Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 612: Tạ gia cũng có người mới



Phạm Hồng Vũ chỉ lắng nghe, cũng không lên tiếng.

Tạ Tuệ Linh liền có chút chần chừ, không kìm nổi liếc nhìn Hoàng Vĩ Kiệt. Hoàng Vĩ Kiệt mới hơn ba mươi tuổi đã có thể lên làm Chủ tịch quận khu Hòa Bình, ở huyện Vân Hồ cũng được coi là một nhân vật. Anh ta không thích nói chuyện không có nghĩa là không có trình độ.

Thấy vợ nhìn sang, Hoàng Vĩ Kiệt vẫn ngồi im như trước, cũng không có ý tứ mở miệng.

Tạ Tuệ Linh âm thầm cắn răng.

Nhiệm vụ tối nay, bắt đầu vốn cũng đã không thể hoàn thành rồi. Tạ Tuệ Linh chính là “công chúa” cao cao tại thượng. Từ trước đến nay chỉ có người khác sủng ái nuông chiều cô, hướng cô xum xoe, chứ chưa bao giờ ăn nói khép nép với người như thế, chứ đừng nói chi Chủ tịch huyện Phạm lại còn nhỏ hơn cô vài tuổi, ỷ vào may mắn, làm thư ký cho Chủ tịch tỉnh được một năm thì bỗng nhiên phát đạt đi lên, còn mình thì phải nhẹ nhàng, hướng hắn “chịu tội”, thậm chí một câu khách khí cũng không có. Dường như hết thảy đều là chuyện phải làm.

- Chủ tịch huyện Phạm, cha của tôi, nếu anh giao tiếp nhiều thì có thể phát hiện, ông ấy là một người rất trọng tình nghĩa. Cát Đại Tráng kỳ thật với gia đình tôi cũng chẳng có quan hệ gì, cũng bởi vì công việc nên mới tiếp xúc mà thôi. Cha của tôi thương hại anh ta xuất thân nông thôn, trải qua không ít đau khổ mới có thể được như ngày hôm nay, nên muốn cứu lấy anh ta. Chủ tịch huyện Phạm, anh ngàn vạn lần đừng có hiểu lầm. Cha của tôi cũng không phải là nhằm vào ai.

Tạ Tuệ Linh cố gắng kềm nén sự phẫn uất trong lòng, cười nói. Lời nói có vẻ hơi vội vàng.

Tối nay, cô thật không nghĩ sẽ đến đây. Vừa rồi, cô và Hoàng Vĩ Kiệt ở nhà xem TV thì ông cụ gọi, giọng điệu rất bực bội, ở trong điện thoại nổi nóng với cô. Tạ Tuệ Linh chỉ biết ông cụ ở thành phố chỉ sợ là đã gặp phiền toái. Vị trí Phó bí thư huyện ủy khả năng là không thể giữ được.

Tạ Tuệ Linh liền lập tức sốt ruột.

Chức Bí thư Đảng ủy công an bị xóa bỏ kiêm nhiệm đã là một sự ảnh hưởng rất lớn rồi. Cũng may là ông cụ có dự kiến trước nên hai ba năm trước đã đem Hoàng Vĩ Kiệt từ phòng Tư pháp an bài xuống khu trấn phía dưới. Bằng không thì đến bây giờ, Hoàng Vĩ Kiệt nếu còn ở phòng Tư pháp thì thật chẳng biết làm sao.

Mỗi ngày đều nhìn sắc mặt của Lý Văn Hàn?

Nếu ngay cả Phó bí thư Huyện ủy mà còn không làm được thì chẳng phải nói rằng ông cụ từ nay về sau hoàn toàn đứng sang một bên?

Đối với toàn bộ Tạ gia là một sự ảnh hưởng rất lớn.

Ông cụ nổi giận với cô xong thì lập tức bảo Hoàng Vĩ Kiệt nghe điện thoại. Hoàng Vĩ Kiệt cầm điện thoại, vâng dạ vài tiếng rồi nói với cô, cùng nhau đến nhà Phạm Hồng Vũ thăm hỏi.

