Vừa mới cúp điện thoại với Cao Khiết, Chủ nhiệm Phạm chưa kịp cầm lấy tờ báo thì máy điện thoại lại vang lên dồn dập như động đất. Phạm Hồng Vũ nhẹ nhàng lắc đầu, cầm lấy điện thoại.
- Xin chào!
- Hồng Vũ, là anh phải không?
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói sợ hãi của Triệu Ca.
- Ca nhi?
Phạm Hồng Vũ cảm thấy bất ngờ.
Hiện giờ cũng không thể so sánh với đời sau, thông tin cực kỳ lạc hậu. Di động còn không có, máy điện thoại cũng là thứ xa xỉ phẩm. Triệu gia thôn cách chính quyền xã Hoa Hồng cũng hơn mười dặm, Triệu Ca muốn gọi điện thoại cho hắn, nhất định phải đi bộ đến chính quyền
Ở kiếp trước, Phạm Hồng Vũ từng điều tra một vụ án, có đi qua thôn Triệu gia hai lần. Vào thế kỷ hai mươi mốt, thôn Triệu gia vẫn còn tương đối lạc hậu.
Phạm Hồng Vũ thật sự không đoán được, vào lúc này lại nhận được điện thoại của Triệu Ca.
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng sụt sùi.
Phạm Hồng Vũ lập tức khẩn trương lên, liên tục hỏi:
- Ca nhi, đã xảy ra chuyện gì? Nói cho anh biết đi.
- Không, không có gì! Là….là em nhớ anh thôi.
Triệu Ca lau nước mắt, hạ giọng nói, không kìm nổi nhìn xung quanh một cái. Cô hiện tại đang công tác tại phòng kế hoạch hóa gia đình chính quyền xã Hoa Hồng do một người bà con xa giới thiệu vào làm. Triệu Ca đi hơn mười dặm đường núi, đến chính quyền xã để gọi cuộc điện thoại này. Bỗng nhiên trước mặt mọi người rơi lệ, Triệu Ca hơi có chút thẹn thùng.
Phạm Hồng Vũ thở phào một hơi nói:
- Ca nhi, lần tới không được dọa người ta như vậy.
Triệu Ca đối với hắn ngày đêm nhớ mong, trong lòng của hắn không phải là không nhớ Triệu Ca.
- Xin lỗi, em….em không phải cố ý. Hồng Vũ, có phải anh viết thư cho em không?
Phạm Hồng Vũ vừa mới giãn hai hàng lông mày ra, lập tức cau lại, kinh ngạc nói:
- Thư? Cái gì thư? Anh không có viết.
- Vậy….
Triệu Ca cũng cảm thấy mờ mịt.
Phạm Hồng Vũ ý thức được có chỗ không ổn, lập tức hỏi:
- Ca nhi, em đừng vội. Rốt cuộc sao lại như thế? Em từ đầu đến cuối nói cho anh biết để anh phân tích một chút.
- Được!
Triệu Ca tâm tình kích động dần dần bình ổn xuống.
- Là như thế này, ngày hôm qua em nhận được một phong thư, là do anh viết, nói em lập tức đến huyện. Anh muốn mang em…mang em đến Ngạn Hoa gặp Phó Chủ tịch huyện Phạm để cùng với nhà anh ăn lễ mừng năm mới. Tuy nhiên, nét chữ kia rất xiêu vẹo, không giống như chữ của anh, nên em cảm thấy hoài nghi. Còn nữa, cách xưng hô không đúng. Anh toàn gọi em là Ca nhi.
Triệu Ca lắp bắp đem sự việc nói qua một lần. Mặc dù biết sự việc này tám chín phần không phải là sự thật, nhưng đến Ngạn Hoa gặp cha mẹ Phạm Hồng Vũ, cùng nhau đón lễ mừng năm mới chính là mơ ước lớn nhất của cô. Khi nói ra, vẫn không tránh khỏi ngượng ngùng.
