Đồng chí Phạm Hồng Vũ và Cao Khiết lại đang tiến hành bàn bạc công việc giữa văn phòng.
Cũng chỉ có hai người bọn họ.
Tống Mân, Long Hải Đào về thị xã trước, không cho Phạm Hồng Vũ một thời gian nhất định đến Ủy ban Mặt trận Tổ quốc báo danh. Chỉ công bố quyết định xong, Tống Mân tự giác “nhiệm vụ” của mình đã hoàn thành, không cần phải theo sát Phạm Hồng Vũ nữa.
- Làm thế nào bây giờ?
Khẽ đóng cửa phòng làm việc lại, Cao Khiết cũng không ngồi xuống mà cứ đứng như vậy, lo lắng hỏi.
- Nên làm như thế nào thì làm như thế, tôi cam đoan với chị, bất kể là công tác thu hút đầu tư hay là công tác của thị trấn Phong Lâm, đều không thể dừng lại được.
[CHARGE=3]Phạm Hồng Vũ vẫn thoải mái như trước, rót cho Cao Khiết một chén trà.
- Nói thì hay lắm đấy, ở thị trấn và văn phòng thu hút đầu tư còn một đống việc, ai cũng không thể có thuật phân thân được. Cậu bỏ gánh như vậy, khiến tôi mệt chết đi được.
Cao Khiết thì không lạc quan như Phạm Hồng Vũ được.
- Chị, lời này của chị có chút thiếu khách quan đấy, không phải tôi bỏ gánh, là người ta không cho tôi làm đấy chứ. Tôi phải phục tùng sắp xếp của tổ chức, hôm nay phải đến Ủy ban Mặt trận Tổ quốc báo danh.
Cao Khiết lườm hắn một cái:
- Đi đi đi, Ủy ban Mặt trận Tổ quốc, Ủy ban Mặt trận Tổ quốc có việc gì mà đến lượt cậu quan tâm. Chủ tịch, Phó Chủ tịch, Chánh văn phòng còn ngồi đầy ra kia kìa, hơn chục người liền, còn cậu thì làm cái gì? Đến cô dọn vệ sinh cũng chẳng cần cậu giúp ấy chứ.
- Thế còn không phải là tốt hay sao, tôi không có gì để làm thì mới có thời gian hỗ trợ công tác cho chị. Tất cả đều vui vẻ. Bên UBND thị xã tôi không tiện lộ diện, để đỡ Phó Chủ tịch thị xã Lục gây rõ dễ. Tôi cứ trợ giúp công việc cho chị thì hơn. Đại sự không làm được thì làm chân lon ton vậy.
Phạm Hồng Vũ cười nói.
Ánh mắt Cao Khiết lập tức trở nên sáng ngời, lắc đầu nói:
- Không được, Tống Mân và Lục Nguyệt sẽ không đồng ý đâu.
Phạm Hồng Vũ cũng lắc đầu nói:
- Chị, phân tích này không hoàn toàn chính xác, Lục Nguyệt khả năng sẽ không đồng ý, nhưng Tống Mân tuyệt đối sẽ mắt nhắm mắt mở. Chị nghĩ rằng ông ấy không muốn bảo vệ ngọn cờ thị trấn Phong Lâm sao? Chị phải phân thân để làm việc, Cố Dưỡng Hạo thì chưa quen tình hình, Lư Đại Chính kinh nghiệm còn thiếu, những điều này đều là băn khoăn của Tống Mân.
Cao Khiết cẩn thận suy ngẫm một chút, vẫn lắc đầu nói:
- Chỉ cần Lục Nguyệt không đồng ý thì Tống Mân cũng sẽ e dè ngay, phỏng chừng ông ấy cũng không dám đắc tội với Lục Nguyệt.
Phạm Hồng Vũ cười lạnh một tiếng, nói:
- Tôi bây giờ là Phó Chánh văn phòng Ủy ban Mặt trận Tổ quốc, công việc của tôi là lãnh đạo của Ủy ban Mặt trận Tổ quốc sắp xếp, Phó Chủ tịch thị xã mà muốn can thiệp vào việc phân phối công tác của Ủy ban Mặt trận Tổ quốc, tay cũng quá dài rồi. Chủ tịch Hạ ở Ủy ban Mặt trận Tổ quốc là một cán bộ lão thành đấy. Tống Mân e dè Lục Nguyệt, nhưng Chủ tịch Hạ thì sợ cái gì? Lục Nguyệt không thể uy hiếp được ông ấy.
- Đó là điều đương nhiên.
Lúc này Cao Khiết có cùng nhận thức với Phạm Hồng Vũ.