Tạ Tuệ Linh chỉ biết rằng ông cụ thật sự không còn biện pháp nữa nên mới bất đắc dĩ, xoay đầu cúi người với Phạm Hồng Vũ.

Chuyện quan trọng như vậy, lại không nói với con gái của mình mà lại nói với con rể.

Tuy nhiên Tạ Tuệ Linh cũng rõ ràng, đây là thói quen nhiều năm của ông cụ. Cũng không biết Hoàng Vĩ Kiệt xuất ra năng lực như thế nào, mà khi còn là một cán sự ở Đảng ủy công an, nói chuyện qua vài lần với ông cụ thì khiến ông suốt ngày khen y, còn bất chất tất cả, muốn y nhất định phải là con rể của mình.

Ông cụ trong một lần nào đó, sau khi uống rượu, đã đắc ý nói với người nhà, chờ sau khi ông về hưu, Tạ gia có được rạng rỡ ở Vân Hồ hay không thì đều nhờ vào người con rể này.

Tuy nhiên, năng lực của Hoàng Vĩ Kiệt cũng không khiến Tạ Hậu Minh và Tạ Tuệ Linh thất vọng. Lúc rời khỏi Đảng ủy công an đến phòng Tư pháp làm Trưởng ban, làm được rất bài bản, rất nhanh được đề bạt lên làm Phó Trưởng phòng, ở trong phòng rất có uy tín. Khi đến khu Hòa Bình, chưa được bao lâu thì lên làm Chủ tịch quận, nghe nói là cũng có uy vọng. Trần Hà ba mươi hai tuổi lên làm Chánh văn phòng UBND huyện cũng đã là da trâu khó lường, nhưng đạt đến vị trí Trưởng phòng thì tuổi của Hoàng Vĩ Kiệt so với Trần Ha còn nhỏ hơn, chưa đến ba mươi tuổi. Chỉ có điều, ở nông thôn công tác thì vị trí không thể sánh bằng chức Chánh văn phòng UBND huyện như Trần Hà.

Khi ông cụ và Hoàng Vĩ Kiệt nói chuyện với nhau, Tạ Tuệ Linh nghe không hiểu. Tuy nhiên phỏng chừng ông cụ cũng không phải là bảo Hoàng Vĩ Kiệt phải đến cúi đầu trước Phạm Hồng Vũ, chỉ là trưng cầu ý kiết của Hoàng Vĩ Kiệt về chuyện của mình. Hoàng Vĩ Kiệt trong điện thoại tỏ thái độ không rõ ràng, sau khi cúp điện thoại lại bảo đến chào hỏi Phạm Hồng Vũ, có thể thấy được trong lòng của y đã sớm có quyết định.

Theo như Tạ Tuệ Linh biết, Tạ Hậu Minh đem cái chuyện “tra tấn bức cung” lên trên, Hoàng Vĩ Kiệt đã từng phản đối, thậm chí còn làm công tác tư tưởng với ông cụ, nhưng ông cụ lại bướng bỉnh không nghe. Bất kể thế nào cũng nuốt không trôi cục tức này, nhất định phải gây sức ép.

Kết quả gây sức ép lại thành bộ dạng như vậy.

Sớm biết như thế thì lúc trước làm làm gì?

Mắt thấy Tạ Tuệ Linh hơi tức giận, Phạm Hồng Vũ cuối cùng cũng mở miệng nói:

- Trưởng ban Tạ, tôi cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ hiểu lầm qua.

Tạ Tuệ Linh mở to mắt nhìn.

Phạm Hồng Vũ đây là kiên quyết không chịu tha thứ.

Nghe cho đã rồi giờ lại bảo chưa bao giờ hiểu lầm.

Ông cụ rốt cuộc là nhằm vào ai, rốt cuộc muốn làm gì thì trong lòng hiểu rõ, còn cần gì mà nói là hiểu lầm.

Nếu dám đối nghịch với tôi thì phải chuẩn bị tâm lý như vậy.

