Lý Xuân Vũ thật sự là phát hỏa, rống lên một tiếng.
Vừa rồi Phạm Hồng Vũ và Trương Băng ngồi cùng một chỗ, lặng lẽ nói chuyện, mặc dù cũng biết rằng sẽ là chuyện không tốt, nhưng chung quy vẫn không nghe được nên không tiện xen mồm. Hiện tại Trương Băng cố ý hạ thấp mặt mũi của Phạm Hồng Vũ, Lý Xuân Vũ làm sao mà có thể nhẫn nại.
Trương Băng cô có muốn giả bộ thì đến chỗ khác mà giả bộ, đừng ở trước mặt bạn của tôi mà lên mặt.
Còn thiếu đốt lửa lên thôi!
Trong tứ cửu thành này, người có thể lên mặt trước mặt Lý gia, thật là tìm không được vài người.
Lý Thu Vũ cười khúc khích nói:
- Lý thiếu đợi một chút nữa đi, đừng sốt ruột. Chuyện của phụ nữ, nên để cho phụ nữ giải quyết.
- Em mà là phụ nữ cái gì? Đừng có làm rộn!
Lý Xuân Vũ dở khóc dở cười.
Một cô bé, mấy năm trước còn khóc nhè trước mặt anh trai, nay mở miệng đã thành “phụ nữ” rồi à?
Không biết xấu hổ!
Em có hiểu như thế nào gọi là phụ nữ không?
Lý Thu Vũ cũng không thèm để ý, hướng Đông Nhan ở một bên mở to hai mắt. Đông Nhan không một tiếng động thở dài, dường như có chút bất đắc dĩ, tuy nhiên vẫn gật đầu, nhẹ nhàng nâng vạt áo dài lên, bước đi khoan thai, hướng chỗ đàn dương cầm đi tới, rất lễ phép hướng người đang chuẩn bị đánh đàn cúi đầu chào. Người đánh đàn dương cầm khẽ mỉm cười, đứng dậy nhường vị trí lại cho cô.
Tiếng đàn dương cầm chợt vang lên.
Dương cầm sư mỉm cười đứng ở một bên hai hàng lông mày giương lên, trên mặt lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Lục Nguyệt đang ngồi cùng với Trương Băng cũng phải quay đầu lại, hai mắt hơi híp lại.
Rất hiển nhiên, bản nhạc của Đông Nhan khiến cho những người lành nghề như bọn họ cũng phải giật mình kinh hãi.
Lý Thu Vũ mỉm cười, hướng Phạm Hồng Vũ bước qua. Vốn một tiểu ma nữ nhanh nhẹn, một khắc cũng không yên tĩnh, nhưng bây giờ lại dường như thay đổi, trên mặt hiện ra nụ cười “đứng đắn” khó có được. Cũng giống như Đông Nhan, bước đi khoan thai, khí chất cao nhã. Dưới ánh đèn mông lung, toát ra được nét thanh xuân kiều diễm.
- Nhị ca…
Đứng trước mặt Phạm Hồng Vũ, Lý Thu Vũ nhẹ nhàng cầm váy áo, hơi khụy đầu gối xuống, kêu lên một tiếng “nhị ca” ngọt ngào.
Lý Thu Vũ thật không nghĩ đến, biểu hiện này của cô thật khiến cho Phạm nhị ca phải giật mình kinh hãi.
Nói thật ra, Phạm nhị tính cảnh giác đối với tiểu ma nữ phải cao hơn so với Lục Nguyệt và Trương Băng. Bởi vì nếu cô bé này thật muốn trêu cợt hắn thì hắn quả thật chẳng có chiêu gì để hóa giải.
Ai bảo cô bé là em của Lý Xuân Vũ?
Phạm nhị ca khi đối phó với địch thì thủ đoạn linh hoạt, sắc bén. Nhưng trước mặt Lý Thu Vũ thì nửa phần cũng không thể thi triển ra ngoài.
