Đêm nay, Phạm Hồng Vũ ngủ tương đối trễ, nhưng lại ngủ rất ngon. Sau khi đưa hai cô gái về, hắn trở về nhà, tắm rửa xong liền trèo lên giường nằm ngủ ngay.
Sáng sớm, lái xe đến dưới lầu đón Phạm Hồng Vũ, sau đó tới tòa nhà Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy đón Vưu Lợi Dân.
Sau khi lên xe, Phạm Hồng Vũ thuận miệng báo cáo:
- Chủ tịch tỉnh, chiều hôm qua, Phó Đức Trăn đã bị Cục trưởng Lê và Phó Cục trưởng Chu của cục Thuốc lá tìm nói chuyện. Phó cục trưởng Chu là người phụ trách công tác kiểm tra kỷ luật của cục Thuốc lá.
Vưu Lợi Dân lập tức nhíu mày, hừ nhẹ một tiếng.
Hiển nhiên, Chủ tịch tỉnh đối với việc hạ đao nhỏ này rất không hài lòng rồi.
- Hiện tại còn chưa biết Phó Đức Trăn rốt cuộc là có vấn đề hay không, tuy nhiên theo như tôi biết, một số cán bộ nhà máy thuốc lá đã nói, vấn đề nhỏ thì không dám đảm bảo, nhưng vấn đề lớn thì chưa nghe nói qua. Nếu thật là như vậy, thì vấn đề sẽ không lớn.
Phạm Hồng Vũ miêu tả sơ lược nói.
Vưu Lợi Dân hai hàng lông mày nhẹ cau lại, nhưng lập tức khôi phục lại như bình thường.
Thư ký của ông càng ngày càng mạnh rồi.
Ngay cả sự tình của hệ thống thuốc lá mà hắn cũng có thể làm chủ được. Tuy nhiên, căn cứ vào những tình huống thực tế trước đây mà nói, Phạm Hồng Vũ rất ít khi trong những chuyện đại sự mà ăn nói bừa bãi.
Có lẽ, hắn thật sự có thể làm chủ được.
Sương sớm hoàn toàn chưa tan hẳn, hơn mười chiếc xe con giống như con rồng sắt, lần lượt tiến vào nhà khách Thanh Sơn. Vinh Khải Cao, Vưu Lợi Dân, Viên Lưu Ngạn, Vi Xuân Huy, Cao Hưng Hán và các lãnh đạo tỉnh lục tục xuống xe. Nhìn ra được, lãnh đạo tỉnh bề ngoài thì tinh thần chấn hưng, nhưng bên trong lại cất giấu sự mỏi mệt. Có thể khẳng định tối hôm qua không được ngon giấc.
Bị vây trong cơn lốc xoáy, Phạm Hồng Vũ ngược lại càng thêm bình tĩnh.
Hai chiếc xe minibus đã đậu sẵn trước nhà khách Thanh Sơn.
Xuống dưới cơ sở thị sát, nếu số lượng người quá nhiều, ngồi xe minibus đã trở thành lệ thường. Nghe nói, người khơi mào chính là thủ trưởng tối cao. Cách đây ít năm, đồng chí Nguyệt Hoa khi còn đảm nhiệm chức Bí thư Tỉnh ủy tỉnh Ích Trung, thủ trưởng tối cao thị sát tỉnh Ích Trung đã ngồi xe minibus. Thế cho nên, khi thủ trưởng tối cao tới đồng ruộng rồi mà người nông dân còn không dám tin.
Lần này tổ điều tra đến chín người, hơn nữa còn đi cùng với lãnh đạo Ngạn Hoa. Một chiếc xe minibus thì không thể chứa đủ.
Lãnh đạo tỉnh tới sớm, Thượng Vi Chính và các đồng chí tổ điều tra thì sớm ngồi chờ trong đại sảnh nhà khách.
Thượng Vi Chính đối với nhân viên cấp dưới và phương diện công tác yêu cầu rất nghiêm khắc.
Khâu Minh Sơn, Phạm Hồng Vũ, Nhạc Tây Đình cùng đi một bên. Tối hôm qua, bọn họ ở lại nhà khách Thanh Sơn.
