Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 478: Em, về tỉnh đi



Thời gian tổ điều tra rời khỏi địa khu Ngạn Hoa, sớm hơn dự kiến ban đầu.

Thượng Vi Chính cho Tiết Ích Dân và Dương Dật Thời hai ngày, bọn họ chỉ mất một ngày đã làm xong báo cáo điều tra. Trên thực tế, việc điều tra như vậy, mỗi ngày đều có tập hợp tình hình, những thư ký chuyên trách đi theo đã sớm chuẩn bị xong rồi. Cách thức thì đã có sẵn, chỉ cần dựa theo ý của lãnh đạo, thêm thắt nội dung vào là xong.

Báo cáo điều tra không dài, toàn văn chỉ có mấy ngàn chữ, mấy người cùng viết, rất nhanh đã hoàn thành rồi.

Buổi sáng ngày thứ ba, tổ điều tra tiếp tục mời dự họp ở nhà khách Ngạn Hoa, báo cáo với các lãnh đạo của địa khu Ngạn Hoa về kết luận điều tra, không khí của cuộc họp khác hẳn với cuộc họp hôm trước.

Đối với việc cải cách doanh nghiệp nhà nước ở địa khu Ngạn Hoa, tổ điều tra không tiến hành đánh giá khẳng định, nhưng cũng không phủ định, dựa trên hai điểm mà Tào Tuấn Thần vạch ra, bổ sung và hoàn thiện thành báo cáo.

Báo cáo điều tra viết như vậy, cũng coi như khổ tâm.

Khẳng định việc cải cách doanh nghiệp nhà nước ở địa khu Ngạn Hoa thì không được đúng sự thật cho lắm,. Nếu thực sự làm như thế thì cái mặt già của Thượng Vi Chính sẽ để ở đâu? Ông ta dẫn tổ điều tra chứ không phải tổ khảo sát nghiên cứu. Sau khi trở về thủ đô thì biết ăn nói thế nào với mấy vị đại lãnh đạo kia.

Cho nên trong bản báo cáo, cuối cùng để định tính của việc cải cách doanh nghiệp nhà nước là “làm thử”. Như vậy cả hai bên đều có “công đạo”. Mặc dù Thượng Vi Chính biết rõ, “công đạo” như vậy e rằng hai bên cũng không vừa lòng cho lắm, nhưng mà cũng chỉ có thể làm được như vậy.

Chơi trò múa bút trước mặt mấy đại lãnh đạo, Thượng Vi Chính cũng là vì bất đắc dĩ.

Trong cuộc họp thông báo này, ánh mắt của Thượng Vi Chính nhìn về phía Tào Tuấn Thần có chút không giống bình thường.

Người trẻ tuổi của Tào gia này, năng lực lĩnh ngộ chính trị quả nhiên hơn người.

Toàn thể các đồng chí trong bộ máy của địa khu Ngạn Hoa và thị xã Ngạn Hoa tham dự cuộc họp đều âm thầm thở phào một cái.

Việc này cuối cùng đã xong.

Đối với cán bộ địa khu Ngạn Hoa mà nói việc này coi như đã xong, nhưng đối với Thượng Vi Chính thì đây mới là bắt đầu. Về thủ đô như thế nào, trong lòng ông ta đều rất rõ, sớm hay muộn sẽ có một trận bạo phong chính trị, cho dù ông ta đã lui về tuyến hai, nhưng e rằng cũng không thể hoàn toàn tránh được.

Sau khi thông báo xong, địa khu Ngạn Hoa tổ chức một buổi tiệc khá thịnh soạn. Lần này, Thượng Vi Chính không kiên trì “chính sách ba chén” của mình nữa, lần lượt cạn với Khâu Minh Sơn, Phạm Vệ Quốc và mấy lãnh đạo phải chịu trách nhiệm của địa khu Ngạn Hoa mỗi người một chén. Sau đó lại uống tiếp với Phạm Hồng Vũ và Cao Khiết một chén, hàn huyên vài câu.

Mặc dù Phạm Hồng Vũ đang “đối nghịch” với ông ta, nhưng gạt việc đó sang một bên, Thượng Vi Chính không thể không thừa nhận, chiêu “giương đông kích tây” này của Phạm Hồng Vũ lợi hại.

Đối mặt với một tổ điều tra “hạng khủng” nếu như chỉ ứng đối bình thường thì chắc chắn sẽ không chống nổi. Tầng cấp của hai bên chênh lệch nhau quá xa, tổ điều tra nắm giữ “quyền sinh quyền sát” trong tay, cho dù địa khu Ngạn Hoa có giấu kín đến đâu cũng vô ích. Duy nhất có thể đối phó với người khổng lồ, chính là một người khổng lồ khác.

