Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 395: Chịu ủy khuất



Vừa thưởng thức trà, vừa xem Nhật báo Thanh Sơn, Phạm Hồng Vũ nhẹ nhàng cau mày lại.

Trong văn phòng thư ký, Phó cục trưởng Phạm có một gian phòng nhỏ. Chủ tịch tỉnh Vưu đi thủ đô họp rồi, thư ký Tiêu Lang cũng cũng cùng đi. Phó cục trưởng Phạm ở lại chủ trì công tác của phòng thư ký.

Phạm Hồng Vũ đã chính thức tốt nghiệp trường Đảng tỉnh ủy, được bổ nhiệm chức Phó cục trưởng phòng thư ký, chuẩn bị bàn giao công tác với Tiêu Lang. Khi Tiêu Lang từ thủ đô trở về, sẽ chính thức rời khỏi tỉnh đến thủ đô nhậm chức.

Trang thứ ba Nhật báo Thanh Sơn có đăng một bài văn, nội dung chủ yếu là về Trương Thiên Sư giả mạo của Long Hổ quan núi Kim Ngô, mà phóng viên đưa tin chính là Bành Na.

Nếu đưa tin vụ án này cũng coi như là tạo nên ảnh hưởng tương đối rộng khắp. Trương Bảo Lực trước khi bị vạch trần, đã thu được mấy ngàn tín đồ. Cá biệt có tín đồ thậm chí còn trở thành cây trụ tinh thần. Một khi bị bắt, số ít quần chúng không rõ chân tướng, thậm chí nghi ngờ người bị bắt ở Long Hổ quan chính là Trương Thiên Sư chân chính. Báo tỉnh đưa một chút tin tức có liên quan, có thể trợ giúp làm sáng tỏ sự thật, tiêu trừ hiểu lầm của quần chúng.

Điều khiến Phạm Hồng Vũ nhíu mày chính là Bành Na đưa tin dường như có chút lệch khỏi quỹ đạo. Trong đó, nhắc tới cán bộ lui tới với Trương Bảo Lực cấp bậc không thấp. Đương nhiên, không thể chỉ mặt gọi tên.

Bài báo không dài, quần chúng bình thường nhìn cũng chỉ cười trừ, không để ý. Nhưng trong mắt Phạm Hồng Vũ, tình huống sẽ không giống như lúc trước.

Vụ án này, trước mắt có thể nói là vụ án đứng thứ nhất của tỉnh, rất mẫn cảm. Mặc dù lãnh đạo chủ chốt của tỉnh cơ bản đã đạt thành nhất trí, nhưng cũng không hoàn toàn đưa ra phương án xác định cho vụ án.

Bành Na tuổi còn nhỏ, chưa hiểu hết chuyện, không rõ cong cong lách lách trong đó, nhưng đám người như Phạm Hồng Vũ lại rất rõ ràng.

Xem ra phải nhắc nhở cô bé một chút, không cần nhúng tay vào chỗ sâu hơn.

Phạm Hồng Vũ không muốn Bành Na bị thương tổn. Cô là một cô gái trong sáng mà.

Xử lý xong công vụ, Phạm Hồng Vũ tự rót cho mình một tách trà, định đưa tay cầm lấy điện thoại, nhưng không ngờ vào lúc này, điện thoại lại reo lên, Phạm Hồng Vũ liền bắt máy.

- Xin chào, đây là phòng thư ký…

- Nhị ca…

Trong điện thoại truyền đến thanh âm nức nở của Bành Na, giống như là bị ủy khuất rất lớn.

- Na Na, làm sao vậy?

Phạm Hồng Vũ rất kinh ngạc hỏi.

Bành Na chỉ biết khó, ủy khuất không nói được.

- Na Na, nói chuyện đi.

- Nhị ca, em bị phê bình. Tổng biên tập muốn em làm bản kiểm điểm.

Nức nở một trận, Bành Na mới đứt quãng nói ra chân tướng:

- Em, em không làm gì sai, sao lại làm bản kiểm điểm chứ?

Đầu dây bên kia, Bành Na nước mắt ngắn nước mắt dài nói.

Phạm Hồng Vũ lúc còn ở trường học, bị làm bản kiểm điểm như cơm bữa, nhưng cũng đâu thấy mất mặt. Hắn và Hạ Ngôn ở trường học chính là Hỗn thế ma vương. Hạ Ngôn thậm chí còn dùng giấy than viết bản kiểm điểm “tiêu chuẩn”. Chỉ cần ghi thời điểm, nguyên nhân sự việc, và thời gian rồi ký tên là xong, khiến giáo viên tức giận đến ói máu. Còn hai vị thì trốn ở một bên cười trộm.

