Công văn trên bàn làm việc của Chủ tịch huyện Phạm chất cao ngất ngưởng.
Trong một huyện, công việc hằng ngày cần được xử lý kỳ thật vô cùng phức tạp, có nhiều văn kiện đó cũng chẳng có gì lạ. Đương nhiên, điều này cũng có chút liên quan đến hoàn cảnh thực tại, có một vài công việc thực chất không cần Chủ tịch huyện phải tự mình xử lý nhưng để tỏ ra công việc mình được xem trọng nên họ làm báo cáo trình lên Chủ tịch huyện, để Chủ tịch huyện tự mình phê chuẩn vài câu, dần dần chuyện này cũng biến thành sự ganh đua so sánh. Dường như bộ môn nào trình lên mà không được Chủ tịch huyện phê chỉ thị thì liền chứng minh bộ môn đó không được Chủ tịch huyện xem trọng, như vậy rất mất mặt. Chính vì thể họ nghĩ ra nhiều việc trình công văn lên bàn Chủ tịch huyện.
Tham gia vào phương pháp như vậy Chủ tịch huyện Phạm rất ấn tượng.
Một người có kinh nghiệm quan trường một chút sẽ hiểu được cơ cấu chính quyền bên trong, quan ở huyện ở khó khăn lớn nhất. Bởi vì Bí thư Huyện ủy và Chủ tịch huyện đã là người ra quyết định lại còn là người chấp hành, đây là điều mấu chốt. Hầu như chuyện này liên quan đến hàng vạn hộ dân, đều phải thực hiện các chính sách mà được huyện đưa xuống. Khu hành chính tương đối độc lập, Bí thư Huyện ủy, Chủ tịch huyện còn chịu trách nhiệm cho việc phát triển và thi hành các chính sách kinh tế lớn của huyện.
Tuy nhỏ nhưng hoàn toàn hình thành.
Ngược lại phòng ở tỉnh chức năng tương đối đơn giản, về quyền hạn và cấp bậc cao hơn so với Bí thư Huyện ủy và Chủ tịch huyện, trọng trách trên vai cũng nhẹ hơn, thậm chí bọn họ chỉ chịu trách nhiệm ra chính sách, đưa ra ý kiến tham khảo, sau đó đưa xuống huyện quán triệt chấp hành.
Từ ý nghĩa nào đó, để quản lý tốt một huyện thì cơ bản phải quản lý tốt một khu, thậm chí tốt một tỉnh. Bí thư Tỉnh ủy, Bí thư Địa ủy và Bí thư Huyện ủy về tính chất nhiệm vụ có nhiều điểm giống nhau.
Điểm giống nhau lớn nhất đó chính là nắm trong tay quyền lực lớn, kiểm soát mọi mặt.
Bồi dưỡng tài năng.
Vì vậy, có nhiều cán bộ ở huyện như Bí thư Huyện ủy được lãnh đạo chủ chốt cấp tỉnh xem trọng. Do Bí thư Huyện ủy đi lên cương vị cán bộ lãnh đạo cao hơn, chiếm đa số.
Đối mặt với chồng công văn cao như vậy, Chủ tịch huyện Phạm châm điếu thuốc lắc đầu, ngã người dựa vào ghế làm việc.
Trong suốt một giờ đồng hồ, chồng công văn cũng chỉ giảm bớt một phần tư. Phạm Hồng Vũ đã cố ý đẩy nhanh tốc độ công việc, nếu bình thường Phạm Hồng Vũ tuyệt nhiên không đồng ý đọc "qua loa"như vậy. Mặc kệ những công việc đó có cần Chủ tịch huyện tự mình phê chỉ thị hay không, nếu văn kiện đặt trên bàn hắn nhất định hắn sẽ xem cẩn thận, tùy tiện liếc mắt một cái rồi viết vài chữ thật sự không phải là nguyên tắc làm việc của Phạm Hồng Vũ.
Trong tình hình này nhất định phải thay đổi mới được.
Chờ xử lý vài công tác quan trọng hoàn thành, phải bắt tay vào tiến hành "giản chính ủy quyền". Huyện ủy bên kia tạm thời không quản được, nhưng chính phủ bên này nhất định Phạm Hồng Vũ phải đoạt lấy.
Xử lý xong phần báo cáo của Ban kế hoạch hóa gia đình, Phạm Hồng Vũ buông bút, xoay xoay người, sau đó dựa hẳn ra sau, châm điếu thuốc, định nghỉ ngơi một chút.
Trên bàn điện thoại lại reo lên.
- Xin chào, tôi là Phạm Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ vẫn giữ thói quen cũ, cầm ống nghe là tự xưng tên.
- Anh, đang làm việc ở phòng hả?
Trong điện thoại là giọng nói nhẹ nhành của Bành Na, vừa mang theo niềm vui bất ngờ. Từ khi gặp Phạm Hồng Vũ ở huyện Vân Hồ, Bành Na ít khi gọi điện thoại cho hắn khi đang làm việc.
- Ừ, mới trở về từ trấn Lô Hoa ngày hôm qua, phòng chống lụt bão.
