Chuyến bay đáp xuống sân bay Hồng Châu đã là 4h chiều, mọi người lại hàn huyên một trận. Sau khi chào hỏi chấm dứt, Thượng Vi Chính cùng với Vinh Khải Cao bước lên xe số 1 Tỉnh ủy, mọi người nối đuôi nhau trở về nội thành.
Trên xe, Thượng Vi Chính không nói chuyện nhiều lắm.
Vinh Khải Cao tự mình làm “xướng ngôn viên”, chỉ những khu vực đang xây dựng hai bên đường giới thiệu qua, rồi than thở nói:
- Thượng lão, cải cách mở ra đã mấy năm, Hồng Châu biến hóa tương đối lớn. Quy mô thành nội lớn gấp đôi, không khí của thành phố so với trước kia cũng khác nhau rất lớn.
Thượng Vi Chính gật đầu nói:
- Bí thư Vinh, thành phố phát triển là một chuyện tốt, làm cho quần chúng nhân dân có được cuộc sống ngày càng giàu có, vẫn là mục tiêu mà Đảng chúng ta vẫn luôn tận lực theo đuổi. Nhưng, Bí thư Vinh, xin thứ cho tôi nói thẳng, xây dựng kinh tế phải phục tùng đại cụ, phải kiên định triển khai điều kiện tiên quyết của chủ nghĩa xã hội khoa học. Có tiền là chưa đủ, phải được quần chúng tín nghiệm mới là quan trọng. Chúng ta phải xây dựng một quốc gia có nền chủ nghĩa xã hội khoa học hạnh phúc, giàu có.
Trong số những đại nhân vật cao tầng, Thượng Vi Chính nổi tiếng là kiên trì nguyên tắc. Trước kia, khi ông còn đảm nhiệm chức Bí thư Tỉnh ủy, thường xuyên cùng Vinh Khải Cao tham dự những hội nghị quan trọng do trung ương triển khai, ở trong cuộc họp lên tiếng, đa số cũng là kiên trì quan điểm này.
Vinh Khải Cao hai hàng lông mày hơi nhăn lại, rồi lập tức giãn ra:
- Điều này là đương nhiên, kiên định con đường chủ nghĩa xã hội khoa học là một trong những nguyên tắc cơ bản nhất.
Biết ông là “khâm sai đại thần”, cũng biết ông đối với hét thảy những chủ nghĩa xã hội khoa học đều rất phản cảm, nhưng cũng nên lắng nghe một chút ý kiến của các đồng chí khác. Phải biết nơi này là Thanh Sơn và tôi là Bí thư Tỉnh ủy Thanh Sơn.
Công tác Thanh Sơn triển khai như thế nào, còn phải lấy ý kiến của Vinh Khải Cao tôi làm việc chính. Cao tầng cuối cùng đối với doanh nghiệp nhà nước Ngạn Hoa thay đổi chế độ làm ra kết luận nghiêm khắc như thế nào cũng chỉ là vấn đề nhỏ. Muốn dùng cái này để phán định toàn bộ công tác xây dựng kinh tế tỉnh Thanh Sơn là đi theo phương hướng lệch lạc, chỉ sợ chưa chắc có thể.
Đối với thái độ này của Thượng Vi Chính, Vinh Khải Cao cũng không có biểu hiện gì. Kế tiếp, không khí trong xe trở nên vô cùng yên tĩnh.
Hai đại nhân vạt đều có tâm sự riêng, ai cũng không lên tiếng.
Dựa theo kết nối của tổ điều tra và tỉnh Thanh Sơn trước đó, sau khi tổ điều tra đến Hồng Châu, thời gian đã muộn, trước nghỉ ngơi tại nhà khách Thanh Sơn, sau đó tham dự bữa tiệc tối, sáng mai mới bắt đầu tới Ngạn Hoa.
Đoàn xe nhanh chóng chạy tới nhà khách Thanh Sơn, Thượng Vi Chính đưa ra lời đề nghị nói:
- Bí thư Vinh, nếu các đồng chí phụ trách của địa khu Ngạn Hoa đã tới, tôi thấy sau bữa cơm tối, chúng ta nên tổ chức một cuộc họp, trước giải thích một chút tình huống căn bản.
