Không khí hội nghị so với ngày hôm qua ngưng trọng vài phần.
Tất cả Phó chủ tịch tỉnh đều chạy đến vùng ngoại thành tham dự cuộc họp, Ủy ban nhân dân tỉnh hát lên khúc quot;không thành kếquot; cũng không phải là biện pháp. Vưu Lợi Dân ngày bình thường dường như không phải tính cách cưỡng ép như vậy.
- Các đồng chí, hôm nay chúng ta tiếp tục thảo luận. Căn cứ tình huống ngày hôm qua, mọi người chú ý tiêu điểm tập trung ở kỳ hạn công trình và tài chính. Kỳ thật đây là một mà là hai, hai mà là một, một chuyện hai phương diện. Chỉ cần kiếm được đầy đủ tài chính, bảo đảm tài chính nửa đường không bị nứt ra, kỳ hạn công trình là có thể được kiểm soát. Cho nên, hôm nay mời mọi người cho biết ý kiến làm thế nào để tìm kiếm tài chính. Vẫn là câu nói kia, nói thoải mái.
Vưu Lợi Dân sắc mặt như trước mang theo ý cười, không vội vàng không hấp tấp nói.
Phó chủ tịch thường trực tỉnh Vi Xuân Huy tiếp lời nói:
- Giám đốc sở Kim, vấn đề tiền bạc, sở Tài chính các anh nên cho ý kiến, đồng thời cũng hướng các đồng chí ngồi đây cho ra một lời giải thích.
Giám đốc sở Sở Tài chính Kim khoảng năm mươi mấy tuổi, thân hình mập mạp trắng trẻo, mặt tròn như Phật Di Lặc, chưa nói trước cười, làm cho người ta ấn tượng đầu tiên khá tốt. Tuy nhiên luận dáng người cùng trình độ cường tráng, Giám đốc sở Kim còn thua xa Ô Nhật Tân.
- Vâng, Chủ tịch tỉnh Vi.
Nghe xong Vi Xuân Huy nói, Giám đốc sở Kim liên tục gật đầu, hai mắt nhìn về phía Vưu Lợi Dân. Tuy nói Phó chủ tịch thường trực tỉnh cũng chia phần quản lý tài chính, nhưng dù sao lúc này Chủ tịch tỉnh đang ở đây, tự nhiên hết thảy phải nghe theo chỉ thị của Vưu Lợi Dân.
Vưu Lợi Dân thản nhiên cười, khẽ gật đầu.
Khi bàn về vấn đề này, các Phó chủ tịch tỉnh khác mặc dù chẳng phân công quản lý tài vụ, nhưng tình huống tài chính tỉnh như thế nào cơ bản đều rõ ràng. Cho dù Cao Hưng Hán, Khâu Minh Sơn những chư hầu địa phương, cũng hiểu biết đại khái.
Thanh Sơn nghèo, đây là mọi người đều biết.
Giám đốc sở Kim mở ra tư liệu, đại khái giới thiệu hiện trạng tài chính trước mắt của toàn tỉnh. Căn cứ quyết toán năm ngoái, tỉnh Thanh Sơn mắc nợ kinh doanh, tài chính tỉnh thiếu hụt đạt đến hơn hai trăm triệu.
- Các vị lãnh đạo, nói thật tài chính là thật sự rất khó khăn. Thanh Sơn chúng ta công thương nghiệp nền tảng quá kém, địa thế phức tạp, nông nghiệp cũng không phát triển. Tình huống này, các vị lãnh đạo đều vô cùng rõ ràng. Toàn tỉnh riêng huyện nghèo cấp quốc gia có mười sáu huyện, cấp tỉnh mười lăm huyện, chiếm một phần ba khu hành chính cấp huyện trong toàn tỉnh. Tài chính hàng năm đều thiếu hụt. Rất khó khăn!
Giám đốc sở Kim sau khi báo cáo xong, lại bổ sung một đoạn như vậy, vừa nói vừa lắc đầu liên tục, mặt mày nhăn nhó. Trên lý luận mà nói, sở Tài chính chỉ là một bộ môn chức năng, đơn vị quản tiền, bản thân cũng không sinh ra hiệu quả và lợi ích kinh tế, không sinh ra tiền. Ở tỉnh muốn làm đường và sở Tài chính không có quan hệ gì. Tài chính có tiền, tôi liền trả tiền. Không có tiền tôi cũng không thay đổi được gì.