Mọi người không có nói chuyện với nhau, trong hành lang yên tĩnh. Từng nhân viên phục vụ rất cẩn thận, không khí trở nên khẩn trương. Là nhà khách quốc doanh lớn nhất tỉnh, nhân viên công tác không thể không tiếp đãi qua các đại lãnh đạo. Sau khi căn cứ Giáo dục đỏ củ huyện Hồng Tinh được xây dựng, hàng năm, cán bộ lãnh đạo cao cấp đến huyện Hồng Tinh số lượng không ít. Trong đó có một số người thanh danh so với Thượng Vi Chính còn hiển hách hơn. Nhưng nhà khách Thanh Sơn cũng rất ít khi có không khí khẩn trương như vậy.
Vinh Khải Cao, Vưu Lợi Dân và mọi người bước vào đại sảnh. Thượng Vi Chính lúc này mới chậm rãi đứng dậy, tiếp đón các lãnh đạo tỉnh, hàn huyên vài câu rồi lên chiếc minibus, nhanh chóng rời khỏi nhà khách.
Vinh Khải Cao, Vưu Lợi Dân hai vị lãnh đạo chủ chốt tất nhiên cũng phải đi cùng. Phó chủ tịch tỉnh thường trực phân công quản lý doanh nghiệp nhà nước thay đổi chế độ Vi Xuân Huy khẳng định cũng phải có mặt, cùng với Viên Lưu Ngạn bước lên xe
Theo lý, ông ta có thể không đi. Ông không phải là lãnh đạo đứng đầu tỉnh, lại chẳng được phân công quản lý công tác doanh nghiệp nhà nước thay đổi chế độ, nhưng Bí thư Viên kiên trì đi cùng với tổ điều tra đến Ngạn Hoa, những đồng chí khác cũng không thể nói gì.
Do tuyến đường tỉnh lộ số 2 từ Hồng Châu đến Ngạn Hoa thời gian trước đã được sửa chữa lại, nên tình hình giao thông so với trước kia đỡ hơn một chút. Nhưng tính năng của minibus không thể bằng xe ô tô con, tốc độ chậm chạp. Lãnh đạo tỉnh, thành phố buổi trưa ở một huyện trực thuộc Ngạn Hoa dùng cơm, sau đó tiếp tục đi. Đến 3h chiều rốt cuộc mới đến thị xã Ngạn Hoa.
Nhìn qua, thị xã Ngạn Hoa rất bình thường, không có tổ chức bất cứ một đội ngũ hoan nghênh nào, cũng không nhìn thấy biểu ngữ quảng cáo. Chỉ có những cảnh sát giao thông đang làm công tác trên đường, nhưng những nhân viên mặc thường phục ẩn núp trong bóng tối cũng không biết có bao nhiêu.
Đối với việc không tổ chức nghi thức hoan nghênh, Khâu Minh Sơn đã giáp mặt Vinh Khải Cao xin chỉ thị qua.
Vinh Khải Cao khoát tay, chỉ bảo không cần làm nghi thức hoan nghênh, cứ bố trí tốt công tác bảo vệ an toàn là được rồi. Trong chặt ngoài lỏng, không cần làm cho mọi thứ căng thẳng.
Chung quy cũng là vì đến Ngạn Hoa để điều tra vấn đề, không phải là công tác thị sát. Giống trống khua chiêng làm ra nghi thức hoan nghênh thì chẳng ra cái gì cả.
Hai chiếc xe minibus lần lượt tiến vào nhà khách Ngạn Hoa.
Khi tổ điều tra và lãnh đạo tỉnh đến thị xã Ngạn Hoa thì sáng sớm, cô Trịnh, Phó Ngọc Long và Phó Đình Đình ba mẹ con, hơn nữa còn có Bành Na và Bành Thanh liền chạy đến cục Độc quyền thuốc lá tỉnh Thanh Sơn.
