Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 770: Ý đồ đến của Cán bộ Mạc Bình



Mồ hôi lạnh của hai gã cán bộ kia đã toát ra bên ngoài, nhưng đang ở huyện Vân Hồ, người ta là Chủ tịch một huyện đã mở miệng hỏi thăm, tình thế này không thể không đáp.

- Chủ tịch huyện Phạm, xin chào, tôi là Phó bí thư Song Kiều, tên Lý Dũng Binh, còn vị này là Bí thư xã Quyến Khẩu, tên Trương Tất Thành.

Người cán bộ lớn tuổi hơn đã tự giới thiệu qua.

Phạm Hồng Vũ liền mỉm cười vươn tay ra bắt tay với Tăng Nham, Lý Dũng Binh, Trương Tất Thành nói:

- Ba vị đặc biệt đến thăm cô giáo Lã đấy sao?

Thật sự bọn họ đến đây làm gì Phạm Hồng Vũ rõ như lòng bàn tay, nếu thật sự đến thăm Lã Đình thì Lý Dũng Binh làm Phó bí thư Song Kiều, Trương Tất Thành bí thư xã Quyến Khẩu thì có thể đúng vì dù sao thôn Hoa Kiều cũng do bọn họ quản lý, mà bọn họ thì lai do Cừu Lập Hành quản lý, Cừu Lập Hành phạm sai lầm thì bọn họ có ảnh hưởng điều này tương đối dễ giải thích.

Tăng Nghị thì thế nào?

Hơn nữa rất rõ ràng, nhóm người bọn họ chính do Tăng Nham "dẫn đầu", điều này thấy được vì gã đi trước. Một người nông phụ bị thương Xã Quyến Khẩu, huyện Song Kiều mà Phó trưởng phòng công an huyện dẫn người đến thăm sao?

Tuy nhiên, Phạm Hồng Vũ không nói rõ chuyện này.

Dù có nói thế nào, thì cán vộ Mạc Bình không phải là người quyết định, họ chỉ thi hành mệnh lệnh mà thôi. Khi gặp cán bộ của huyên khác thì cố gây khó dễ đấy không phải là thói quen của Phạm Hồng Vũ. Trước mặt cán bộ huyện Vân Hồ, Phạm Hồng Vũ cũng không tự cao tự đại như vậy.

- A, đúng đúng vậy, Chủ tịch huyện Phạm chúng tôi nghe nói Lã Đình đột nhiên phát bệnh, đúng lúc lại được Chủ tịch huyện Phạm biết đến, tự mình đưa đồng chí Lã Đình đến bệnh viện trị liệu, chúng tôi rất cảm ơn....Chúng tôi muốn đến thăm đồng chí Lã Đình một chút.

Lý Dũng Binh xoay chuyển tình thế khá nhanh, lập tức nói theo lời của Phạm Hồng Vũ, vẻ mặt tươi cười.

Nhiệm vụ này, người chính là Tăng Nham, còn Lý Dũng Binh và Trương Tất Thành chỉ trợ giúp thôi. Những tưởng rằng sẽ không tốn chút sức nào, sẽ mã đáo thành công. Bọn họ đến đây có bảy người đàn ông, trong đó công an nhân dân hết ba người, Lã Đình thì chân yếu tay mềm, hơn nữa còn có con nhỏ, thì việc này không phải dễ như trở bàn tay còn gì?

Ai ngờ, vừa húc đầu vào thì liền đụng phải Chủ tịch huyện huyện Vân Hồ.

Nghe nói, Cừu Lập Hành đã bị vị Chủ tịch huyện này đánh sưng mặt đấy, ba cái răng cửa cũng bị Phạm Hồng Vũ "xóa sạch". Cừu Lập Hành ỷ mình là cháu họ Cừu Hạo Minh, đã đến ba mươi tuổi nhưng chưa có bất cứ thiệt thòi nào như vậy.

Lúc ấy Cừu Lập Hành đã trở về kể mọi chuyện, lãnh đạo xã và huyện cũng không tin.