Mặt Phạm Hồng Vũ cười cười, vẻ mặt trở nên vô cùng thỏa mái, mấy ngày nay vội vàng chống lũ, không thể gọi điện thoại cho Bành Na, Bành Na cũng ý thức được chuyện này nên chỉ nhắn tin cho hắn. Trong vài ngày trước, trong tờ "thời sự diễn đàn" có bài viết đăng lên nên Bành Na mới lấy điện thoại của cơ quan Cao Khiết gọi cho hắn, vội báo với hắn chuyện đó.
Phạm Hồng Vũ rất thích nói chuyện phím với Bành Na.
Lại nói tiếp, quan hệ giữa hắn và Bành Na là quan hệ đặc biệt nhất, không phải là quan hệ nam nữ thường tình, cũng không phải quan hệ bạn hữu bình thường, miệng nói là anh em nhưng Phạm Hồng Vũ biết trong lòng Bành Na không nghĩ vậy. Hắn và Bành Na nói chuyện phím, Phạm Hồng Vũ có thể thấy rất thoải mái, nếu là Lý Thu Vũ có thể làm Chủ tịch huyện Phạm phải thận trọng, vì sợ mang tiếng "dụ dỗ trẻ em".
Cô bé quá tinh nghịch quái gỡ.
Còn khi nói chuyện phím với Cao Khiết, Phạm Hồng Vũ trước sau nhớ mãi, và trong một thế giới khác, Chủ tịch thành phố Cao lại ấn tượng mạnh trong lòng hắn, vĩnh viễn không thể xóa nhòa.
Bành Na và Triệu Ca có chỗ giống nhau, tuy nhiên hai người lại cũng rất không giống nhau, đều có đặc điểm khác.
Hơn nữa, quan hệ giữa Phạm Hồng Vũ và Triệu Ca cũng không giống quan hệ với Bành Na.
- Công tác phòng lụt có vấn đề gì lớn không?
Bành Na quan tâm hỏi.
- Hiện tại xem ra tốt cả, vượt qua được đợt nước dâng lần hai rồi, tuy nhiên tình hình phía sau khó nói lắm.
Bành Na nói:
- Chắc không có vấn đề gì lớn đâu, theo dự báo thời tiết của Đài khí tượng thủy văn có nói chỉ sau vài ngày, lưu vực mưa ở Đại Giang sẽ giảm bớt, thời gian đỉnh lũ lần thứ ba sẽ không quá sớm, ít nhất phải vài ngày....
- Cũng chưa chắc dự báo thời tiết chính xác, từ trước đến giờ độ chính xác không cao. Hơn nữa, ở các tỉnh cũng không giảm bớt, lưu lượng nước ở các nhánh sông không ngừng dâng lên. Hiện tại trì hoãn hai ngày, có lẽ tích lực lượng, lần thứ ba có lẽ lợi hại hơn hai lần trước.
Phạm Hồng Vũ hơi nhíu mày nói.
- Chỉ cần có anh ở huyện Vân Hồ chắc chắc không có chuyện gì.
Bành Na liền nói chắc chắn, cô đối với năng lực của Phạm Hồng Vũ vẫn luôn luôn tôn sùng như thế.
Phạm Hồng Vũ cười ha hả nói:
- Phóng viên Thừa Bành nói quá lời.
Bành Na cũng cười, vui vẻ nói:
- Anh, có chuyện này em muốn nói với anh, vừa rồi, Trưởng ban Vương của Ban tuyên giáo địa ủy Ngạn Hoa tự mình đến tòa soạn báo, có đưa một bản thảo cuốn sách.
- Hả?
Hai hàng chân mày Phạm Hồng Vũ hơi nhướng lên.
Với địa vị báo tỉnh, Ban tuyên giáo địa ủy Ngạn Hoa trưởng ban Trương Trăn Hạo tự mình đến tòa soạn báo đưa bản thảo, cũng không có gì nhiều. Hầu hết các Ban tuyên giáo đều tìm cách làm tốt mối quan hệ với báo tỉnh. Bành Na làm phóng viên khá nổi tiếng nên thường xuyên trở thành khách quý của Trưởng ban tuyên giáo. Điểm mấu chốt mà Bành Na điện thoại cho hắn chính đã nói lên Vương Trăn Hạo đã đưa đến bản thảo cuốn sách có nội dung không đơn giản.
- Em có nói chuyện qua loa với Trưởng ban Vương vài câu, ông ta đã cho em xem bản thảo, là do bí thư Khâu Minh Sơn viết đấy, tiêu đề của nói là" đá từ núi có thể mài ra ngọc".. Theo em thấy, văn chương của Khâu Minh Sơn có chút châm biếm, mục tiêu chính là bài viết ở "thời sự diễn đàn" ngày trước, dường như ông ta có ý giúp anh...
Giọng điệu của Bành Na cũng không dám khẳng định.
Dù sao cũng chỉ là nhạy cảm "sự kiện chính trị", chứ cô không phải chắc chắn. Tuy nhiên, trong điện thoại cho Phạm Hồng Vũ, cô không có gì e dè, trong lòng nghĩ thế nào thì nói như thế.
