8h30 sáng ngày hôm sau, toàn thể thành viên của tổ điều tra lập tức đến phòng họp nhỏ của của nhà khách. Thư ký của Thượng Vi Chính thông báo cho đám người Phạm Hồng Vũ, tổ điều tra sáng nay sẽ họp, nên không ra ngoài, mời các đồng chí cứ tùy ý. Buổi chiều an bài như thế nào thì sẽ thông báo sau.
Mọi người mỉm cười đáp ứng, nhưng cũng không đi đâu xa, đều trở về phòng nghỉ của mình.
Thư ký mặc dù thông báo như vậy, nhưng ai biết được giữa đường lại phát sinh cái gì? Nếu chẳng may cuộc họp diễn ra xong sớm, Thượng Vi Chính muốn ra ngoài một chút, tìm nhân viên như tìm muôn thú thì chẳng phải là điều tốt.
Dù sao Ngạn Hoa cũng chẳng phải là địa phương thú vị. Tào Thành, Trịnh Mỹ Đường lại càng chẳng muốn đi dạo phố, ở trong phòng chờ là được.
Tạ Văn Kiện bước vào phòng Phạm Hồng Vũ.
Bởi vì Địa ủy chỉ định y làm người dẫn đường cho Thượng Vi Chính, Tạ Văn Kiện cũng đơn giản ở lại nhà khách Ngạn Hoa, bất cứ lúc nào chờ lệnh.
Vừa mới đóng cửa phòng lại, Tạ Văn Kiện liền lo lắng nói.
Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười, rót hai tách trà, đưa cho y một tách, hỏi:
- Như thế nào không ổn?
Tạ Văn Kiện hai hàng lông mày nhíu chặt, nói:
- Cụ thể không ổn chỗ nào tôi cũng không biết nói sao cho rõ, chính là trong lòng cảm thấy khẩn trương. Nhất là ngày hôm qua ở thung lũng Thụ Đình, không cần nói mặt mũi của Cục trưởng Trương bị vứt hết mà ngay cả Thượng lão và Chủ nhiệm Tiết cũng không còn. Ai, Phạm Hồng Vũ, cậu có phải đã sớm biết, thủ trưởng tối cao đã từng ở qua nhà của ông bà Năm?
Nói xong, Tạ Văn Kiện rất nghi ngờ nhìn Phạm Hồng Vũ.
Từ đầu đến cuối, Phạm Hồng Vũ biểu hiện vô cùng điềm tĩnh. Tạ Văn Kiện cảm thấy, Phạm Hồng Vũ thật sự điềm tĩnh đến quá mức rồi. Việc này trực tiếp liên lụy đến bố và vợ tương lai, theo lý Phạm Hồng Vũ không nên điềm tĩnh như thế. Trừ phi hết thảy đều đã được sớm tính trước kỹ càng.
Phạm Hồng Vũ hỏi ngược lại một câu:
- Như thế nào mà anh cũng không biết sao?
- Tôi không biết. Tôi làm sao mà biết được?
Tạ Văn Kiện càng thêm kỳ quái.
Phạm Hồng Vũ cười lắc đầu. Việc này thật đúng là không trách được Tạ Văn Kiện không biết. Tạ Văn Kiện trước kia rất ít tiếp xúc với loại công tác này. Phạm Hồng Vũ cũng là cách đó không lâu mới biết được. Làm việc này, những tình huống cần biết lúc nào thì hắn tự nhiên sẽ biết.
Không có chút tài năng, Trưởng phòng Phạm cho dù có mạnh, cũng không dám đối nghịch tổ điều tra trung ương.
- Việc này anh không biết thì cũng rất bình thường. Tăng Quan Thanh rất ít khi nói với người khác điều này. Cả nhà bọn họ đều là những người khiêm tốn.
- Nhưng, Phạm Hồng Vũ, cứ như vậy thì mặt mũi của tổ điều tra sẽ bị lột sạch, một chút cũng không dư thừa. Như vậy là thích hợp sao? Cậu xem, bọn họ sáng sớm nay đã liền họp, không đi ra ngoài. Tôi cảm giác trong lúc này sợ là sẽ có vấn đề.
