8h45’ sáng hôm sau, một chiếc xe Santana mới tinh lái vào đại viện chính phủ.
Một số cán bộ của tòa nhà số một kinh ngạc phát hiện, Trưởng phòng Đàm của văn phòng thư ký 2 đang tự mình ở bên ngoài phòng chờ đợi. Trưởng phòng Đàm khoảng ba bốn, ba lăm tuổi, vóc dáng không cao, hốc mắt hãm sâu, diện mạo khá đặc biệt khiến cho người khác phải nhìn chăm chú. Nghe nói Trưởng phòng Thanh là thân thích của ông cụ nhà Chủ tịch tỉnh Vi. Tuy nhiên, khi đó Chủ tịch tỉnh Vi còn nhậm chức ở tỉnh ngoài. Vi Xuân Huy điều nhiệm đến tỉnh Thanh Sơn đã mang Trưởng phòng Đàm qua cùng, có thể thấy được người này rất được tín nhiệm.
Toàn bộ đại viện chính quyền tỉnh, thân phận và địa vị của Trưởng phòng Đàm gần giống như vị trí của một người phụ trách. Cán bộ bình thường thì không tới phiên y ở chỗ này chờ đợi, lại không biết hôm nay tới gặp Chủ tịch tỉnh Vi là thần thánh phương nào.
Khi Cao Khiết từ trên bậc thang bước lên, không khỏi hấp dẫn ánh mắt của vô số người.
Cao Khiết ăn mặc cũng giống như những nữ cán bộ cơ quan khác. Quần tây áo sơ mi trắng, giày da đen, không có bất cứ chỗ nào “lập dị” cả. Nhưng người ta lại rất xinh đẹp. Cho dù là một trang phục bình thường nhưng ở trên thân thể của một mỹ nữ thiên kiều bá mị thì ý nghĩa liền tăng lên gấp bội. Rất nhiều người không kìm nổi âm thầm nuốt nước miếng.
Xem ra “Phật phải mạ vàng, người phải ăn mặc” cũng chưa chắc là chính xác.
Hóa ra trang phục chỉnh tề thì cũng có thể bộc lộ ra nét “bách mị hoành sinh” (trăm quyến rũ mọc lan tràn) như thế.
Chẳng lẽ đây là minh tinh điện ảnh?
Anh nếu muốn nói Cao Khiết là cán bộ, thật sự là làm cho người ta khó có thể chấp nhận.
Nhưng người mà Trưởng phòng Đàm chờ đợi hoàn toàn chính là cô gái yểu điệu thục nữ này.
- Chủ tịch thị xã Cao, xin chào, tôi là Đàm Quế Sinh, thư ký phòng số 2.
Cao Khiết vừa bước lên bậc thang, Trưởng phòng Đàm đã mỉm cười, hướng Cao Khiết vươn tay.
Cao Khiết cả kinh, vội giơ tay nắm lấy tay Đàm Quế Sinh, mỉm cười nói:
- Làm phiền Trưởng phòng Đàm đã tự mình chờ, tôi không dám nhận.
Cô mặc dù trước kia chưa từng gặp qua Đàm Quế Sinh. Buổi tối hôm qua lại nghe Phạm Hồng Vũ tán gẫu quá nhiều. Nếu cô phải gặp mặt Chủ tịch tỉnh Vi, hết thảy những tình huống có liên quan, Phạm Hồng Vũ tất nhiên phải nói với cô. Tuy nhiên, Cao Khiết không nghĩ tới Đàm Quế Sinh sẽ ở chỗ này chờ cô. Thể diện này được cấp mười phần rồi. Có thể khẳng định, thể diện này không phải dành cho một Phó chủ tịch thị xã như cô mà là dành cho Bí thư Thành ủy Hồng Châu.
Thị xã Ngạn Hoa còn có rất nhiều người không biết Cao Khiết là con gái của Cao Hưng Hán, nhưng chuyện như vậy thì không thể giấu diếm được thư ký của Phó chủ tịch thường trực tỉnh. Vi Xuân Huy hôm nay cho gọi Cao Khiết, nếu như ngay cả quan hệ giữa cô và Cao Hưng Hán cũng không rõ ràng thì vị thư ký Đàm Quế Sinh này thật có chút không đủ tư cách.
