Phạm Hồng Vũ vội vàng ra tiếp đón, nhận lấy cặp công tác của bố.
Cao Khiết cũng đứng dậy, hướng Phạm Vệ Quốc chào hỏi:
- Chú Phạm!
Từ lúc vào đến cửa, Cao Khiết vẫn luôn kiên trì xưng hô “chú Phạm” mà không gọi chức vụ của Phạm Hồng Vũ. Chi tiết rất nhỏ này Cao Khiết rất để ý. Cô hôm nay đến nhà, thân phận có chút bất đồng.
- Tiểu Khiết đến rồi à? Ai cha, cháu xem chú bận quá, đợi có lâu không?
Cao Khiết mỉm cười nói:
- Cháu cũng vừa mới đến.
Quản Lệ Mai từ trong bếp bưng thức ăn ra, oán hận nói:
- Anh xem anh đó, sao lại như thế này? Hồng Vũ đã sớm gọi điện thoại về nhà, nói cùng với Tiểu Khiết về nhà dùng cơm, anh lại cố tình về nhà lúc này. Công việc của anh bên ngoài quan trọng như vậy sao?
Phạm Vệ Quốc xin lỗi, cười nói:
- Rất xin lỗi, Tiểu Cao, để cho cháu phải chờ lâu rồi.
- Không quan hệ, chú Phạm!
Cao Khiết vẫn mỉm cười như trước nói.
- Ồ, các người đều là lãnh đạo mà. Tiểu Khiết nói ba của con bé cũng như thế này. Lão Phạm, anh còn không biết, ba của Tiểu Khiết chính là Bí thư Hồng Châu Cao Hưng Hán.
Quản Lệ Mai vội vàng nhắc nhở một câu.
Phạm Vệ Quốc cũng giật mình kinh hãi, nói:
- Tiểu Cao, cháu là con gái của Bí thư Cao.
Cao Khiết mỉm cười gật đầu đồng ý.
- Vâng, chú Phạm!
- Ồ, cháu làm công tác giữ bí mật thật sự là rất lợi hại. Đã nhiều năm như vậy, sợ là trong địa khu của chúng ta không có vài người biết bí mật này.
Phạm Vệ Quốc liền than thở, liếc mắt nhìn Phạm Vệ Quốc một cái. Người khác không biết, nhưng tất nhiên Phạm Hồng Vũ khẳng định là biết. Cao Khiết quan hệ với hắn tốt như vậy, chuyện này không có khả năng gạt hắn.
Cao Khiết cười nói:
- Chú Phạm, cháu đầu tiên là cán bộ Ngạn Hoa.
Lời này nói vô cùng khéo léo, thật thích hợp với thân phận Phó chủ tịch thường trực thị xã của cô.
Phạm Vệ Quốc liền liên tục gật đầu nói:
- Tiểu Cao, ngồi đi. Cháu và Hồng Vũ đã là đồng nghiệp hai ba năm nay. Nhưng đây là lần đầu tiên đến nhà dùng bữa cơm rau dưa, ngàn vạn lần đừng khách khí.
Cao Khiết bảo vệ Phạm Hồng Vũ, Phạm Vệ Quốc tận mắt nhìn thấy, nên cực kỳ thưởng thức cô gái ngoài mềm yếu nhưng trong kiên cường này. Hóa ra là con gái của Cao Hưng Hán, gia giáo sâu xa. Thật khó trách!
- Ăn cơm đi. Tiểu Khiết, ngồi bên này đi cháu.
Quản Lệ Mai cười nói.
Trên bàn cơm có bốn món ăn và một món canh, còn có hai cái đĩa nhỏ, bên trong là đậu hủ thối và đậu chua, đều là do Quản Lệ Mai tự tay làm. Trải qua những năm tháng khó khăn, bây giờ làm bà chủ, nên Quản Lệ Mai rất biết nấu những món ăn dân dã. Những món ăn mang phong vị độc đáo này vẫn là bà chủ của Phạm gia rất thích, mỗi ngày đều phải ăn một chút.
Cao Khiết liền chủ động giúp bới cơm, bày đũa.
Quản Lệ Mai vội vàng ngăn cô lại, nói:
- Tiểu Khiết, cháu cứ ngồi đó, việc này không cần cháu phải làm.
Cao Khiết mỉm cười nói:
- Cô Quản, cháu không biết nấu đồ ăn, chỉ biết làm trợ thủ.
Nét mặt hơi có chút ngượng ngùng.
Phạm Hồng Vũ thuận miệng nói:
- Không sao, tôi biết làm đồ ăn, chị đứng đằng sau làm trợ thủ là được.
Cười khúc khích một tiếng, Phạm Hồng Thái cười ra tiếng, hướng anh hai nháy mắt bỡn cợt.
Lời này của anh hai là có gốc gác.
Cao Khiết khuôn mặt xinh đẹp lập tức đỏ bừng lên, hung hăng trừng mắt nhìn Phạm Hồng Vũ. Người này cho tới bây giờ chẳng nói cái gì cho ra hồn.
