Cao Khiết đi đến trước mặt Lý Thu Vũ, khẽ cầm lấy tay cô, ngắm từ trên xuống dưới, chân thành nói.
Các cô gái ở đây, không có ai không xinh đẹp cả, ai cũng có những điểm riêng, mỗi người một vẻ. Không cần nói đến những người đi qua, mà ngay cả Phạm Hồng Vũ, Bảo Hưng và Lý Xuân Vũ cũng cảm thấy hoa mắt.
Lý Thu Vũ dáng người cao, có thể còn cao hơn cả Cao Khiết, hai người đều mang giày cao gót, tuy nhiên Cao Khiết búi tóc cao, nên nhìn qua, hai người cao sàn sàn như nhau.
Lý Thu Vũ cũng nhìn Cao Khiết từ trên xuống dưới, bỗng nhiên khẽ thở dài.
- Làm sao vậy?
Cao Khiết mỉm cười hỏi.
Lý Thu Vũ lại lắc đầu nói: - Sao có những người lại may mắn như vậy nhỉ? Chị Cao, chị nói Phạm Hồng Vũ có tài đức gì mà lại có một người vợ chưa cưới vừa xinh đẹp, vừa dịu dàng lại vừa tài giỏi như vậy chứ? Không phải vận khí của anh ấy quá tốt sao?
Một câu khiến cho tất cả mọi người bật cười.
- Thu Vũ, người đàn ông may mắn trên thế giới này không chỉ có một đâu. Ví dụ như Bảo Hưng, ví dụ như anh trai của em, vận khí của bọn họ không phải cũng rất tốt sao? Tương lai người nào lấy được em mới là có vận khí tốt đấy.
Cao Khiết cười nói tự nhiên, thân phận “đàn chị” được đặt rất đúng chỗ.
- Không đúng không đúng, em không có ý định lập gia đình. Đàn ông trên đời này ấy à, đều vô vị…em chưa gặp được ai tử tế cả…dù sao, em sẽ không lập gia đình. Hơn nữa, nếu ai thật sự cưới em thì người đó là kẻ đen đủi, cuộc đời bị chìm vào bóng tối.
Lý Thu Vũ rung đùi đắc ý nói, cố gắng tỏ ra vẻ nghiêm túc nhất.
Mọi người lại cười ha hả.
Những lời trẻ con này, tự nhiên không ai coi là thật cả.
Trong lúc này, Phạm Hồng Vũ chỉ chăm chú nói chuyện với Bảo Hưng, ánh mắt không dám nhìn sang bên này.
Phạm Hồng Vũ sợ nhất là gặp tình huống này. Mặc dù giữa hắn và Lý Thu Vũ vẫn chưa xảy ra chuyện gì, nhưng cũng không khỏi cảm thấy chột dạ, Cao Khiết rất nhạy cảm đối với chuyện này.
Lúc này bày ra trận chiến lớn như vậy, cũng là đề nghị của Đông Vũ.
Sau khi được nghỉ hè, Lý Thu Vũ liền muốn đến Vân Hồ du lịch. Tuy nhiên lúc này cô bé không định đến đó một mình nữa, mà tính toán sẽ rủ cả Đông Nhan cùng đi. Bất kể lúc nào, Đông Nhan đều là tấm “lá chắn” hiệu quả nhất của cô. Mặc dù trải qua việc ở hộp đêm lần trước, nhưng Hùng Diễm Linh vẫn tín nhiệm Đông Nhan như trước, thậm chí còn trách cứ Lý Thu Vũ, không nên dụ dỗ Đông Nhan.
Trên thực tế, trong khoảng thời gian này, Đông Nhan vẫn rầu rĩ không vui, tự nhốt mình trong phòng, không vực dậy nổi tinh thần. Mặc dù Phạm Hồng Vũ nhận lời mời của Đông Vũ, đến nói chuyện với Đông Nhan một hồi, nhưng hiệu quả vẫn không được khả quan cho lắm. Hàn tiểu thư càng ngày càng sầu lo.
Đông Vũ liền quyết định, mọi người cùng đến tỉnh Thanh Sơn, du lịch vài ngày để giải sầu. Dù sao cũng đã lâu không gặp Cao Khiết, rất nhớ. Những cô gái ham học, có phương thức suy nghĩ khá cảm tính, tiếp tục để Đông Nhan buồn bã ở nhà như vậy, tuyệt đối không phải là cách hay. Mọi người cùng đi du lịch giải sầu, nói không chừng Đông Nhan có thể từ từ giải thoát “ma chướng” trong lòng.
