Giống như ông trời đã cố ý muốn đối nghịch với Chu Tử Kỳ.
Phạm Hồng Vũ vừa mới rời khỏi không bao lâu, sau bữa cơm chiều, một lần nữa mưa lại kéo tới, hơn nữa càng lúc càng lớn. Từ chạng vạng cho tới sáng hôm sau vẫn không ngừng.
Sáng sớm hôm sau, Chu Tử Kỳ ngồi xe từ thị trấn Lô Hoa đến huyện.
Thị trấn Lô Hoa là một thị trấn lớn, kinh tế khá sôi động. Chiếc xe Santana mà Chu Tử Kỳ ngồi là loại xe mới mua. Ít nhất trong giai đoạn hiện tại, Santana ở nội địa có thể được xem là loại xe con sang trọng. Đầu thập niên 90 được bán với giá hai trăm bảy mươi ngàn. Nếu ở hậu thế thì đủ mua một chiếc Mercedes Benz, thậm chí còn dư.
Tám giờ sáng, chiếc xe Santana đã có mặt tại một ngôi trường cấp ba. Ngoài cổng trường đã đậu không ít chiếc xe con. Có xe Santana mới tinh, nhưng cũng có loại xe jeep quân dụng đã ngả sang màu vàng.
Lối vào lầu dạy học đã căng một biểu ngữ” Hội nghị nghiên cứu và thảo luận xây dựng kinh tế ở huyện Vân Hồ”.
Kỳ thật đây là các chuyên gia Hongkong tiến hành giảng bài cho các cán bộ huyện Vân Hồ.
Mưa to tầm tã, với khí trời như vậy thật không thích hợp ra ngoài điều tra nghiên cứu, chi bằng học ở bên trong.
Thời gian lên lớp bắt đầu từ 8h30.
Chu Tử Kỳ ở huyện Vân Hồ cũng là một nhân vật có tiếng. Đã từng là thư ký của Lục Cửu, chỉ cần cán bộ có chức vụ nhất định, hơi có tuổi một chút thì đều biết y.
Hành lang lầu một có không ít cán bộ đang tụm năm tụm ba. Một đám thì mang theo thuốc lá, đứng một bên hút thuốc. Bây giờ còn chưa chính thức học, những đồng chí nghiện thuốc lá cứ đứng trước phòng học hút cho đã rồi nói sau.
Cùng loại học tập như thế này đã trải qua một lần. Chủ tịch huyện Phạm cũng đích thân đến lớp nghe giảng bài, còn có những Phó chủ tịch huyện khác tham gia, ở trên lớp học hút thuốc, người bình thường làm sao mà có gan to như vậy. Chủ tịch huyện Phạm đều thừa dịp nghỉ giải lao mà chạy ra ngoài phòng học hút thuốc.
Chu Tử Kỳ bước đến, mọi người lập tức vây quanh y, trong mắt lộ ra thần sắc kinh ngạc.
Y làm sao mà tới đây?
Có vẻ lúc trước rất ít khi nhìn thấy Chu Tử Kỳ tham gia. Cán bộ cấp Trưởng phòng đến đây không ít, nhưng đa số đều là người phụ trách cơ quan trực thuộc huyện. UBND huyện đã gửi văn kiện xuống, chính thức yêu cầu bọn họ đi tham gia. Nếu không đi, hiển nhiên là không được. Đó chính là không nể mặt Chủ tịch huyện Phạm.
Có Tạ Hậu Minh làm ví dụ, các nhân vật số một đơn vị trực thuộc UBND huyện thật đúng là không ai có gan đối nghịch với Phạm Hồng Vũ.
Nhưng Bí thư Đảng ủy khu trấn, thì chỉ ít ỏi một hai người. Đa số là cắt cử Chủ tịch thị trấn làm đại diện. Còn thị trấn Lô Hoa, không cần nói là Chu Tử Kỳ, cho dù là Lã Mẫn Phong cũng chưa từng lộ diện.
Dòng chính tâm phúc của Bí thư Lục, cái giá bày ra mười phần.
Thông qua bài giảng lần trước, rất nhiều cán bộ thích phân tích cục diện chính trị, đối với uy vọng của tân Chủ tịch huyện đại khái đã vượt qua Chủ tịch huyện tiền nhiệm, nhưng vẫn chưa đủ để lay động quyền uy tuyệt đối của Lục Cửu.
Ít nhất, Chủ tịch huyện tiền nhiệm vừa mới đến nhậm chức hơn một tháng, tuyệt đối không làm ra động tác lớn như vậy.
