Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 316: Lục Thành Đống mình trần ra trận



Sóng to gió lớn bất ngờ thổi tới.

Thời gian tiến vào trung tuần tháng mười. Phạm Hồng Vũ đang mời dự họp hội nghị tọa đàm khu công nghiệp. Tham dự hội nghị gồm có bảy tám người, đều là ông chủ nhỏ của khu công nghiệp. Trước mắt khu công nghiệp của thị trấn đang phát triển rất nhanh, đã có hai mươi mấy xí nghiệp ngụ lại trong đó. Quy mô lớn nhỏ không đều. Lớn nhất là nhà máy điện tử Thiên Ca với gần một ngàn công nhân. Sau đó là nhà máy sản xuất linh kiện với hơn hai trăm công nhân. Tiếp theo là nhà máy sản xuất đồ uống và kim khí. Còn lại đa số là xí nghiệp nhận được ủng hộ của chính sách của thị trấn, và xí nghiệp tư nhân, nhiều thì hơn hai chục công nhân, ít thì năm ba người.

Tính xuống dưới, số lượng công nhân khu công nghiệp đã gần hai ngàn người. Đối với thị trấn Phong Lâm mà nói thì đây là một số lượng rất lớn, kéo ngành dịch vụ của thị trấn phát triển hẳn lên. Thị trấn Phong Lâm ngày càng có hơi thở của một thành phố lớn.

Phạm Hồng Vũ lần này triệu tâp đều là các ông chủ xí nghiệp nhỏ, cùng nói chuyện với bọn họ về con đường phát triển sau này. Những xí nghiệp này vừa mới khởi bước, trình độ văn hóa của ông chủ không cao, nhưng Phạm Hồng Vũ cũng rất coi trọng những người có cái nhìn đại cục và ánh mắt chiến lược cao. Có lẽ trong tương lai xí nghiệp sẽ có thành tựu lớn.

[CHARGE=3]Theo hiểu biết của Phạm Hồng Vũ, ở thế giới kia, rất nhiều đại phú hào và xí nghiệp lớn nổi tiếng trong cả nước đều khởi bước từ những năm 80. Những ông chủ nhỏ này, nếu quả thật có thể có người đạt được độ cao như vậy, trong tương lai, thị trấn Phong Lâm, thậm chí là toàn bộ thị xã Ngạn Hoa sẽ được lợi không nhỏ.

Các ông chủ đều lên tiếng rất hăng hái, trong phòng họp không khí rất vui.

Đối với Bí thư Phạm trẻ tuổi, đám ông chủ này từ sâu trong nội tâm rất khâm phục. Bí thư Phạm đã mang đến cho bọn họ những ưu đãi và chính sách tốt nhất, giúp bọn họ giải quyết vấn đề tài chính và những vấn đề thực tế khác. Nhưng các ông chủ càng thêm để ý chính là chỉ điểm của Bí thư Phạm. Mỗi lần gặp phải nan đề trong quản lý kinh doanh, họ đều hướng Bí thư Phạm thỉnh giáo.

Dường như đại danh “Không có gì là không làm được” đã được tặng cho Phạm Hồng Vũ. Ở chỗ Phạm Hồng Vũ thì không có nan đề.

Không ít các xí nghiệp xã thị trấn quốc doanh và tư nhân, dưới sự chỉ điểm của Bí thư Phạm đã dần dần phát triển mạnh mẽ hơn.

Trong phòng họp khí thế bàn luận ngất trời. Lúc này Lư Đại Chính bỗng nhiên đẩy cửa đi vào, trong tay cầm một tờ báo, sắc mặt rất khẩn trương, bất chấp mọi người đang ngồi ở đây, ồn ào nói:

- Bí thư Phạm…

Một số ông chủ lập tức rất thức thời im miệng, mở to mắt nhìn Lư Đại Chính, một đám đều khẩn trương.

Lư Đại Chính tuy tuổi còn trẻ, nhưng làm việc lại khá điềm đạm, chắc chắn, mang phong độ lãnh đạo. Đột nhiên khẩn trương như vậy không hề nghi ngờ là có chuyện phát sinh.

Hơn nữa, tên này cũng đủ làm cho người ta hết hồn, có vẻ chính là do Bí thư Phạm trước đó không lâu đã có một bài văn phát biểu trên Nhật báo Quần Chúng đã làm cho hắn chức Bí thư cũng không còn được làm, phải bị điều đến Mặt trận tổ quốc.

Những ông chủ này quần chúng phổ thông không thể so bằng, đối với thời sự chính trị tương đối mẫn cảm.

Phạm Hồng Vũ gật đầu.

Lư Đại Chính bước nhanh tới trước mặt hắn, đưa tờ báo, hạ giọng nói:

- Anh xem bài báo này.

Tiêu đề bằng chữ đậm đập vào mắt Phạm Hồng Vũ, nhìn xuống tác giả liền thấy ba chữ “Lục Thành Đống”.

Phạm Hồng Vũ cũng không kiêng dè, chăm chú đọc. Các ông chủ đều bình tĩnh, không dám quấy rầy.

