Chiếc xe chạy đến trước cửa nhà họ Lý, trời đã tối.
Từ khách sạn đến đại học thủ đô một lần phá án và bắt giam, tìm được hoa hậu đẹp nhất giảng đường, nên nhanh chóng chạy đến nhà Lý gia, trước khi trời tối đã về đến nhà, Chủ tịch huyện Phạm có thể nói chạy với tốc độ nhanh nhất.
Đi vào nhà, Lý Thu Vũ lại do dự băn khoăn không dám lên lầu, nhìn Phạm Hồng Vũ với vẻ đáng thương nói:
- Tôi thật sự sợ phải trả lời câu hỏi này thế nào đây?
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Vậy thì cô không nên nói gì.
Lý Thu Vũ hung hăng trừng mắt nhìn hắn, khẽ cắn môi, hai mắt nhướng lên đi nhanh lên bậc cầu thang.
Nói đến gia tộc nhà họ Lý, Tiểu ma nữ chỉ sợ đại bá Lý Thạch Thâm, thứ hai sợ mẹ còn lại những người khác ngay cả Lý Thạch Viễn Tiểu ma nữ này cũng có thể đối phó được.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười đi theo phía sau.
Lúc này trong phòng khách của Lý gia, Lý Xuân Vũ đứng ngồi không yên, thỉnh thoảng liếc nhìn đồng hồ...
Lý Thạch Viễn và Hùng Diễm Linh mỗi người đứng một nơi, Lý Thạch Viễn chậm rãi hút thuốc, hai hàng chân mày nhíu lại, Hùng Diễm Linh mặt mày cau có tay nâng chung trà lên uống từng ngụm mắt không nhìn Lý Xuân Vũ một lần.
Đang tức giận.
Hộp đêm, rót rượu cho đàn ông, giả dạng diễn viên, đốt chay xe BMW.
Bất cứ việc làm này, Hùng Diễm Linh thật sự không tin nó có liên hệ với con gái.
Mà nghĩ mọi chuyện đều do Lý Xuân Vũ khinh suất gây nên.
Tất nhiên là Lý Nhị thiếu "có tội" rồi.
Hiện tại chỉ có thể trông cậy vào Phạm Hồng Vũ nhanh đưa Lý Thu Vũ trở về, người quan trọng đã đến có lẽ sẽ chia sẽ chút áp lực này hay không cũng chưa biết. Điều mấu chốt còn ở Phạm Hồng Vũ, hắn nói cha mẹ cô bé hãy yên tâm.
Sớm biết như vậy nên để Phạm Hồng Vũ ở nhà "chịu tội", chính họ sẽ đến Đại học thủ đô đón tiếp Tiểu ma nữ thì tốt hơn.
Sai lầm rồi!
Sai lầm lớn rồi!
Biết Lý Xuân Vũ đứng ngồi không yên nhưng Hùng Diễm Linh làm như không thấy, Lý Thạch Viễn thì nhìn lướt qua vẻ mặt vô cùng nghiêm khắc.
Lý Xuân Vũ lập tức ngồi thẳng người.
Cha anh ấy mắng anh ấy thiếu năng lực.
Thiếu năng lực, cách đối nhân xử thế không tốt đó là đại kỵ trong con đường làm quan.
Cũng may chuông cửa cuối cùng cũng reo lên, dường như dưới mông Lý Xuân Vũ có chứa đạn "vù" một cái nhanh chóng chạy vù ra mở cửa.
Lý Thạch Viễn lắc đầu trong mắt hiện lên có chút thất vọng, người ta nói giang sơn dẽ đổi bản tính khó dời xem ra thật là như vậy, tính khí Lý Xuân Vũ là như vậy, không thay đổi gì được.
Nếu nó thật sự không thích hợp theo con đường này thì cần phải tìm con đường khác.
Ở cửa hiện ra quả thật là Phạm Hồng Vũ và Lý Thu Vũ.
Lý Thu Vũ vừa vào cửa lập tức trở nên dịu dàng vô cùng, hai tay ôm lấy bụng trước, ôm lấy đầu chậm rãi bước về phía trước, đến trước mặt Hùng Diễm Linh thấp giọng gọi "mẹ".
Hùng Diễm Linh giương to mắt nhìn cô một chút thản nhiên hỏi:
- Thu Vũ, tối hôm qua ở trường hoạt động văn nghệ có thành công không? Có nhận được giải gì không?
Khuôn mặt tái nhợt của cô lập tức trở nên đỏ ứng, hai ngón tay đan lại với nhau, nước mắt rơi lả chả, cô ngập ngừng nói:
- Mẹ, con xin lỗi, con không nên nói dối mẹ...
Hùng Diễm Linh thản nhiên nói:
- Nhưng con đã nói rồi.
- Mẹ, con...Con thật sự không cố ý.. Chuyện đó, chuyện đó do Hứa Minh Thành, hắn chính là tên vô lại nên con.... Con tức giận, không kìm được....