Trong vấn đề chi trả tài chính thật là có chú ý.
Bởi vì các vị lãnh đạo cũng không từng giây từng phút đều thông cảm tài chính khó khăn. Tài chính có tiền hay không, lãnh đạo mặc kệ, đều nhúng tay vào phê hết. Về phần cán bộ phía dưới có thể hay không lấy được tiền, thì phải là một chuyện khác rồi.
Trước sau đều phải trả tiền, số tiền phải được thanh toán đầy đủ.
Không làm đường, tài chính đỡ trái hở phải, miễn cưỡng có thể ứng phó, đơn giản chính là Dần chi Mão lương (năm nay sống bằng tiền của năm sau), hoặc là chặt đầu cá, vá đầu tôm. Hiện tại phải làm đường, tài chính tổng dự toán mấy tỷ. Thậm chí còn hơn cái tên Kim của Giám đốc sở Tài chính.
Cán bộ phía dưới cũng mặc kệ tỉnh làm hay không làm đường, cũng muốn nhúng tay vào giơ tay đòi tiền; lãnh đạo tỉnh cũng không quản anh muốn làm hay không làm đường, cũng đều nhúng tay vào ký tên phê văn kiện. Đến lúc đó Sở Tài chính là trả tiền hay là không chống đỡ nổi? Thanh toán xong, tài chính làm đường có chỗ hổng, Chủ tịch tỉnh sẽ tìm anh gây phiền phức; còn chống đỡ không nổi, thì những lãnh đạo khác của tỉnh và những dưới cán bộ phía dưới đều có ý kiến. Khi có ý kiến, người ta sẽ không hướng về phía Chủ tịch tỉnh Vưu, mà chỉ biết hướng về phía lão Kim ông mà.
Lão Kim chính là quot;chịu tiếng xấu thay cho người khácquot;.
Một Phật Di Lặc bỗng nhiên trở nên mặt mày nhăn nhó, nhìn qua có vài phần buồn cười.
Vưu Lợi Dân thản nhiên nói:
- Tài chính khó khăn, đây là sự thật. Cho nên phải mời mọi người cùng nhau mở ra thương lượng, nhìn xem có hay không biện pháp tốt để kiếm tiền. Ba thợ giày thối bằng một Gia Cát Lượng.
Tôi là kẻ giàu có, trong tay tiền bó lớn bó nhỏ, tôi còn mời các người đến mở ra cuộc họp làm gì? Trực tiếp liền chi làm đường cho rồi!
Phòng họp lập tức trở nên trầm mặc.
Lời nói này cũng không thể tiếp.
Ai cũng không phải nhà ảo thuật, có thể biến ra bó tiền lớn trước mặt.
Mấy tỷ!
Trầm mặc vài giây, Ô Nhật Tân bỗng nhiên hơi nao núng giơ tay lên, thật cẩn thận nói:
- Chủ tịch tỉnh Vưu, các vị lãnh đạo, tôi xin nói lên cái nhìn của mình.
Không ít ánh mắt kinh ngạc đồng loạt quét qua.
Lão Ô muốn nói cái nhìn?
Đây thật là ly kỳ, chẳng lẽ ông ta có thể biến ra tiền?
Bị rất nhiều lãnh đạo đồng thời nhìn chằm chằm, Ô Nhật Tân cả người mồ hôi lạnh liền xông ra. Nói thật, làm được Phó giám đốc sở Giao thông, lão Ô coi như là gặp lớn quen mặt. Nhưng bị chín vị Chủ tịch tỉnh và Phó chủ tịch tỉnh đồng loạt nhìn thẳng, thật đúng là phá lệ lần đầu, trong lúc nhất thời, đầu hơi chóng mặt, miệng mở rộng, một hai giây không biết nói cái gì.
Vưu Lợi Dân liền mỉm cười, nói:
- Lão Ô, đừng khẩn trương, tôi đã nói rồi, hôm nay là nghiên cứu và thảo luận, cứ nói thoải mái.