Vì lãnh đạo tìm hiểu tin tức, vốn là một trong những chức trách công tác của thư ký.
Đương nhiên, có lẽ Đàm Quế Sinh biết không chỉ mỗi điểm này, khả năng còn biết Cao Khiết là vợ tương lai của Phạm Hồng Vũ. Tuy nhiên, đây còn chưa đủ để Đàm Quế Sinh tự mình đón tiếp. Phạm Hồng Vũ dù sao cũng chỉ là thư ký mới nhậm chức, vừa mới đề bạt lên cấp cục Phó. Còn Đàm Quế Sinh đã đảm nhiệm chức Trưởng phòng đã rất nhiều năm rồi. Nếu nói khoa trương hơn nữa thì rất có thể sẽ đạt tới cương vị cấp sở.
- Đã sớm nghe danh của Chủ tịch thị xã Cao, hôm nay được gặp mặt, thật sự không nghĩ tới Chủ tịch thị xã Cao lại trẻ như vậy.
Đàm Quế Sinh nói, quả thật cũng có chút ngạc nhiên.
Cao Khiết tuổi còn trẻ, chỉ hơn hai mươi, điều này Đàm Quế Sinh rất rõ ràng. Vốn tưởng rằng Cao Khiết cố tình ăn mặc cho già một chút, nhưng không ngờ vừa nhìn qua thấy còn trẻ hơn Phạm Hồng Vũ.
Điều này chính là biểu hiện của sự tự tin.
Cao Khiết cho rằng quyền uy của cô và tuổi của cô không có quan hệ với nhau.
Cao Khiết tự nhiên cười nói:
- Trưởng phòng Đàm quá khen rồi.
- Chủ tịch thị xã Cao, xin mời.
Đàm Quế Sinh có chừng có mực, giơ tay mời khách.
Lập tức hai người bước vào phòng.
Văn phòng của Vi Xuân Huy và Vưu Lợi Dân là cùng một tầng. Bố cục cũng giống như của Vinh Khải Cao và Viên Lưu Ngạn, một đông một tây, cát cứ một phương.
Trưởng phòng Đàm và Chủ tịch thị xã Cao lúc lên lầu thì tình cờ gặp Trưởng phòng Phạm.
- Trưởng phòng Phạm!
Đàm Quế Sinh lên tiếng chào hỏi Phạm Hồng Vũ.
Mặc dù kinh nghiệm lý lịch và chức vụ đều trên Phạm Hồng Vũ, nhưng Đàm Quế Sinh là một người khá quy củ. Đây cũng là bị ảnh hưởng bởi Vi Xuân Huy. Vi Xuân Huy ở tỉnh uy vọng rất cao, quyền lên tiếng rất năng, tất nhiên làm người lại rất đường hoàng, tuân thủ nghiêm ngặt quy tắc quan trường. Có lẽ chính vì điểm này, Vi Xuân Huy mới được Vinh Khải Cao đặc biệt coi trọng.
Độ trung thành của cấp dưới, vĩnh viễn luôn là suy tính hàng đầu của lãnh đạo.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười chào lại, rồi lại mỉm cười với Cao Khiết:
- Tiểu Khiết, đến rồi à?
Cao Khiết khuôn mặt xinh đẹp hơi đỏ lên, không nghĩ tới trong trường hợp này, Phạm Hồng Vũ lại xưng hô “Tiểu Khiết” như thế.
- Haha, Trưởng phòng Đàm, Chủ tịch thị xã Cao là vị hôn thê của tôi.
Thấy Đàm Quế Sinh lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, Phạm Hồng Vũ cười giải thích một câu.
Đàm Quế Sinh sắc mặt thay đổi, lập tức cười chân thành nói:
- Hóa ra là hai vị có quen biết nhau à? Quả nhiên là trời đất tạo nên một đôi. Trưởng phòng Phạm, khi nào thì mời mọi người rượu mừng đây?