- Tiểu Phạm, binh hành hiểm đạo, có thể chỉ lần này thôi.

Sau khi cụng ly với Phạm Hồng Vũ, Thượng Vi Chính hạ giọng nói một câu.

Phạm Hồng Vũ sắc mặt kính cẩn, đáp:

- Vâng, cảm ơn Thượng lão đã dạy bảo, tôi sẽ nhớ kỹ trong lòng.

Lời này đúng là phát ra từ nội tâm.

Thượng Vi Chính gật đầu, liếc nhìn hắn đầy thâm ý.

Sau bữa tiệc, tổ điều tra lên minibus, chạy tới Hồng Châu, Cao Khiết cũng đi theo xe.

Tiết Ích Dân nói đùa một câu:

- Tiểu Cao, nhớ bạn trai à, định tiễn tình lang ngàn dặm hay sao?

Ngữ điệu rất thoải mái, có khí độ “thắng không kiêu bại không nản”, rất phù hợp với thân phận của ông ta.

Cao Khiết tự nhiên cười nói:

- Chủ nhiệm Tiết, ngài đoán sai rồi, tôi nhớ nhà, muốn về thăm ba mẹ thôi.

Tiết Ích Dân gật đầu:

- Được được, nên thăm hỏi cha mẹ.

Thật ra theo ý của Phạm Hồng Vũ, căn bản không muốn ngồi cùng Cao Khiết trên minibus, mà hắn tự mình lái xe đưa cô về, chỉ có riêng hai người, chẳng phải sẽ tốt hơn sao? Tuy nhiên trong tình hình này, dù Trưởng phòng Phạm muốn đến đâu nhưng cũng không dám làm như vậy. Hiện giờ hắn vẫn là nhân viên cùng đi theo tổ điều tra, đi thi hành công vụ.

Trên đường đi hắn không nói câu nào, đến tỉnh thành thì trời cũng đã tối.

Minibus trực tiếp lái vào nhà khách Thanh Sơn.

Phía tỉnh đã sớm nhận được thôn báo, mấy vị lãnh đạo như Vinh Khải Cao, Vưu Lợi Dân, Viên Lưu Ngạn đã đợi trước ở nhà khách Thanh Sơn chờ Thượng Vi Chính và tổ điều tra đại giá. Bất luận sự tình có thay đổi nào không, chỉ cần Thượng Vi Chính còn ở đó, thì cũng không thê chậm trễ được.

Hàn huyên một chút, đoàn người vây quanh Thượng Vi Chính đi vào nhà ăn.

Nhìn thấy bàn tiệc thịnh soạn, Thượng Vi Chính thở dài nói:

- Haiz, già rồi, ngồi xe cả chiều, đến giờ vẫn còn no…thời còn trẻ nếu như có nhiều món ngon như vậy, có khi một mình mình cũng oánh hết cả mâm này ấy chứ.

Vinh Khải Cao cười ha hả nói:

- Đúng vậy, lúc trước khó khăn gian khổ. Bây giờ càng ngày càng sướng hơn rồi…nào, Thượng lão, đồng chí Ích Dân, đồng chí Dật Thời, mời.

Vinh Khải Cao chỉ có lời mở đầu như vậy.

Trong bữa tiệc, chén rượu liên tục cụng nhau, ai cũng ngậm miệng không nói đến chuyện điều tra, khách và chủ đều rất vui vẻ.

Cuộc họp thông báo ở tỉnh, dù sao phải ngày mai mới mở, tối nay không thể để mất hứng được.

Khi buổi tiệc kết thúc, cũng đã chín giờ rồi. Phạm Hồng Vũ và Cao Khiết đi cùng với Vưu Lợi Dân ra khỏi đại sảnh nhà khách. Tổ điều tra trở lại Hồng Châu, nhiệm vụ đi cùng của Tào Thành, Phạm Hồng Vũ, Trịnh Mỹ Đường cùng cũng chấm dứt, “ai về nhà nấy”.

Vưu Lợi Dân tâm tình không tệ, liếc nhìn cặp tình nhân trẻ bên cạnh, nói:

- Đừng đi cùng tôi nữa, về nhà đi, đồng chí Hưng Hán chắc không kiên nhẫn được thêm rồi đấy.

“Sự kiện” cải cách chế độ doanh nghiệp ở địa khu Ngạn Hoa lần này, rốt cuộc đã đi qua mà không có “nguy hiểm’ nào, tảng đá trong lòng vưu lợi dân cũng được tháo bỏ.

