Chính là nói “Mẹ tôi cấp cho Phạm Hồng Vũ đãi ngộ tương đối cao, tự mình ở nhà chờ đón”.
Chiếc xe tiến vào trong một con ngõ nhỏ, tuy không rộng nhưng có thể miễn cưỡng chứa được hai xe ngược chiều nhau. Đầu hẻm cũng không thấy có chiến sĩ canh gác. Nhưng Phạm Hồng Vũ rất rõ ràng, đây đều là bày ra ngoài cho người ta thấy. Lý gia nếu ở đây, con ngõ nhỏ này nhất định là được bộ môn có liên quan bảo vệ nghiêm ngặt. Hơn nữa, người có quyền lực như ông cụ Lý, ở nước cộng hòa này chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
- Phạm nhị, cậu có phải là cảm thấy con hẻm này già quá rồi không?
Sau khi tiến vào trong ngõ, Lý Xuân Vũ lại giảm tốc độ xe, quay đầu lại hỏi.
Phạm Hồng Vũ nói thật:
- Không có, tôi chỉ cảm thấy bên trong nội tình rất thâm hậu.
- Stop!
[CHARGE=3]Lý Xuân Vũ bĩu môi, khinh thường vung tay lên.
- Cậu đấy, đúng là ông cụ non, chưa già đã yếu, thật không có sức mạnh gì cả. Xem ra cậu không thể làm chính trị, nếu làm chính trị, hương vị sẽ thay đổi ngay. Lúc trước cậu đại náo phòng công an hăng hái đến cỡ nào.
Phạm Hồng Vũ cũng không nói gì.
Hắn bất quá là thuận miệng trả lời một câu, tất nhiên là cũng không biết được lại làm Lý Xuân Vũ bực tức như vậy.
- Anh có phải là chán hay không?
- Đương nhiên là chán rồi. Tôi đã nói với cậu, tôi từ nhỏ đã lớn lên trong con hẻm này, bây giờ nhìn thấy một bông hoa, một cọng cỏ cũng cảm thấy bực bội. Bên ngoài có bao nhiêu phấn kích, đúng không? Hongkong, Giang Khẩu, phía nam, không nơi nào là không phồn hoa? Cho dù bên Quỳnh Hải cũng thú vị hơn nơi này.
Lý Xuân Vũ nói xong, trên mặt lộ ra vẻ hướng tới vô hạn.
Phạm Hồng Vũ không khỏi bật cười.
Đây là tâm tư hướng ngoại. Lý Xuân Vũ trước kia ở thủ đô lúc ẩn lúc hiện. Hai mươi mấy năm dưới chân thiên tử, cũng gặp phải thời điểm chán chường. Sau này, thủ đô dù sao phong cách cổ vẫn còn quá nặng, so với những thành thị trộn lẫn phong vị phương tây nồng đậm như Hongkong, Giang Khẩu thì dường như không còn cái gì hứng thú nữa.
Lý Xuân Vũ thời gian trước cùng với Hạ Ngôn ở bên ngoài làm bất động sản mấy tháng trời, trong tay kiếm được không ít tiền, quả thật gống như sống tại thiên đường. Khi trở lại thủ đô, lập tức liền cảm thấy con ngõ nhỏ này như thế nào cũng không vừa mắt, chỉ muốn chạy ra bên ngoài.
- Tầm Hoan, anh nói sai rồi.
Lý Xuân Vũ liền mở to mắt.
Đồng chí Tầm Hoan phiền nhất là bị người thuyết giáo.
Phạm Hồng Vũ cũng không để ý tới y, nghiêm túc nói:
- Anh đừng nghĩ thế giới bên ngoài rất phấn khích. Đừng quên, căn cơ của anh là ở thủ đô. Không có căn cơ này, anh có còn cho mình có thể như cá gặp nước bây giờ không?
- Thế cậu bảo tôi ở nơi này là để làm mật thám cho cậu?
Lý Xuân Vũ rất không khách khí phản bác lại.
Phạm Hồng Vũ lắc đầu nói:
- Anh sai rồi, không phải là làm mật thám cho tôi mà là cho chúng ta.
Lời này Lý Xuân Vũ phản bác không được.
Trên thực tế, bọn họ hiện tại thật là “chúng ta”. Phạm Hồng Vũ người này thật sự đạt đến một trình độ nào đó. Nếu như không có Phạm Hồng Vũ, Lý Tầm Hoan y bây gờ vẫn còn ở thủ đô không két không vị.
Con đường làm quan của Phạm Hồng Vũ thuận buồm xuôi gió, nói cho cùng đối với tất cả mọi người đều có lợi.
- Được, chính là chỗ này. Cậu yên tâm đi, tôi chỉ nói như vậy thôi, chứ không thật sự vứt bỏ chỗ này.
Lý Xuân Vũ vẫn còn có điểm tốt, chỉ cần y cảm thấy anh nói có đạo lý sẽ có cùng nhận thức với anh, sẽ không càn quấy.