Nước mắt Lý Thu Vũ còn chảy nhiều hơn, đưa tay lên quẹt nước, dưới ánh đèn êm dịu, cô bé mặc trang phục thủy thủ người cô bé đẹp như ngọc, càng có vẻ khổ sở đáng thương hơn.
- Trên thế giới này tên vô lại không chỉ một hai người, con định bắt hết sao?
Hùng Diễm Linh đứng yên bất động, giọng điệu bình tĩnh hỏi.
- Con.... Vì con căm phẫn.....
Theo bản năng Lý Thu Vũ sẽ cố gắng biện giải nhưng lại nhớ đến lời dặn của Phạm Hồng Vũ, phải nuốt những lời đó trở vào, nên nói nhỏ một câu sau đó lại đưa tay lau nước mắt.
Phạm Hồng Vũ lẳng lặng đứng một bên không ngồi, cũng không nói chuyện.
Từ lúc vào cửa đến giờ Lý Thạch Viễn và Hùng Diễm Linh không ai nói gì đến hắn, vậy Lý gia hoàn toàn tiếp nhận hắn không xem hắn là người ngoài.
Ngay trước mặt hắn, Hùng Diễm Linh dạy dỗ khuê nữ của mình.
Có thể thấy được trong suy nghĩ của Hùng Diễm Linh, trong phòng này không có người ngoài.
- Con làm như vậy mà không nghĩ đến hậu quả sao?
Giọng điệu Hùng Diễm Linh cao lên một chút.
Lý Thu Vũ nhanh chóng thành thật đáp:
- Đã có nghĩ qua,.. Đã nghĩ nên muốn dạy dỗ gã, để gã sau này đứng ức hiếp người....
Nghe con gái nói vậy... Hùng Diễm Linh cũng không hỏi nữa.
Thật sự Lý Thu Vũ chỉ là đứa trẻ, không ai nghĩ là đại học năm 2 cả.
- Giáo huấn hắn có nhiều phương pháp khác nhau, sao nhất định phải dùng phương pháp này? Phương pháp ngốc nghếch nhất, lại trực tiếp do mình thưc hiện, lại còn là học sinh, không chú ý chút nào đến ảnh hưởng sao?
- Còn có lần sau sao? Lần này chưa chắc ta bỏ qua cho con đâu.
- Dù sao, dù sao Phạm Hồng Vũ và anh con cũng đến rồi, họ sẽ xử lý tốt.... Mẹ, mẹ đừng giận, con biết con sai rồi....
Lý Thu Vũ cắn căn môi nhỏ nhắn của mình, có chút oan ức.
- Con thật là...
Hùng Diễm Linh thở dài một hơi, chỉ tiếc sắt rèn không thành thép.
Lý Thạch Viễn lúc này mới nói:
- Hồng Vũ, lại đây ngồi đi.
- Dạ, Lý thúc thúc.
Phạm Hồng Vũ nhanh chóng trả lời, bước về phía trước hai bước.
- Cô Hùng à.
Sắc mặt Hùng Diễm Linh có chút dịu đi, gật gật đầu nói:
- Hồng Vũ đến đây ngồi đi.
- Vâng.
Lúc này hắn mới ngồi trên ghế sopha.
Lý Thạch Viễn liền nói:
- Thu Vũ, Pha trà đi.
- Dạ...
Lý Thu Vũ nũng nịu trả lời một tiếng, chậm rãi xoay người bước đi nơi khác, cô thè lưỡi làm mặt quỹ, nước mắt cũng ngừng rơi, tuy nhiên tay chân vẫn nhẹ nhàng, để không lộ sơ hở.
Vừa rồi cô bé khóc cũng không phải giả bộ mà thật sự oan ức.
Hứa Minh Thành hư hỏng như vậy nên cô bé không cho mình làm gì sai, chỉ có điều phương pháp không tốt thôi, lần khác sẽ chú ý cải tiến.
Hùng Diễm Linh tức giận cũng vì phương pháp của cô bé quá ngu ngốc, làm hại người ta mười phần mình mất hết tám phàn, thậm chí đến mười phần.
Thanh danh của Đại tiểu thư là quan trọng hơn cả.
Huống chi Lý Thu Vũ lại là cô gái xinh đẹp như thế, đều được con nhà quyền quý trong hội công nhận là đại mỹ nữ, cần phải chú ý đến phong độ thục nữ. Hùng Diễm Linh dù thế nào cũng không thể chấp nhận khuê nữ của mình có tính cách đàn ông.
- Hồng Vũ, chuyện này sao lai có dính đến cậu hả?
Phạm Hồng Vũ vừa ngồi xuống, Hùng Diễm Linh không chút khách khí hỏi. Vừa này ở nhà Lý Xuân Vũ không mở miệng nói lời nào cả, Lý Thạch Viễn và Hùng Diễm Linh cũng không hỏi chuyện gì, vì đang thực sự tức giận. Đương nhiên cũng không ngoại trừ khả năng Lý Xuân Vũ im lặng cũng có chủ ý đợi Phạm Hồng Vũ đến, anh ta cần giữ lời hứa của mình không được nuốt lời.