- Tuy nhiên, Chủ tịch Hạ là lão thành cách mạng, ghét nhất là hành vi vô tổ chức vô kỷ luật, ông ấy sẽ giúp cậu sao? Không cẩn thận còn bị mắng cho một trận ấy chứ.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Mắng thì mắng thôi, được người lớn tuổi giáo huấn thì sợ cái gì? Chỉ cần ông ấy cho tôi xuống cắm điểm ở thị trấn Phong Lâm là được.
Cao Khiết ánh mắt sáng ngời:
- Đến thị trấn Phong Lâm cắm điểm, ý kiến hay đấy.
- Chứ còn sao nữa, Ủy ban Mặt trận Tổ quốc cũng phải thường xuyên thể nghiệm và quan sát dân tình mới có thể phát huy được chức năng của mình.
Phạm Hồng Vũ đắc ý nói, dường như chức vụ Phó chánh văn phòng Ủy ban Mặt trận Tổ quốc này là miếng bánh thơm ngon và đồng chí Phạm Hồng Vũ không phải bị giáng chức mà được lên chức vậy.
Cao Khiết cũng mỉm cười.
Phạm Hồng Vũ lạc quan như vậy, vốn trong lòng Cao Khiết cũng khá lo lắng, nhưng lúc này cũng thấy thoải mái hơn nhiều.
- Chị, chị cười trông rất đẹp.
Phạm Hồng Vũ lại ngơ ngác nhìn đôi má lúm đồng tiền xinh đẹp của Cao Khiết, cũng không hề che dấu ánh mắt của mình.
- Đi, lúc nào cũng không đứng đắn…
Cao Khiết trừng mắt liếc hắn một cái, lập tức đôi mi thanh tú chau lại, u buồn nói:
- Tôi luôn có dự cảm rằng việc này chưa xong đâu.
- Chắc chắn là chưa xong. Phó Chủ tịch thị xã Lục chưa hoàn toàn đánh gục được Phạm Hồng Vũ này thì tuyệt đối không từ bỏ ý đồ đâu. Tính cách của anh ta như vậy, hoặc là không ra tay, hoặc là đã ra tay thì phải thắng. Kết quả như vậy, anh ta tuyệt đối sẽ không hài lòng.
Phạm Hồng Vũ rất tỉnh táo, giọng điệu tương đối khách quan.
- Vậy cậu cảm thấy anh ta sẽ làm như thế nào?
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Bất kể anh ta làm thế nào, thì cũng không chịu buông tha tô đâu. Trừ phi…
- Trừ phi cái gì?
Cao Khiết hỏi thêm một câu.
Trừ khi có thể thay đổi quỹ tích lịch sử.
Nhưng, từ miệng Phạm Hồng Vũ nói ra, là:
- Trừ phi chị chịu lấy anh ta, anh ta sẽ nể mặt chị mà tha cho tôi mà thôi.
- Phạm Hồng Vũ.
Cao Khiết đột nhiên quát khẽ một tiếng, đôi mày lá liễu dựng lên, hai má ửng đỏ.
- Xin lỗi, xin lỗi, chị, tôi sai rồi, tôi nhận sai, tôi nói lung tung…
Phạm Hồng Vũ bật người lên, liên thanh nói.
- Tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, tôi nhất định sẽ không bao giờ lấy cho anh ta. Sau này, cậu mà còn nhắc đến chuyện này nữa là đừng có trách tôi đấy.
Cao Khiết trừng mắt nhìn hắn, nói từng câu, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
- Vâng vâng, được được, tuyệt đối sẽ không đâu…
Phạm Hồng Vũ lúc này đã trở nên ngoan ngoãn như chú dê nhỏ, chỉ có điều ý cười trong mắt, bất kể thế nào cũng không thể che dấu được.
- Hừ!
Cao Khiết quay đầu, đi về phía bàn làm việc, ngồi xuống. Đây vốn là phòng làm việc của cô, sau khi cô đi rồi thì Phạm Hồng Vũ mới đến. Lẽ ra, Bí thư Phạm không cần chuyển đến, mà tiếp tục sử dụng văn phòng Chủ tịch thị trấn ban đầu, chỉ cần sửa cái biển là được. Nhưng Bí thư Phạm không hề do dự mà chuyển đến.
Tại đây, điều kiện cũng chỉ bình thường, nhưng từng giây từng phút hắn có thể cảm nhận được hơi ấm của Cao Khiết để lại.
Những lúc không gặp được, Bí thư Phạm cũng có thể nhìn vật mà nhớ đến người.
Lúc này, cán bộ của thị trấn đều luyến tiếc Bí thư Phạm, cho dù Bí thư Phạm ở lại thêm một giờ, cũng là rất tốt.
