Ông ta đã ở trong quan trường lâu năm, đưing nhiên có thể hiểu những lời mà Phạm Hồng Vũ nói là sự thật.
Nể mặt Vưu Lợi Dân, Vương Thông trong lúc khảo sát Nhà máy thuốc lá Hồng Châu, đã không nhắc đến việc bắt “Thanh Sơn Vương” phải ngừng sản xuất, nhưng trong quá trình khảo sát công tác, không nhắc đến “Thanh Sơn Vương” lần nào, coi như tỉnh Thanh Sơn không tồn tại một sản phẩm nào như vậy.
Rất rõ ràng, việc này chưa kết thúc.
Sau khi trở lại thủ đô, không biết trong đầu Vương Thông lại nảy ra ý nghĩ gì.
- Vậy, Trưởng phòng Phạm, phải làm sao bây giờ?
Cô Trịnh đã cuống cuồng lên rồi, liền vội vàng hỏi.
Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười, nói:
- Cô Trịnh, phải tin vào tổ chức.
Cô Trịnh lập tức không còn lời nào để nói nữa.
Câu “Tin vào tổ chức” này, cả đời cô Trịnh không biết đã phải nghe bao nhiêu lần. Lúc còn trẻ, chưa bao giờ dám nghi ngờ. Sau này khi Phó Đức Trăn lên lãnh đạo rồi, thường xuyên nói với khách đến chơi những lời này. Ngay từ đầu, cô Trịnh cũng không cảm thấy vấn đề gì. Nhưng về sau, cô Trịnh hiểu ra nội hàm của những lời này là cái gì.
Đối với cán bộ cơ sở đến nhà xin giúp đỡ, “tổ chức” của bọn họ chính là Phó Đức Trăn, còn về việc Phó Đức Trăn có xứng đáng để họ tin tưởng hay không thì còn phải xét đến việc bọn họ có đáng để Phó Đức Trăn tin tưởng hay không.
Tình hình bây giờ cũng tương tự như thế. Vương Thông đại diện cho tổ chức cấp trên của Phó Đức Trăn, tổ chức này đã không còn tin tưởng với Phó Đức Trăn nữa. Việc Phó Đức Trăn có thuận lợi qua quan hay không thì cần phải xem “tổ chức” chân chính của ông ta có cấp lực hay không.
Trông chờ vào Chủ tịch tỉnh Vưu, không bằng tin vào người thanh niên cao to đẹp trai đang đứng trước mặt mình đây.
Phó Đức Trăn sợ bà xã không hiểu chuyện mà nói lung tung, đắc tội vơi Phạm Hồng Vũ, liên tục nói:
- Nào. Trưởng phòng Phạm, nến thử đi, cái này là món tủ của khách sạn Mai Sơn đấy…
Phải nói rằng, ở phương diện đối nhân xử thế, cô Trịnh không thể so sánh được với Phó Đức Trăn.
Tiếp theo, Phó Đức Trăn cố ý tránh vấn đề “Thanh Sơn Vương”, cười ha hả hỏi về chuyện gia đình, không khí trên bàn rượu dần dần trở nên tùy ý hơn, Phó Đình Đình và Bành Na không tiện nói xen vào, mà chỉ nói một số chuyện của con gái. Không khí càng trở nên thoải mái hơn giống như cuộc gặp gỡ của bạn bè vậy.
Phó Đức Trăn rất rõ ràng, việc này cuối cùng có thể thuận lợi qua quan hat không, mấu chốt là ở Phạm Hồng Vũ. Nên làm thế nào, trong lòng Phạm Hồng Vũ hẳn là đã biết, nếu mình cứ hỏi đi hỏi lại, có khi lại phản tác dụng.
Thời điểm bữa tiệc sắp tan, Phạm Hồng Vũ tùy ý nói một câu:
- Giám dốc Phó, hai ngày nữa Chủ tịch tỉnh sẽ đi thủ đô họp, xem đến lúc đó có thể gặp mặt các lãnh đạo chính phủ nói về vấn đề Thanh Sơn Vương hay không.
Phó Đức Trăn không khỏi vui mừng.
