Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 701: Trả nhân tình



Bước vào căn nhà phía đông, Đông Vũ ấn chuông cửa.

Rất nhanh, một phụ nữ trung niên chừng năm mươi tuổi đi ra mở cửa. Chính là cô hàn, vợ của Đông Thủ Bân. Vừa thấy Phạm Hồng Vũ thì lập tức vẻ mặt tươi cười, luôn miệng nói:

- Hồng Vũ đến rồi à? Mau mời vào trong ngồi.

Cô Hàn vóc dáng trung bình, tuy rằng đã qua năm mươi tuổi, nhưng thắt lưng vẫn thẳng. Dáng người thon thả, quần áo vô cùng sạch sẽ, khí độ tao nhã thong dong. Cũng chỉ có người mẹ như vậy thì mới có thể sinh ra và nuôi dạy những đứa con gái xinh đẹp tuyệt trần.

- Cháu chào cô!

Phạm Hồng Vũ cúi người chào cô Hàn, kính cẩn nói.

- A, được, được. Mau vào nhà đi.

Lập tức ba người đi vào nhà. Căn phòng này của Đông Thủ Bân và Lý Thạch Viễn là tương đương nhau. Phòng khách khá rộng, bên trong bố trí rất thanh lịch nhưng không kém phần trang trọng, có chút đại khí.

Đông Thủ Bân cũng ngoài năm mươi tuổi, vóc dáng tương đối cao lớn, đang ngồi ngay ngắn ở sofa. Thấy Phạm Hồng Vũ vào cửa thì liền đứng dậy, nét mặt mỉm cười, hướng Phạm Hồng Vũ gật đầu ra hiệu.

Phạm Hồng Vũ bước nhanh lên, hơi cúi đầu chào hỏi Đông Thủ Bân:

- Xin chào Thứ trưởng Đông.

Đông Thủ Bân mỉm cười gật đầu:

- Được rồi, cậu ngồi đi.

- Vâng, cảm ơn Thứ trưởng Đông.

Phạm Hồng Vũ tuân thủ quy củ nghiêm ngặt, không dám có chút thất lễ.

Đông gia cũng là nhà quyền quý. Ông cụ khi còn tại thế, đã đạt tới địa vị lãnh đạo cấp phó quốc quan trọng. Tất nhiên là không thể đánh đồng với Lý gia. Nhưng trong mắt cán bộ bình thường thì cũng là một con quái vật lớn rồi.

Thứ trưởng Đông năng lực xuất chúng, có phần được một vị lãnh đạo của nội các Chính phủ coi trọng. Các lão bằng hữu của Đông lão khi còn sống cũng rất chiếu cố Đông Thủ Bân. Con đường làm quan vô cùng thông thuận. Với lại Đông Thủ Bân trẻ trung khỏe mạnh, lúc này lại đang là lúc cường tráng, không gian để bay lên vẫn còn rất lớn.

Cô Hàn tự mình rót nước, Đông Vũ từ trong tay mẹ tiếp nhận, nhẹ nhàng đặt trước mặt Phạm Hồng Vũ. Cô Hàn hướng Đông Vũ ra hiệu, Đông Vũ liền hiểu ý, nhẹ nhàng bước chân vào phòng ngủ của em gái.

Đông Nhan vẫn không ngồi trước bàn sách vẽ tranh như thường ngày, mà là đứng ở ban công, dựa lưng vào cánh cửa thủy tinh, nhìn xuống dưới lầu, vẻ mặt rầu rĩ. Hai hàng lông mày xinh đẹp cau lại, dường như có tâm sự nặng nề.

- Đông Nhan....

- Chị, chị đã về rồi à?

Đông Nhan nghiêng đầu sang chỗ khác, thản nhiên hỏi, hai hàng lông mày vẫn nhíu lại.

- Hồng Vũ đến rồi đấy, đang ở phòng khách.

- Sao?

Đông Nhan hai mắt sáng lên, nhưng lập tức liền trở nên ảm đạm, cúi đầu trả lời một tiếng.