Đề nghị này của Đông Vũ, được mọi người đều đồng ý.
Về phần trong nội tâm của Tiểu ma nữ, có thật sự đồng ý với đề nghị này hay không thì rất khó nói, ít nhất bề ngoài cô không nói ra phản đối.
Đây chính là việc lớn. Phạm Hồng Vũ lập tức gọi điện cho Cao Khiết, bảo cô xin nghỉ, cùng đến Hồng Châu với hắn đón bạn. Cao Khiết không nói hai lời, lập tức chạy đi xin nghỉ.
Trong lòng Cao Khiết, thật sự muốn gặp Lý Thu Vũ. Từ lần trước Phạm Hồng Vũ tự mình đi cùng Lý Thu Vũ đến Ích Đông, Cao Khiết đã có suy nghĩ này. Cũng không phải Cao Khiết thật sự nghi ngờ giữa Phạm Hồng Vũ và Lý Thu Vũ có quan hệ nam nữ quá thân thiết, nhưng giác quan thứ sáu của người phụ nữ, vẫn luôn thần bí như vậy.
Đến khi gặp được Lý Thu Vũ rồi, Cao Khiết cũng âm thầm thở dài.
Đây đúng là báu vật trời sinh.
Bất luận người đàn ông nào, e rằng cũng không thể ngăn được sức hấp dẫn của cô.
- Chị Cao, giới thiệu với chị, đây là Đông Nhan, là bạn của em. Tất cả mọi người nói hai chúng em là chị em ruột, chị thấy có giống không?
Lý Thu Vũ vừa phát biếu xong “tuyên ngôn không lấy chồng”, trong nháy mắt đã thay đổi thần thái, ôm lấy bả vai Đông Nhan, cười hì hì nói với Cao Khiết.
Lúc bọn họ vui vẻ nói chuyện, Đông Nhan vẫn ngoan ngoãn đứng bên cạnh, mỉm cười lễ phép, chỉ có đều trên mặt cô vân phảng phất vẻ u buồn, bất kể thế nào cũng không dấu giếm được.
Cao Khiết chân thành đánh giá các cô một hồi, lắc đầu nói: - Không giống, hai em hoàn toàn không giống nhau, ai cũng có vẻ xinh đẹp riêng, vẻ đáng yêu riêng. Một người là ngọn lửa, một người là băng tuyết, nói thật chị cũng không rõ ràng lắm, rốt cuộc là ai xinh đẹp hơn ai.
Khuôn mặt xinh đẹp của Đông Nhan hơi đỏ lên, hạ giọng nói: - Chị Cao, chị đừng để ý đến cậu ấy, cậu ấy luôn nói tầm bậy như vậy.
- Ấy Đông Nhan, mình nói tầm bậy khi nào? Ở trường rất nhiều người nói như vậy mà.
Cao Khiết giơ tay vuốt hai má Đông Nhan, vẻ yêu thương nói: - Đông Nhan, làm sao vậy? Như thể tâm trạng đang nặng nề vậy?
Động tác này vô cùng thân thiết, lập tức khiến cho Lý Thu Vũ hiểu ra, trước kia Cao Khiết và Đông Nhan đã từng gặp qua. Ngẫm lại cũng không kỳ lạ, Cao Khiết và Đông Vũ là bạn cùng học, đến Đông gia chơi, gặp qua Đông Nhan là chuyện rất bình thường.
Đông Nhan khẽ lắc đầu, hạ giọng nói: - Chị Cao, em không sao.
Cao Khiết mơ hồ đoán được, Đông Nhan rầu rĩ không vui như vậy, phỏng chừng là có liên quan đến chuyện ở hộp đêm hôm đó. Một cô gái ngoan ngoãn, trài qua cảnh tượng như vậy, quả thật không khác gì cơn ác mộng cả.
Tuy nhiên hiện tại, tự nhiên không tiện nói nhiều. Cao Khiết kéo tay Đông Nhan, nhẹ nhàng vỗ vai.
Bên kia, Lý Thu Vũ giơ tay lên coi đồng hồ, kêu lên: - Hồng Vũ, chuyến bay của Hạ Ngôn và Đóa Đóa, còn hai mươi phút nữa là đến, chúng ta ngồi ở đây đợi họ đi.
