Hạ tuần tháng sáu, mưa rốt cuộc đã ngừng. Lưu vực bờ sông đã bắt đầu ổn định trở lại. Cơn lũ cuối cùng cũng đã trôi qua.
Trong hai mươi ngày qua, khu vực ven sông đều rất náo nhiệt. Khắp nơi cao thấp đồng lòng hát lên bài “trường ca chống lũ”.
Nhìn chung toàn tỉnh Thanh Sơn, lần chống lũ này thi thố có thể nói là đắc lực. Mặc dù trong khu vực có xuất hiện hiện tượng vỡ đê, tạo thành tổn thất tài sản và con người nhất định, nhưng nhìn trên toàn cục mà nói, đại chiến dịch chống lũ lần này đã thành công. Dưới sự lãnh đạo anh minh của Tỉnh ủy, công tác cứu hộ chống lũ đã toàn diện thắng lợi.
Ủy ban phòng chống lụt bão quốc gia đối với cơn lũ lần này rõ ràng là “cơn lũ chưa từng có trong ba mươi năm qua”.
Sự nghiệp chống lũ thành công, tất nhiên là phải tổ chức đại hội khen ngợi mừng công.
Hôm nay, vừa mới đi làm, Phạm Hồng Vũ trong phòng làm việc, chuẩn bị xử lý những công vụ khẩn cấp thì điện thoại trên bàn liền reo vang.
- Xin chào, tôi là Phạm Hồng Vũ.
- Haha, Chủ tịch huyện, có rảnh không? Đến phòng làm việc của tôi ngồi một lát, thương lượng công việc.
Đầu dây bên kia vang lên thanh âm của Lục Cửu, nghe qua tâm trạng rất thoải mái.
Nước lũ rốt cuộc đã trôi qua, toàn huyện cao thấp đều nhẹ nhàng thở ra.
- Vâng, Bí thư xin chờ một lát, tôi lập tức qua ngay.
Sau hai ba phút, Phạm Hồng Vũ liền mang theo cặp công văn tới văn phòng Lục Cửu. Lục Cửu vẫn theo quy cũ, sớm ở sofa đãi khách chờ Chủ tịch huyện Phạm đại giá quang lâm.
- Chủ tịch huyện….
Phạm Hồng Vũ ngồi xuống, Lục Cửu liền đưa một điếu thuốc cho Phạm Hồng Vũ. Phạm Hồng Vũ thì đốt thuốc cho cả hai người. Hút thuốc chính là một phương pháp điều tiết không khí nói chuyện.
- Chủ tịch huyện, nước lũ rốt cuộc đã trôi qua. Nói tóm lại, toàn huyện chúng ta lần này đã đủ tư cách bước qua cuộc khảo nghiệm về công tác chống lũ. Hôm trước, ở tỉnh phát thông báo xuống, bảo chúng ta báo lên danh sách cá nhân và tập thể tiên tiến có công trong công tác chống lũ. Qua mấy ngày nữa ở tỉnh sẽ mời dự họp đại hội khen ngợi. Haha, đây là đại sự, cũng là chuyện tốt. Cho nên tôi mời Chủ tịch huyện lại đây, cùng nhau thương lượng, đưa ra ý kiến ban đầu, rồi sẽ đưa lên thảo luận ở Hội nghị thường vụ.
Hàn huyên vài câu, Lục Cửu liền bắt đầu vào đề chính.
Văn kiện này, hai ngày trước Phạm Hồng Vũ cũng đã nhìn qua. Ở tỉnh triển khai đại hội mừng công khen ngợi, tất nhiên phải do Huyện ủy làm đội trưởng, Phạm Hồng Vũ cũng không thể phát biểu cái nhìn của mình. Tuy nhiên lần này công tác chống lũ cứu hộ, người chỉ huy đích thật lại là hắn, Chủ tịch huyện Phạm. Nên khen ngợi ai, không nên khen ngợi ai, cuối cùng tất nhiên cũng phải trưng cầu ý kiến của hắn.
Lục Nguyệt nói xong, từ bên cạnh cầm lên một bản danh sách, đưa cho Phạm Hồng Vũ:
- Đây là danh sách mà Huyện ủy, UBND huyện, Ban phòng chống thiên tai huyện đã bước đầu thương lượng đưa ra. Chủ tịch huyện là người đứng đầu trong công tác chống lũ, cậu hãy xem qua bản danh sách này có thích hợp hay không.
Phạm Hồng Vũ nhận lấy.
Căn cứ vào văn kiện của tỉnh, từng huyện có ba danh ngạch cho ba đơn vị có công trong công tác chống lũ. Danh cách cá nhân thì không hạn chế, chỉ cần đưa ra số liệu đại khái là được. Nói như vậy, từng huyện cũng phải đưa ra hạn ngạch bình chọn cao nhất. Cá nhân tiên tiến cấp tỉnh là một phân lượng vô cùng vinh dự, cơ hội khó có được, tất nhiên là không thể lãng phí.