Phạm Hồng Vũ không kìm lòng được ngồi thẳng lên nói:
- Na Na, Bí thư Khâu viết nội dung chủ yếu nói về cái gì?
- Nội dung Bí thư Khâu viết chính nói về con đường cải cách và mở cửa, mở tầm nhìn ra thế giới, phải tiến cử người ra nước ngoài học hỏi. Chẳng những học về tài chính, còn về kỹ thuật, và quan trọng hơn chính là học hỏi nền kinh tế thị trường ở nước ngoài cùng với hình thức quản lý kinh doanh, phải đạt đến nền kinh tế thị trường toàn cầu, nhất định phải làm những điều đó. Không thể luôn đứng sau cánh cửa đóng kín, mơ tưởng các quốc gia khác thích ứng với chúng ta. Bài văn của Bí thư Khâu còn trích dẫn những người huyện Vân Hồ mời đoàn chuyên gia Hongkong đến điều tra khảo sát, đưa ra phương án phát triển, khen ngợi đấy chính là một việc làm vô cùng hữu ích, có thể đưa ra vài kinh nghiệm từ chuyện này. Anh, em cảm thấy Bí thư Khâu đưa bản thảo cuốn sách như vậy có phải đang giúp anh không?
- Trăm phần trăm là thật..
Phạm Hồng Vũ khẽ thở dài, trong lòng thực sự rất cảm động.
Khi bài "thời sự diễn đàn" được viết bởi một người có thế lực, Khâu Minh Sơn vẫn chưa từng điện thoại cho hắn. Hiển nhiên, Phạm Vệ Quốc nhất định sẽ hỏi thăm tình huống rồi, phụ tử tình thâm mà.
Ai ngờ Khâu Minh Sơn lại không nói gì, liền tự tay viết ra cuốn sách vô cùng quan trọng như vậy, để Vương Trăn Hạo tự mình đưa đến báo tỉnh. Có thể thấy được Khâu Minh Sơn "nhất định" mang cuốn thiên văn chương này đến báo tỉnh để đăng bài.
Với chức vụ và uy tín của Khâu Minh Sơn trên địa bàn tỉnh, thì cuốn thiên văn chương này được đăng lên đó là quyết định sẵn có.
Tổng biên tập tỉnh báo Hầu Vĩnh Kiện, thậm chí Ban tuyên giáo tỉnh ủy Trường Văn Nghệ phải nể mặt Khâu Minh Sơn mấy phần.
- Anh, Bí thư Khâu quan tâm anh thật đấy.
Bành Na nói tự đấy lòng, thực sự vui mừng cho Phạm Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ cũng rời khỏi Ngạn Hoa hai năm rồi, Khâu Minh Sơn vẫn ưu ái hắn như trước, thật sự rất may. Vì hắn, mà không tiếc tự mình ra mặt "khai chiến" với người tai to mặt lớn kia.
Phạm Hồng Vũ này có tài đức gì mà được chiếu cố vậy chứ?
- Đúng vậy, Bí thư Khâu là một trong những người lãnh đạo chính trực nhất.
- Anh, em có nên tranh thủ đến huyện Vân Hồ một chuyến, dù có thế nào, đoàn chuyên gia Hongkong cũng là sự mới mẻ, là tin tức viết tư liệu khá tốt, em xin Tổng biên tập Hậu có thể ông ta đồng ý.
Bành Na lập tức nói.
Chủ ý này có lẽ đã ở trong đầu Bành Na lâu nay, tuy Phạm Hồng Vũ mỗi lần đi công tác ở tỉnh, chỉ cần thời gian cho phép cũng sẽ cùng cô tâm sự gặp mặt, hầu hết là cùng nhau ăn cơm, thậm chí đi dạo phố, nhưng thật sự Bành Na không "vừa lòng"cô đặc biệt mong muốn ở bên Phạm Hồng Vũ nhiều hơn, cho dù là gặp nhau vì công việc.
- Không, Na Na, chuyện này em đừng dính vào.
Phạm Hồng Vũ không hề nghĩ ngợi, bật người lắc đầu bác bỏ.
Bài viết ở "thời sự diễn đàn" không được công bố trước đây, nó thật sự không quan trọng như Bành Na nói, đây là tin tức tư liệu sống, chỉ cần lãnh đạo chủ chốt chưa tỏ vẻ phản đối ý kiên, thì báo tỉnh đưa tin là có thể. Nhưng tình hình hiện tại đã thay đổi hoàn toàn, Phạm Hồng Vũ liền không hy vọng Bành Na dính vào.
Nếu chẳng may đấu tranh "mở rộng", Bành Na còn bị vạ lây theo.
- Dạ, em biết rồi...
Bành Na hơi buồn buồn nói, nghe giọng biết cô không thích chút nào, nhưng vẫn khéo léo đáp trả, không muốn không nghe lời Phạm Hồng Vũ.
- Anh, chuyện này anh nhất định phải cẩn thận một chút, nhất là nước lũ.
- Yên tâm đi, anh biết rồi, sau khi đợt lũ này qua đi, anh sẽ đến tỉnh thành gặp em.