- Vâng, cảm ơn Chủ tịch tỉnh, cảm ơn Chủ tịch tỉnh... Cá nhân tôi có chút ý tưởng, nói ra cung cấp cho các vị lãnh đạo làm tham khảo... Tôi cho rằng, làm đường cũng không thể hoàn toàn trông cậy vào tài chính. Trừ cái đó ra, còn có thể nghĩ một chút biện pháp khác. Nói thí dụ như, thu hút đầu tư...
Ô Nhật Tân được cổ vũ, dần dần trấn định lại, xem quyển sổ trước mặt, bắt đầu trình bày ý kiến của mình.
Trong quyển sổ này ghi lại gần như là toàn bộ nội dung cuộc nói chuyện buổi tối hôm qua với Phạm Hồng Vũ. Ô Nhật Tân không sai biệt lắm một chữ không lọt, toàn bộ ghi chép xuống dưới, vừa đắng khổ học thuộc trong một hai giờ mới miễn cưỡng hiểu rõ ý tứ của Trưởng phòng Phạm. Càng hiểu, trong đầu lại càng khâm phục.
Chủ tịch tỉnh chính là Chủ tịch tỉnh, quả nhiên không phải bình thường.
Lão Ô xem ra, Phạm Hồng Vũ chỉ là truyền lời. Chủ ý cao minh như vậy nhất định là xuất phát từ Vưu Lợi Dân. Trưởng phòng Phạm mặc dù là người có năng lực, nhưng dù sao cũng còn quá trẻ, còn chưa đạt được tiêu chuẩn cao như vậy.
Nếu không phải Phạm Hồng Vũ nói cho ông biết trước, có cho ông ba cái lá gan, lão Ô cũng không dám trong trường hợp như thế này làm náo động.
Nếu là Chủ tịch tỉnh chỉ thị, thì lại càng sợ hãi.
- Thu hút đầu tư?
Phó chủ tịch thường trực tỉnh Vi Xuân Huy không khỏi ngơ ngẩn một chút, tự lặp lại một lần.
Hình như là Khâu Minh Sơn quot;Bản lĩnh xuất chúngquot;, tiến cử đầu tư bên ngoài làm đường, toàn bộ tỉnh Thanh Sơn, cũng muốn giống như Khâu Minh Sơn, muốn làm ra thành quá như vậy. Như thế nào lão Ô cũng học được một chiêu này rồi hả?
- Vâng, chính là như vậy. Chủ tịch tỉnh Vi, tôi muốn nói đến vấn đề thu hút đầu tư.
Ô Nhật Tân vội nói, mắt nhìn Vi Xuân Huy, chờ ông ta cho biết ý kiến.
Vi Xuân Huy cười gật gật đầu, nói:
- Ừ, anh tiếp tục đi.
- Vâng, vâng!
Ô Nhật Tân lấy lại tinh thần.
Ngay từ đầu, mọi người hoặc nhiều hoặc ít mang theo ý châm chọc, muốn xem xem Ô Nhật Tân như thế nào làm ra trò cười cho thiên hạ. Ông ta chỉ là một Phó giám đốc sở Giao thông, lại muốn làm Chủ tịch tỉnh? Nhưng dần dần, các lãnh đạo thần sắc liền ngưng trọng lên, trong mắt ý kinh ngạc càng ngày càng đậm.
Nhìn không ra, lão Ô nói ra thật có đạo lý.
Mặc dù trong khoảng thời gian ngắn vẫn không thể hoàn toàn cùng nhận thức quan điểm của Ô Nhật Tân, nhưng ít nhất đây là một ý tưởng hoàn toàn mới, thậm chí so với Khâu Minh Sơn ở địa khu Ngạn Hoa muốn làm thu hút đầu tư còn muốn tiến xa hơn một bước.
quot;... Xây dựng cải tạo đường cao tốc Hồng Nam, quy hoạch toàn bộ hành trình vượt qua 800 km, trong cả nước là không có tiền lệ. Hơn nữa tỉnh Thanh Sơn chúng ta tài chính cơ sở khá bạc nhược, vậy càng cần nhiều thúc đẩy cân não, nghĩ nhiều biện pháp gom góp tài chính. Một chút cách nhìn thô thiển, mời các vị lãnh đạo phê bình nhiều hơn, chỉ ra chỗ sai! Tôi lên tiếng xong rồi!