Ngơ ngẩn một chút, Phạm Hồng Vũ mới đứng dậy, cầm tay Lý Thu Vũ cùng cô hướng đến bãi cỏ trước mặt. Khuôn mặt xinh đẹp của Lý Thu Vũ dán sát bên cạnh tai của hắn, thấp giọng hỏi:
- Nhảy điệu gì đây? Slow anh có biết không?
Cô bé này nhìn qua thì giống như không có tim không có phổi, rất càn quấy, nhưng kỳ thật lại rất có tâm nhãn, trước thăm dò đã. Nếu chẳng may Phạm Hồng Vũ thật chẳng biết khiêu vũ, vậy thì dạy hắn cách khiêu vũ đơn giản nhất. Mấy năm nay cả nước đều lưu hành điệu nhạc này, Phạm Hồng Vũ còn trẻ tuổi như vậy, năng lực nhận định rất nhanh, sẽ không rụt rè.
- Không!
Phạm Hồng Vũ thành thật lắc đầu.
Cô bé bĩu môi, nói:
- Không sao, để tôi dạy anh. Anh cứ đi theo bước chân của tôi là được, thắt lưng không cần cứng quá, toàn thân thả lỏng, giống như đang cùng bạn gái tản bộ.
Nói xong, liền kéo tay Phạm Hồng Vũ đặt lên hông mềm mại của mình, còn tay thì đặt lên trên vai Phạm Hồng Vũ.
- Sẽ nhảy Tango, Valse, Foxtrot. Ngay cả vũ điệu Latin cũng nhảy.
Phạm Hồng Vũ tiếp tục nói.
Lý Thu Vũ lập tức mở to hai mắt nhìn, cái miệng nhỏ nhắn hơi mở ra, dường như không thể tin được.
Người này chẳng lẽ cao thủ đến mức đó sao?
Khả năng không lớn! Thanh Sơn chẳng phải là địa phương nhỏ bé sao? Không đợi cô bé sẵn sàng, bên hông liền truyền đến một lực đạo mạnh mẽ, thân hình không tự chủ được, chuyển động theo động tác của Phạm Hồng Vũ.
Quả nhiên là vũ điệu Tango.
Cô bé rất mau phục hồi lại tinh thần.
Chỉ cần dáng người mềm mại, hoàn mỹ, tính cách hoạt bát linh động, không học thì thôi, chỉ cần học thì tuyệt đối là người giỏi.
Tiếng vỗ tay chợt vang lên.
Nam thì cao lớn, anh tuấn, động tác tự nhiên phóng khoáng; nữ thì thon thả xinh đẹp, nhanh nhẹn như tiên. Quả thực là cảnh đẹp ý vui.
Trong mắt Trương Băng bỗng nhiên hiện lên một sự ghen ghét.
Lục Nguyệt thì sớm khôi phục lại sự tự nhiên, gợn sóng không sợ hãi, căn bản nhìn không ra y đang suy nghĩ cái gì trong lòng.
- A, anh thật sự nhảy không tồi? Cao Khiết dạy anh à?
Lý Thu Vũ rất ngạc nhiên hỏi.
Cô bé kỳ thật cũng rất rõ ràng chuyện giữa Phạm Hồng Vũ và Cao Khiết. Tất nhiên là vì Lý Xuân Vũ trong lúc nói chuyện phiếm đã nói cho cô nghe. Trong suy nghĩ của cô, Thanh Sơn làm gì có lớp dạy khiêu vũ, Phạm Hồng Vũ chỉ có thể là do Cao Khiết dạy. Cao Khiết là con nhà thế gia, lại học đại học ở thủ đô bốn năm. Biết khiêu vũ là chuyện đương nhiên.
Phạm Hồng Vũ cười lắc đầu.