Phạm Hồng Vũ gần như lập tức hiểu được chuyện gì xảy ra. Hai mắt hơi nhíu lại, hiện lên một chút linh hoạt, sắc bén, nhưng vẫn không nôn nóng, thần sắc nghiêm nghị, bình tĩnh nói:
- Cho nên, em đi ra chính quyền xã gọi điện thoại cho anh để xác minh một chút?
- Vâng, Chu tỷ ở phòng Sinh đẻ có kế hoạch của chính quyền xã là chị họ của em. Em có mang theo một ổ trứng gà cho chị ấy.
Triệu Ca giải thích.
Phạm Hồng Vũ nói:
- Ca nhi, ổ trứng gà này của em xem là uổng phí rồi. Anh nói với em, bức thư đó không phải do anh viết, hẳn là Trịnh Phong Khuông cho người khác viết cho em, muốn lừa em đến huyện. Cũng may em là người thông minh, biết gọi điện thoại cho anh trước.
Nói tới đây, Phạm Hồng Vũ khóe miệng hiện lên một chút ý cười, cảm thấy vui mừng.
- Anh ta hư hỏng như vậy sao?
Triệu Ca hô nhỏ một tiếng.
- Còn tệ hơn so với trí tưởng tượng của em.
- Vậy em phải làm sao bây giờ?
Triệu Ca vô cùng khẩn trương, giống như giờ phút này, bên người cô sẽ xuất hiện đám người do Trịnh Phong Khuông phái tới, nhất định phải bắt cô trở về huyện.
Phạm Hồng Vũ nói:
- Em hiện tại hãy về nhà đi. Tết âm lịch này, cứ ở nhà. Qua hết năm, sự việc này sẽ được giải quyết xong.
Triệu Ca lo lắng nói:
- Hồng Vũ, anh nói sự việc sẽ được giải quyết? Vậy Trịnh Phong Khuông, anh ta sẽ bị điều đi sao?
Phạm Hồng Vũ châm chọc nói:
- Anh ta có muốn điều đi chỉ sợ cũng không dễ dàng như vậy. Ca nhi, em yên tâm đi, cứ dựa theo lời anh mà làm. Cử ở nhà chăm sóc cha mẹ qua hết năm. Sang năm, anh sẽ đến tìm em.
- Thật sao?
Triệu Ca lập tức vừa mừng vừa sợ.
Đây là giải thích Phạm Hồng Vũ sắp sửa lộ diện ở thôn Triệu gia, hướng ra thế giới bên ngoài mà công khai rằng, cô là bạn gái của hắn. Mà trong cái thôn Triệu gia hẻo lánh bé nhỏ đó, chỉ sợ tất cả mọi người sẽ trực tiếp đem cô trở thành bạn gái của Phạm Hồng Vũ.
- Hứa!
Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói.
- Vâng, vậy em chờ anh.
Triệu Ca trong giọng nói không tự kìm hãm được có vài phần ý tứ làm nũng.
- Được!
Phạm Hồng Vũ giọng điệu càng thêm dịu dàng.
Triệu Ca trong điện thoại nói chuyện liên miên với Phạm Hồng Vũ một hồi rồi mới lưu luyến cúp điện thoại.
Phạm Hồng Vũ buông điện thoại, ánh mắt không tự chủ được rơi vào cái lịch bàn trước mặt.
Ngày 05 tháng 01 năm 1987.
Phạm Hồng Vũ hai mắt híp lại.
Qua hai ngày nữa, vụ án chấn động toàn tỉnh sẽ bạo phát từ huyện Vũ Dương.