Ước chừng sau nửa giờ, Ô Nhật Tân cao giọng kết thúc bài nói chuyện của chính mình.
Lúc mới bắt đầu có chút khẩn trương, dần dần tiến vào trạng thái, lão Ô tinh thần đều nhấc lên, nói rất có khí thế, giống như đơn vị cấp dưới làm báo cáo.
Giám đốc sở Đàm và Phó giám đốc thường vụ sở mang trên mặt nụ cười, nhưng trong mắt lại lộ vẻ tối tăm.
Lão Ô này là ăn phải thuốc kích thích hay sao?
Chứng tỏ ông ta cũng có khả năng.
Nghiên cứu và thảo luận còn chưa tiến hành đủ một ngày, ông ta đã bày ra hai lần nổi bật.
Trước kia như thế nào không phát hiện ông ta có thể gây sức ép như vậy?
Nhất là Phó giám đốc thường vụ sở, trong lòng lại ghen ghét vô cùng. Ô Nhật Tân đây là muốn cùng ông tranh đoạt vị trí Giám đốc sở, Bằng không ông ta liều mạng như vậy làm gì?
Mấu chốt là, Chủ tịch tỉnh Vưu tựa hồ đối với Ô Nhật Tân vẫn còn tương đối thưởng thức. Liên tưởng đến trước đó vài ngày, Ô Nhật Tân từng giáp mặt hướng Chủ tịch tỉnh Vưu một mình báo cáo công tác, Phó giám đốc thường vụ sở đã ghen ghét rất nhiều, nay thì gấp đôi cảnh giác. Lão Đàm khả năng sẽ điều đi, từng Phó giám đốc sở Giao thông đều muốn tiến thêm một bước. Tuy nhiên Phó giám đốc thường vụ sở vẫn chưa đem Ô Nhật Tân xem như đối thủ mạnh nhất để phòng bị. Xem ra, lúc trước thật sự là sơ sót, không nghĩ tới Ô Nhật Tân lại đột nhiên xông ra như vậy.
Vưu Lợi Dân khóe miệng cất dấu một chút ý cười.
Phạm Hồng Vũ có thể lý giải tâm tư của ông, tìm được cách giải quyết vấn đề tốt nhất. Mời chào đầu tư bên ngoài thậm chí là tư bản tư nhân tham gia xây dựng đường giao thông thiết tưởng là vượt mức quy định, bất kể do Ủy ban nhân dân tỉnh đề xuất hay là do Cao Hưng Hán, Khâu Minh Sơn chư hầu địa phương đề xuất, đều có phiêu lưu nhất định.
Ô Nhật Tân không thể nghi ngờ là thí sinh tốt nhất.
Chỉ không biết Phạm Hồng Vũ như thế nào lại có thể quot;thu phụcquot; được lão Ô này?
- Nghe vào, giống như có chút thú vị, ý tưởng khá mới mẻ độc đáo. Tuy nhiên, cũng chỉ là một cái ý tưởng mà thôi, nếu muốn chứng thực nó thì đó là ý nghĩ kỳ lạ. Lão Ô, sở Giao thông các người vẫn nên chuyên tâm cho bản chức công tác, một số vấn đề không thật, thì ít tiêu phí tinh lực.
Không đợi Vưu Lợi Dân mở miệng, Vu Vĩ Quang liền đoạt phía trước, mang dùng giọng điệu răn dạy nói.
- Chủ tịch tỉnh Vu, tôi...
Ô Nhật Tân khá ủy khuất. Rõ ràng là ý tưởng tốt, vì sao Chủ tịch tỉnh Vu lại nói như vậy?
Vưu Lợi Dân khoát tay, nói:
- Đồng chí Vĩ Quang, nếu là nghiên cứu và thảo luận, vậy thì phải nói thoải mái. Tôi thấy ý tưởng của đồng chí Ô Nhật Tân vẫn không tệ. Có ý thức đổi mới thì phải khẳng định nó. Về phần có thể hay không chứng thực đi xuống, thì có thể nghiên cứu thảo luận lại.
Vu Vĩ Quang khóe miệng động đậy một chút, ngoài cười nhưng trong không cười gật gật đầu.