Bài văn này của Lục Thành Đống trực tiếp nhắm vào bài văn mà Phạm Hồng Vũ phát biểu cách đó không lâu. Nói có sách mách có chứng, trực tiếp bác bỏ quan điểm của Phạm Hồng Vũ, dùng từ tương đối nghiêm khắc. Lục Thành Đống là đại gia trong giới lý luận, bản lĩnh văn tự thâm hậu, tài văn chương của ông ta so với Phạm Hồng Vũ cao hơn một bước, tính logic cũng càng thêm chắc chắn.

Lư Đại Chính ở một bên, khẩn trương nhìn Phạm Hồng Vũ. Chỉ trong chốc lát, Lư Đại Chính kinh ngạc nhìn Bí thư Phạm khóe miệng không ngờ hiện lên một chút ý cười, mang theo một tia như có vẻ châm chọc.

Lư Đại Chính còn có điểm choáng.

Đây là bố của Phó chủ tịch thị xã Lục tự mình viết bài rồi.

Mọi người trong thể chế đều biết rõ thân phận của Lục Thành Đống, đại diện không chỉ là riêng cho bản thân ông ta. Hơn nữa, bài văn này của ông ta càng không thể coi là tình cờ gặp.

Nói cách khác, đối với sai lầm của Phạm Hồng Vũ, trung ương rõ ràng đã có định luận.

Lư Đại Chính tuy rằng tham gia công tác chưa được bao lâu nhưng cũng hiểu được, Lục Thành Đống mình trần ra trận, nhắm vào tuyệt không chỉ là Bí thư Phạm Hồng Vũ. Bí thư Phạm dẫu rất giỏi nhưng không phải là cán bộ mà Lục Thành Đống có thể để vào mắt.

Không hề nghi ngờ, Lục Thành Đống bác bỏ chính là quan điểm của Phạm Hồng Vũ, nhưng đầu mâu trực chỉ chính là đại nhân vật sau lưng Phạm Hồng Vũ.

Đường lối chi tranh đã chính thức kéo màn.

Phạm Hồng Vũ cũng không muốn cuốn vào trung tâm của cơn lốc xoáy chính trị. Bên trong ván cờ của giới chính trị cao tầng, không cần nói đến một cán bộ cấp phòng nhỏ như Phạm Hồng Vũ, cho dù là Khâu Minh Sơn, cũng hoàn toàn chưa đủ nhìn. Không cẩn thận chính là tan xương nát thịt.

Bí thư Phạm lại không thèm để ý.

Trên thực tế, Phạm Hồng Vũ quả thật không thèm để ý. Sau khi xem bài báo thật nhanh, hắn tùy tay đặt lên trên bàn, cười nói:

- Không có việc gì, Đại Chính, không cần quan tâm. Nào, chúng ta tiếp tục nói chuyện.

Lư Đại Chính hoàn toàn choáng váng, hạ giọng nói:

- Bí thư, đây là cha của Chủ tịch thị xã Lục viết đấy.

- Ông ta viết thì cứ mặc ông ta viết. Chúng ta cứ làm tốt công tác của mình là được.

Phạm Hồng Vũ nhẹ nhàng vung tay lên nói.

Lư Đại Chính mặt xám xịt, lại không dám nói nữa. Tuy nhiên, kỳ quái chính là, Lư Đại Chính đột nhiên cảm giác được, chính mình lại không cảm thấy khẩn trương. Phạm Hồng Vũ quả thật có một loại ma lực, thuận miệng một câu, tùy ý một động tác là có thể khiến người ta cảm thấy an bình.

Lục Thành Đống ký tên lên bài văn, lập tức nhấc lên một cơn sóng gió động trời ở toàn bộ địa khu Ngạn Hoa. Trong khoảng thời gian ngắn, Địa ủy, Thị ủy, thậm chí là thị trấn Phong Lâm đều có sự nghị luận.

Tất cả mọi người đều cảm giác thế cục nảy sinh biến hóa rồi.

Hai phe phái chi tranh đã lâu ở địa khu Ngạn Hoa có lẽ lập tức sẽ phân thắng bại. Thời gian trước còn truyền lưu tin tức có liên quan đến việc Lương Quang Hoa điều về tỉnh, Khâu Minh Sơn trở thành Bí thư Địa ủy, bỗng nhiên bây giờ mai danh ẩn tích, ít người nào nhắc đến.

Điều này cũng rất bình thường, dưới cục diện trước mắt, ở tỉnh chỉ sợ sẽ không dễ dàng động bộ máy lãnh đạo chủ chốt của địa khu, tổng cũng muốn cho đại cục ổn định.

Nói cách khác, Lương Quang Hoa tạm thời vẫn chưa điều đi, địa khu Ngạn Hoa vẫn còn là họ Lương.

Rất rõ ràng, thế cục như vậy đối với Phạm Hồng Vũ mà nói càng thêm bất lợi.

