- Chủ tịch Địa khu, vậy có nên có một thái độ rõ ràng rồi không?
Một lúc sau Thái Dương cẩn thận hỏi, quan sát thần sắc của Khâu Minh Sơn.
Khâu Minh Sơn từ chối cho ý kiến.
Phạm Hồng Vũ nói:
- Nếu nhất định phải có một thái độ rõ ràng, thì cũng được. Tôi đề nghị có ý kiến phúc đáp đồng ý với bản báo cáo của huyện Vũ Dương.
Thái Dương mở to mắt nhìn.
Huyện Vũ Dương cũng có một bản báo cáo cải cách xí nghiệp công hữu tương tự, ý nghĩ tổng thế giống với của thị xã Ngạn Hoa, điểm khác biệt lớn nhất ở chỗ, huyện Vũ Dương kiên định thuộc tính sở hữu chế độ công hữu. Có thể thu hút đầu tư, có thể cải tạo đầu tư cổ phần, nhưng thuộc tính công hữu của xí nghiệp thì không thể thay đổi.
[CHARGE=3]Nói tóm lại có thể thay đổi quyền quản lý và quyền kinh doanh nhưng không phải là quyền sở hữu.
Đề nghị này của Phạm Hồng Vũ, vẫn giống với ý kiến trước đây của hắn - không thể thay đổi thuộc tính sở hữu.
Khâu Minh Sơn vẫn từ chối cho ý kiến, nhấc chén trà lên nhấp một ngụm hỏi:
- Phạm Hồng Vũ, luận sự, cậu cảm thấy xí nghiệp công hữu có cần cải cách không?
- Cần!
Phạm Hồng Vũ đáp không chút do dự.
- Thị xã Ngạn Hoa hiện đang tiến hành cải cách, có thể làm cho xí nghiệp thoát khỏi khốn cảnh hay không?
- Có thể
- Vậy tại sao?
Khâu Minh Sơn nhìn chằm chằm hỏi, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
Phạm Hồng Vũ thản nhiên đáp:
- Chủ tịch Địa khu, thời cơ không đúng. Hiện tại chúng ta đều biết lợi ích của chế độ liên sản bao nhận thầu, nhưng mười mấy năm trước ai dám nói câu này ra? Luận sự, tôi cho rằng thị xã Ngạn Hoa cải cách như vậy là hoàn toàn chính xác. Nếu đã muốn chuyển biến từ kinh tế kế hoạch sang kinh tế thị trường thì phải phá vỡ gông cùm xiềng xích của chế độ sở hữu, tiến hành cải cách một cách sâu rộng. Nhưng không phải lúc này.
Thái Dương không hiểu, liền hỏi:
- Hồng Vũ, rốt cuộc là cậu đang lo lắng cái gì? Hiện tại chính sách đã tương đối sáng suốt rồi, đồng chí Nguyệt Hoa cũng đã nói rõ quan điểm này.
Đồng chí Nguyệt Hoa là lãnh đạo tầng tối cao, ông ấy nói công khai như vậy, đại diện cho phương châm chính sách quan trọng.
Theo sát trào lưu của thời đại, theo sát lãnh đạo chính là một lựa chọn trong chốn quan trường.
- Chủ nhiệm Thái, tình huống không đơn giản như vậy, theo như mấy người bạn của tôi ở Bắc Kinh nói, cho dù là ở trung ương thì cũng có những ý kiến bất đồng. Sự tình vẫn còn chưa có định luận.
Ngay trước mặt Khâu Minh Sơn, hắn đương nhiên phải gọi quan hàm của Thái Dương, chứ không gọi là “anh Thái” được.
Thái Dương chấn động, sắc mặt cũng thay đổi, nhìn chằm chằm Phạm Hồng Vũ, nói không thành lời.
Lời này cũng thật là quá to gan.
Phạm Hồng Vũ biết anh ta đang suy nghĩ gì sao?
Quả thực là…
Thái Dương không biết hình dung tâm trạng của mình lúc này như thế nào.
Hai hàng lông mày của Khâu Minh Sơn nhíu lại, hỏi ngược lại:
- Bạn ở Bắc Kinh của cậu?
- Đúng vậy.
Phạm Hồng Vũ gật đầu, không giải thích gì thêm.
Theo trí nhớ của hắn, đại sự sắp phát sinh, nếu tất cả không phát sinh thay đổi thì đây sẽ là một cơn lốc chính trị cực lớn, rất nhiều đại nhân vật sẽ phải chịu liên lụy, thậm chí là thất bại thê thảm. Trước đó không lấy, gọi điện thoai cho Lý Xuân Vũ, Bảo Hưng, từ đó cũng đã chứng thực khả năng này.