Phạm Hồng Vũ cười nói:

- Chủ tịch tỉnh mời.

Vưu Lợi Dân gật đầu, đi lên xe con Hồng Kỳ, anh lái xe thò đầu ra, nói với Phạm Hồng Vũ:

- Trưởng phòng Phạm, nếu không có taxi thì cậu cứ đứng đợi đây một chút, lúc nữa tôi sẽ đến đón.

Quan hệ giữa Phạm Hồng Vũ và lái xe rất tốt, biết rõ Phạm Hồng Vũ được Vưu Lợi Dân coi trọng, cho nên càng không kiêng dè hơn.

- Không sao, ở đây là nhà khách Thanh Sơn mà.

Phạm Hồng Vũ cười ha hả, phất tay.

Khoảng thời gian này, có lẽ ở chỗ khác đã không còn taxi, nhưng ở nhà khách Thanh Sơn là ngoại lệ, chắc chắn ở cổng nhà khách lúc nào cũng có taxi đứng đợi, cũng gần như là mệnh lệnh hảnh chính vậy.

Lái xe cười cười vẫy tay với Phạm Hồng Vũ, chân nhấn ga, xe con chầm chậm đi ra khỏi đại sảnh.

Sau đó Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ cũng lên một chiếc taxi, chạy thẳng về đại viện Thành ủy Hồng Châu.

- Mệt mỏi quá.

Cao Khiết nỉ non một tiếng, miễn cưỡng ngả vào vai Phạm Hồng Vũ.

Từ khi tổ điều tra đến thành phố Hồng Châu, thần kinh Cao Khiết luôn bị vây trong trạng thái căng thẳng, liên tục trong cả mấy ngày. Hôm nay lại phải ngồi trên chiếc xe xóc nảy suốt mấy giờ, hiện tại tảng đá trong lòng đã rơi xuống, cả người cô đều trở nên mềm nhũn.

Phạm Hồng Vũ nghiêng thân mình, vòng tay ôm lấy vòng eo mềm mại của Cao Khiết, để đầu cô dựa hẳn vào chỗ cổ mình, cho cô thảo mái một chút.

- Em ngủ một chút đi.

Phạm Hồng Vũ đau lòng nói.

- Vâng.

Cao Khiết khẽ gật đầu.

Khoảng cách từ nhà khách Thanh Sơn đến đại viện Thành ủy Hồng Châu cũng không xa, nếu không kẹt xe thì chỉ mất khoảng mười phút là đến nơi, thời gian ngắn như vậy đâu thể ngủ được chứ?

Nhưng Cao Khiết mệt mỏi như vậy, chỉ có chục phút đồng hồ thôi cũng đủ để Cao Khiết mơ màng một chút. Thấy người yêu mình đã yên lặng, trong lòng Phạm Hồng Vũ bỗng nhiên có cảm giác vui sướng lạ kỳ, sau đó thấp giọng yêu cầu lái xe đi chậm một chút, kẻo đường xóc lại khiến Cao Khiết tỉnh dậy.

Lái xe cũng phối hợp, giảm tốc độ xuống, phải mất hai mươi phút với đi đến đại viện Thành ủy, xe vừa dừng lại, Cao Khiết cũng tỉnh dậy, cô ngồi thẳng dậy, vuốt tóc hỏi:

- Đến rồi à?

- Ừ!

Cổng của đại viện Thành ủy được canh gác rất nghiêm, dù cửa sau không như thế nhưng Phạm Hồng Vũ cũng không yêu cầu taxi đi hẳn vào xong, mà hai người dừng ở cổng, đi bộ vào trong.

Cao Khiết vừa nghỉ ngơi được một chút, lập tức trở nên tinh thần vô cùng, nắm tay với Phạm Hồng Vũ, vừa cười vừa nói.

- Em, hay là em về tỉnh đi.

Phạm Hồng Vũ bỗng nhiên nói.

- Hả? Sao anh lại có đề nghị như vậy?

Cao Khiết cảm thấy kinh ngạc.

- Em ở cơ sở vất vả quá, anh thấy em nên về tỉnh đi cho nhẹ nhàng, hơn nữa sau khi chúng ta kết hôn, cũng không thể mỗi người một nơi như vậy, đúng không?

Phạm Hồng Vũ cười hì hì nói.

- Nếu có con, mỗi người một nơi thì càng không tiện.

Cao Khiết nghiêng đầu, suy xét đề nghị của Phạm Hồng Vũ, nghe xong câu này, sắc mặt liền thau đổi, vung tay lên đấm hắn một cái, Người này, bất kỳ việc gì miệng hắn nói ra, lập tức đều có thể thay đổi.