Đông Vũ đi qua, mỉm cười nói:

- Em không phải tính viết tiểu thuyết về cậu ta sao? Sao lại không ra nói chuyện để tìm kiếm tư liệu sống chứ?

Khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của Đông Nhan chợt đỏ lên, khẽ cắn môi, nói:

- Chị, em chỉ là nói đùa thôi mà. Em chưa từng viết tiểu thuyết, em chỉ biết làm thơ thôi mà.

- Vậy thì có sai? Bất luận là cái gì thì cũng nên thử một chút. Em đại danh đỉnh đỉnh là tài nữ mà.

Đông Vũ đưa tay sờ mái tóc đen của em gái, cười nói.

Kỳ thật khách tới nhà, Đông Nhan có cần ra ngoài tiếp khách hay không cũng không cần thiết. Mấu chốt là Đông Nhan vẫn rầu rĩ không vui. Đông Vũ thấy cũng sốt ruột trong đầu, muốn đem suy nghĩ đang đóng kín của em gái hoàn toàn đem ra ngoài. Đông Nhan đối với Phạm Hồng Vũ quan cảm không tệ.

- Em suy nghĩ lại một chút xem, nhân vật chính trong câu chuyện xưa của em là học hình sự. Vốn anh ta có thể trở thành một cảnh sát ưu tú, nhưng kết quả lại trở thành Chủ tịch huyện. Em không cần gia công quá nhiều, chỉ đem kinh nghiệm của anh ta viết lại, cũng đủ để trở thành một cuốn tiểu thuyết hấp dẫn rồi. Có muốn khiêu chiến một chút không?

Nói xong, Đông Vũ nhướng mày, tràn đầy hương vị dụ dỗ.

- Chị, em hiện tại không có tinh thần. Trong lòng em rất buồn.

Đông Nhan ánh mắt lại sáng ngời nhưng lại lần nữa ảm đạm, hạ giọng nói, hốc mắt dần dần đỏ lên. Chuyện đêm hôm đó, đối với Đông Nhan mà nói tuyệt đối là một cơn ác mộng. Lúc ấy bị Lý Thu Vũ giật dây, cố lấy dũng khí mà đi làm. Hiện tại thời gian qua đi, Đông Nhan càng nghĩ lại càng kinh hĩa, dần dần bị một cảm xúc hậm hực không hiểu được gắt gao bao vây lấy, nói không thành tiếng, nói không rõ ràng, thật sự ảnh hưởng đến tâm tình của cô.

Đông Vũ trong lòng tê rần, vươn hai tay, ôm lấy em gái vào lòng, oán trách nói:

- Cô bé ngốc, buồn cái gì chứ? Sự việc đều đã qua, cái tên vô lại kia nhất định sẽ bị trừng phạt. Chẳng lẽ, em không tin Phạm Hồng Vũ sao?

Đông Nhan im lặng tựa vào người chị, nước mắt lại chảy ra.

Một cô gái ham học, chắc chắn sẽ có một ít cảm xúc không hiểu được.

Không khí trong phòng khách lại khá nghiêm túc.

- Hồng Vũ, Phó thủ tướng Hồng triệu kiến, chủ yếu là bàn về công việc gì vậy?

Đông Thủ Bân uống một ngụm trà, quan tâm hỏi. Nói như vậy, Đông Thủ Bân sẽ không đi tìm hiểu tình huống như vậy, nhưng Phạm Hồng Vũ là một ngoại lệ. Ông ta rất quan tâm đến việc trưởng thành của Phạm Hồng Vũ. Nói sau, Phó Thủ tướng Hồng triệu kiến một vị Chủ tịch huyện trẻ tuổi như Phạm Hồng Vũ, thương thảo khẳng định là công tác.

Giả thiết hiện giờ ngồi trước mặt Đông Thủ Bân là Vưu Lợi Dân hoặc Khâu Minh Sơn thì Đông Thủ Bân tuyệt sẽ không mở miệng hỏi đến tình huống triệu kiến.