Việc này thật không thể giải thích cho cô bé nghe. Nhiều năm trước, cảnh sát Phạm vì muốn phá án, phải mất hơn mấy tháng nằm vùng. Cuối cùng trong lớp dạy khiêu vũ bắt được một tên yêu râu xanh. Vụ án kia được phá cũng là lúc Phạm Hồng Vũ học được khiêu vũ quốc tế. Không nghĩ tới trước mắt lại có thể phát huy công dụng. Mặc dù đã nhiều năm rồi không có nhảy múa, nhưng loại kiến thức này cũng giống như cưỡi xe đạp. Một khi đã học xong thì sẽ trở thành bản năng, bao nhiêu năm cũng sẽ không quên.
Chỉ trong chốc lát, Lý Xuân Vũ và Trương Tử Hi, còn có Dương Thanh Sơn đều gia nhập vào khiêu vũ.
Bốn phía vỗ tay như sấm dậy.
Cũng không phải đám người Lý Xuân Vũ nhảy hay, mấu chốt chính là cổ động cho Lý thiếu.
- Ừ, gọi là cô nương là được. Cô nương mới đúng là danh xưng chân chính của một cô gái, vì sao lại phải gọi tiểu thư?
Lý Thu Vũ đĩnh đạc nói, bày ra bộ dạng thành thục:
- Tôi đã nói với anh, anh của anh muốn anh lừa dối tôi, để tôi dẫn anh đi gặp Chủ tịch tỉnh Lý. Anh ấy không dám đi, vì sợ bị mắng.
- Đây cũng chỉ là tạm thời, phỏng chừng không bao lâu nữa, anh của cô sẽ không bị mắng.
Phạm Hồng Vũ cười nói.
Lý Thu Vũ kinh ngạc nói:
- Lời này là có ý gì? Tôi biết, anh đang nói đến chuyện làm ăn của anh tôi, đúng không? Anh khả năng còn không biết lão Cổ nhà tôi bản tính như thế nào à? Trong mắt của ông ấy, thương nhân không đáng giá. Lý Xuân Vũ tiền kiếm được càng nhiều thì lại càng bị mắng.
Phạm Hồng Vũ chắc chắn nói:
- Thì phải xem là giúp ai kiếm tiền.
- Như thế mới đáng ngạc nhiên. Kiếm tiền đương nhiên là muốn giúp mình buôn bán lời, chẳng lẽ là giúp người khác.
- Nếu giúp quốc gia thì sao/.
- Giúp quốc gia? Có ý gì đây?
- Không có gì! Tính cách của Xuân Vũ thật sự là không thích hợp đi làm ở các cơ quan chính phủ. Nếu đến xí nghiệp quản lý hoặc bộ môn thì lại đừng nói tới. Mặc kệ là xí nghiệp nào, lợi nhuận vẫn là vị trí hàng đầu. Chỉ cần Xuân Vũ có thể vì quốc gia mà kiếm được tiền, thì chú Lý, cô Hùng chắc chắn sẽ ủng hộ anh ấy.
- Lý tưởng thật là tốt. Hì hì, khó trách anh ấy lại thích anh đến như vậy.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Cái này là nghĩa khí!
- Biết rồi, tuy nhiên, nếu tôi dẫn anh đi gặp bác cả của tôi thì có chỗ tốt gì? Đừng trừng mắt nhìn tôi, tôi là theo phái hiện thực đấy. Không cần cái lâu dài, chỉ cần cái trước mắt. Nắm được trong tay mới là ưu đãi.
Phạm Hồng Vũ cũng cười nói:
- Tôi cũng là phái hiện thực đấy. Nói đi, cô thích chỗ tốt gì?
- Ơ, lời này nghe ngạo mạn nhỉ? Tôi muốn cái gì anh liền cho cái đó sao?
- Đó là đương nhiên, chỉ cần là tôi có thì cô cứ mở miệng.
- Thế nếu tôi muốn anh làm bạn trai của tôi thì sao?