Lãnh đạo cơ quan trực thuộc huyện cơ bản đã đến đông đủ. Bí thư Đảng ủy khu trấn thì không lộ diện. Điều này nói lên, chân chính “chư hầu một phương” trong tay cầm quyền to tạm thời vẫn chưa chấp nhận quyền uy của Chủ tịch huyện Phạm. Về phần này, ngay cả lãnh đạo của UBND huyện, chỉ sợ cũng không có mấy ai thành tâm thành ý hướng về phía Phạm Hồng Vũ, đây chỉ là bất đắc dĩ mà thôi.
Chu Tử Kỳ cười ha hả, gật đầu chào, hỏi:
- Chủ tịch huyện Phạm có tới không?
- Vẫn còn chưa tới. Hiện tại cách thời gian vào học còn hai mươi phút đồng hồ. Chủ tịch huyện Phạm sẽ cùng với chuyên gia Hongkong đến. Tuy nhiên, Chánh văn phòng Trần đã đến và đang bố trí lớp học.
Một vị cán bộ vội vàng nâng đồng hồ lên nhìn, rồi nói.
- Haha, vậy mọi người cứ trò chuyện, tôi vào xem một chút. Ai cha, việc này thật sự là mới mẻ.
Chu Tử Kỳ bật cười ha hả, rồi bước nhanh lên lầu, dường như vô tình cố ý nói cho mọi người biết, tôi đây chỉ là đến xem mới mẻ, cũng không phải là hưởng ứng Chủ tịch huyện Phạm kêu gọi.
Bất kể trong trường hợp nào, Chu Tử Kỳ không quên nhắc nhở mọi người, y là người của Bí thư Lục.
Phòng họp được chọn ở lầu hai.
Chu Tử Kỳ nhanh chóng đi đến phòng học ở lầu hai.
Trong phòng học đã tụ tập không ít cán bộ đang nói chuyện phiếm với nhau, ồn ào giống như một cái chợ.
Chu Tử Kỳ xuất hiện tại cửa phòng học, toàn bộ âm thanh trong phòng học lập tức hạ xuống, an tĩnh đi rất nhiều. Ánh mắt của mọi người đồng loạt nhìn sang, có người thậm chí còn phát ra tiếng kinh hô.
Bởi vậy có thể thấy được Chu Tử Kỳ ở Vân Hồ uy vọng rất cao.
Từ ý nghĩa nào đó mà nói, thân phận đệ nhất thư ký Vân Hồ cũng giống như thân phận thư ký Chủ tịch tỉnh của Phạm Hồng Vũ vậy.
Phía sau phòng học đã ngồi đầy người, còn phía trước vẫn còn trống. Đây cũng là thói quen của người trong nước. Cái gọi là “đạo trung dung”, ai cũng không muốn làm náo động.
Hiểu ra đây là trong quan trường, người nào ngồi hàng trước, người nào ngồi hàng sau đều tự rõ trong lòng.
Trần Hà ngồi ở vị trí thứ nhất của nhóm thứ hai, bên cạnh không có ai khác. Mặc dù bận nhưng vẫn ung dung uống một ngụm trà, khi nhìn thấy Chu Tử Kỳ thì khẽ mỉm cười, hạ giọng nói:
- Bí thư Chu, bên này mời.
Vừa thấy Trần Hà, Chu Tử Kỳ trong lòng kiên định, mỉm cười bước qua, rồi ngồi xuống bên cạnh Trần Hà.
Phòng học cũng bố trí như một lớp học bình thường. Bên trên là bục giảng, phía dưới là một hàng gồm mười mấy cái ghế trống. Không hề nghi ngờ, đây là dành cho lãnh đạo huyện và chuyên gia Hongkong ngồi. Còn những cán bộ có chức vụ tương đối cao thì an bài ở hàng thứ hai và thứ ba.
Ngoại trừ lãnh đạo huyện và chuyên gia Hongkong, Trần Hà – Chánh văn phòng UBND huyện và Chu Tử Kỳ - Bí thư Đảng ủy thị trấn Lô Hoa có thể coi là chức vụ cao nhất rồi, ngồi hàng thứ hai là chuyện đương nhiên.
Lập tức có một cô gái mang trà đến cho Bí thư Chu.
Trần Hà cũng đã đề nghị Phạm Hồng Vũ cấp nước khoáng cho các cán bộ tới tham gia học tập, có vẻ rất có cấp bậc. Đầu thập niên 90, nước khoáng cũng là một đồ vật mới mẻ. Một bình nước khoáng nhỏ, không ngờ bán tới một đồng tiền.
Quả thực xa xỉ!
Cho nên bị Phạm Hồng Vũ không chút do dự bác bỏ.
Tự mình nấu nước pha trà, vừa rẻ lại vệ sinh. Nước khoáng một đồng một chai, cán bộ tham dự hội nghị có hơn một trăm người, tốn hơn một trăm đồng. Tài chính của Vân Hồ đang khẩn trương, hết thảy đều phải tuân theo nguyên tắc tiết kiệm.