Sau khi tổ điều tra đến đây, nghe lãnh đạo địa phương báo cáo là quy trình cố định. Khi tới Ngạn Hoa rồi thì cuộc họp báo cáo này cũng phải triển khai. Thượng Vi Chính muốn rút ngắn quy trình, lợi dụng thời gian đầy đủ.
Vinh Khải Cao nói:
- Thượng lão, như vậy có cực quá hay không? Đi đường mệt nhọc, tối nay vẫn nên nghỉ ngơi cho thật tốt, ngày mai họp cũng không muộn mà.
Thượng Vi Chính khoát tay, cười ha hả nói:
- Bí thư Vinh, anh đừng nên xem thường tôi. Lão Thượng tôi tuy tuổi đã lớn, nhưng sức khỏe vẫn còn cường tráng lắm. Chúng ta nên tranh thủ thời gian. Dù sao chỉ nghe báo cáo, cũng không phí công cố sức chút nào.
Nếu Thượng Vi Chính đã kiên trì như vậy thì Vinh Khải Cao cũng không tiện phản đối, chỉ gật đầu cười đáp ứng.
Nhà khách Thanh Sơn sớm đã trang hoàng lại, bày ra “trận địa sẵn sàng đón quân địch”. Khi đoàn xe đến, dưới sự chỉ bảo của Vinh Khải Cao, toàn bộ nhà khách lập tức “vận chuyển” với tốc độ cao.
Bữa tiệc khá phong phú, nhưng không xa hoa, chỉ có rượu là rượu Mao Đài. Bất kể thế nào, thân phận của Thượng Vi Chính và những lãnh đạo khác bày ra đó, cho dù chỉ có Tiết Ích Dân hay Dương Dật Thì dẫn đầu thì phương diện tiếp đãi cũng không thể đơn sơ.
Bởi vì Thượng Vi Chính tiết chế, trước khi bắt đầu bữa tiệc đã tuyên bố, buổi tối còn có công việc cần làm nên rượu chỉ uống ba ly. Đương nhiên, quy củ này chỉ là dành cho ông, còn những đồng chí khác thì không cần tuân thủ, cứ tùy ý.
Tuy nhiên, đây chỉ là lời nói khách sáo. Ông ta uống ba ly, những đồng chí khác sao có thể thật sự thoải mái chè chén?
Cũng không phải là chưa từng thấy qua rượu.
Nếu trong trường hợp như thế này mà uống nhiều quá, tuy không phải là vấn đề quá lớn, nhưng làm không tốt sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ sau đó.
Định ra quy củ uống ba ly, thời gian bữa tiệc cũng không kéo dài. Giống như vừa rồi Thượng Vi Chính đã nói với Vinh Khải Cao, tuy rằng tuổi đã hơn bảy mươi, nhưng sức khỏe vẫn còn tốt. Uống xong ba ly thì bưng bát lên, ăn hết một bát cơm lớn. Ăn uống quả thật không tệ. Khi ông ta để đũa xuống thì Vinh Khải Cao cũng buông đũa. Những cán bộ khác cũng làm theo. Phỏng chừng rất nhiều người còn chưa ăn no, nhất là loại ăn tạp như Phạm Hồng Vũ, một bát cơm làm sao mà đủ?
Nhưng trong lúc này, tự nhiên ai cũng phải bất chấp.
Huống chi Phạm Hồng Vũ sớm đã có chuẩn bị. Thượng Vi Chính ăn một bát cơm thì cũng đủ cho hắn ăn ba bát. Dù sao bàn của hắn cũng đều là người một nhà. Các đồng chí của tổ điều tra đều không có. Không có đại nhân vật ngồi chung, Trưởng phòng Phạm cũng không cần chú ý hình tượng.
Sau bữa tiệc tối, nghỉ ngơi một chút, 7h mọi người tiến hành cuộc họp báo cáo tại phòng họp nhà khách Thanh Sơn.
