Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 695: Thái độ của Chu Đại Toàn ngoài dự đoán của mọi người



Vừa xin lỗi Phạm Hồng Vũ xong, Hứa Minh Thành liền đưa mắt nhìn chờ chỉ thị của Chu Đại Toàn.

Hứa Tuệ hạ giọng nói:

- Minh Thành, thân thế em còn chưa khỏe không được ăn đồ mỡ, phải ăn kiêng. Em về bệnh viện trước đi, dưỡng thương cho tốt, tối chị đến thăm em.

Trong giọng nói có tình cảm nuông chiều.

Và giống với đa số gia đình bình thường khác, Hứa Minh Thành là người con trai duy nhất trong gia đình nên luôn được nuông chiều yêu mến, vô tình làm hỏng hắn.

- Dạ, anh rễ, chị, em về bệnh viện trước không quấy rầy mọi người...

Hứa Minh Thành như được đại xá, nhanh chóng chào Chu Đại Toàn đi như bỏ chạy, không ngờ trong lúc này vì mừng quá nên quên giả bộ, chạy đi vài bước nhanh chóng đi chậm lại rồi lại khập khiễng, chậm rãi hướng thang máy mà bước.

Mắt Lý Xuân Vũ tức giận như té lửa.

Tính cách Lý Nhị thiếu là như vậy, không xem anh ta ra gì nên Hứa Minh Thành mới dám giả bộ trước mặt anh ta, làm sao Lý Nhị thiếu không tức giận được chứ.

Tuy nhiên, Lý Xuân Vũ cũng không ngăn cản Hứa Minh Thành, tham gia bữa tiệc này nếu có Hứa Minh Thành mà nói..., chỉ sợ Lý Nhị thiếu không nuốt nổi mà thôi. Lý Nhị thiếu đến đây để "đàm phán" đấy chứ không phải đến để ăn.

Chu Đại Toàn mời khách không thể không nể mặt được.

Hứa Tuệ quay đầu ảm đạm nói:

- Ngượng quá, Chủ nhiệm Lý, tôi từ nhỏ chứng kiến Minh Thành lớn lên, có lẽ nó sợ hãi nên quên đau luôn.

Em trai vừa diễn mà khổ nhục kế, chị gái lại tiếp tục.

Lý Xuân Vũ có chút mất cảnh giác, anh ta thấy Hứa Minh Thành giả bộ như thế nên đối mặt với Hứa Tuệ cũng không thích thú gì. Dù có nói thế nào, Hứa Tuệ cũng là vợ của Chu Đại Toàn, chính thức là người của Chu gia.

Ngạc nhiên một chút, Lý Xuân Vũ lắc đầu nói:

- Chị dâu, nói quá lời rồi.

Cát Đại Tráng mỉm cười nói:

- Nào mọi người, mời vào trong.

Lập tức mọi người nhanh chóng vào phòng riêng, nhường Tương Tuyết Tùng ngồi ở vị trí chủ tọa. Anh ta là người hòa giải, là bạn với Lý Xuân Vũ nhưng so với Lý Xuân Vũ lớn hơn vài tuổi, Lý Xuân Vũ cũng nể mặt y.

Chu Đại Toàn lo chuẩn bị tiếp khách, vẫn đi bên cạnh Giám đốc điều hành gật gật đầu nói:

- Giám đốc, xin mời mang đồ ăn lên.

Tiệc chiêu đãi không thể giống như mời khách bình thường được, mời khách đến mới gọi món ăn là không lễ phép chút nào, Lý Xuân Vũ và Phạm Hồng Vũ cũng không thích. Tất cả mọi thứ phải được chủ nhà chuẩn bị sẵn sàng, nếu đàm phán thuận lợi, không khí hòa hợp, đến lúc có thể khách thưởng thức món ăn mình thích.

- Vâng, Trưởng phòng Chu.

Giám đốc cúi đầu thi lễ, lui ra ngoài.