Hoàng Vĩ Kiệt khẽ cười, thong thả nói:

- Chủ tịch huyện Phạm, vợ của tôi hơi nóng tính, nếu có gì mạo phạm, Chủ tịch huyện ngàn vạn lần bỏ qua. Tuy nhiên, cô ấy nói căn bản cũng là sự thật. Cha vợ của tôi là người thẳng tính, vợ của tôi tính cách cũng như vậy, cái gì cũng không giấu được. Tính cách này của cha vợ tôi mấy chục năm rồi cũng đã có sửa đổi, nhưng kết quả đụng tới sự việc này lại nhịn không được. Mấy năm nay ở trong bộ máy cũng thường xuyên mâu thuẫn với các lãnh đạo khác, thậm chí với cả Bí thư Lục. Nói thật, Chủ tịch huyện Phạm, tôi đã khuyên ông cụ rằng, chuẩn bị về hưu rồi thì tính tình cũng nên bình lặng lại thì mới tốt. Nhưng xin Chủ tịch huyện Phạm cứ yên tâm, ông cụ không phải là người bụng dạ hẹp hòi. Những chính sách, bất kể là Huyện ủy, UBND huyện hay là trong hệ thống chính trị pháp luật, chỉ cần là chính sách tốt thì ông ấy nhất định sẽ toàn lực ủng hộ.

Hoàng Vĩ Kiệt thái độ, giọng điệu nhìn qua đều rất bình thản, không phải nịnh nọt Phạm Hồng Vũ, càng không phải kiêu căng, thật giống như hai người bằng hữu đang nói chuyện với nhau.

Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói:

- Chủ tịch quận Hoàng nói rất đúng, công tác mà có mâu thuẫn thì cũng là chuyện hết sức bình thường, nhưng phương hướng lớn thì không thể sai. Khác nhau và mâu thuẫn không thể trộn lẫn. Một khi tạo thành quyết nghị thì nhất định phải đem sự khác nhau và mâu thuẫn thu hẹp lại, mọi người đồng tâm hiệp lực làm tốt công tác.

- Vâng, tôi hoàn toàn đồng ý với ý kiến của Chủ tịch huyện Phạm. Chủ tịch huyện Phạm, tôi ở trên báo có vinh dự đọc qua “hình thức Phong Lâm”, trong lòng tôi vô cùng khâm phục. Chỉ trong hai năm ngắn ngủi, thị trấn Phong Lâm đã xảy ra bao nhiêu biến hóa to lớn. Định mực sản xuất công nông nghiệp của một thị trấn gần như lại vượt qua cả một huyện của chúng tôi. Thật sự là không thể tưởng tượng nổi.

Hoàng Vĩ Kiệt cảm thán nói, nhìn ra được, y tán thưởng là xuất phát từ nội tâm.

- Chủ tịch huyện Phạm, tôi có một yêu cầu quá đáng.

Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói:

- Chủ tịch quận Hoàng, xin cứ nói.

- Tôi muốn mời Chủ tịch huyện Phạm sắp tới tranh thủ thời gian đến khu Hòa Bình của chúng tôi thị sát công tác, chỉ điểm cho chúng tôi một chút, làm thế nào thì mới có đường lối đúng mà đi. Chủ tịch huyện Phạm, khu Hòa Bình của chúng tôi điều kiện tự nhiên và giao thông chưa nói tới là có bao nhiêu ưu thế, nhưng nếu kinh tế muốn phát triển thì nhất định phải được cao nhân chỉ điểm.

Phạm Hồng Vũ nụ cười thu lại, hiển nhiên là đang suy nghĩ về yêu cầu này của Hoàng Vĩ Kiệt. Lẽ ra, với thân phận một Chủ tịch huyện như hắn, đến một khu trực thuộc bên dưới làm công tác chỉ đạo kiểm tra thì chỉ là chuyện bình thường, lại không cần phải suy xét.

Hoàng Vĩ Kiệt nhìn hắn không chớp mắt, trong ánh mắt không ngờ hiện lên vẻ lo âu, thậm chí còn không yên.

