ cái gì. Lục Nguyệt công tư lẫn lộn, toàn lấy công việc làm trò đùa thôi.
Cao Khiết rất bất mãn, thiếu chút nữa thì la lên.
Ở trước mặt Cao Hưng Hán, Cao Khiết được thoải mái hơn nhiều, không phải câu nệ như với Cao Nhã.
- Tiểu Khiết, thái độ này của con rất không đúng.
Cao Hưng Hán trỏe nên nghiêm túc nói:
- Theo như con nói, nếu không có Phạm Hồng Vũ thì công tác thu hút đầu tư ở Ngạn Hoa không làm được hả? Bất kể công việc gì, chỉ cần dụng tâm đi làm thì chẳng có gì không làm được cả. Cái gì cũng đến lúc phải kết thúc, các con không thể hợp tác cả đời được. Chẳng lẽ rời khỏi Phạm Hồng Vũ rồi thì con không biết làm gì nữa sao?