Hai vị này là con cháu quý tộc chính cống, tuy rằng tuổi tác không lớn, địa vị trong thể chế không cao. Nhưng nguồn tin tức mà họ có được tuyệt đối là tầng “quyền uy” nhất. Trưởng bối của họ nếu không cẩn thận sẽ bị rơi vào trung tâm của cơn lốc. Với địa vị của Lý gia và Bảo gia ở thủ đô thì việc bị đẩy vào trung tâm lốc xoáy là đương nhiên.
Trùng hợp với trí nhớ trong đầu Phạm Hồng Vũ.
Nhưng loại giả thần giả thánh này, rõ ràng không thể nói thẳng trước mặt Khâu Minh Sơn, Khâu Minh Sơn cũng không phải là người dễ bị lừa dối. Cũng may mà việc này Bí thư Phạm cũng có thời gian chuẩn bị không ngắn, nên đã nắm chắc cả rồi.
- Tin đồn, không đủ bằng chứng. Chỉ cần có lợi cho kinh tế phát triển, hữu ích cho quốc kế dân sinh, một chút kiêng kị phạm vào cũng chẳng làm sao.
Khâu Minh Sơn vẻ mặt kiên định nói.
Phạm Hồng Vũ vẫn lắc đầu, nó:
- Chủ tịch Địa khu, vẫn là câu nói đó, thời cơ chưa đúng. Có một số việc mặc dù là tốt, nhưng nếu làm không đúng thời điểm thì không thể có kết quả tốt được. Nếu chỉ là tiền đồ của cá nhân thì cũng không sao, nhưng nếu chẳng may hình thức này bị loại bỏ, ảnh hưởng sẽ rất lớn. Ngay cả việc về sau trung ương có chính sách, còn muốn thực hiện ở địa khu Ngạn Hoa chúng ta hay không thì cũng còn có nói. Trong nước, việc giải phóng tư tưởng của cán bộ vốn nó đã khó khăn rồi.
- Hồng Vũ, cái này…cái này không đúng chứ?
Thái Dương còn đang khiếp sợ suy luận của Phạm Hồng Vũ, nói.
Một cán bộ cơ sở mà lại có thể đoán trước được hướng chính sách của lãnh đạo tầm cao, rất không đáng tin cậy.
Nếu Phạm Hồng Vũ đoán sai thì có khả năng diễn biến thành một sai lầm chính trị nghiêm trọng.
Phạm Hồng Vũ liếc mắt nhìn Phạm Hồng Vũ một cái.
Khâu Minh Sơn cũng đã bình tĩnh trở lại.
Phạm Hồng Vũ cũng an tâm hơn.
Tuy rằng Khâu Minh Sơn không giống hắn là có trí nhớ từ thế giới kia, nhưng Khâu Minh Sơn kinh nghiệm dày dạn tuyệt đối không phải là giả, với địa vị hiện tại của ông, năng lực lĩnh ngộ đại cục chính trị, không thể là tầm thường được.
Đừng nói đến việc hai năm trước vừa mới xảy ra cơn bão chính trị.
Đối với người nhạy bén chính trị, thì lại có thể có được nhiều bài học từ đó.
Khâu Minh Sơn không nghi ngờ, đã nhận một số phán đoán ban nãy của hắn.
- Hai ngày trước ba cậu đi Vệ Giáo Vũ Dương hả?
Khâu Minh Sơn bỗng nhiên chuyển đề tài.
Thái Dương không hiểu ra sao, tại sao Khâu Minh Sơn tự nhiên lại hỏi cái này?
Phạm Hồng Vũ cười cười nói:
- Vâng, ông ấy đến thăm học sinh, nói chuyện nhân sinh với bọn họ, lý tưởng cũng quan trọng như việc yên tâm học tập. Mấy ngày nữa, ông có thể còn đi đến trường cấp ba để thăm học sinh. Trước mắt một số ít các em học sinh còn khá mơ hồ, thiếu năng lực phán đoán chính xác, rất dễ dẫn đến tình trạng bảo sao nghe vậy. Đối với những học sinh này, vẫn nên dẫn đường, không được để họ mất phương hướng. Lúc cẩn thiết tôi nghĩ còn nên áp dụng các phương pháp thi thố. Tóm lại, trường học không thể hỗn loạn, học sinh phải lấy bài vở làm trọng.
Khâu Minh Sơn khẽ vuốt cằm.
- Chủ tịch Địa khu, tôi có một đề nghị, mấy trường học quan trọng, thời gian tới ngài nên đi thăm một chút, nói chuyện với giáo viên và học sinh, để bọn họ xác định rõ thế giới quan và nhân sinh quan, chứ không được bảo sao hay vậy…
Phạm Hồng Vũ lại trịnh trọng nói.