Văn phòng Huyện ủy, UBND huyện và Ban phòng chống thiên tai huyện đưa ra bản danh sách này, Ban chỉ huy phòng chống lụt bão là nằm đầu danh sách. Tiếp đến là Đảng ủy khu Thập Nguyên và dân binh cốt cán khu Vân Hồ.
Phải nói, Trần Hà đưa ra bản danh sách này chính là trải qua cẩn thận sàng lọc, cũng thật sự cầu thị. Ban phòng chống thiên tai huyện thì không cần phải nói, chính là cơ cấu chỉ huy công tác chống lũ của toàn huyện. Con đê chống lũ khu Thập Nguyên gần với thị trấn Lô Hoa, trong chiến dịch chống lũ lần này, Đảng ủy và UBND quận biểu hiện rất xuất sắc. Trước khi lũ đến đã hoàn tất gia cố công trình tu sửa. Ba lần lũ đến, phương thức áp dụng cứu hộ cũng rất có tác dụng. Khu Thập Nguyên không có phát sinh bất luận hiện tượng vỡ đê hoặc tổn thất người và của. Bình chọn tập thể khu Thập Nguyên là rất thích hợp. Dân binh cốt cán thị trấn Vân Hồ trong quá trình chống lũ toàn bộ xuất động, bốn trăm ba mươi người chiến đấu hăng hái, luôn ở tuyến đầu chống lũ. Hơn nữa, còn có người bị thương trong công tác chống lũ cứu hộ, phát huy tác dụng đầy đủ tác dụng đội tiên phong và đội đột kích. Được bình chọn là tập thể tiên tiến quả thực cũng rất thích hợp.
Sau tập thể tiên tiến chính là cá nhân tiên tiến.
Phó bí thư huyện ủy Vân Hồ, Chủ tịch huyện Vân Hồ đồng chí Phạm Hồng Vũ rõ ràng là xếp hạng đầu tiên.
Sau đó là Phó chủ tịch huyện kiêm Phó trưởng ban Ban chỉ huy phòng chống lụt bão Ngụy Thanh Bình.
Bí thư Đảng ủy khu Thập Nguyên Cố Vân Phong.
Trong cả một tờ giấy có hơn ba mươi người. Trong đó cán bộ chiếm hai phần ba, quần chúng phổ thông chưa đến mười người.
Đây chỉ là danh sách, có liên quan đến sự tích ưu tú của đơn vị tiên tiến và cá nhân tiên tiến tất nhiên còn thuật lại tỉ mỉ.
Phạm Hồng Vũ hơi cau mày lại.
Luôn cẩn thận quan sát nét mặt Phạm Hồng Vũ, Lục Cửu cười hỏi:
- Chủ tịch huyện có ý kiến gì không?
- Bản danh sách này tôi thấy không thỏa đáng.
Phạm Hồng Vũ cũng không quanh co, lòng vòng, trực tiếp nói.
- Tại sao?
Phạm Hồng Vũ đặt bản danh sách xuống bàn, duỗi ngón tay ra, gõ gõ nói:
- Đầu tiên chính là tập thể tiên tiến. Đảng ủy khu Thập Nguyên và dân binh cốt cán thị trấn Vân Hồ rất thích hợp, tôi cho rằng không thành vấn đề. Tuy nhiên, thứ tự trước sau, dân binh cốt cán thị trấn Vân Hồ nên xếp hạng nhất. Đảng ủy khu Thập Nguyên xếp thứ hai. Ban phòng chống thiên tai thì tôi không có bình luận mà cũng không cần bình luận. Chỉ huy toàn huyện chống lũ là chức trách cơ bản, bầu thành tập thể tiên tiến, sợ là khó có người ở dưới phục tùng.
Lục Cửu cười nói:
- Ý kiến của Chủ tịch huyện, tôi cơ bản đồng ý. Dân binh cốt cán thị trấn Vân Hồ có thể xếp thứ nhất, Đảng ủy khu Thập Nguyên xếp thứ hai. Ban Phòng chống thiên tai thì xếp thứ ba đi. Tôi cho rằng, tập thể tiên tiến thì cũng phải có mặt của ban này chứ. Mặc dù là nhiệm vụ, nhưng hoàn thành tốt thì cũng phải được khen ngợi. Có công thì thưởng, thưởng phạt phân minh mới hợp lý. Ban phòng chống lụt bão phạm vi công tác hẹp, ngoại trừ phòng lụt thì là chống hạn, hai loại công tác này mà không bình luận tiên tiến cho họ, thì cũng chẳng còn cơ hội nào nữa. Chủ tịch huyện, cậu nói có đúng không? Đơn vị huyện nào cơ bản cũng là tình huống này.
Phải nói lời này của Lục Cửu rất có đạo lý.