Đường đường là Chủ tịch một huyện sao có thể ra tay đánh người chứ?

Đùa sao?

Tuy đã sớm nghe nói Chủ tịch huyện Phạm của huyện Vân Hồ trẻ tuổi sở dĩ có thể đảm nhiệm chức Chủ tịch huyện huyện Vân Hồ được vì hắn đã từng làm thư ký cho Chủ tịch tỉnh.

Vậy là được rồi.

Đã là thư ký cho Chủ tịch tỉnh, thân phận là người "cao quý"? Sao có thể như người thô kệt bình thường, động chút là dùng quả đấm chứ?

Hiện tại tận mắt nhìn thấy Phạm Hồng Vũ, Lý Dũng Binh và Trương Tất Thành cũng tin được. Phạm Hồng Vũ đối xử với họ hòa nhã, mặt luôn mỉm cười, không có chút thô bạo nào cả, nhưng vẻ linh hoạt sắc bén của hắn lại làm cho kẻ khác run sợ.

Với loại tính cách này, lại trẻ tuổi như thế, không tự nhiên mà ra tay đánh người.

Phạm Hồng Vũ cười cười nói:

- Bí thư Lý, Bí thư Trương không ngờ lại quan tâm đến quần chúng như vậy, nếu các cán bộ khác cũng giống như hai vị bí thư thì thật sự khá tốt.

Giọng nói của lãnh đạo cấp trên cũng xuất hiện.

Lý Dũng Binh và Trương Tất Thành tuổi cũng đã hơn bốn mươi, lớn hơn Phạm Hồng Vũ nhiều nhưng Phạm Hồng Vũ lại là Chủ tịch huyện mạnh mẽ chứ không phải là Chủ tịch huyện Mạc Bình, hai người bọn họ trên địa bàn huyện Vân Hồ cũng không dám vô lễ chút nào, người ta là Chủ tịch huyện Phạm không lẽ không nể mặt sao

- Chính vậy đấy, Chủ tịch huyện Phạm dạy bảo hoàn toàn chính xác....Ai chà, chỉ là chúng tôi làm đúng công việc của mình thôi, đã phiền toái cho Chủ tịch huyện Phạm rồi, chúng tôi đại diện cho Song Kiều, xã Quyến Khẩu, đại diện cho Lã Đình chúng tôi thật lòng cảm ơn Chủ tịch huyện Phạm tận đấy lòng.

Nói xong, Lý Dũng Binh mô tả sơ qua về cấp bậc với Phạm Hồng Vũ.

Là cán bộ lãnh đạo, trước mặt quần chúng sống lưng phải cứng rắn, so với cốt thép cần phải cứng hơn mấy phần, khi ở mức độ cao hơn, thép được chế biến thành lò so ngay lập tức.

Hơn nữa, Cán bộ lãnh đạo có thể đại diện cho mọi người, thậm chí ngay cả một người lãnh đạo thiếu chút nữa đánh chết Lã Đình họ cũng có thể đại diện.

- Chủ tịch huyện Phạm, chuyện ở Mạc Bình chúng tôi thật sự không dám phiền Chủ tịch huyện Phạm đích thân xử lý. Chủ tịch huyện Phạm thường ngày đã bận quá nhiều việc, chúng tôi đến Bệnh viện nhân dân để đưa đồng chí Lã Đình đi trị liệu...

Lý Dũng Binh lập tức nói ra ý đồ thực của họ, vẻ mặt tươi cười, nói nịnh hót Chủ tịch huyện Phạm.

Tuy nhiên, trong thâm tâm Bí thư Lý anh ta tin chuyện này mười phần khó có thể giải quyết, Phạm Hồng Vũ lại muốn nắm chuyện này trong tay.

Có lợi gì chứ?

Phạm Hồng Vũ cười nhạt một tiếng nói:

- Bí thư Lý, giáo viên Lã bị thương khá nghiêm trọng, thiếu dinh dưỡng nghiêm trọng trong thời gian dài làm cho cơ thể suy yếu, vừa mới nhập viện ngày hôm qua, thân thể vốn chưa được bình phục, lúc này thật sự không thích hợp chuyển viện, tạm thời ở đây đi.