- Ừ!
Khâu Minh Sơn gật đầu nói.
Thái Dương kinh ngạc nói:
- Hồng Vũ, trường học bên kia không phải đã xảy ra chuyện quan trọng gì không? Nghe nói bên Hồng Châu cũng có số ít học sinh không an phận, đừng lo quá.
Phạm Hồng Vũ nói:
- Đáng lo hay không hiện tại vẫn chưa thể kết luận. Nhưng phòng ngừa chu đáo thì vẫn phải làm. Lo trước khỏi họa mà.
Khoảng nửa giờ sau, chiếc Warsaw lái ra khỏi đại viện Địa ủy, rẽ phải, đi thẳng về phía trụ sở làm việc của Thị ủy thị xã Ngạn Hoa.
Phạm Hồng Vũ chậm rãi đi lên nhà làm việc của UBND thị xã.
Trùng hợp thế nào, vừa mới mở cửa đã đụng phải Lục Nguyệt.
- Phó Chủ tịch thị xã Lục.
Phạm Hồng Vũ dừng bước, nho nhã chào hỏi.
- Xin chào đồng chí Phạm Hồng Vũ, đến thị xã có việc à?
Lục Nguyệt cũng hỏi lại.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Cũng không có gì quan trọng cả, lên thị xã có việc, tiện đường vào thăm lãnh đạo cũ thôi.
- Lãnh đạo cũ?
Lục Nguyệt cười lắc đầu nói:
- Nếu như Cao Khiết nghe thấy thì chắc là sẽ tức giận đấy.
Nữ đồng chí đều kiêng kị chữ “lão”, một cô gái xinh đẹp như Cao Khiết thì lại càng như vậy.
Phạm Hồng Vũ cười ha hả nói:
- Không sao, chị ấy sẽ không tức giận đâu.
Lục Nguyệt gật đầu, không nhiều lời nữa, liền rời khỏi trụ sở làm việc. Khi đi qua Phạm Hồng Vũ, ánh mắt của Lục Nguyệt nhìn hắn, tỏ ra cực kỳ không vui.
Không có việc gì sao cứ chạy đến chỗ Cao Khiết như vậy?
Đương nhiên Bí thư Phạm không thèm để ý đến thái độ của Lục Nguyệt, liền đi nhanh lên lầu 2.
- Hồng Vũ.
Nhìn thấy Phạm Hồng Vũ, Cao Khiết tỏ ra rất vui.
- Sao cậu đến đây? Tôi đang định gọi cho cậu đấy. Vừa gọi về thị trấn, Đại Chính nói cậu đã lên thị xã.
Mặc dù Lư Đại Chính đã là Ủy viên đảng ủy, Phó Chủ tịch thị trấn, nhưng mỗi lần không gọi được cho Phạm Hồng Vũ, cô đều có thói quen gọi cho Phạm Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ cười hì hì, đặt mông ngồi xuống bàn làm việc của Cao Khiết, nói:
- Vừa đến chỗ Chủ tịch Địa khu Khâu, nói chuyện với ông ấy…
Câu tiếp theo, Phạm Hồng Vũ không cần phải nói, bởi vì trước mặt Cao Khiết có đặt một tờ Thanh Sơn nhật báo, bài viết của Lục Nguyệt có thể nhìn rõ. Cao Khiết tìm hắn, phỏng chừng là vì chuyện này.
Tự nhiên, Cao Khiết cũng hiểu ra nguyên nhân Khâu Minh Sơn triệu kiến khẩn cấp Phạm Hồng Vũ.
Quả nhiên, Cao Khiết lập tức hỏi:
- Vậy Chủ tịch Địa khu Khâu nói như thế nào?
- Vẫn ý kiến cũ, bình tĩnh theo dõi sự thay đổi của nó.
- Nhưng đã thay đổi rồi còn gì. Cô tôi hôm qua gọi điện đến, nói Lục Thành Đống có thể sẽ tiến thêm một bước.
Đối với Cao Khiết mà nói, đây không phải là tin tức tốt đẹp gì.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Chuyện tốt thế còn gì, Phó Chủ tịch thị xã Lục càng vững chãi. Phỏng chừng hiện tại chuyện cải cách xí nghiệp ông hữu, trên thực tế là do Phó Chủ tịch thị xã Lục phụ trách đúng không? Bí thư Lý sẽ không tranh giành với anh ta.
- Đương nhiên rồi, công lao lớn anh ta sẽ nhường cho người khác sao?
Cao Khiết bĩu môi, có chút khinh thường nói.
- Công lao? Ha ha, hiện tại kết luận còn hơi sớm. Cứ chờ xem đi.