Phạm Hồng Vũ vội đáp:

- Phó Thủ tướng Hồng chủ yếu là chú ý đến vấn đề doanh nghiệp nhà nước thay đổi chế độ. Hiện tại tình huống xí nghiệp công hữu đều không lạc quan. Tài chính không chịu nổi gánh nặng. Phó Thủ tướng Hồng muốn giải quyết càng sớm càng tốt vấn đề khó khăn này. Địa khu Ngạn Hoa trước mắt là địa khu duy nhất trong cả nước hoàn thành chế độ xí nghiệp công hữu cải cách. Phó Thủ tướng Hồng rất coi trọng kinh nghiệm này.

Đông Thủ Bân gật đầu, hỏi:

- Thế doanh nghiệp nhà nước địa khu Ngạn Hoa thay đổi chế độ hiệu quả như thế nào?

- Nếu xét về lợi ích kinh tế thì là không tệ. Sau khi thay đổi chế độ, tám mươi phần trăm xí nghiệp đã trở mình. Gánh nặng tài chính giảm bớt, đã bắt đầu có được thu nhập từ thuế.

- Ừ, điều này rất tốt. Doanh nghiệp nhà nước thay đổi chế độ, tuy rằng không thể bàn về vấn đề lợi nhuận nhưng hiệu quả kinh tế khẳng định là chỉ tiêu quan trọng nhất. Tôi tuy rằng chưa từng quen biết với đồng chí Khâu Minh Sơn, nhưng cũng nghe nói anh ấy là một cán bộ rất có năng lực. Trình độ lý luận thâm hậu, kinh nghiệm thực tiễn vô cùng phong phú. Khó trách Phó Thủ tướng Hồng đối với anh ấy cực kỳ coi trọng, muốn đục khoét nền tảng.

Có liên quan đến việc Phó Thủ tướng Hồng muốn thành lập cơ cấu chuyên môn về công tác doanh nghiệp nhà nước thay đổi chế độ, đồng thời hướng Vưu Lợi Dân đục khoét nền tảng sớm không còn là bí mật. Chỉ cần hai ba ngày sau đã có rất nhiều cán bộ biết được tình huống này.

Bảo Hưng cũng là lần đầu nghe nói đến việc này, không khỏi chen ngang vào hỏi:

- Bí thư Khâu sẽ được điều đến nội các chính phủ? Thế thì lãnh đạo khu Ngạn Hoa sẽ an bài cho ai?

Bảo Hưng từng ở Ngạn Hoa một thời gian rất dài, đối với tình huống của Ngạn Hoa rất quan tâm. Đây không chỉ là cha của Phạm Hồng Vũ Phạm Vệ Quốc là Phó chủ tịch thường trực địa khu, hoặc Cao Khiết đang công tác tại địa khu.

Phạm Hồng Vũ cười nói:

- Điều này thì tôi cũng không rõ ràng cho lắm. Đây là vấn đề mà lãnh đạo Tỉnh ủy sẽ suy tính.

Đông Thủ Bân nói:

- Hồng Vũ, nghe nói công tác cụ thể của việc doanh nghiệp nhà nước Ngạn Hoa thay đổi chế độ là do cha cậu Chủ tịch địa khu Phạm phụ trách sao? Ông ấy đảm nhiệm chức Phó chủ tịch thường trực địa khu cũng đã hơn một năm rồi nhỉ?

Phạm Hồng Vũ vội vàng nói:

- Đúng là như vậy, Thứ trưởng Đông.

- Ừ, nghe nói Chủ tịch địa khu Phạm là một cán bộ rất chăm chỉ, tác phong công tác cẩn thận.

Đông Thủ Bân chưa từng gặp mặt Khâu Minh Sơn, cũng chưa từng nhìn thấy Phạm Vệ Quốc, cũng không biết tin tức này là từ đâu mà ông có, mà có vẻ rất chuẩn xác.