Hơn nữa, trong ba đơn vị tiên tiến, Đảng ủy khu Thập Nguyên và dân binh cốt cán thị trấn Vân Hồ cũng không phải là đơn vị lệ thuộc trực tiếp UBND huyện. Nếu quăng Ban chỉ huy phòng chống thiên tai huyện ra ngoài, thì có nghĩa là trong công tác chống lũ giải nguy lần này, ngay cả một đơn vị lệ thuộc trực tiếp UBND huyện cũng không có. Chỉ sợ mọi người cảm thấy thất vọng, cảm thấy đi theo Chủ tịch huyện Phạm chẳng được cái gì.
- Được, tôi đồng ý với ý kiến của Bí thư. Tập thể tiên tiến cứ như vậy mà định xuống. Tuy nhiên, cá nhân tiên tiến mà tôi cũng có ý kiến vào thì thật không nghiêm túc rồi.
Lục Cửu cười nói:
- Chủ tịch huyện quá khiêm tốn rồi. Lúc này tôi thấy bọn họ thật không dám nói giỡn đâu. Cá nhân tiên tiến này nếu thiếu cậu, chỉ sợ tất cả cán bộ toàn huyện đều không phục.
Dừng một chút, Lục Cửu tiếp lời:
- Nói thật, Chủ tịch huyện, tôi công tác tại hồ khu đã hai mươi năm, Chủ tịch huyện tự mình ở tuyến đầu chống lũ, gặp nguy không loạn, chỉ huy mọi người lui lại, còn bản thân mình thì bị nước lũ cuốn đi. Tình huống như vậy, tôi là lần đầu tiên nhìn thấy. Nếu không bình chọn cá nhân tiên tiến thì những đồng chí được bình chọn tiên tiến làm sao mà yên lòng.
Phạm Hồng Vũ thở dài:
- Bí thư, cá nhân tôi cảm ơn sự quan tâm và trân trọng của anh đối với tôi. Nhưng bất kể thế nào, đê bị vỡ, chết ba người. Sự thật xảy ra trước mắt, tôi phải chịu trách nhiệm trực tiếp. Nếu bầu tôi thì cán bộ quần chúng sẽ nghĩ như thế nào? Lũ chết người, còn chỉ huy chống lũ thì được bầu chọn tiên tiến. Vậy sau này, trong bất luận một công tác nào, chúng ta cũng không có biện pháp yêu cầu nghiêm khắc. Bí thư, tiền lệ này không thể mở. Nói thật, tôi đã viết báo cáo, hướng Huyện ủy và Thành ủy yêu cầu xử phạt. Lũ mặc dù đã qua, nhưng công tác kiểm điểm thì không thể bỏ qua. Hơn nữa nhất định phải làm cho tốt, làm cho vững. Có công thì thưởng, có tội thì phạt. Như thế thì công tác sau này của chúng ta mới có thể thi hành tốt được.
Nụ cười của Lục Cửu thu lại, cau mày.
Phạm Hồng Vũ quả nhiên không có ý định dừng tay.
Ý tứ trong lòi nói không muốn hiểu cũng phải hiểu. Hắn hướng Huyện ủy tự mời xử phạt. Con đê thôn Kiều Đầu bị vỡ, Phạm Hồng Vũ chỉ là người chịu trách nhiệm gián tiếp. Nếu hắn tự mời xử phạt thì người chịu trách nhiệm trực tiếp là Bí thư Đảng ủy thị trấn Chu Tử Kỳ và Chủ tịch thị trấn Lã Mẫn Phong càng thêm chạy không thoát.
- Bí thư, Hoắc Hoa Long tự ý rời công tác, xảy ra tai nạn xe cô, ở huyện đối với hành vi sai lầm của anh ta cũng không thể nhân nhượng. Phải tiến hành nghiêm khắc phê bình. Thị trấn Lô Hoa vỡ đê, chúng ta không có bất kỳ một thi thố xử lý nào, còn bình chọn tiên tiến, người khác không nói, Hoắc Hoa Long sẽ chịu phục sao? Khẳng định sẽ ở sau lưng nói Huyện ủy và UBND huyện chúng ta bất công.
Phạm Hồng Vũ rất thành khẩn nói.
Lục Cửu im lặng không nói.
Đồng chí Tiểu Phạm, thật không thể thương lượng dàn xếp đường sống nào sao?
Cậu cứ khăng khăng bắt lấy Chu Tử Kỳ, nhất định phải tát vào mặt Lục Cửu tôi, đối với cậu có chỗ nào tốt? Cậu đã quật ngã Tạ Hậu Minh và Tề Chính Hồng, hiện tại lại hướng Lục Cửu quăng tới, thật muốn đem những đồng chí chủ yếu của bộ máy mang tội hết sao?
Không khỏi quá ương ngạnh rồi. Dù thế nào cũng nên suy nghĩ hậu quả một chút.