Chỉ trong chốc lát thức ăn được đưa lên, bốn loại rau, tám món nóng trong đó có hai món hải sản chưa tính vào, đồ ăn cũng phong phú, có thể thấy cũng không keo kiệt như theo tiêu chuẩn làm việc của Chu Đại Toàn.

Rượu cũng đủ loại, nhân viên phục vụ dùng xe đẩy nhỏ tiến vào, nào rượu trắng nhập khẩu trong nước, nào rượu vang đỏ, bia, Champagne, rượu trái cây nhẹ, đầy đủ mọi thứ. Dù sao trên yến tiếc có ba cô gái, nên chiếu cố khẩu vị của các nàng trước.

Chu Đại Toàn mỉm cười nói:

- Chủ nhiệm Lý, Trưởng phòng Tương, Chủ tịch huyện Phạm, tôi không giỏi uống rượu lắm, tửu lượng rất kém, về khâu này chúng ta sẽ tùy thuộc vào khẩu vị của mỗi người, thích thế nào thì uống vậy.

Tương Tuyết Tùng cười gật đầu nói:

- Phương án này tôi đồng ý, bạn bè tụ họp vui vẻ là chính, rượu cũng không cần quá chú ý, tôi uống rượu vang đỏ, rượu vang đỏ tốt cho dưỡng sinh, ha ha, có vợ ở đây xin mọi người lượng thứ.

Diệp Lâm liền liếc anh ta một cái, sẵn giọng nói:

- Ai nghe lời nói này sẽ nghĩ em là sư tử Hà Đông mát.

Tương Tuyết Tùng vội nói:

- Ai nói vậy chứ, những người phụ nữ dịu dàng hiền lành làm cho người đàn ông càng ý thức không được hư hỏng. Mọi người nói xem, có phải vậy không?

Nghe lời nói này mọi người ai cũng cười ha hả cả.

Bầu không khí phần nào giảm bớt giây phút nặng nề.

Hôm nay anh ta là người hòa giải, đầu tiên phải làm cho không khí hài hòa một chút, mới có thể dễ dàng đàm phán, Diệp Lâm biết rõ điều này nên cũng phối hợp với ông xã diễn xuất cho hoàn hảo.

Thật lòng mà nói, đối với Tương Tuyết Tùng làm chuyện này Diệp Lâm cũng không hiểu để làm gì, lòng biết ơn à! Nếu hòa giải tốt Chu Đại Toàn và Lý Xuân Vũ đều cho rằng đó là chuyện đương nhiên, vì ai bảo Tương Tuyết Tùng là bạn của họ chứ? Nếu chẳng may hòa giải không thuận lợi, hai bên đàm phán không thành, những lời oán trách không thể nào Tương Tuyết Tùng tránh khỏi.

Một bên là Chu lão gia, một bên là Lý lão gia, sẽ không ai là đèn cạn dầu cả, vô duyên vô cớ lập tức mang tội với hai nhà, việc gì phải thế?

Chỉ có điều buổi sáng này Tương Tuyết Tùng cùng Lý Xuân Vũ đến đồn công an Thành Đường Bằng đã cho nể mặt của Lý gia, còn Chu Đại Toàn thì gọi điện mời, Tương Tuyết Tùng nếu không đồng ý thì không phải đã đắc tội với Chu Đại Toàn sao?

Làm thế nào? Không lẽ nể mặt Lý gia mà không nể mặt Chu gia sao?

Diệp Lâm là người thông minh sắc sảo, nhìn thấy chồng có việc khó xử không thể không giúp, đành đến cùng chồng cố sức hòa giải.

Mọi người nhanh chóng chọn rượu, không hẹn mà gặp đều cùng chọn rượu đỏ, những cô gái đều chọn rượu trái cây, rượu trắng không ai chọn cả. Ngày hôm nay vốn cũng không phải đến ăn cơm uống rượu, nếu thật sự uống say mềm, ở trên bàn rượu nói không đúng thì còn mặt mũi nào nữa.