Phạm Hồng Vũ nâng tách trà lên uống một ngụm, hơi trầm ngâm một chút rồi nói:
- Văn Kiện, anh là người trung hậu. Nếu có lựa chọn, tôi sẽ không lựa chọn làm như vậy. Thù hận tới cùng đấy, nhưng chúng ta có lựa chọn sao? Không có.
Tạ Văn Kiện không lên tiếng.
Y cũng biết Phạm Hồng Vũ không có nói sai, là không còn lựa chọn nào khác.
- Tôi cảm thấy bọn họ phải ra tay độc ác rồi.
Một lát sau, Tạ Văn Kiện trầm giọng nói:
- Nếu đổi lại là tôi, đối mặt với bền chắc như thép như vậy, tôi cũng phải xuống tay đánh rơi một hai cán bộ. Giết một người răn trăm người.
Phạm Hồng Vũ hai hàng lông mày hơi nhíu chặt, nhìn Tạ Văn Kiện nói:
- Nếu là anh, anh sẽ bắt ai?
Tạ Văn Kiện nhìn hắn một cái, ánh mắt lập tức lảng đi, khẽ thở dài, không nói lời nào.
Còn có thể là ai?
Ai được phân công quản lý công tác doanh nghiệp nhà nước Ngạn Hoa thay đổi chế độ?
Ở địa khu là cha của cậu, còn ở thị xã là vợ của cậu.
Phạm Hồng Vũ chậm rãi đặt tách trà xuống, móc thuốc lá ra, đưa cho Tạ Văn Kiện một điếu, Tạ Văn Kiện nhận lấy, nhếch miệng cười nói:
- Tôi chỉ là phỏng đoán lung tung, đảm đương không nổi sự thực đâu.
Nếu thật là như thế, vậy thế cục liền khẩn trương rồi. Với quy cách của tổ điều tra, với danh vọng và cấp bậc của Thượng Vi Chính, một khi ngay tại chỗ làm ra quyết định xử lý, muốn thay đổi khó khăn là rất lớn.
Theo lý, lấy tình huống trước mắt mà xem, tổ điều tra khả năng không lớn sẽ đưa ra quyết định xử lý cán bộ. Nhưng căn cứ vào tình hình bình thường mà suy đoán, tình huống Ngạn Hoa bây giờ rất đặc biệt.
Phạm Hồng Vũ vừa mới nói, hắn không có lựa chọn nào khác.
Cứ như vậy mà xám xịt lui về thủ đô, Thượng Vi Chính và tổ điều tra mặt mũi còn như thế nào? Trong điều kiện tiên quyết, tổ điều tra vi phạm thường quy mà làm việc không phải là không có khả năng.
Phạm Hồng Vũ hút điếu thuốc lá, cười nói:
- Nếu thật là như vậy thì vấn đề có lẽ sẽ đơn giản.
- Sao?
Tạ Văn Kiện chấn động, nhưng vẫn yên lặng nhìn Phạm Hồng Vũ, hoàn toàn nghe không rõ rồi.
- Hiện tại, chỉ xem ai tốc độ nhanh nhất mà thôi.
Phạm Hồng Vũ hút hai phần thuốc, rồi lại thốt lên một câu không ai hiểu nổi.
Tạ Văn Kiện cảm thấy đau đầu.
Thật sự không rõ Phạm Hồng Vũ đây là có ý gì?
Không khí trong phòng họp giờ phút này thoải mái hơn nhiều.
Thượng Vi Chính ngồi ở vị trí chủ tọa, thần thái bình tĩnh, nhìn không ra có vẻ gì là không vui. Tiết Ích Dân, Dương Dật Thì hai vị phó tổ trưởng cũng là vẻ mặt mỉm cười. Duy chỉ có Trương Lực Hoa là vẻ mặt tương đối nghiêm túc, nhưng cũng không ai để ý.