Quản Lệ Mai cười lắc đầu:
- Con đấy, khoác lác vừa thôi. Ngay cả bát mì cũng còn không nấu được.
Phạm Hồng Vũ trên mặt lập tức lộ ra vẻ ngạc nhiên, hướng mẹ vươn ngón tay cái.
Quản Lệ Mai lời này thật đúng là nói trúng điểm tử. Ở thế giới kia, cảnh sát Phạm tuy rằng độc thân đến bốn mươi tuổi, tay nghề nấu cơm cũng chỉ qua loa. Nấu nhiều nhất là mì và cơm trứng chiên.
Hai món nay cũng chỉ qua loa.
- Không sao, tôi có tiền, nếu không biết làm đồ ăn, hai người chúng ta cùng nhau đi nhà hàng.
Bí thư Phạm lập tức nói.
Cao Khiết trong mắt hiện lên một chút khác thường.
Bí thư Phạm nói không sai, hắn đúng là người giàu có. Vấn đề là sự giàu có của hắn lại được thành lập trên người Triệu Ca. Cao Khiết trước kia còn cảnh cáo hắn không cần chân đạp hai thuyền, nhưng hiện giờ….
Con người luôn thay đổi.
Nhất là tình yêu, khi phát sinh thì dường như không có lý do gì để giải thích.
Phạm Hồng Vũ ý thức được mình đã nói sai, chỉ biết trách mình dưỡng thành thói hư tật xấu, ỷ vào sự cưng chiều của Cao Khiết đối với hắn. Trước mặt Cao Khiết nói chuyện chưa bao giờ suy nghĩ, điều này đã gây nên họa.
Cao Khiết đối với hắn dù có tốt nhưng không phải là không ghen. Thậm chí, Cao Khiết càng thương hắn thì lại càng ghen.
Có tật thì cũng đừng bao giờ nói ra.
Ở trong chuyện như vậy, là mẹ con luôn có sự đặc biệt mẫn cảm, cũng nhận thấy vẻ mặt khác thường của Cao Khiết, vụng trộm trừng mắt nhìn Phạm Hồng Vũ, lập tức cười nói:
- Tiểu Khiết, đừng nghe nó nói hươu nói vượn. Nó có tật xấu là chỉ thích nói loạn. Càng là trước mặt người thân thì lại càng không che đậy miệng. Việc nấu cơm này rất nhanh sẽ học được thôi. Các con đều thông minh như vậy, không hề khó một chút nào.
Quả thật không phải là đại sự đáng lo.
Một thư ký Chủ tịch tỉnh tương lai, một Phó chủ tịch thường trực thị xã, khi kết hôn ở cùng một chỗ, không biết làm cơm cũng không tin là sẽ đói chết.
Cao Khiết nét dị sắc trên mặt chỉ lướt qua, lập tức khống chế tốt tâm trạng của mình, cười nói:
- Đúng vậy, cháu nghĩ cũng không khó. Đến lúc đó, mong cô chỉ dạy nhiều.
- Không thành vấn đề, không thành vấn đề. Tiểu Khiết, về sau không cần đến nhà ăn, khẩu vị ở đó không ngon đâu. Dù sao thì cũng gần đây, sau này cháu cứ tới nhà dùng cơm, cô sẽ làm cho cháu ăn.
Quản Lệ Mai nói, đây là xem Cao Khiết như con dâu rồi.
Cao Khiết tự nhiên cười, gật đầu, cũng rất tự nhiên tiếp nhận thân phận mới mà Quản Lệ Mai cấp cho cô.
Kỳ thật, căn tin của cơ quan Thị ủy thức ăn cũng không tệ, khẩu vị tốt, lại đa dạng. Đầu bếp căn tin cho dù có hoành tráng thì cũng không dám keo kiệt với lãnh đạo.
Lập tức người một nhà ngồi xuống bàn, im lặng dùng cơm.
Quy củ của Cao gia, bữa cơm cũng quan trọng như giấc ngủ. Vừa vặn Phạm gia cũng như vậy, nên vô cùng thích hợp.
Tất nhiên, Quản Lệ Mai gắp rau cho Cao Khiết là không thể tránh. Mắt thấy Cao Khiết nhã nhặn ăn cơm, khí độ thục nữ mười phần, Quản Lệ Mai càng nhìn càng ưa thích. Chỉ có điều là tuổi của Cao Khiết lớn hơn Phạm Hồng Vũ thủy chung cũng vẫn không bỏ xuống được.
Sau khi ăn cơm xong, mọi người ngồi nói chuyện trong phòng khách, xem TV nói chuyện phiếm.
Phạm Hồng Thái cũng ngồi một bên.
Lần này, Quản Lệ Mai cũng không vội vã bảo con gái về phòng học bài. Có đứa con gái ở đây, Cao Khiết cũng đỡ mất tự nhiên hơn.
- Bàn tay thật mềm mại…
Quản Lệ Mai và Cao Khiết ngồi cùng một chỗ, nhẹ kéo bàn tay của cô, nhẹ nhàng vuốt ve, tán thưởng nói.