Phạm Hồng Vũ hơi khom người nói:

- Thứ trưởng Đông quả nhiên nhìn rõ mọi việc. Cha của cháu làm việc quả thật rất dốc hết sức mình. Mẹ của cháu cũng thường hay có ý kiến lắm. Mỗi ngày chẳng chịu về nhà ăn cơm đúng giờ. Mẹ cháu lo lắng sức khỏe của ông sẽ không trụ nổi.

Cô Hàn lúc này mỉm cười nói:

- Ý kiến này mẹ của cháu quả thật nên có. Công tác đương nhiên là phải coi trọng, nhưng sức khỏe mới là tiền vốn của cách mạng, cần phải chú ý nhiều hơn.

Là vợ, suy nghĩ thường hay giống nhau.

Phạm Hồng Vũ cũng cười nói:

- Đúng vậy, cô Hàn, cháu cũng thường xuyên khuyên cha của mình như vậy. Cha của cháu cả ngày không chịu ngồi yên. Trước đó không lâu còn gọi điện thoại cho cháu, báo là công tác doanh nghiệp nhà nước Ngạn Hoa thay đổi chế độ xem như đã hoàn thành bước đầu tiên. Nhưng Ngạn Hoa dù sao cũng là một khu nông nghiệp, có liên quan đến công tác nông nghiệp, thủy chung vẫn là công tác trọng điểm của chính quyền. Hiện tại tình huống nông nghiệp không được lạc quan. Quảng đại quần chúng nông thôn chỉ vừa mới giải quyết xong vấn đề ấm no mà thôi. Vẫn còn cách trình độ giàu có rất xa. Nhất định phải càng sớm càng tốt nghĩ cách, đem công tác nông nghiệp của nông thôn đẩy mạnh, thiết thực gia tăng thu vào cho quần chúng nông dân.

Phạm Hồng Vũ trên mặt nụ cười thu lại, thần sắc trở nên nghiêm túc.

- Tuy nhiên, công tác nông nghiệp không phải là do cha cháu quản lý. Có chút ý tưởng nhưng ông ấy vẫn không thể chứng thực được.

Đông Thủ Bân trầm ngâm nói:

- Cậu nói ra vấn đề này quả nhiên rất đáng giá coi trọng. Công thương nghiệp và nông nghiệp đều rất quan trọng. Một khu cũng vậy mà một huyện cũng vậy, muốn kinh tế thật sự đi lên, hai thứ công tác này đều phải coi trọng. Như vậy đi, tôi ngày mai sẽ cùng với các lãnh đạo bộ phận khác thương lượng một chút, phái một tổ điều tra nghiên cứu đến Ngạn Hoa, cùng nghiên cứu thảo luận với cha của cậu về vấn đề có liên quan đến nông nghiệp.

Phạm Hồng Vũ vội vàng hạ thấp người, kính cẩn nói:

- Cảm ơn Thứ trưởng Đông đã ủng hộ công tác của cha cháu.

Đông Thủ Bân khoát tay, mỉm cười nói:

- Cảm ơn thì không cần rồi, cũng là muốn làm tốt công tác mà thôi.

Phạm Hồng Vũ vừa rồi nói "ủng hộ công tác của cha cháu" mà không phải là "ủng hộ công tác của Ngạn Hoa", Đông Thủ Bân liền hiểu rất rõ, người thanh niên này đã hoàn toàn hiểu được mục đích thật sự mà mình phái tổ điều tra đến Ngạn Hoa.

Nếu Khâu Minh Sơn sẽ được điều đi, Phạm Hồng Vũ lại đảm nhiệm chức Phó chủ tịch thường trực địa khu đã hơn một năm, Đông Thủ Bân sẽ quyết định giúp đỡ ông lên làm nhân vật số một. Đây không chỉ là trả ân tình cho Phạm Hồng Vũ, mà chính là hình thành một vòng tròn cho mình.

Cha con Phạm gia là bằng hữu đáng kết giao.

Hết thảy thuận lợi thì tương lai nói không chừng sẽ là đồng minh rất mạnh. Hơn nữa, tiền đồ của Phạm Hồng Vũ là không thể lường.

Đông Thủ Bân làm như vậy cũng là một công đôi việc.