Lời này vừa nói ra Lý Dũng Binh là Trương Tất Thành, Tăng Nham đều trố mắt nhìn hắn.

Thật sự không ngờ Phạm Hồng Vũ không đồng ý "chuyển giao".

Thật sự có chuyện gì kỳ quái thế này, sao lại muốn ôm phiền toái vào mình cơ chứ?

- Này....này, Chủ tịch huyện Phạm, làm như vậy tốt thì tốt đấy nhưng phí tổn sẽ khó có thể tính được, chúng tôi cũng không tiện làm sổ sách.

Lý Dũng Binh chần chừ, lại muốn tìm lý do khác.

- Chuyện này có quan hệ gì đâu, nếu các đồng chí Mạc Bình không tốt để đưa ra báo cáo thì chuyện này do huyện Vân Hồ chúng tôi gánh vác.

Phạm Hồng Vũ dừng một lát nói:

- Bí thư Lý, Bí thư Trương, đội trưởng Tăng có lẽ các vị chưa ăn cơm? Lôi Minh, dẫn các đồng chí Mạc Bình đi ăn cơm đi.

- Được, Chủ tịch huyện.

Lý Dũng Binh vội nói:

- Chủ tịch huyện Phạm quá khách khí, chúng tôi đã ăn cơm trưa..... Như vậy đi Chủ tịch huyện Phạm, chúng tôi muốn nói vài lời với đồng chí Lã Đình rồi đi.

Thấy thái độ kiên quyết của Phạm Hồng Vũ, Lý Dũng Binh hiểu khá rõ, hiện tại gã ta muốn mang Lã Đình về Mạc Bình đã không thành công.

- Có thể.

Phạm Hồng Vũ lập tức bước qua một bên, ngón tay hắn động đậy Ưu Ưu nắm lấy hai ngón tay của hắn, cả người dựa vào đùi hắn, ánh mắt dường như có chút hoảng sợ.

Đứa trẻ này tuy không hiểu gì, nhưng nó nhớ được, khi có cán bộ giả dạng đến nhà riêng của cô, tất cả họ đều không làm chuyện gì tốt cả, không bắt gà thì cũng heo, không thì các đồ vật trong nhà, có đôi khi còn đánh mẹ bé nữa, cô bé khá sợ hãi khi nhìn thấy người cán bộ kia.

Phạm Hồng Vũ nắm chặt tay nhỏ bé của nó, cúi người nói:

- Ưu Ưu đừng sợ, chú ở đây mà.

Ưu Ưu dù đang sợ hãi cũng gật đầu, hai mắt mở to nhìn thẳng đám người Lý Dũng Binh.

Lý Dũng Binh, Trương Tất Thành đến trước giường bệnh của Lã Đình tươi cười.

Tăng Nham lại đứng yên quan sát cách bài trí của phòng bệnh.

- Đồng chí Lã Đình, thật ngại quá, việc của chúng tôi đã không thực hiện được, làm cô phải chịu khổ rồi.

Lý Dũng Binh rất ôn hòa nói, trong giọng nói cố ý cho mọi người nghe được.

Lã Đình lặng yên nằm nơi đó, lẳng lặng nhìn bọn họ, cũng không tỏ vẻ gì cả, cô như không nhìn thấy Lý Dũng Binh, Trương Tất Thành. Từ khi cán bộ Mạc Bình vào cửa, Lã Đình vốn không nói câu nào, im lặng như bình thường.

Lý Dũng Binh cũng có chút xấu hổ, nhìn Trương Tất Thành liếc một cái.

Ông anh, ông là Bí thư Đảng ủy xã Quyến Khẩu, dù thế nào cũng nên nói vài câu đi chứ?