- Cô, ngàn vạn lần đừng chê cười cháu.
Cao Khiết mang theo ý đùa giỡn, vô tình bỏ đi chữ “Quản”, hòa thuận vui vẻ, hoàn toàn như người một nhà.
- Có gì đâu, điều này nói rõ cháu rất có phúc khí. Tiểu Khiết, cháu xem như là người mở đầu đấy. địa khu Ngạn Hoa chúng ta chưa bao giờ xuất hiện nữ Phó chủ tịch thị xã còn trẻ như vậy, tuyệt đối là xưa nay chưa từng có. Cháu năm nay hai lăm hay hai sáu?
Quản Lệ Mai không ngừng khen ngợi, quanh co lòng vòng, rồi hỏi tới tuổi của Cao Khiết.
Cao Khiết tất nhiên hiểu được tâm tư của cô, thản nhiên nói:
- Cô, trong hồ sơ của cháu là hai sáu tuổi. Tuy nhiên do cháu học sớm nên mới sửa tuổi, trên thực tế cháu sinh năm 63.
- Sinh năm 63, Hồng Vũ sinh năm 65, lớn hơn ba tuổi. Tốt tốt, gái hơn ba, ôm cục gạch vàng.
Quản Lệ Mai vừa nghe lập tức cao hứng vô cùng, liên tiếp nói, cười đến ánh mắt híp lại thành một đường nhỏ.
Gái hơn ba, ôm cục gạch vàng.
Mặc dù đó chỉ là câu tục ngữ, nhưng Quản Lệ Mai giống như tìm được lý luận căn cứ, khiến mụn nhọt trong lòng liền giải khai, vô cùng vui vẻ. Chỉ cần tuổi tác không là chướng ngại, Cao Khiết thật sự là con dâu lý tưởng.
Cao Khiết khuôn mặt xinh đẹp, đỏ bừng, thân mình nhẹ nhàng vặn vẹo một chút, cảm giác thẹn thùng, nhưng không phản bác lời của Quản Lệ Mai.
Phạm Hồng Vũ liền nhếch môi, hướng Cao Khiết cười.
Quản Lệ Mai cao hứng phấn chấn nói:
- Ồ, cái này hay đây. Hồng Vũ đến trường Đảng tỉnh ủy học tập nữa năm, khi chính thức đến UBND tỉnh làm việc thì cũng là hai mươi ba. Sang năm, ừ, năm sau, chậm nhất là năm sau, có thể làm tốt chuyện của các con, lúc đó, cô cũng đã có cháu ẵm bồng.
Phạm Vệ Quốc lập tức mở to mắt, kinh hãi không hiểu.
Chánh văn phòng Quản điều này có phải nói quá trực tiếp hay không?
Không ngờ Phạm Hồng Vũ nói chuyện như thế, quả nhiên là có di truyền.
Phạm Hồng Thái cười khanh khách, vụng trộm liếc mẹ giơ ngón tay cái. Cô bé tuy rằng lần đầu tiên tiếp xúc với Cao Khiết, nhưng lập tức thích Cao Khiết ngay.
Một cô gái xinh đẹp, đoan trang, khí độ tao nhã như vậy thì cũng phải mất ngàn dặm mới có thể tìm được. Trong suy nghĩ của cô bé, chỉ có người này mới xứng đôi với anh hai.
Cao Khiết khuôn mặt xinh đẹp đỏ tận mang tai, cúi đầu, căn môi, vô cùng xấu hổ.
Trong lúc này, tuy rằng là nữ cường nhân, nhưng cũng không thể tránh được thái độ nhi nữ thường tình.
- Mẹ, mẹ làm Chủ tịch thị xã Cao sợ rồi đấy.
Phạm Hồng Vũ lại không tim không phổi, cợt nhả nói một câu.
- Đứa nhỏ này, nói cái gì đó? Các con hiện tại cũng không phải còn con nít, đã là người trưởng thành, cũng đều là cán bộ lãnh đạo. Trai lấy vợ, gái lấy chồng. Nói thật, thừa dịp mẹ còn chưa già, các con hãy khẩn trương kết hôn sinh con đi, mẹ sẽ chăm sóc cho, các con chỉ việc an tâm làm việc.
Quản Lệ Mai trừng mắt, không chút khách khí giáo huấn Phạm Hồng Vũ một trận.
- Vâng, con không nói mẹ sao. Mẹ, nói thật, ngày mai con đến tỉnh báo danh, Tiểu Khiết sẽ cùng con đến Hồng Châu. Con muốn đi chào hỏi cha mẹ vợ tương lai. Có qua có lại mới không vô lễ.
Phạm Hồng Vũ dương dương đắc ý nói.
- Cái này hay đấy.
Quản Lệ Mai gật đầu không ngừng.
- Phạm Hồng Vũ!
Cao Khiết thật sự xấu hổ vô cùng, không kìm nổi nhẹ nhàng dậm chân, hung hăng đá vào chân tên mặt dày Phạm Hồng Vũ một cái.