Lý Thu Vũ cười nói, bỡn cợt nhìn hắn.
Phạm Hồng Vũ không khỏi lớn tiếng nói:
- Điều này xin thứ cho khó tòng mệnh.
- Thật là kỳ quái! Anh không phải vừa mới nói chỉ cần là anh có thì anh sẽ cho sao? Chẳng lẽ anh không thuộc về chính anh sao?
Cô bé sắc mặt càng thêm bỡn cợt.
Phạm Hồng Vũ nghiêm trang nói:
- Coi như cô nói đúng, tôi hiện tại là của Cao Khiết. Cô ấy là bạn gái của tôi. Cho nên tôi không có biện pháp đưa mình thành lễ vật cho cô.
- Thôi đi, anh còn tưởng là thực hả? Ai mà thèm! Nói như thế, tôi có thể dẫn anh đi gặp bác cả, điều kiện thì vẫn là điều kiện kia. Tuy nhiên, còn chỗ tốt gì thì tôi tạm thời chưa nghĩ ra. Chờ tôi nghĩ ra rồi thì sẽ nói với anh. Không được quỵt nợ đâu đấy.
- Đương nhiên là được rồi. Hơn nữa, tôi làm sao dám quỵt nợ.
Phạm Hồng Vũ lập tức cao hứng, khẽ cười nói.
Lý Thu Vũ hếch cái mũi nhỏ, có chút đắc ý nói.
Trên đời này đạo lý là như thế. thiên xuyên vạn xuyên, mã thí bất xuyên! (Ngàn vạn thứ có thể đâm thủng, chỉ có mông ngựa là không thể đâm thủng được)
Bản nhạc kết thúc, Lý Thu Vũ nắm tay Phạm Hồng Vũ, lập tức hướng đến chỗ nướng đồ. Đông Nhan, Lý Xuân Vũ, Trương Tử Hi và Dương Thanh Sơn đã đi qua. Lý Xuân Vũ giơ ngón tay lên, cười ha hả nói:
- Trưởng phòng Phạm, cậu làm tốt lắm.
Trương Tử Hi cũng mỉm cười nói:
- Trưởng phòng Phạm, thật không nghĩ tới cậu lại biết khiêu vũ quốc tế như vậy, phối hợp với Thu Vũ cực kỳ hoàn mỹ. Đương nhiên, Đông Nhan đàn cũng rất hay. Thật là hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh.
- Hổ thẹn, hổ thẹn!
Trưởng phòng Phạm mặc dù da mặt dày, nhưng cũng phải khiêm tốn vài câu. Hơn nữa, so sánh kỹ thuật nhảy của Lý Thu Vũ thì Trưởng phòng vốn liếng về vấn đề này quả thật có điểm không đủ coi.
- Mau, đến ăn cánh gà nướng đi.
Lý Thu Vũ cầm lấy một cái cánh gà nướng, đưa đến bên miệng Phạm Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ chuẩn bị đưa tay lên lấy thì Lý Thu Vũ lại lắc đầu, nói:
- Không, há miệng ra!
Phạm Hồng Vũ chỉ đành phải há miệng ra cắn.
Lý Thu Vũ cười khanh khách, lại bưng một ly nước uống đưa đến bên miệng của Phạm Hồng Vũ, thần thái thân mật vô cùng, ánh mắt vô ý cố ý hướng tới chỗ Trương Băng.
Bên này vô cùng náo nhiệt thì bên kia cũng là vắng lặng.
Trương Băng sắc mặt trầm xuống, đứng dậy, không nói tiếng nào liền bước ra ngoài. Lục Nguyệt nhắm mắt theo đuôi, cũng không chào hỏi chủ nhà Dương Thanh Sơn một tiếng.
- Hừ, cho biết mặt!
Nhìn theo hai bóng lưng, Lý Thu Vũ cười lạnh một tiếng, rất khinh thường nói.