Tạ Tuệ Linh có chút không hiểu ra làm sao, không biết hai người này đang chơi trò gì. Tuy nhiên cô cũng hiểu ra được một chút. Cô và Hoàng Vĩ Kiệt lấy nhau cũng nhiều năm, nhưng rất ít khi cô nhìn thấy vẻ mặt này của hắn.

Có thể thấy được Phạm Hồng Vũ trả lời như thế nào, đối với Hoàng Vĩ Kiệt mà nói là vô cùng mấu chốt.

Phạm Hồng Vũ suy nghĩ cũng không lâu, một lát sau liền gật đầu:

- Được rồi, tôi sẽ tranh thủ thời gian đến khu Hòa Bình, thực hiểu rõ tình huống rồi mới nói sau.

Hoàng Vĩ Kiệt thở phào một cái, mông rời khỏi ghế sofa, hướng Phạm Hồng Vũ khom người, hạ giọng nói:

- Cám ơn Chủ tịch huyện Phạm.

Phạm Hồng Vũ khoát tay nói:

- Chủ tịch quận Hoàng, tất cả mọi người là vì công việc mà thôi. Vẫn câu nói kia, công tác cho phép có ý kiến bất đồng, cho phép có mâu thuẫn nhưng cuối cùng vẫn không thể sai. Bất kể ở cương vị nào cũng đều là giống nhau.

- Vâng, đúng, tôi hoàn toàn đồng ý với ý kiến của Chủ tịch huyện Phạm. Công tác phải đặt lên trên đầu.

- Ừ!

Phạm Hồng Vũ gật đầu.

Kế tiếp, Hoàng Vĩ Kiệt thần thái liền có vẻ nhẹ nhàng hơn, lại nói với Phạm Hồng Vũ thêm vài câu về tình hình khu Hòa Bình, rồi lễ phép đứng dậy cáo từ:

- Chủ tịch huyện Phạm, thời gian không còn sớm, làm phiền anh nghỉ ngơi. Thật sự là ngại quá!

- Không sao, tất cả mọi người là đồng chí. Về sau hoan nghênh Chủ tịch quận Hoàng thường xuyên đến nhà làm khách.

Phạm Hồng Vũ đứng dậy, chủ động bắt tay. Chỉ có điều hoan nghênh Chủ tịch quận Hoàng, còn Trưởng ban Tạ, xin miễn.

- Nhất định, nhất định!

Hoàng Vĩ Kiệt liên tục gật đầu, vô tình lời nói nhiều hơn.

Phạm Hồng Vũ không ngờ lại tiễn bọn họ ra tận cửa.

Tạ Tuệ Linh trong đầu khó hiểu. Không phải là đến chịu đòn nhận tội sao? Như thế nào lại nói đến phát triển kinh tế của khu Hòa Bình? Có ý gì vậy? Chuyện của ông cụ còn chưa xong mà.

Chẳng qua là trước mặt Phạm Hồng Vũ, Tạ Tuệ Linh cũng không dám hỏi lung tung.

Khi xuống khỏi tòa lầu Ủy viên thường vụ, Tạ Tuệ Linh không kìm chế được, dừng bước lại, nắm cánh tay của Hoàng Vĩ Kiệt, thấp giọng nói:

- A, các người có ý gì vậy?

Hoàng Vĩ Kiệt thản nhiên nói:

- Không sao?

- Không sao? Cái gì gọi là không sao?

Hoàng Vĩ Kiệt nói:

- Không sao chính là không sao.

Tạ Tuệ Linh lại càng không rõ, bất mãn nói:

- Anh tỏ ra bí hiểm gì với em? Em là vợ anh đó.

Hoàng Vĩ Kiệt cười nói:

- Cha bây giờ vẫn còn quan trọng, còn Chủ tịch huyện Phạm cũng không phải là người trong huyện chúng ta. Một người một tay che trời, một người định đoạt. Đối với hắn cũng không có ưu đãi gì. Anh ta dù sao đến đây vẫn chưa lâu.

Tạ Tuệ Linh còn có chút mơ màng, cái hiểu cái không.

Hoàng Vĩ Kiệt cũng không nói gì, nắm tay vợ, chậm rãi đi về phía trước.