Rốt cuộc Phạm Hồng Vũ cũng cho ông ta một “lời hứa”
Việc này đã được Vưu Lợi Dân rất coi trọng, chủ tịch tỉnh chắc chắn không thể mặc kệ Thanh Sơn Vương được.
- Cảm ơn, cảm ơn Chủ tịch tỉnh Vưu, cảm ởn Trưởng phòng Phạm.
Phạm Hồng Vũ cười cười, đang muốn nói thêm điều gì đó thì máy nhắn tin bên hông vang lên, là số từ thủ đô, hắn liền vội qua ghế salon, cầm máy điện thoại lên gọi.
Lý Xuân Vũ từ Quỳnh Hải về thủ đô cũng đã được mấy ngày, nhưng vẫn chưa gọi điện cho hắn, lúc này có lẽ đã nghe ngóng được tin tức hữu dụng.
- Xin chào, Tầm Hoan hả?
Không phải số điện thoại quen thuộc, nên Phạm Hồng Vũ chiếu lệ hỏi một câu.
- Hồng Vũ, là tôi đây.
Điều bất ngờ chính là đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Bảo Hưng.
- Anh Bảo à?
Phạm Hồng Vũ cảm thấy kinh ngạc. Không phải Bảo Hưng chưa gọi điện cho hắn bao giờ. Bình thường kể cả trong giờ làm việc thỉnh thoảng Bảo Hưng cũng gọi điện cho hắn, nói chuyện một hồi.
- Hồng Vũ, công tác thuận lợi chứ?
Mặc dù là đang “ân cần hỏi thăm”, nhưng nghe qua giọng điệu của Bảo Hưng không nhẹ nhàng như vậy, nghe như là đang có tâm sự.
- Vẫn tốt, cơ bản cũng quen quy trình công tác rồi.
- Ừ, Hồng Vũ, việc thay đổi chế độ doanh nghiệp nhà nước ở thị xã Ngạn Hoa các cậu rốt cuộc là thế nào thế?
Bảo Hưng đi luôn vào vấn đề.
Phạm Hồng Vũ càng thêm giật mình, nói:
- Anh Bảo, anh cũng nghe nói đến việc này à?
Bảo Hưng hiện tại là Phó tiểu đoàn trưởng ở quân khu cảnh vệ thủ đô, rất được lãnh đạo coi trọng.
- Nghe ông cụ nói ấy mà.
- Hả?
Hai hàng lông mày của Phạm Hồng Vũ dựng lên.
Không ngờ là nghe ông cụ Bảo nói? Ông cụ năm kia chính thức lui về tuyến hai, nhưng trước đây là lãnh đạo trọng yếu tỏng quân đội, dù lui về tuyến hai nhưng vẫn có sức ảnh hướng lởn. Nhiều tướng lĩnh là cấp dưới cũ của ông trải khắp quân đội, trong đó không thiếu người đảm nhiệm chức vụ lãnh đạo trọng yếu.
Nhưng bình thường ông cụ chỉ chú ý việc kiến thiết quân đội, rất ít chú ý công tác của địa phương.
Bảo Hưng nghe ông cụ nói đến việc thay đổi chế độ doanh nghiệp nhà nước, làm sao không khiến Phạm Hồng Vũ kinh hãi cho được?
- Anh Bảo, có chuyện gì thế?
- Là thế này, tối nay tôi về nhà ăn cơm với ông cụ, ông cụ hỏi chuyện này. Ông cụ hỏi có thường xuyên liên lạc với cậu không, có biết tình hình cụ thể của việc vừa rồi không…tôi liền nói thật với ông cụ là tôi không biết.
Phạm Hồng Vũ lập tức hỏi:
- Anh Bảo, vậy anh có hỏi ông cụ là sao tự nhiên quan tâm đến việc này hay không?
Bảo Hưng nói:
- Đương nhiên là có hỏi, tôi cũng thấy kỳ lạ. Ông cụ quan tâm cậu, nhưng bình thường đều hỏi tình hình công tác của cá nhân cậu, nghe nói cậu làm việc xuất sắc, được Chủ tịch tỉnh coi trọng là ông cụ rất vui mừng. Lần này ấy à, tôi cũng không ngờ, cảm thất rất kỳ lạ.