Trên thực tế, hôm đó Phạm Hồng Vũ cũng không rời khỏi thị trấn Phong Lâm mà đến Ủy ban Mặt trận Tổ quốc báo danh luôn, mà vẫn ở lại thị trấn. Lúc tan ca, Cố Dưỡng Hạo, Lư Đại Chính là một số cán bộ phụ trách khác cùng mời Cao Khiết đi ăn cơm, và đặc biệt thanh minh, đây là tiền của cán bộ trong thị trấn kiếm được để mời khách, hoan nghênh Bí thư Cao trở về, vui vẻ tiễn Bí thư Phạm đến nhận vị trí mới.
Mặc dù Long Hải Đào không tuyên bố chức vụ mới của Phạm Hồng Vũ trước cuộc họp, nhưng tin tức không thể bí mật mãi được, rất nhanh đã có nhiều cán bộ biết được, rất nhiều người còn tỏ ra tức giận.
Không ngờ lại để Bí thư Phạm đến Ủy ban Mặt trận Tổ quốc làm chánh văn phòng, chẳng lẽ đến để dưỡng lão sao?
Thị xã đối xử với một công thần của thị trấn Phong Lâm như thế sao?
Phải biết rằng đồng chí Phạm Hồng Vũ là “nhất đẳng công thần” chính thức, được UBND tỉnh tặng huân chương đàng hoàng.
Tuy nhiên thái độ điềm tĩnh của Phạm Hồng Vũ cũng khiến cho mọi người cảm thấy yên tâm.
Không có việc gì đâu!
Khó khăn chỉ là tạm thời.
Không có khó khăn gì có thể ngăn cản được Bí thư Phạm.
Có lẽ có một ngày, Bí thư Phạm sẽ trở lại thị trấn Phong Lâm, cũng giống như Cao Khiết vậy.
Phạm Hồng Vũ ở thị trấn Phong Lâm hai ngày, đến ngày thứ ba mới chính thức đến Ủy ban Mặt trận Tổ quốc báo danh. Ủy ban Mặt trận Tổ quốc đã chuyển về trụ sở Thị ủy, là một tầng độc lập.
Như Phạm Hồng Vũ đự đoán, Chủ tịch Ủy ban Mặt trận Tổ quốc Hạ Uy đã triệu kiến hắn.
Hạ Uy đã 67 tuổi, tai to mặt lớn, tóc hoa râm, sống lưng thẳng tắp, vẻ mặt hồng quang, trông vẫn còn tràn đầy sức sồng, không giống với hình ảnh của một ông già chút nào. Hôm nay ông mặc một chiếc áo giống kiểu Tôn Trung Sơn, khí độ nghiễm nhiên.
Hạ Uy đã công tác ở thị xã Ngạn Hoa cả đời, trước thời kỳ Đại động loạn, là Phó chủ tịch thị xã Ngạn Hoa. Sau đó bị đưa đi cải tạo. Thời kỳ Đại động loạn chấm dứt, Hạ Uy được phục hồi chức vụ. Không lâu sau thì được thăng chức lên Chủ tịch thị xã Ngạn Hoa. Cách đây mấy năm, vì tuổi cao nên ông được điều xuống dưới, đảm nhiệm chức Chủ tịch Ủy ban Mặt trận Tổ quốc thị xã, ở thị xã Ngạn Hoa ông có uy vọng rất cao. Đến Tống Mân cũng là cấp dưới cũ của ông.
Hạ Uy triệu kiến, Phạm Hồng Vũ không dám chậm trễ, vội vàng chạy đến Văn phòng của Chủ tịch Hạ.
Đãi ngộ cho lãnh đạo của Ủy ban Mặt trận Tổ quốc, đương nhiên không thể so sánh được với Chủ tịch hay Bí thư thị ủy. Đến phòng làm việc của Hạ Uy cũng chỉ là một phòng nhỏ, cửa gỗ, đến lớp sơn bên ngoài cũng đã loang lổ.
Hạ Uy không để ý đến điều này.
Những cán bộ lão thành như ông, đã chịu gian khổ cả đời đã quen rồi.
- Xin chào Chủ tịch Hạ.
Dưới sự dẫn dắt của Thư ký, Phạm Hồng Vũ đi vào văn phòng của Hạ Uy, cách bàn làm việc của Hạ Uy không xa liền dừng lại, cúi đầu chào hỏi, vô cùng khiêm tốn.
Đối với cán bộ lão thành giản dị như Hạ Uy, Phạm Hồng Vũ vô cùng kính trọng.
Hạ Uy ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn thẳng Phạm Hồng Vũ, sắc mặt nghiêm túc.
Phạm Hồng Vũ rất thản nhiên.
- Đồng chí Phạm Hồng Vũ, lá gan của cậu không nhỏ nhỉ?
Nhìn chăm chú một lúc, Hạ Uy sa sầm mặt mày, lạnh lùng nói.