Đó là một vụ án mang tính chất ác liệt. Vụ án này sau này trải qua rất nhiều năm, nhưng trong ký ức tất cả những “lão nhân” ở huyện Vũ Dương vẫn còn mới mẻ như ngày nào. Anh chàng quân binh Bảo Hưng cùng với người vợ mới cưới Đông Vũ, trên đường trở về, dừng chân ở nhà ga đã có xung đột với Đội trưởng đại đội trị an phòng công an huyện Vũ Dương Trịnh Phong Khuông, lập tức bùng nổ chiến đấu. Trịnh Phong Khuông ỷ người đông thế mạnh, lại còn mang súng. Một hồi tranh đấu, Bảo Hưng bị đánh thành trọng thương, bỏ mạng. Còn người vợ mới cưới của anh ta Đông Vũ thề không chịu nhục, từ nhà khách lầu ba nảy xuống dưới bị thương nghiêm trọng. Mặc dù có thể bảo đảm được tính mạng nhưng xương sống bị dập nát, liệt nửa người. Từ đó về sau không rời khỏi chiếc xe lăn nửa bước.
Tính chất ác liệt của vụ án hoàn toàn cải biến vận mệnh chính trị của huyện Vũ Dương.
Bí thư huyện ủy huyện Vũ Dương, Chủ tịch huyện, Bí thư Đảng ủy công an kiêm Trưởng phòng công an huyện, Phó chủ tịch huyện phân công quản lý công tác chính trị pháp luật, Phó trưởng phòng, Phó chính trị viên phòng Chính trị công an huyện tất cả cán bộ to nhỏ đều bị miễn chức.
Rất nhiều người vì vậy mà phải vào tù.
Nguyên nhân rất đơn giản, Bảo Hưng lai lịch rất lớn.
Bản thân anh ta chỉ vừa mới đề bạt lên làm đại đội phó đại đội canh gác chưa lâu, nhưng bố của y lại là một vị tướng quân. Độ lợi hại không khác gì các đại nhân vật ở tỉnh. Mà Đông Vũ vợ của anh ta cũng là con gái của một vị quan lớn ở thủ đô.
Do quen thói kiêu ngạo, cho nên Trịnh Phong Khuông hoàn toàn không để Bảo Hưng vào mắt. Trong suy nghĩ của Trịnh Phong Khuông, con trai tướng quân, con gái lãnh đạo trung ương làm sao có thể xuất hiện ở huyện Vũ Dương.
Huyện Vũ Dương nghèo rớt mùng tơi, hẻo lánh, khi nào lại có được một “đại thần” như vậy.
Ai bảo cái tên tiểu tử đó, ỷ mình là quân đội, không biết trời cao đất rộng, dám quản chuyện của Trịnh công tử đây. Đây không phải là chán sống rồi sao? Sau khi bị đánh còn dám lớn tiếng dọa người. Vậy lại càng không thể tha.
Mà vợ của anh ta lại xinh đẹp như vậy.
Kết quả liền gây ra đại họa.
Trịnh Phong Khuông nằm mơ cũng không nghĩ ra, Bảo Hưng nói không ngờ đều là sự thật.
Nhưng khi Trịnh Phong Khuông biết Bảo Hưng nói là sự thật thì lúc đó sai lầm lớn đã được đúc thành. Trịnh Phong Khuông có muốn hối hận cũng không còn kịp.
Sau đó, toàn tỉnh bị chấn động. Tướng quân Bảo và lãnh đạo tỉnh ủy nổi trận lôi đình, huyện Vũ Dương chỉ trong một đêm thay đổi càn khôn. Rất nhiều cán bộ Địa ủy Nam Giang cũng phải chịu liên lụy.
Quan trường của huyện Vũ Dương giống như động đất, trực tiếp cải biến quỹ tích của vô số người.
Đương nhiên, lúc đó Khâu Minh Sơn đã rời khỏi địa khu Ngạn Hoa. Phạm Vệ Quốc thì đến phòng Bảo vệ môi trường của Địa khu. Phạm Hồng Vũ thì vẫn còn ở cơ quan Địa ủy, nhưng không còn ai để ý đến hắn, trực tiếp gạt hắn ra ngoài. Phạm Hồng Vũ nhớ rất rõ, qua tết âm lịch không bao lâu, Phó chánh văn phòng Địa ủy Lưu tìm hắn nói chuyện, bảo hắn đến phòng công an địa khu.