Rất nhanh, chiếc xe đậu lại trước cổng một tứ hợp viện cổ xưa. Phạm Hồng Vũ trước sau hai lần đến thủ đô, nhưng chưa từng đến nhà Phạm Hồng Vũ thăm hỏi qua. Không phải Lý Xuân Vũ không có suy nghĩ này, nhưng thật sự là “hào môn sâu như nước biển”. Đại tộc thế gia và người bình thường cuộc sống không giống nhau. Lý Xuân Vũ còn trẻ như vậy, lại là đời thứ ba, vốn không có nhiều quyền lên tiếng. Thêm nữa là y lúc trước làm việc không đàng hoàng, một lòng một dạ chỉ thích kinh doanh, không hợp với bầu không khí trong gia tộc. Cho nên Lý Xuân Vũ cũng ngại mời Phạm Hồng Vũ đến nhà chơi.
Phạm Hồng Vũ là bạn của y, nếu chẳng may bị trong nhà lạnh nhạt, Lý Xuân Vũ trên mặt cũng chẳng có gì sáng rọi.
Lúc này, tự nhiên Hùng Diễm Linh tự mình nói với y, mời Phạm Hồng Vũ về nhà làm khách, khiến y cảm thấy vô cùng có mặt mũi. Lăn lộn nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng khiến cho bề trên trong nhà coi trọng bạn bè của mình. Ít nhất chứng minh, ánh mắt của Lý Xuân Vũ không tầm thường chút nào.
- Bí thư Phạm, xin mời.
Lý Xuân Vũ cười hì hì, giơ tay mời khách.
- Đừng làm rộn!
Phạm Hồng Vũ trừng mắt nhìn y.
Lý Xuân Vũ tuổi so với Phạm Hồng Vũ còn muốn lớn hơn, nhưng tâm lý thì không thể đánh đồng. Phạm Hồng Vũ tuyệt đối có ưu thế tâm lý.
Lý Xuân Vũ cười ha hả, bày ra cái mặt quỷ.
Ngôi nhà tứ hợp viện rất im lặng. Cây Thường Thanh Đằng bò khắp một vách tường. Mặc dù đang là đầu mùa đông, nhưng nó vẫn tràn đầy sức sống. Phạm Hồng Vũ bước chân tương đối chậm, thưởng thức hoa cỏ trong nhà.
Lý Xuân Vũ thì chán, nhưng Phạm Hồng Vũ thì lại hứng trí bừng bừng.
Nhà tứ hợp viện ở thủ đô như vậy có ngàn vạn, bình thường chẳng có chút thu hút, nhưng lại ảnh hưởng đến bề mặt quốc gia.
- Mẹ!
Lý Xuân Vũ dẫn Phạm Hồng Vũ vào trong phòng cách, vừa đẩy cửa bước vào đã la to lên.
Phạm Hồng Vũ giật mình kinh hãi. Hôm nay không phải ngày nghỉ, chẳng lẽ Hùng Diễm Linh tự mình ở nhà chờ hắn? Vốn tưởng rằng Lý Xuân Vũ ở nhà tiếp đãi hắn trước, sau khi Hùng Diễm Linh tan làm thì mới về nhà gặp hắn.
Trong phòng khách, một người phụ nữ trung niên đang ngồi ngay ngắn trên ghế sofa, cũng không có mang phong cách cán bộ cơ quan, mà lại mặc một bộ váy nhung đen màu vàng nhạt, tóc uốn mang đậm phong cách tây. Bên trong lộ ra khí chất vô cùng ung dung, đúng là một Hùng Diễm Linh mà Phạm Hồng Vũ chưa từng gặp mặt.
Theo tuổi Lý Xuân Vũ mà suy đoán, Hùng Diễm Linh cũng là gần năm mươi tuổi rồi, tuy nhiên, nếu chỉ đơn thuần nhìn tướng mạo thì tối đa chưa tới bốn mươi. Trong lúc này, ngoại trừ vẻ đoan trang trời sinh được bảo dưỡng thích hợp thì có liên quan đến khí độ của bà.
- Đến đây ngồi, Tiểu Phạm.
Hùng Diễm Linh ôn hòa nói.
- Vâng, cảm ơn cô Hùng.
Phạm Hồng Vũ lại hơi cúi đầu, thản nhiên ngồi xuống, hai tay đặt lên đầu gối, sống lưng thẳng, tư thế ngồi đoan chính vô cùng. Trước mặt Hùng Diễm Linh, Phạm Hồng Vũ tuân thủ nghiêm ngặt lễ tiết trong quan trường, vô cùng kính cẩn, không thể như Lý Xuân Vũ đã nói, trở thành “mẹ ta” mà đối đãi.
Hùng Diễm Linh mỉm cười nói:
- Tiểu Phạm, đừng câu nệ, cháu và Xuân Vũ là bạn tốt. Đến chỗ này cứ coi như ở nhà, không cần giữ lễ tiết.