Hễ là người đến sân bay tham gia nghênh đón, trừ lái xe và nhân viên thư ký, các cán bộ lãnh đạo đều tham dự buổi báo cáo này. Tào Thành, Trịnh Mỹ Đường và Phạm Hồng Vũ ba vị thư ký của lãnh đạo chủ chốt tỉnh cũng dự thính, đảm nhiệm công tác ghi chép.
Tất nhiên, đây cũng chỉ là cái danh nghĩa, bởi vì cuộc họp cũng đã an bài nhân viên ghi chép chân chính. Ba vị đại thư ký khẳng định cũng sẽ có bản ghi chép, nhưng trọng điểm ghi chép tất nhiên là không giống nhau.
Cuối cùng, nhân viên ghi chép sẽ chỉnh sửa lại nội dung của bản ghi chép.
Trong phòng họp, vẫn chưa hoàn toàn dựa theo cức vụ cao thấp để an bài số ghế. Ksm, Phạm Vệ Quốc, Nhạc Tây Đình và các lãnh đạo địa khu Ngạn Hoa được an bài ở vị trí tương đối nhìn thấy được. Nếu đến đây vì doanh nghiệp nhà nước Ngạn Hoa thay đổi chế độ, công tác báo cáo tất nhiên là do cán bộ Ngạn Hoa hoàn thành.
Thượng Vi Chính và Vinh Khải Cao ngồi song song ở vị trí trung tâm bàn hội nghị. Vị trí của Vinh Khải Cao hơi lệch một chút, đủ nên ra sự tôn trọng đối với Thượng Vi Chính.
Hội nghị do Vinh Khải Cao tự mình chủ trì.
Bởi vì là cuộc họp chính thức nên hội nghị ngay từ đầu, không khí bên trong tương đối nghiêm túc. Mỗi người đều ngồi nghiêm chỉnh.
Vinh Khải Cao chỉ đơn giản lên tiếng, đối với việc Thượng Vi Chính đến Thanh Sơn điều tra nghiên cứu nhiệt liệt hoan nghênh, cảm ơn trung ương đã quan tâm và ủng hộ. Sau đó mời Thượng Vi Chính lên tiếng nói chuyện.
Thượng Vi Chính vẻ mặt ngưng trọng, trầm giọng nói:
- Cảm ơn Bí thư Vinh và các đồng chí Thanh Sơn đã nhiệt tình tiếp đãi. Tôi và các đồng chí tổ điều tra lần này đến Thanh Sơn chủ yếu là muốn kiểm tra hoạt động tình huống doanh nghiệp nhà nước Ngạn Hoa thay đổi chế độ. Trong khoảng thời gian này, Ủy ban Cải cách, Các bộ và Ủy ban trung ương đã nhận được không ít ý kiến phản ánh những vấn đề còn tồn tại trong việc thay đổi chế độ. Vì thận trọng đạt được mục đích, trung ương quyết định phái tôi cùng với đồng chí Tiết Ích Dân, đồng chí Dương Dật Thì cùng với các đồng chí khác đến Thanh Sơn để nhìn một chút, hiểu biết một chút tình huống thật sự của doanh nghiệp nhà nước Ngạn Hoa thay đổi chế độ. Điều tra còn chưa bắt đầu nên tôi không nhiều lời. Chưa có điều tra thì chưa có quyền lên tiếng. Xin các đồng chí ở Ngạn Hoa trước giới thiệu sơ lược tình huống căn bản một chút.
Vinh Khải Cao gật đầu, ánh mắt dừng lại trên mặt Khâu Minh Sơn, ôn hòa nói:
- Đồng chí Minh Sơn, vậy mời đồng chí trước lên tiếng nói chuyện đi.