- Cũng chưa biết nữa, còn xem Bí thư Cao và Chủ tịch thị xã Cao khi nào thì phê chuẩn lời cầu hôn của tôi.
Phạm Hồng Vũ cũng cười ha hả.
Cao Khiết lườm hắn một cái, hé miệng cười khẽ. Dường như Phó chủ tịch thường trực tỉnh cho gọi vẫn không tạo thành bất luận một áp lực tâm lý nào cho cô.
- Chúc mừng, chúc mừng, Trưởng phòng Cao và Chủ tịch thị xã Cao. Đến lúc đó nhớ phải mời tôi đấy nhé. Bằng không tôi sẽ làm khách không mời mà đến đấy.
- Nhất định, nhất định.
Sau khi chào hỏi vài câu, Đàm Quế Sinh đưa tay nhìn đồng hồ, lễ phép nói với Phạm Hồng Vũ:
- Trưởng phòng Phạm, đến giờ rồi. Chủ tịch thị xã Cao, bên này.
Phạm Hồng Vũ cười gật đầu.
Xoay người sang chỗ khác, nụ cười của Đàm Quế Sinh liền vụt tắt.
Phạm Hồng Vũ này thật đúng là cái đồ lưu manh.
Cậu thật sự nghĩ rằng tôi không biết quan hệ giữa cậu và Cao Khiết sao? Như thế nào vừa mới giáp mặt đã nhắc nhở Đàm Quế Sinh tôi? Hay là muốn nhắc nhở Chủ tịch tỉnh Vi? Trưởng phòng Phạm có phải cảm thấy Chủ tịch tỉnh Vi cũng cần phải bận tâm mặt mũi của Trưởng phòng Phạm cậu sao?
Tuy nhiên, dường như Trưởng phòng Phạm quả thật lo lắng như vậy.
Còn chưa chính thức nhậm chức, trước đã đem Tỉnh ủy bên kia quậy đến gà bay chó sủa, công nhiên càn rỡ thư ký Trịnh Mỹ Đường, khiến y thiếu chút nữa bị chỉnh xuống. Nghe nói, ở Tổng biên tập của Nhật báo Thanh Sơn, bị Phạm Hồng Vũ và Trịnh Mỹ Đường “gặp nhau nơi ngõ hẹp”, dọa đến chạy trối chết.
Ngay cả Bí thư Viên Lưu Ngạn cũng phải bị động. Nếu không phải Bí thư Vinh e dè đến đại cục, cùng với đại nhân vật siêu cấp lén lên tiếng thì chỉ sợ kết quả sẽ không thoải mái như thế.
Như vậy, trong chính quyền tỉnh này, bất kể là ai muốn gây bất lợi cho vị hôn thê của hắn thì phải suy nghĩ lại.
Nhìn thấy Cao Khiết bước vào văn phòng của Chủ tịch Vi Xuân Huy, Trưởng phòng Phạm lúc này mới thản nhiên trở lại phòng làm việc của mình, bắt đầu xử lý văn kiện và tư liệu trên bàn.
Những văn kiện này trên danh nghĩa đều là đưa cho Chủ tịch tỉnh Vưu Lợi Dân. Nhưng quả thật rất cần Trưởng phòng Phạm xử lý trước. Dựa theo phạm vi năng nhẹ, rất cần phân loại sửa sang, rồi mới đưa lên cho Vưu Lợi Dân duyệt xem. Có một số văn kiện Phạm Hồng Vũ tự mình trực tiếp xử lý, cũng không cần đưa đến bàn làm việc của Vưu Lợi Dân.
Trên thực tế, Phạm Hồng Vũ chính là cửa khẩu thứ nhất.
Mỗi ngày văn kiện đưa đến chỗ thư ký đếm không hết, trước liền qua chỗ của một thư ký khác loại bỏ một lần. Sau khi tập hợp những văn kiện quan trọng hơn một chút thì mới đưa đến chỗ của Phạm Hồng Vũ. Tại nơi này, Phạm Hồng Vũ lại tiến hành sàng lọc tiếp một lần.