Bành Thanh vốn có thể không đi, nhưng bản thân ông lại kiên trì muốn đi. Ông rất muốn biết, Giám đốc Phó rốt cuộc đã phạm sai lầm gì. Lúc cần thiết, Bành Thanh muốn nói vài lời công đạo cho Phó Đức Trăn.
Cô Trịnh rất cảm động.
Trước kia, khi lão Phó còn đương quyền, quan hệ với Bành Thanh cũng chỉ bình thường, quanh năm suốt tháng nhiều khi Bành Thanh khó mà bước đến cửa phòng làm việc của ông. Bành Na và Phó Đình Đình quan hệ bạn bè thân thiết cũng chẳng ảnh hưởng đến Phó Đức Trăn và Bành Thanh. Nhà máy thuốc lá có rất nhiều công nhân, so với Bành Thanh ân cần hơn nhiều, lúc nào cũng siêng năng chạy đến nhà Phó Đức Trăn, mà không lần nào đến tay không. Tuy rằng nhiều khi món quà cũng không quý trọng, nhưng trọng tình trọng nghĩa.
Không ngờ lão Phó lại xui xẻo. Bình thường những tên chịu khó đến nhà nhất, nay một đám biến mất không thấy tăm hơi. Ngược lại người quan hệ bình thường như Bành Thanh thì lại kiên trì cùng với cả nhà Phó Đức Trăn chạy đến cục, vì lão Phó mà có vài lời công đạo. Ngay cả Bành Na cũng lên tiếng xin phép đi theo.
Đường xa mới biết sức ngựa!
Hiện tại đang là giờ làm việc. Phó Đức Trăn là Phó cục trưởng cục Độc quyền thuốc lá tỉnh Thanh Sơn kiêm Giám đốc nhà máy thuốc lá Hồng Châu, cho nên có rất nhiều người trong cục quen biết với cô Trịnh. Bình thường khi thấy cô Trịnh thì đã sớm tiến lên, cười ha hả, khách sáo vài câu, tranh giành trước sau. Nhưng hiện tại, không một người nào chủ động tiến lên chào hỏi, từng người đều cố tình tránh bọn họ, giống như bọn họ đã biến thành con mãnh thú hoặc là dòng nước lũ, chỉ cần thoáng dính bên ngoài một chút thôi thì cũng sẽ xảy ra vấn đề lớn.
Cô Trịnh mặc dù hận tới mức nghiến răng kèn kẹt nhưng giờ phút này cũng không rảnh rỗi để ý tới đám người này.
Tuy nhiên, đây cũng chỉ là một số người chức vụ nhỏ. Khi lão Phó còn tại vị, cô Trịnh làm sao mà để bọn họ vào mắt.
Đúng là một đám nịnh bợ!
Phó Đình Đình tức giận mắng.
Cô Trịnh cùng với hai người con thẳng đến văn phòng Cục trưởng Lê ở lầu ba. Cục trưởng Lê là nhân vật số một của cục Độc quyền thuốc lá, trước đây quan hệ với lão Phó không tệ, đối với lão Phó vô cùng coi trọng. Chỉ có điều, cô Trịnh biết rằng, loại quan hệ này không đáng tin cậy. Lão Lê nổi tiếng nham hiểm trong hệ thống thuốc lá tỉnh Thanh Sơn. Ngoài mặt thì rất khách khí, nhưng sau lưng thì có thể bán đứng bạn bè mày cũng không nhăn.
Văn phòng Cục trưởng Lê nằm ở lầu ba phía đông, nơi thông gió và có ánh sáng tốt nhất trong cả tòa lầu.
Cửa văn phòng đóng chặt.
- Cục trưởng Lê, Cục trưởng Lê…
Cô Trịnh bất chấp tất cả, giơ tay gõ cửa phòng, cao giọng hô to.
Trong văn phòng tuyệt đối không có động tĩnh gì.
- Cục trưởng Lê sao lại thế này? Hôm qua cũng không tới làm, hôm nay cũng vậy.
Cô Trịnh phẫn hận, hầm hừ nói.
Phó Đình Đình rất khinh thường nói:
- Bọn họ làm quan, có khi nào mà đúng giờ chứ? Còn không phải muốn tới thì tới, không muốn tới thì không tới sao?