- Nào, Chủ nhiệm Lý, tôi mời anh một ly, ly này chúc công trình Hy vọng hoạt động tốt, đều mang đến hy vọng cho các em nghèo vượt khó có hy vọng được học hành. Chủ nhiệm Lý, đã tự mình thực hiện một công trình vì dân như vậy, có lợi ngày nay công ở ngàn năm, tôi thật sự ngưỡng mộ.

Rót rượu vào ly, Chu Đại Toàn lúc này đứng dậy hướng Lý Xuân Vũ nâng cao chén.

Lại chỉ nhắc đến các em nghèo khó trong nước, cũng không dám nhắc đến việc quỹ cho vay học tập.

- Công trình Hy vọng đúng là công trình vì nước vì dân, đối với lãnh đạo ở tỉnh thậm chí đối với các vị lãnh đạo quốc gia đều có thể khẳng định mỗi người chúng ta đều có trách nhiệm nghĩa vụ để giữ gìn thực hiện công việc này ngày một tốt hơn, không thể để một cục phân chuột làm hỏng nồi nước ngon được. Trưởng phòng Chu, nói vậy có đúng không?

Lý Xuân Vũ cũng đúng dậy, bưng chén rượu cũng không vội mà cụng ly cùng Chu Đại Toàn, y đã nói ra ý của mình trước.

Chu Đại Toàn khẽ mỉm cười nói:

- Quả thật như thế, tôi hoàn toàn đồng ý với ý kiến của Chủ nhiệm Lý, công việc này chỉ có thể làm tốt, không được phá hỏng, càng không để cục phân chuột làm hỏng nồi nước.

Chu Đại Toàn nói ra lời này quả thật ngoài dự kiến của Lý Xuân Vũ, y có chút sững sốt, liền giơ chén rượu lên cụng ly nói:

- Được, Trưởng phòng Chu thẳn thắng như vậy, nào cụng ly.

Hai người ngửa cổ lên nốc một hơi cạn ly rượu đỏ.

- Chủ tịch huyện Phạm, tôi mời anh một ly. Thật lòng mà nói Chủ tịch huyện Phạm chỉ mới hai mươi bốn tuổi đã quyền Chủ tịch huyện, theo tôi biết được dường như chưa từng có chuyện này bao giờ Chủ tịch huyện Phạm có thể nói là đầu tiên, khâm phục, khâm phục.

Chu Đại Toàn vô cùng thán phục nhìn anh ta không có ý gì châm chọc cả.

Điều cần biết Chu Đại Toàn nổi tiếng như vậy, lại là con cháu yêu quý của Chu gia, lại đang công tác ở Ủy ban Kỷ luật Trung ương, nhưng Chu Đại Toàn cũng chỉ đến hai mươi tám tuổi mới được giữ chức Cục trưởng, hai mươi chín tuổi mới đảm nhiệm chức trưởng phòng. Ở các địa phương, Chủ tịch huyện hơn bốn mươi tuổi đều được xem là trẻ tuổi. Phạm Hồng Vũ này quả thật vận khí rất tốt, bản lĩnh hắn ta quả không kém chút nào.

Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói:

- Trưởng phòng Chu khen vậy là không đúng rồi, công việc ở địa phương cực kỳ phức tạp, tôi cần phải học tập nhiều lắm, sau này mong Trưởng phòng Chu có thế chỉ giáo nhiều hơn. Trưởng phòng Chu, làm việc ở cơ quan lớn đứng cao thấy xa, tầm nhìn rộng lớn, không thể giống với cán bộ cơ sở được.

Lời nói này thật sự khéo léo, không quá nói vể tuổi hai mươi bốn làm Chủ tịch huyện mà thay thế bằng câu nói khiêm tốn, nếu phản đối lại là kiêu ngạo. Theo cương vị trí công tác nói ra vài câu khiêm tốn, vô cùng thích hợp, cũng như nể mặt của Chu Đại Toàn một chút vậy.

- Chủ tịch huyện Phạm quá khiêm tốn rồi, có cơ hội nhất định sẽ đến địa phương Chủ tịch huyện Phạm nghiên cứu thảo luận một chút, có liên quan đến vấn đề triển khai kiểm tra kỷ luật quan địa phương.