Cũng không phải nói huyện Vân Hồ không mời nổi các chuyên gia Hongkong một chai nước khoáng. Phạm Hồng Vũ là muốn thông qua việc này nói cho mọi người biết, mọi người hãy chuẩn bị chịu khổ đi. Nếu Phạm mỗ tôi đã đến Vân Hồ rồi, mọi người còn muốn tiêu tiền như nước nữa thì phải hỏi qua Chủ tịch huyện Phạm tôi có đồng ý hay không.
Phạm Hồng Vũ rất rõ, Chủ tịch huyện nếu keo kiệt thì cũng không như Bí thư Huyện ủy không đề bạt cán bộ, rất nhiều người hận.
Nhưng Phạm Hồng Vũ không cần quan tâm. Làm thế nào để thống trị một huyện, Phạm Hồng Vũ tự nhiên có quy tắc đã định của mình, không dễ dàng bị người khác thay đổi. Phạm Hồng Vũ không muốn nhìn thấy, chính mình hao tổn tâm cơ, trăm cay nghìn đắng đem kinh tế của huyện Vân Hồ đi lên, cuối cùng chỉ làm mập cho một đám cán bộ thực quyền.
Phát triển kinh tế, điểm xuất phát phải là “cộng đồng giàu có”. Không có điều kiện tiên quyết này, hết thảy đều là vô nghĩa. Dân phú quốc cường vĩnh viễn chỉ là lời nói suông.
Quốc gia cường thịnh, dân tộc phồn vinh, chẳng lẽ lại còn thật có thể trông cậy vào đám sâu mọt đó?
- Bí thư Chu, tới sớm nhỉ.
Trần Hà mỉm cười, thấp giọng nói một câu.
Phảng phất ngửi thấy mùi thơm tỏa ra từ người của Trần Hà, Chu Tử Kỳ không kìm nổi trong lòng rung động. Người phụ này cũng là ý nhị mười phần, thành thục hấp dẫn, làm cho người ta không kìm nổi ý loạn tình mê.
Tuy nhiên, Chu Tử Kỳ ngay lập tức trấn tĩnh lại.
Trần Hà tuy có sức hấp dẫn, nhưng không phải là người mà y có thể nhúng chàm, trừ phi là y không muốn lăn lộn nữa.
- Đúng vậy, đây đều là dựa theo chỉ thị của Chánh văn phòng Trần mà làm việc.
Chu Tử Kỳ nhẹ nhàng đáp.
Ngày hôm qua bị Lục Cửu mắng té tát, Chu Tử Kỳ rơi vào đường cùng, hướng Trần Hà cầu viện. Chiếu theo chủ ý của Chu Tử Kỳ là hy vọng Trần Hà ở trước mặt Lục Cửu nói tốt vài câu. Trần Hà lại nhắc nhở y, mấu chốt của sự việc không phải là nằm ở Bí thư Lục mà là ở Chủ tịch huyện.
Trần Hà rất mịt mờ nói cho Chu Tử Kỳ biết, giai đoạn hiện tại, Bí thư Lục không có ý định vạch mặt với Chủ tịch huyện Phạm, nảy sinh xung đột chính diện. Chu Tử Kỳ chống đối Phạm Hồng Vũ, chẳng khác gì phá hủy toàn bộ kế hoạch của Bí thư Lục, bức Lục Cửu không thể nào đối mặt với Phạm Hồng Vũ.
Chu Tử Kỳ lập tức bừng tỉnh.
Xem ra chính mình rời khỏi Bí thư Lục quá lâu nên không thể đoán được tâm tư đích thật của Bí thư Lục.
Dù sao Phạm Hồng Vũ cũng có tấm biển lớn thư ký Chủ tịch tỉnh trên người, cũng không phải là bày cho đẹp. Muốn đối phó Phạm Hồng Vũ, tốt nhất là lách qua bên cạnh, đi lối tắt. Bằng không, Tạ Hậu Minh chính là vết xe đổ.
Vẫn là Trần Hà luôn luôn hiểu được ý tưởng của Lục Cửu.
Cũng thế, hai người bọn họ có phải hay không chỉ biết chuyện trên giường. Loại quan hệ này, người khác vĩnh viễn không có biện pháp “bắt chước”.
Trần Hà lập tức nhắc nhở Chu Tử Kỳ, ngày mai sẽ có giờ học, nếu y có thời gian thì tranh thủ tới tham dự một chút.
Phạm Hồng Vũ dù sao cũng là tuổi trẻ khí thịnh, thích nhất là được nể mặt. Chỉ cần Chu Tử Kỳ hướng Phạm Hồng Vũ biểu thị thái độ ủng hộ, nói không chừng cơn giận của Chủ tịch huyện liền tiêu tan. Đến lúc đó lại đến nhà xin lỗi, nhận sai thì hiệu quả lại càng tốt.