Nhưng Bành Na thì lại khác. Từ nhỏ đến lớn, học giỏi nhiều mặt, vẫn luôn là con ngoan. Không cần nói là làm bản kiểm điểm, ngay cả cha mẹ, giáo viên lớn tiếng cũng chưa từng có. Hiện giờ đi làm, đường đường là phóng viên báo tỉnh, nhiều ít cũng nhận được ánh mắt hâm mộ. Ai ngờ lại bị yêu cầu làm kiểm điểm, khó trách lại bị ủy khuất.

Phạm Hồng Vũ cau mày hỏi:

- Ai bảo em làm bản kiểm điểm? Tổng biên tập?

- Vâng!

Bành Na liên tục gật đầu.

- Được, em cứ ở phòng làm việc chờ đi, anh sẽ qua ngay.

Phạm Hồng Vũ lập tức đưa ra quyết định.

- Anh sang đây sao?

Bành Na giật mình kinh hãi, nửa tin nửa ngờ. Cú điện thoại này gần như là xuất phát từ bản năng của Bành Na. Khi bị ủy khuất, cứ theo bản năng mà tìm người mình tín nhiệm nhất mà khóc lóc kể lể một phen, không nghĩ tới Phạm Hồng Vũ lại phản ứng kịch liệt như vậy.

- Đúng!

Phạm Hồng Vũ lập tức nói:

- Đừng khóc nữa.

Cúp máy, Phạm Hồng Vũ nói một tiếng với đồng nghiệp trong phòng rồi đi ra cửa.

Chủ tịch tỉnh Vưu đến thủ đô họp, thư ký trước nay vẫn không có điểm thanh nhàn. Tiêu Lang không có mặt, Phó cục trưởng Phạm chính là thủ trương, không cần xin phép với ai. Một số lãnh đạo văn phòng tuyệt sẽ không đến tra Phó cục trưởng Phạm.

Chính thức trở thành thư ký cấp Phó cục trưởng, đồng chí Phạm Hồng Vũ không còn chạy xe đạp khắp nơi nữa. Nhưng chiếc xe đạp của hắn vẫn nằm trong bãi đậu xe, bất cứ lúc nào cũng có thể dùng tới. Nếu không phải rất bận, Phạm Hồng Vũ có đôi khi còn tình nguyện chạy xe đạp, vừa rèn luyện thân thể, lại không cần hít khí thải ô tô.

Văn phòng UBND tỉnh cấp cho phòng thư ký một chiếc Santana. Trên danh nghĩa, chiếc xe này thuộc xe cơ quan chính phủ, nhưng trên thực tế chìa khóa lại nằm ở phòng thư ký.

Trưởng phòng Phạm khởi động chiếc xe, hướng Nhật báo Thanh Sơn đi tới.

Khu vực làm việc của Ban tin tức tòa soạn báo là một gian phòng riêng biệt. Bành Na đang dựa lưng vào ghế, đôi mắt sớm đỏ, nước mắt vẫn còn chưa dứt, thỉnh thoảng lại lấy khăn tay lau một chút, rồi hung hăng vứt vào sọt rác.

Đã được nửa sọt!

- Không nói đạo lý…ngang ngược…

Bành Na hung hăng xé giấy, miệng lầm bầm. Đương nhiên, giọng nói đã bị ép xuống cực thấp, người khác không nghe được.

Gian phòng này không lớn nhưng có đến sáu cái bàn, có vẻ rất chật chội. Trên bàn công tác đầy sách, văn phòng phẩm, giấy, và đồ dùng làm việc. Nhìn qua có vẻ rất hỗn độn.

Người không rõ nội tình, cứ nghĩ phóng viên báo tỉnh là chuyên nghiệp đến bực nào? Trong tưởng tượng, phóng viên báo tỉnh nhất định là ngồi trong văn phòng nhàn nhã, tự tại uống trà, tùy tiện viết bản thảo, thích ý vô cùng. Làm sao mà nghĩ đến điều kiện làm việc rõ ràng còn kém hơn một số cơ quan chính phủ khác.

Muốn làm được việc thì đều là như thế. Gọn gàng sạch sẽ là không làm được.

Ngoại trừ Bành Na, văn phòng còn có hai ba người nữa, hai nam một nữ, tuổi tác đều lớn hơn Bành Na. Ba người đều dựa vào bàn làm việc, ai cũng không dám khuyên giải, thật giống như việc này chưa từng phát sinh qua, trực tiếp coi Bành Na là không khí. Có lẽ, lúc trước đã có khuyên giải qua, nhưng hiệu quả không có nên cũng đành buông tha cho.

Tiểu cô nương này chỉ thích khóc nhè, khuyên giải chỉ là vô cũng, càng khuyên sẽ càng khóc.

Khóc đủ rồi sẽ nín thôi.

Loại không khí áp lực này khiến cho Bành Na tâm tình càng thêm lộn xộn, thầm nghĩ muốn quăng vỡ cái ly trên bàn. Thật vất vả lắm mới nhịn xuống được. Từ bản chất, Bành Na là một cô gái ngoan ngoãn, hoàn toàn khác với những nữ phóng viên hấp tấp khác.