Phạm Hồng Vũ vội nói:
- Cô Hùng, là Thu Vũ điện thoại cho cháu, cháu mới biết được chuyện xảy ra. Ngày hôm qua, cháu cùng Chủ tịch tỉnh Vưu, Bí thư Khâu Minh Sơn đến gặp Phó thủ tướng Hồng để nói về chuyện chế độ thay đổi của doanh nghiệp nhà nước.
Phó thủ tướng Hồng triệu kiến ba người cán bộ ở tỉnh Thanh Sơn cũng không có gì cơ mật, Hùng Diễm Linh ở nơi làm việc cũng nghe qua.
Nghe Phạm Hồng Vũ nói lời này, Hùng Diễm Linh không kìm lòng được liếc nhìn Lý Xuân Vũ một cái, có chút kỳ quái.
Lý Thu Vũ gây họa không điện thoại cho anh mình mà lại điện thoại cho Phạm Hồng Vũ ở ngàn dặm xa xôi, chuyện này là thế nào?
Phạm Hồng Vũ cười cười giải thích:
- Thu Vũ là một cô bé vì lo lắng sợ Lý Xuân Vũ phê bình nên sợ hãi.
Đang mang ấm trà đi tới, Lý Thu Vũ bĩu môi, cô nàng không vui khi bị gọi là "cô bé", chẳng qua khi có mặt Hùng Diễm Linh, Phạm Hồng Vũ giải thích như vậy là thỏa đáng nhất.
Mà sự thật cũng chính thế.
- Nó có tư cách gì mà phê bình em? Chỉ một quỹ cho vay học tập mà nó quản lý cũng lung tung lộn xộn cả lên, ngay cả tên khốn kiếp cũng đưa vào làm việc.
Hùng Diễm Linh buồn hừ một tiếng cả giận nói.
Lý Xuân Vũ cũng đâu đến mức như thế.
- Cô Hùng à, cũng không thể trách Xuân Vũ được, lòng người khó đoán, tên Hứa Minh Thành kia nhìn bên ngoài thật sự cũng khá chứ, gia đình xuất thân là cán bộ, tốt nghiệp đại học thủ đô, ở nhà cũng có công ty riêng, không thiếu tiền. Một gia đình có giáo dục, một trường học khá hoàn thiện ai biết được hắn là tên công tử hư hỏng chứ.
- Chu Đại Toàn anh rễ gã, cũng là một phần nguyên nhân.
Lý Xuân Vũ không kìm được nói thêm một câu.
Những lời này hàm nghĩa tương đối phong phú, nhất là có thể giải thích được chuyện Hứa Minh Thành làm loạn mà không cần lo lắng, thứ hai cũng biện giải cho mình. Chính vì dựa thế gia đình Chu lão gia nên Hứa Minh Thành mới được đối đãi khác. Con nhà quyền quý ở kinh sư có quan hệ trong đó nguyên bản vô cùng phức tạp, vì nể mặt người lớn tuổi Chu lão gia nên Lý Xuân Vũ cũng không làm gì sai.
- Chỉ có vậy mà dám làm xằng bậy sao?
Hùng Diễm Linh thể hiện sự tức giận trên khuôn mặt, tay vô mạnh vào ghế sopha.
Phạm Hồng Vũ nói:
- Cô Hùng, chiều hôm này Trưởng phòng Chu có gọi điện đến, Chu Đại Toàn với chuyện trước kia không phải không biết. Tuy nhiên thái độ của anh ta tuyệt nhiên không bao che, đoán chừng ở nơi này hai ngày sẽ đốc thúc Hứa Minh Thành đi đầu thú, tranh thủ để được xử lý khoan dung. Chuyện này ảnh hưởng toàn bộ đến danh dự của Công trình Hy vọng, tin tưởng cơ quan pháp luật sẽ xử lý nhẹ hơn, không nên xử phô trương.
- Ồ, đứa con của lão Chu gia kia lại có trí tuệ như vậy sao?
Lý Thạch Viễn hỏi vẻ mặt có chút không ngờ.
Lý Xuân Vũ nhếch môi mỉa mai nói:
- Không phải tự ý giác ngộ cũng chỉ đàm điều kiện với chúng ta thôi, chính Phạm Hồng Vũ đã nhắc nhở hắn nên chuyên này không nên để ảnh hưởng đến người lớn nên hắn mới miễn cưỡng đồng ý.
Lý Thạch Viễn khẽ gật đầu nói:
- Nhắc nhở như vậy là điều tất yếu, như vậy xem ra con trai nổi tiếng của lão Chu cũng không muốn phá vỡ danh tiếng, có lẽ không suy nghĩ được rõ ràng.
- Người ta nói lo lắng sẽ rối loạn, cuối cùng Trưởng phòng Chu cũng có thể quyết định, xem như đã có phần trách nhiệm rồi.
Phạm Hồng Vũ vì Chu Đại Toàn mà biện giải một câu.
Hai chân mày Lý Thạch Viễn nhíu lại, liếc hắn nói:
- Hồng Vũ, không phải mọi người ai cũng có nguyên tắc kiên trì như vậy, tùy tình huống mà hành động, sau này cần phải chú ý hơn.