Nhưng ngược lại, đương sự thứ nhất đồng chí Phạm Hồng Vũ lại bình tĩnh như không, không có một chút khác thường. Sau khi hội nghị tọa đàm chấm dứt, liền thản nhiên trở về văn phòng của mình, ngồi xuống, đốt một điếu thuốc Thanh Sơn Vương.

Sau khi thuốc lá Thanh Sơn Vương được đưa ra thị trường, Phạm Hồng Vũ cũng chỉ hút loại thuốc xa hoa này.

Phó chánh văn phòng Phạm là người giàu có, không cần quan tâm người ta nói hắn cái gì.

Thuốc hút được một nửa, tiếng chuông điện thoại dồn dập vang lên.

- Ngay cả điếu thuốc cũng hút không yên.

Phạm Hồng Vũ có chút bất mãn nói thầm một câu, tùy ý cầm ống nghe lên.

- Xin chào, tôi là…

- Hồng Vũ, hôm nay có xem báo không?

Không đợi Phạm Hồng Vũ nói hết lời, đầu dây bên kia đã vang lên giọng nói lo âu của Cao Khiết.

- Xem, nhưng chưa đủ.

Phạm Hồng Vũ cười nói.

- Cái gì còn chưa đủ?

Cao Khiết hơi không hiểu ra sao.

- Hỏa lực còn chưa đủ.

Phạm Hồng Vũ nói:

- Nếu tôi đoán không lầm, đây chỉ mới là bắt đầu. Đồng chí Lục Thành Đống khẩn cấp công khai bày tỏ thái độ, kế tiếp khẳng định còn có rất nhiều người sẽ theo vào. Chúng ta nên đợi xem đi.

- Đợi?

- Đúng, cứ đợi đi. Hiện tại chúng ta cũng chỉ có thể chờ. Những chuyện xa hơn, căn bản không phải chúng ta có thể nhúng tay vào.

Đầu dây bên kia im lặng, hiển nhiên là Cao Khiết bị câu trả lời này của Phạm Hồng Vũ làm cho có chút bất mãn, nhưng lại không nghĩ được biện pháp nào tốt hơn, nhưng lại không chịu vì vậy mà cúp điện thoại.

- Hồng Vũ, suy đoán của cậu, thật sự sẽ không ra sao chứ?

Một lát sau, Cao Khiết hỏi, không kìm lòng nổi giảm thấp âm thanh, tràn đầy lo lắng.

Sự tình đã phát triển đến giai đoạn trước mắt, đã có chút vượt quá dự kiến của Cao Khiết. Nhất là Lục Thành Đống tự mình ký tên lên bài văn, trực tiếp bác bỏ Phạm Hồng Vũ, khiến nhiều người không nghĩ tới. Thật sự tầng cấp của hai bên quá kém. Lục Thành Đống vốn không nên làm như vậy.

Hiện tại, chuyện này quan hệ không chỉ là tiền đồ của một mình Phạm Hồng Vũ mà Cao Khiết cũng có thể bị cuốn vào. Một khi Phạm Hồng Vũ phán đoán sai lầm, thì nhất định sẽ gây ra đại họa.

Cao Hưng Hán, Khâu Minh Sơn, Phạm Vệ Quốc, thậm chí anh em Tào Tuấn Minh, Tào Tuấn Thần cũng không có đường ra.

Nhất là Khâu Minh Sơn, Lương Quang Hoa cho tới nay vẫn không buông tha cho tính toán của mình.

Hậu quả của việc phán đoán sai lầm nghiêm trọng như thế nào, cũng khó trách Cao Khiết tinh thần không yên.

- Sẽ không đâu!

Phạm Hồng Vũ khẳng định.

Nếu như nói trước đó, hắn còn chút lo lắng ở cái thế giới này, quỹ tích lịch sử sẽ phát triển lệch lạc. Những đại sự từng phát sinh ở thế giới kia sẽ không phát sinh ở thế giới này. Tuy nhiên, trải qua mấy ngày quan sát kết hợp với nhiều loại tin tức từ thủ đô của Lý Xuân Vũ, Bảo Hưng thì Phạm Hồng Vũ dần dần kiên định niềm tin.

Hơn nữa, hôm nay Lục Thành Đống lại phát biểu bài văn này, giống như cấp cho Phạm Hồng Vũ một viên thuốc an thần.

- Chị, đừng quá lo lắng.

- Lục Thành Đống biểu hiện càng nóng nảy thì lại càng chứng minh phương hướng tôi đoán là đúng. Nếu hết thảy đều nằm trong khống chế, bọn họ hiện tại không cần phải triển khai tư thế quyết chiến.

Phạm Hồng Vũ rất tỉnh táo mà phát triển.

Cao Khiết sau khi nghe Phạm Hồng Vũ giải thích thì thở phào một cái:

- Ừ, được rồi. Tuy nhiên chính cậu cũng phải cẩn thận một chút. Phỏng chừng Lục Nguyệt và những người khác còn có thể làm ra chút động tĩnh khác.

- Cứ để cho bọn họ làm đi, nếu không làm, bọn họ sẽ không còn thời gian.

Phạm Hồng Vũ khẽ cười một tiếng, thản nhiên nói.