Đây cũng là khách quan cần.
Nếu tất cả tư liệu văn kiện không phân tốt xấu, đều giao hết lên bàn Chủ tịch tỉnh Vưu, Vưu Lợi Dân có ba đầu sáu tay, mỗi ngày làm việc hai mươi bốn giờ cũng xử lý không hết.
Một tiếng sau, Phạm Hồng Vũ mới chỉnh sửa lại hết, sắp xếp lại một số văn kiện cần Vưu Lợi Dân phê duyệt, rồi đẩy cửa bước vào phòng trong.
- Chủ tịch tỉnh!
Phạm Hồng Vũ đặt chồng văn kiện xuống bàn Vưu Lợi Dân, cũng chưa vội vã rời khỏi.
Vưu Lợi Dân ngẩng đầu nhìn hắn, ra hiệu hắn có thể nói.
- Chủ tịch tỉnh, vừa rồi Chủ tịch tỉnh Vi có cho gọi Cao Khiết.
Phạm Hồng Vũ cũng không quanh co, lòng vòng, gọn gàng dứt khoát nói:
- Cao Khiết nói, Đàm Quế Sinh khi gọi điện cho cô ấy, nói rằng Chủ tịch tỉnh Vi chủ yếu muốn tìm hiểu tình huống doanh nghiệp nhà nước Ngạn Hoa thay đổi chế độ.
- Muốn hiểu biết cụ thể tình huống doanh nghiệp nhà nước thay đổi chế độ?
Vưu Lợi Dân hai hàng lông mày nhíu chặt.
Rất hiển nhiên, Vưu Lợi Dân cũng nhận thấy được hành động này của Vưu Lợi Dân là không bình thường. Mặc dù Vi Xuân Huy cũng được phân công quản lý khối công tác doanh nghiệp nhà nước thay đổi chế độ, nhưng bỏ qua Địa ủy Ngạn Hoa và Thành ủy Ngạn Hoa, trực tiếp cho gọi Phó chủ tịch thường trực thị xã Ngạn Hoa Cao Khiết thì phải có nguyên nhân đặc biệt.
Cũng bởi vì thế mà Phạm Hồng Vũ mới báo cáo với ông.
Ở phương diện này, Phạm Hồng Vũ ngộ tính rất cao, không dưới Tiêu Lang. Vừa mới tiếp nhận công tác nhưng đã tạo thành sự ăn ý với Vưu Lợi Dân.
- Tạm thời còn chưa rõ ràng lắm. Tối hôm qua Cao Khiết khi nói chuyện với tôi thì cũng đã có nói tới tình huống thay đổi chế độ của công ty bách hóa Ngạn Hoa. Công ty bách hóa thị xã Ngạn Hoa và thương nhân Hongkong góp vốn kinh doanh. Thương nhân Hongkong có được quyền sở hữu, đối với hình thức kinh doanh và dùng người của công ty bách hóa đã tiến hành cải cách, thực hành chế độ cạnh tranh vị trí.
Phạm Hồng Vũ nói qua sơ lược về tình huống thay đổi chế độ của công ty bách hóa Ngạn Hoa. Nhưng quan trọng hơn là thuyết minh rất rành mạch, bảo đảm không hình thành bất luận một ý nghĩa khác.
Làm thư ký cho lãnh đạo lớn, quan trọng nhất chính là phải khách quan công chính mà báo cáo tình huống, không được mang theo cảm tình và phán đoán cá nhân. Bằng không, nếu chẳng may lãnh đạo sinh ra hiểu lầm, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Trừ phi lãnh đạo chủ động mở miệng, thì thư ký mới có thể trình bày quan điểm của mình.
Vưu Lợi Dân đem văn kiện vừa mới xử lý một phần nhẹ nhàng đẩy ra phía trước, thân mình dựa vào ghế sau, hai hàng lông mày nhíu lại, lâm vào trầm tư. <br