Hắn vốn tốt nghiệp từ trường công an ra, đến cơ quan công an công tác là phù hợp với chuyên môn.
Đây gọi là ủy nhiệm của tổ chức.
Vụ án làm khiếp sợ toàn tỉnh, thậm chí chấn động cả nước, Phạm Hồng Vũ là một trong những người tận mắt chứng kiến.
Hiện tại, tất nhiên hết thảy đều không giống như lúc trước.
Phạm Hồng Vũ đã “trở về”, một mực chờ đợi ngày này.
Nên liền gọi Hạ Ngôn về lại Ngạn Hoa.
Phạm Hồng Vũ đang chuẩn bị gọi điện thoại thì điện thoại lại vang lên lần nữa.
Phạm chủ nhiệm quả thật là rất bận.
- Xin chào!
- Phạm Hồng Vũ, con dụ mẹ đấy à?
Đầu dây bên kia truyền đến thanh âm nổi giận đùng đùng của Quản Lệ Mai.
Phạm Hồng Vũ không hiểu ra sao:
- Mẹ, chuyện gì vậy?
- Con còn hỏi mẹ? Con nói đi, con còn muốn lăn lộn với Triệu Ca đến khi nào nữa? Vì người phụ nữ này mà con cùng với con nhà Bí thư Trịnh Thiên Bình giận nhau rồi đánh nhau gây rối. Con rốt cuộc muốn thế nào?
Trong điện thoại, Quản Lệ Mai tức giận khó chịu, liên tiếp chất vấn.
Phạm Hồng Vũ cũng có chút không cao hứng, nói:
- Mẹ, mẹ là nghe ai nói? Như thế nào lại có những lời đồn nhảm như vậy, mà nó luôn luôn rơi vào lỗ tai của mẹ?
- Con mất hứng sao? Còn hỏi mẹ? Để từ từ ba của con sẽ nói con, còn mẹ mặc kệ con.
Phạm Hồng Vũ ngơ ngác một chút, không ngờ ba mẹ đều như thế.
Một lát sau, trong điện thoại truyền đến giọng nói của Phạm Vệ Quốc:
- Hồng Vũ, những gì mẹ con nói là thật?
Nghe ra được giọng điệu của Phạm Vệ Quốc rất ngưng trọng, mang theo một tia bất an.
- Cha, những lời này mà cha có thể tin? Trịnh Phong Khuông đức hạnh như thế nào cha không biết sao? Trịnh Thiên Bình bao che cho con của ông ta, đến nỗi coi trời bằng vung. Con cùng anh ta có náo loạn gì đâu? Là anh ta nảy sinh chủ ý muốn chiếm Triệu Ca.
Phạm Hồng Vũ tức giận nói.
Phạm Vệ Quốc trầm mặc một chút rồi mới chậm rãi nói:
- Tình huống của Trịnh Phong Khuông thì cha rất rõ ràng. Cho nên, ba mẹ mới lo lắng cho con. Con và nó gây chuyện với nhau thì con mới là người bị thiệt thòi. Con nên biết, Bí thư Trịnh và Chủ tịch địa khu Lý là có quan hệ như thế nào?
Phạm Hồng Vũ lạnh lùng cười nói:
- Ba, con biết. Ba cứ yên tâm đi. Con không đi gây chuyện với anh ta đâu. Chủ tịch địa khu Lý và Bí thư Trịnh, haha….
Phạm Vệ Quốc lập tức có chút cảnh giác nói:
- Hồng Vũ, ý của con là gì?
Thanh âm cười lạnh của Phạm Hồng Vũ khiến cho Phạm Vệ Quốc cả người phát lạnh.
- Không có gì, ba cứ chờ coi. Không mấy ngày nữa sẽ có đáp án.