- Đúng vậy, Hồng Vũ, cậu cũng đừng quá câu nệ, khiến cho tôi cảm thấy không thích hợp.
Lý Xuân Vũ cười ha hả, một bên chọc vào. Ngày thường ở nhà, y thấy mẹ như chuột thấy mèo, trốn còn không kịp. Hiện giờ, bởi vì có quan hệ với Phạm Hồng Vũ, nên có thể đường đường chính chính ngồi nói chuyện.
Phạm Hồng Vũ vội vàng nói:
- Cô Hùng là bề trên, cháu không dám làm càn.
Hùng Diễm Linh mỉm cười gật đầu, trong mắt hiện lên một chút khen ngợi. Đối với việc kính cẩn thủ lễ của Phạm Hồng Vũ, hiển nhiên là rất hài lòng. Nghe đồn, vị Bí thư Phạm này cũng không phải là đèn cạn dầu, tuổi còn nhỏ nhưng đã làm ra được nhiều chuyện long trời lở đất, tính tình nhanh nhẹn, nhưng thật không ngờ mỗi một tiếng nói, cử chỉ đều rất hợp quy củ.
Hùng Diễm Linh là thiên kim thế gia, được gả vào Lý gia cũng là một đại gia tộc. Hơn nữa, hiện tại bà đang công tác tại văn phòng trung ương, nên rất coi trọng quy củ. Đối với những người trẻ tuổi coi trọng quy củ bà rất có cảm tình.
- Uống nước đi, công tác thuận lợi chứ?
Hùng Diễm Linh bưng tách trà trước mặt, uống một ngụm hỏi.
- Cảm ơn cô Hùng đã quan tâm, công tác xem như thuận lợi. Cháu hiện tại đã trở về thị trấn Phong Lâm.
Hùng Diễm Linh khẽ gật đầu, nói:
- Tình huống Ngạn Hoa cô cũng biết một chút. Cậu lập trường kiên định, kiên trì nguyên tắc, tuyệt không nhân nhượng, đây là rất tốt. Còn trẻ mà kiên trì như vậy thì rất khó. Trước kia, khi ông nội Xuân Vũ còn sống vẫn thường dạy bảo chúng tôi, chỉ cần là việc chính xác thì nhất định phải kiên trì, ngàn vạn lần không thể làm cây cỏ đầu tường. Bằng không, sẽ có một ngày ăn phải quả đắng.
- Đúng đấy, kẻ hai mặt ai mà thèm để mắt?
Lý Xuân Vũ lại ở một bên chen vào, vẻ mặt ngạo khí.
Điểm này, Lý Xuân Vũ có thể tự hào. Y là người chân chính yêu ghét rõ ràng. Ai là bạn của y, y liền hướng về người đó, tuyệt không thay đổi thất thường. Nếu như y nhìn anh không vừa mắt, anh có quỳ trước mặt y, y cũng lười nhìn anh một cái.
Phạm Hồng Vũ cũng không lập tức phụ họa, suy nghĩ một chút rồi nói:
- Cô Hùng, cây cỏ đầu tường thì nhất định không thể làm rồi. Nhưng bất kể thế nào, cải cách mở cửa là không thể nghịch chuyển. Đây là phương châm quan trọng của chính sách cơ bản. Bất kể phát sinh phong ba như thế nào, con đường cải cách mở ra đều phải kiên định. Tôi nghĩ điểm này nhất định sẽ hình thành nhận thức chung.
Căn cứ vào trí nhớ của hắn, thế cục sau này phát triển chính là như thế. Hắn cảm thấy tất yếu phải nhắc nhở.
Hùng Diễm Linh hai mắt hơi nhíu lại, lập tức mỉm cười gật đầu, nói:
- Đây là khẳng định. Tiểu Phạm, cậu hiện tại kinh nghiệm cơ sở tương đối phong phú rồi, có nghĩ tới việc đến cơ quan trung ương công tác một thời gian không?
Ánh mắt nhình Phạm Hồng Vũ như ngầm cổ vũ.
Lý Xuân Vũ cảm thấy rất hưng phấn.
Phạm nhị nếu tới thủ đô, vậy thì sẽ thú vị rồi. Dựa vào đầu óc của Phạm Hồng Vũ, hơn nữa còn có mạng lưới quan hệ thế gia, ở trong tứ cửu thành này không có gì là không làm được.
Phạm Hồng Vũ ngầm cười khổ một tiếng:
- Cám ơn cô Hùng đã quan tâm, cá nhân cháu cũng muốn đến cơ quan trung ương công tác, mở rộng tầm mắt, tăng thêm kiến thức. Tuy nhiên, Chủ tịch tỉnh Vưu muốn an bài cháu đến trường đảng tỉnh ủy học tập một thời gian ngắn, quan hệ công tác tạm thời trực thuộc phòng thư ký UBND tỉnh.
- Như vậy à? Haha, đồng chí Vưu này thật là tiên hạ thủ vi cường.