Chiếu theo lý giải của mọi người, đây chỉ là cuộc họp hội ý bình thường.
Tổ điều tra đến Ngạn Hoa cũng đã ba bốn ngày. Ba tiểu tổ điều tra phân công nhau hành động, đi tham quan những doanh nghiệp nhà nước thay đổi chế độ. Mỗi ngày chỉ có ba vị phụ trách gặp nhau, mở một cuộc họp nhỏ, tập hợp tình
Hội nghị ngay từ đầu là đi theo quy trình này.
Tiết Ích Dân, Dương Dật Thì cùng với hai người khác hướng Thượng Vi Chính báo cáo tình huống mấy ngày điều tra gần đây. Thượng Vi Chính tự mình dẫn tổ điều tra, ngoại trừ Thượng Vi Chính và thư ký của ông ta thì tổ viên còn lại là Trương Lực Hoa, tất nhiên là do Trương Lực Hoa làm đại diện, hướng mọi người báo cáo tình huống.
Nghe báo cáo tình huống, Thượng Vi Chính mày càng cau lại.
Không khí trong phòng họp vô tình trở nên căng thẳng.
Thượng lão nhìn qua có điểm không cao hứng.
Trong quan trường chính là như vậy. Lão Đại mất hứng, mọi người nhất định phải khẩn trương. Anh hiện tại không khẩn trương, thì kế tiếp anh sẽ khẩn trương.
Trương Lực Hoa là người cuối cùng báo cáo, đứng thẳng thân mình, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, ngữ điệu ngưng trọng.
- Các đồng chí, tình huống thật là không ổn. Đã điều tra ba bốn ngày, nhưng kết quả lại là như thế này. Điều này có bình thường không? Mặc kệ là doanh nghiệp nhà nước Ngạn Hoa thay đổi chế độ là tốt, nhưng khó có khả năng hoàn mỹ vô khuyết. Căn cứ vào chủ nghĩa duy vật biện chứng, bất cứ chuyện gì cũng tồn tại tính hai mặt. Chỉ có người nói tốt mà không có người nói xấu thì không có khả năng tồn tại. Hiện tại, trong tình huống như thế này, tôi cho rằng cực kỳ không bình thường. Có người đang quấy nhiễu công tác của tổ điều tra.
Trương Lực Hoa sau khi thông báo xong tình huống điều tra, rất nghiêm túc nói, hai hàng lông mày cau lại một chỗ.
Tổ điều tra ngoại trừ ba vị Phó tổ trưởng thì Trương Lực Hoa và Tào Tuấn Thần là cấp bậc cao nhất, cấp vụ cục. Hơn nữa, với xuất thân của Trương Lực Hoa, ông ta chất vấn như vậy, tuy rằng đi quá giới hạn nhưng có thể nằm trong phạm vị chịu được.
Thấy bộ dạng lòng đầy căm phẫn của Trương Lực Hoa, còn Dương Dật Thì và Tào Tuấn Thần thì liếc mắt nhìn nhau. Tào Tuấn Thần khẽ gật đầu, hai hàng lông mày nhẹ nhàng cau lại rồi lập tức giãn ra.
Dương Dật Thì đang muốn mở miệng thì Thượng Vi Chính đã lên tiếng, gật đầu nói:
- Ừ, lời này của đồng chí Lực Hoa rất có đạo lý. Loại tình huống này có điểm không được bình thường.
Dương Dật Thì lập tức nín lại.
Thượng Vi Chính đây là khẳng định rồi.
- Đúng vậy, có điểm không bình thường, làm sao có thể tất cả đều nói hợp đến như vậy, chẳng lẽ không có chút khuyết điểm nào sao?
Lập tức có hai vị thành viên của tổ điều tra phụ họa theo đuôi Thượng Vi Chính. Hai vị này ở tổ điều tra cấp bậc chưa nói đến là cao, chỉ là cấp phó vụ, cục, nhưng đều ở những bộ môn rất có thực quyền. Tham gia tổ điều tra này tuyệt không phải là góp cho đủ số. Trên thực tế, danh sách tổ điều tra trung ương này, các nhân vật đại siêu cấp ở thủ đô phải trải qua tranh cãi nho nhỏ mới định ra được.