- Được được, Trưởng phòng Chu, tôi vinh hạnh được đón anh, nào tôi mời anh một ly.

Hai người cùng cụng ly, cạn chén.

Kế tiếp chính là "tiêu chuẩn quy trình", tự bản thân xoay tròn trên bàn, bầu không khí xem như có chút hòa hợp, thậm chí Lý Xuân Vũ tạm thời che dấu sự tức giận của mình.

- Chủ tịch huyện Phạm, tôi nghe nói hôm nay ở đồn công an, thật may mắn khi anh đến kịp ngăn chặn cục diện hỗn loạn kia, thật sự đúng dịp, không nghĩ Chủ tịch huyện Phạm và Thu Vũ quen biết nhau, em tôi trước kia không biết Chủ tịch huyện Phạm nên có nhiều đắc tội, Chủ tịch huyện Phạm, tôi thay mặt em mình xin lỗi cậu.

Bàn rượu yên tĩnh một lúc, Hứa Tuệ mỉm cười đứng dậy nói với Phạm Hồng Vũ, ánh mắt cũng nhìn qua Lý Xuân Vũ mà nói.

Việc này quả thật có chút kỳ lạ.

Hứa Thiến khi ở đồn công an không biết Lý Thu Vũ là em gái Lý Xuân Vũ, vênh váo tự đắc, ngạo mạn không chịu nổi. Hiện tại lúc này đã biết lại càng cảm thấy kỳ lạ hơn, không biết vì sao Lý Thu Vũ lại không điện thoại cho anh trai của mình mà cầu viện Phạm Hồng Vũ?

Bây giờ đến đàm phán, Lý Xuân Vũ cũng đưa Phạm Hồng Vũ đi cùng.

Phạm Hồng Vũ rốt cuộc đã có quan hệ như thế nào với Lý gia?

Chẳng lẽ, hắn lại lại "rễ quý" trong nhà mà lão Lý chọn sao?

Nếu thật sự là như vậy, thì mọi chuyện đều có thể giải thích được, chuyện lớn Lý Thu Vũ sẽ gọi điện thoại cho bạn trai cầu viện, rất hợp lý mà Phạm Hồng Vũ tuổi còn khá trẻ đã trở thành Chủ tịch huyện rồi, điều này cũng khá hợp lý.

Phạm Hồng Vũ cười nói:

- Trưởng phòng Hứa không nên khách khí như thế, lúc ấy lộn xộn, Hứa tổng cũng không thật sự gây ra chuyện gì, cũng do thu Vũ tính cách còn trẻ con, bướng bỉnh, sĩ diện nên cãi nhau vài câu với Hứa tổng, xin Hứa tổng đừng để trong lòng.

Dựa vào gì mà gọi là cãi nhau vài câu?

Cô bé kia ngay trước mặt mọi người đã trực tiếp đánh cô ta một tát đấy!

Từ nhỏ đến lớn, ngay cả mẹ của cô ta cũng chưa từng đánh cô ta một lần.

Trong lòng Hứa Thiến chửi rủa không ngừng nhưng lại không thể nói ra được, chỉ tươi cười luôn miệng nói:

- Chủ tịch huyện Phạm xin đừng nói vậy, là do tôi có mắt như mù... Chủ tịch huyện Phạm, chuyện này tôi cũng không muốn nói nhiều, tóm lại do thái độ của tôi không tốt, xin Chủ tịch huyện Phạm tha thứ. Cũng nhờ Chủ tịch huyện Phạm chuyển lời đến cô bé Thu Vũ, cho tôi xin lỗi. Sau này Chủ tịch huyện có chuyện cần đến tôi cũng như địa phận của Hứa gia, xin cứ nói, tôi tuyệt đối không hai lời.

Tấm biển Hứa gia nhất định bắt lấy, có lẽ trong mắt ba vị con ông cháu cha kia, Hứa gia chỉ là trò đùa, nhưng Phạm Hồng Vũ cảm thấy điều này thật sự hữu ích.

- Chủ tịch huyện Phạm, tôi kính anh một ly.