Đối với Khâu Minh Sơn, Vinh Khải Cao cũng không có hảo cảm. Người này nhất quán không phải là dòng chính của Bí thư Vinh. Khi Lôi Vân Cương còn tại nhiệm, Khâu Minh Sơn là người của Lôi Vân Cương, cả tỉnh đều biết. Sau này trời đất đưa đẩy, Khâu Minh Sơn đưa ra bài văn, quyết liệt phản đối Lôi Vân Cương. Nhìn qua thì dường như thay đổi, đầu nhập vào môn hạ Vinh Khải Cao. Nhưng sự thật lại chứng minh, bất quá chỉ là một mưu lược nào đó của Khâu Minh Sơn, căn cứ vào xu thế chính trị trong tương lai mà đưa ra phán đoán. Không đợi cho Vinh Khải Cao áp dụng bất cứ một thi thố nào, khi một nhân vật đại siêu cấp cao tầng ảm đạm thôi chức, Lôi Vân Cương cũng bị điều khỏi tỉnh Thanh Sơn, Khâu Minh Sơn lại vì thế mà may mắn thoát nạn. Nghe nói còn chiếm được sự ưu ái của một đại nhân vật cao tầng, khiến rất nhiều cán bộ chờ ông ta ngã xuống để chế giễu phải ngã mũ chào thua.
Khi Vưu Lợi Dân đến nhậm chức, Khâu Minh Sơn dường như không hề nghĩ ngợi, liền hướng Vưu Lợi Dân mà dựa vào. Trước mắt toàn tỉnh cao thấp đều muốn Khâu Minh Sơn bước vào trận doanh của Vưu Lợi Dân.
Nhưng Vinh Khải Cao thân là Bí thư Tỉnh ủy, lòng dạ không thể hẹp hòi như thế. Từ trước tới nay, Bí thư Vinh cho dù cường thịnh trở lại, nhưng cũng không thể là được “giang sơn nhất thống”. cán bộ bên trong tỉnh nhiều như vậy, quan niệm chấp chính vô cùng giống nhau, đó là khẳng định. Hơn nữa, Bí thư Tỉnh ủy thật sự “giang sơn nhất thống” rồi, nhưng chỉ sợ cao tầng chưa chắc đã thích.
Quyền lực là cần giữ cân bằng.
Mặc dù nhiều khi, loại cân bằng này không phải bắt nguồn từ nhu cầu ổn định chính trị, mà là quyền lực đánh cờ của cao tầng cần.
Chỉ cần Vinh Khải Cao còn tại nhiệm một ngày, tỉnh Thanh Sơn phát sinh tất cả chuyện đại sự, mặc kệ là chuyện tốt hay xấu, đều có liên quan đến ông. Công lao thì phải nhớ đến ông, còn thực sự gậy đánh xuống thì cũng không thể hoàn toàn tránh được.
Ít nhất, khi đối mặt với Thượng Vi Chính và tổ điều tra, Vinh Khải Cao và Khâu Minh Sơn là đứng cùng chung một chiến hào.
Vấn đề tỉnh Thanh Sơn, tốt nhất là bên trong tự giải quyết.
Thân phận lẫn địa vị của Vinh Khải Cao quyết định phương hướng giải quyết vấn đề sẽ là như vậy. Về phần những lãnh đạo Tỉnh ủy khác, thì khó mà nói rồi. Cho nên Vinh Khải Cao tuy ngoài mặt đá quả bóng sang cho Vưu Lợi Dân, nhưng trên thực tế sẽ luôn chặt chẽ chú ý việc này. Phái Tào Thành tự mình đến Ngạn Hoa điều tra nghiên cứu, vừa rồi còn ở trên xe đảm nhiệm chức xướng ngôn viên, đều là thể hiện việc ông ta chú ý chặt chẽ.
Chỉ có điều hiệu quả dường như không được lý tưởng.
Vưu Lợi Dân, Khâu Minh Sơn, thậm chí Phạm Vệ Quốc, Nhạc Tây Đình đều là vẻ mặt điềm tĩnh tự nhiên, khiến trong lòng Vinh Khải Cao bình yên được đôi chút.
Mấy người này, thậm chí bao gồm cả Phạm Hồng Vũ ở bên trong, có thể cũng không phải là loại đèn cạn dầu. Đối mặt với áp lực lôi đình vạn quân như vậy, bọn họ nhất định sẽ áp dụng thi thố đắc lực.