Đa số phóng viên cũng như vậy.

Bành Na tuy tuổi còn nhỏ, thời gian tham gia công tác cũng không dài, nhưng rất có thiên phú. Hơn nữa với hình thức Phong Lâm, đã làm cho cô ở tòa soạn có chút danh tiếng, khá được lãnh đạo cấp trên coi trọng. Có lẽ cũng bởi vì nguyên nhân này, những đồng nghiệp trong văn phòng khác đối với cô cũng có sự ngăn cách.

Người nổi bật thì sẽ dễ bị ghét.

Hiện tại Bành Na bỗng nhiên xui xẻo, nói không chừng mọi người đang âm thầm cao hứng trong lòng.

Đi làm ở đơn vị, mặc kệ là ưu tú cỡ nào, không bị phê bình là không có khả năng. Nhưng mà lúc này không giống với. Tổng biên tự mình ra mặt, trực tiếp gọi Bành Na vào trong văn phòng, khiển trách một chút rồi bắt cô làm kiểm điểm.

Trong tòa soạn báo, đây là chuyện đại sự rồi, đủ để chứng minh Bành Na phạm sai lầm lần này là không nhỏ. Một tiểu phóng viên vừa mới tham gia công tác chưa đầy hai năm, vô quan vô chức, ngay cả tổ trưởng cũng không phải, sai lầm bình thường thì làm sao đến lượt tổng biên tự thân xuất mã?

Thấy Bành Na cứ khóc mãi, một nữ phóng viên khác trong văn phòng cảm thấy không đành lòng, đứng dậy, đến bên cạnh Bành Na, âu yếm xoa nhẹ lên vai cô, an ủi:

- Na Na, đừng khóc nữa. Phạm sai lầm mà biết sửa chữa thì sẽ tốt mà. Tổng biên sẽ không nhớ trong lòng đâu.

Nữ phóng viên này ước chừng ba mươi tuổi, môi mỏng, vừa nhìn thì biết là phụ nữ mạnh mẽ, nhưng thật ra lại khá ăn khớp với hình tượng nữ phóng viên.

- Chị Mao, em không có làm gì sai. Đưa tin phỏng vấn vụ Trương Thiên Sư giả mạo, cũng là được biên tập phê chuẩn, tại sao em lại phải làm kiểm điểm?

Bành Na nói, trên mặt lộ ra thần sắc quật cường.

Mao tỷ thở dài nói:

- Na Na, em vẫn còn chưa có kinh nghiệm. Vụ án này, chúng ta đưa tin nhất định phải luận sự, không cần liên lụy đến những phương diện khác, rất mẫn cảm đấy. Đại lãnh đạo tỉnh…

Mao tỷ chỉ nói phân nữa rồi dừng lại, không kìm lòng nổi ngẩng đầu nhìn chung quanh, tính cảnh giác tương đương cao.

- Nhưng em cũng đâu có nói gì, không có chỉ thẳng tên, chỉ nói một số lãnh đạo cá biệt cũng đến Long Hổ quan gặp mặt tên Trương Thiên Sư giả mạo này, chẳng lẽ như vậy cũng bị coi là phạm sai lầm? Vậy tại sao bên biên tập cũng đồng ý thông qua bản thảo?

Mao tỷ lắc đầu nói:

- Na Na, em phải nhớ kỹ, sau này hễ viết những bản thảo như vậy thì phải suy nghĩ nhiều hơn. Chuyện như vậy, ai có thể nói rõ ràng? Có lẽ một phút trước thì không thành vấn đề, nhưng sau một phút thì là vấn đề lớn rồi. Có biết hay không, có phạm sai lầm hay không thì do lãnh đạo quyết định. Lãnh đạo nói sai thì chính là sai. Chúng ta nói thì chẳng được gì. Em đó, nên viết bản kiểm điểm đi. Chuyện như vậy thì không thể cưỡng, bằng không đối với em chỉ có trăm hại không có một lợi. Nhớ kỹ lời chị Mao này nói. Chị Mao không hại em đâu.

Lời nói rất thành khẩn.

Bành Na há hốc mồm, đang tính nói chuyện thì một người đàn ông khoảng ba mấy tuổi bước vào, nghiêm nghị nói:

- Bành Na, bản kiểm điểm của cô viết xong chưa?

Vừa thấy người này, Mao tỷ lập tức lộ ra tươi cười, kính cẩn nói:

- Chủ nhiệm Lang, xin chào…

Hai người đàn ông khác đang viết bản thảo cũng vội vàng đứng lên, hướng Chủ nhiệm Lang chào hỏi. Có thể thấy được Chủ nhiệm Lang ở tòa soạn tương đương có quyền thế.

Chủ nhiệm Lang khẽ gật đầu, lập tức nhìn thẳng Bành Na, thần sắc nghiêm khắc, ánh mắt âm u lạnh lẽo. <br