Phạm Hồng Vũ ngạc nhiên nói: - Hạ Ngôn và Đóa Đóa cũng đến sao, sao tôi không biết nhỉ?
Lý Xuân Vũ đắc ý nói: - Ha ha, tôi bảo cậu ấy giữ bí mật đấy. Sáng nay, tôi gọi điện cho cậu ấy, hỏi cậu ấy đang ở đâu, cậu ấy nói ở thành phố Tân Hải, tôi nói rằng chúng tôi đến chỗ cậu chơi, hỏi cậu ấy có muốn đi cùng không? Cậu ấy đáp ứng luôn. Ha ha, lần này náo nhiệt rồi đây, mọi người tề tựu rồi. À, đúng rồi, nếu Lệnh Hòa Phồn cũng đến thì càng thú vị hơn…Đáng tiếc, nghe nói anh ta đi Mỹ rồi, tạm thời chưa về.
Lý Xuân Vũ và Hạ Ngôn, Lệnh Hòa Phồn đều là bạn bè.
Bảo Hưng lập tức tròn con mắt, nói: - Được đấy, Xuân vũ, Hạ Ngôn đến mà cậu cũng dấu à?
Lý Xuân Vũ cười nói: - Cũng là vì để mọi người ngạc nhiên mà. Nếu ai cũng biết thì bất ngờ cái khỉ gì nữa chứ?
Thượng Quan Thâm Tuyết lại liếc nhìn gã.
Lý Xuân Vũ vội vàng nói thêm: - À, chúng ta đã nói rồi, có thể nói tục một chút mà.
Thượng Quan Thâm Tuyết thản nhiên nói: - Vậy cũng phải coi trường hợp, nơi này nhiều con gái như thế, anh không chú ý chút sao?
- Được được, chú ý chú ý, lần sau nhất định se chú ý.
Có thể thấy được, cuối cùng cũng đã có người trị được con ngựa hoang Lý Xuân Vũ này.
Bảo Hưng liền ghé vào tai Phạm Hồng Vũ nói: - Ông nội của Tiểu Tuyết, là cấp dưới cũ của Lý gia, hai nhà quan hệ rất chặt. Cô Hùng thấy Xuân Vũ lêu lổng như vậy, nên không thể không rút ra tấm vương bài này.
Phạm Hồng Vũ cố nhịn cười, liên tục gật đầu.
- Này này, nói thầm cái gì vậy? Lý Xuân Vũ bức xúc nói.
Lập tức mọi người vào phòng đợi ngồi, nói chuyện rất vui vẻ.
Hơn nửa giờ sau, lại một lượt khách nữa đi đến.
Lý Xuân Vũ nhảy dựng lên, giơ tay cao lên vẫy vẫy, hét: - Hạ Ngôn, Đóa Đóa, bên này.
- Xuân Vũ, anh Bảo, anh Hai, ha ha… Hạ Ngôn lập tức xách hành lý lên chạy đến chỗ mọi người.
Hạ Ngôn vẫn rắn chắc khôi ngô như ngày nào, chỉ có điều da đen thui, ở hải đảo ánh nắng thật độc. Toàn thân đều là hàng hiệu, mơ hồ hình thành khí độ của ông chủ lớn. Tuy nhiên hiện tại, khí độ của ông chủ lớn bị mất đi hoàn toàn.
Đóa Đóa cũng là cả người hàng hiệu, một cô gái nhà quê chân chất ngày nào giờ đã đã có khí độ của bà chủ rồi.
Nhưng nhìn thấy nhiều người quen như vậy, Đóa Đóa cũng chạy thẳng đến, cầm chặt tay Phạm Hồng Vũ, bỗng chốc, lại biến thành cô bé Đóa Đóa ở nhà máy Cơ khí nông nghiệp huyện Vũ Dương ngày nào.
- Anh Hai, em nhớ anh chết mất. Nước mắt bỗng nhiên trào ra, đưa tay lên lau, không còn chú ý gì đến thục nữ với không thục nữ nữa rồi.
- Đóa Đóa của chúng ta trưởng thành rồi, bà chủ lớn của công ty rồi đấy…
Phạm Hồng Vũ cũng rất vui mừng, xoa xoa đầu Đóa Đóa, trên mặt tràn đầy vẻ thương yêu.