- Ông cụ nói như thế nào?
- Ông cụ không nói sao cả, ông bảo tôi nói với cậu, hình như có đại nhân vật chú ý đến việc thay đổi chế độ doanh nghiệp nhà nước ở thị xã Ngạn Hoa, nói là làm theo kiểu tư bản, không chú ý nguyên tắc…Hồng vũ, nói thật với cậu, công tác ở địa phương tôi không hiểu lắm, nhưng chuyện này tôi thấy là nghiêm trọng đấy. Cậu nghĩ thử xem, đến ông cụ cũng đã nghe nói rồi? Ai nói với cụ? Việc này phải suy nghĩ cho kỹ.
- Anh Bảo, vậy anh cảm thấy là chuyện gì xảy ra.
Đầu dây bên kia, Bảo Hưng khẽ hít sâu một hơi, không kìm nổi hạ giọng nói:
- Sau khi cơm nước xong, bà nội hàn huyên với tôin một hồi, nói là ông cụ buổi chiều vừa đi dự hội nghị Quan công ủy, về là nói chuyện này rồi. Nói như vậy, có lẽ trong cuộc họp một đồng chí nào đó đã nói ra…
Tin tức này quả thực là kinh người.
“Quan công ủy” mà Bảo Hưng nói thật sự là ghê gớm, mấy năm trước đồng chí lãnh đạo chủ chốt lui về tuyến hai thiết lập ra. Tên đầy đủ là “Ủy ban công tác quan tâm cách mạng Trung ương”. “Quan công ủy” này gần như bao gồm tất cả những khai quốc công thần, danh tiếng thiên hạ đều biết.
Ông cụ Bảo là ủy viên thương vụ của Quan công ủy, những đồng chí lão thành tham gia hội nghị Quan công ủy với ông nhất định đều là siêu cấp đại nhân vật,
- Anh Bảo, bà nội có nói là việc này nói trên hội nghị công ủy hay là một vị lão thành nào đó nói với ông cụ không?
Một lúc sau, Phạm Hồng Vũ mới vững tinh thần, thấp giọng nói.
Hắn không hỏi cụ thể là đồng chí lão thành nào đã nói việc này với ông cụ, việc này thật sự là cơ mật, có thể Bảo Hưng không rõ ràng. Đến tầng cấp này, tính kỷ luật đều rất cao, ông cụ không dễ dàng tiết lộ ra là đồng chí nào được.
Bởi nếu không cẩn thận thì sẽ phiền toái lớn.
- Không rõ ràng lắm.
Bảo Hưng lập tức nói.
- Bà nội chưa nói, bà chỉ lo lắng thôi, bảo tôi nói với cậu là nhất định phải cẩn thận, không thể coi thường được…hiện tại, cậu không có mặt ở thủ đô, nên không cảm nhận được không khí ở đây…tóm lại là sóng gió sắp đến rồi, rất kinh khủng đấy…Hồng Vũ, việc cải cách chế độ doanh nghiệp nhà nước ở chỗ các cậu tôi không rõ lắm, nhưng cậu nhất định phải cẩn thận. Phỏng chừng có người sắp làm liều rồi, việc lần này tuyệt đối không đơn giản đâu.
- Vâng, em biết rồi, em sẽ cẩn thận.
Phạm Hồng Vũ trịnh trọng nói.
- Còn một việc khác nữa, cũng rất quan trọng, liên quan đến Lục Nguyệt.
Sau đó, Bảo Hưng lại nói đến một tin quan trọng khác.
- Lục Nguyệt?
Phạm Hồng Vũ càng kinh ngạc hơn, từ tháng mười năm ngoái, Lục Nguyệt phải trở về thủ đô, từ đó không nghe được tin tức nào về anh ta, không ngờ lúc này Bảo Hưng lại nói đến.
- Đúng, cậu biết không, Lục Nguyệt sắp kết hôn rồi đấy. Đây là tin tức mà Đông Vũ mới nghe được, cô ấy nói, không ngờ Lục Nguyệt lại sắp kết hôn với cô gái đó…
Giọng điệu của bảo hưng trở nên quái dị, dường như cảm thấy không thể tin nổi.<br