Nếu như nói Thượng Vi Chính, Tiết Ích Dân và Trương Lực Hoa đại diện cho một trận doanh thì Tào Tuấn Thần và Dương Dật Thì đại diện cho một trận doanh khác. Tuy nhiên, bọn họ trong tổ điều tra bị phụ thuộc địa vị. Tổ điều tra này, vốn là ứng với yêu cầu của đại nhân vật. Nếu trận doanh nào cũng vui vẻ thì không cần phái người tới điều tra làm gì.
Vội vàng ứng chiến, có thể đem Dương Dật Thì và Tào Tuấn Thần nhét vào tổ điều tra là điều không thể thay đổi.
Trương Lực Hoa nói:
- Thượng lão, tôi cho rằng, để công tác điều tra có thể thuận lợi tiến hành, tất yếu nên áp dụng biện pháp thi thố nhất định, phá vỡ hàng rào của bọn họ. Chúng ta tổng không thể là người bị dắt mũi.
Thượng Vi Chính ánh mắt nhìn Trương Lực Hoa, ôn hòa nói:
- Đồng chí Lực Hoa, dựa theo ý kiến của cậu, hẳn là nên dùng biện pháp thi thố nào?
- Tạm thời cách chức! Để công tác điều tra có thể hoàn toàn diễn ra một cách công bằng, tránh hoàn cảnh bên ngoài quấy nhiễu, tôi cho rằng nên tất yếu tiến hành tạm dừng chức vụ của một số vị phụ trách khối công tác này của địa khu Ngạn Hoa và thị xã Ngạn Hoa.
Trương Lực Hoa thẳng thân mình, đằng đằng sát khí nói.
- Tạm thời cách chức?
Dương Dật Thì kinh ngạc hỏi một câu.
- Cục trưởng Trương, chỉ sợ là không ổn đâu. Cho tới bây giờ, bất kể tỉnh Thanh Sơn hay là địa khu Ngạn Hoa, thị xã Ngạn Hoa, đối với công tác điều tra của chúng ta là tương đối phù hợp. Ít nhất tôi không có phát hiện người nào quấy nhiễu tình huống điều tra. Dưới tình huống như thế, chúng ta tùy tiện tạm thời cách chức cán bộ lãnh đạo Ngạn Hoa, có phải là thiếu suy xét hay không?
Dương Dật Thì nhìn thẳng Trương Lực Hoa, giọng điệu và sắc mặt trở nên nghiêm túc.
Cái gì mà tật xấu đều không tìm được? Đột nhiên tạm thời cách chức đồng chí phụ trách địa phương, có lý do này sao?
Trương Lực Hoa cao giọng nói:
- Chánh văn phòng Dương, ngoài mặt xem ra, địa khu Ngạn Hoa và thị xã Ngạn Hoa quả thật khá phối hợp công tác của tổ điều tra, nhưng đây chỉ là tình huống bên ngoài. Tôi vừa rồi đã nói, bất luận cái gì cũng có hai phương diện, có lợi có hại, có tốt có xấu. Đây mới là duy vật biện chứng đấy. Hiện tại, tất cả những nhân viên cần tìm hiểu đều nói như thế, trầm trồ khen ngợi, chẳng lẽ không đáng để hoài nghi sao?
Dương Dật Thì lãnh đạm nói:
- Cục trưởng Trương, chỉ dựa vào phỏng đoán mà làm ra quyết định tạm thời cách chức cán bộ là không phù hợp với nguyên tắc tổ chức. Tôi cho rằng phải suy xét thận trọng. Chúng ta là tổ điều tra, chưa điều tra rõ vấn đề đã xử lý cán bộ, rõ ràng là không thích hợp.
Giọng điệu chắc như đinh đóng cột, không có nửa điểm hàm hồ.