Phó Đình Đình dường như cũng đã quên, ba của cô cũng là làm quan đấy.
- Hừ, mẹ thấy ông ta là cố ý đấy. Xem ông ta còn trốn đến khi nào.
Cô Trịnh nổi cơn, tiếp tục đứng gõ cửa phòng đùng đùng. Phó Ngọc Long nhẫn nại không được, liền đi lên đá cho một cái. Đừng nhìn Phó Ngọc Long và Phạm Hồng Vũ đều là “củi mục”, ở Hồng Châu này, ngẫu nhiên cũng sẽ “anh hùng” một phen. Một cước đá xuống, nếu không phải cửa chống trộm chắc chắn vô cùng thì chỉ sợ cả đá cũng nát.
Dù là như thế, nhưng tiếng động thật lớn này vẫn kinh động đến toàn bộ người trong tòa nhà.
- Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Rốt cuộc cũng có một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi từ một phòng làm việc khác thò đầu ra, nét mặt sa sầm. Người đàn ông trung niên này không cao, tóc lại thưa thớt, ánh mắt nhỏ hí lóe ra thứ ánh sáng lạnh lùng đằng sau cặp mắt kính.
- Chánh văn phòng Quế, anh tới đúng lúc, Cục trưởng Lê đâu rồi? Chúng tôi muốn tìm Cục trưởng Lê.
Cô Trịnh nhận ra người đó, là Chánh văn phòng Cục Độc quyền thuốc lá.
Chánh văn phòng Quế cứng rắn hỏi:
- Chị Trịnh, các người tìm Cục trưởng Lê làm gì?
- Chánh văn phòng Quế, anh biết rồi còn hỏi? Lão Phó của tôi hôm qua đến cục, sau đó thì không thấy trở về. Nghe nói là Cục trưởng Lê tìm ông ấy nói chuyện. Được, nói chuyện suốt cả buổi tối còn chưa xong à? Các người nói thật đi, rốt cuộc các người đã đem lão Phó của tôi đi đâu rồi?
Cô Trịnh cũng không sợ Chánh văn phòng Quế, giọng so với ông ta còn lớn hơn.
- Cái này thì tôi không biết. Đây là lãnh đạo cục an bài, tôi làm sao biết lão Phó đi đâu? Chị Trịnh, bất kể thế nào, các người cũng không nên ở trong này gây rối. Nơi này là cơ quan, cãi lộn như vậy thì còn thể thống gì.
Cô Trịnh không sợ Chánh văn phòng Quế, Chánh văn phòng Quế lại càng không sợ bà, giọng điệu càng thêm cứng rắn, mạnh mẽ, mang ý chất vấn.
Nếu Phó Đức Trăn còn là Giám đốc nhà máy thì Chánh văn phòng Quế khẳng định sẽ không phải là thái độ như vậy. Đây không phải là đã xảy ra chuyện rồi sao? Chánh văn phòng Quế cũng là kẻ lõi đời trong quan trường, các loại việc cũng thấy nhiều. Phàm là cán bộ vị tổ kiểm tra kỷ luật gọi đi nói chuyện thì chẳng người nào là toàn thân trở ra.
Lão Phó đắc tội với nhân vật không nên đắc tội. Bị như vậy là xứng đáng.
Lãi nói tiếp, Chánh văn phòng Quế và Phó Đức Trăn còn có mối hận cũ. Trước kia bởi vì an bài bộ phận trung tầng cho nhà máy thuốc lá, Chánh văn phòng Quế hướng lão Phó đề cử một người, nhưng lão Phó lại không chịu, tự an bài thân tín của mình. Điều này đã đắc tội với Chánh văn phòng Quế. Tuy nhiên, khi đó Phó Đức Trăn còn là Giám đốc nhà máy, lại kiêm nhiệm chức Phó cục trưởng cục Độc quyền thuốc lá, được xem như là thượng cấp của Chánh văn phòng Quế. Có đắc tội Chánh văn phòng Quế hay không thì Phó Đức Trăn cũng không hoàn toàn quá để ý.