Trương Tất Thành đành phải nói:

- Đồng chí Lã Đình, tình hình thực tế của cô thế nào chúng tôi cũng hiểu qua. Thực sự trước đây chúng tôi không làm đúng trách nhiệm của mình, cô yên tâm, chờ khi cô hết bệnh rồi sẽ nghiên cứu vấn đề của cô, khôi phục công việc giáo viên cho cô, bất cứ lúc nào cô cũng có thể đi làm trở lại. Đương nhiên nếu cô không muốn đếm trung tâm thì cũng có thể đến trường quận mà dạy, chúng tôi đã sắp xếp rồi, đều do chúng tôi giải quyết cả rồi. Đến lúc đó trực tiếp đến tìm tôi, tôi là Bí thư Đảng ủy xã Quyến Khẩu, tên Trương Tất Thành.

Lã Đình vẫn không nói lời nào, thậm chí ngay cả hai mắt như muốn nhắm lại, không có chút thích thú nào.

Trương Tất Thành và Lý Dũng Binh liếc nhau.

Lý Dũng Binh ngẫm nghĩ một chút nói:

- Đồng chí Lã Đình, cô nhất định phải tin chúng tôi, cô là quần chúng của Mạc Bình chúng tôi, vấn đề của cô nên để ở Mạc Bình chúng tôi giải quyết, hồ sơ của cô đều nằm trong huyện chúng tôi.

Những lời nói này chẳng khác nào đang nhắc nhở Lã Đình đừng tưởng rằng lúc này nằm ở bệnh viện huyện Vân Hồ, có thể cả đời ở huyện vân hồ mãi mãi. Phạm Hồng Vũ không phải là thần hộ mệnh của cô, Chủ tịch huyện huyện Vân Hồ không quản được chuyện của Mạc Bình.

Hai mắt của Lã Đình dần dần khép lại.

Thấy tình hình như vậy nên Lý Dũng Binh và Tương Tuyết Tùng cũng bất đắc dĩ, Lã Đình không có chút hứng thú nói lời nào với họ. Chuyện khó khăn xảy ra Lã Đình đã từng không chỉ một lần gặp họ, kết quả sau cùng thiếu chút nữa đã bị Cừu Lập Hành đánh chết.

Trừ lần đó ra, Lý Dũng Binh cũng tốt, Trương Tất Thành cũng tốt, thật sự cán bộ chưa từng có bất cứ ưu đãi nào với Lã Đình.

Với người như thế, đến đây nói nhảm thì ai mà nghe được?

Phạm Hồng Vũ mỉm cười đứng một bên nhìn, trong mắt hiện lên chút châm chọc.

Nói những lời này cũng không thể đàm phán được, Lý Dũng Binh và Trương Tất Thành đành phải chào cáo từ Phạm Hồng Vũ, Phạm Hồng Vũ cũng không giữ lại mỉm cười chào.

- Đến thăm người bệnh mà ngay một quả ướp lạnh cũng không có, các đồng chí Mạc Bình thật sự quá tiết kiệm.

Lôi Minh thật sự không kìm được nên hướng đám người quay lưng đi kia nói một câu như vậy.

Người Mạc Bình bước đi ngày càng nhanh hơn, chạy trối chết.

Muốn lừa ai chứ? Ý đồ đến của họn họ Phạm Hồng Vũ và Lôi Minh hiểu rõ tường tận.

Mặt Phạm Hồng Vũ mỉm cười, cố kìm nén đứng lên, cúi đầu nhìn tiểu Ưu Ưu nói:

- Ưu Ưu, tốt nhất tối nay cháu không nên ngủ đay, để chú sắp xếp nơi khác nha.

Tiểu Ưu Ưu tuy không hiểu vì sao, vẫn ngoan ngoãn gật đầu, lại có chút không yên tâm hỏi:

- Chú, sau này cháu cũng không ở cùng mẹ được sao?

- Không phải, qua mấy ngày có thể đến gặp mẹ rồi.

Phạm Hồng Vũ lập tức trả lời một tiếng nhìn Lôi Minh nói:

- Lôi Minh, gọi điện thoại cho đồng chí Lý Hãn đến phòng làm việc của tôi một chút.

- Vâng, Chủ tịch huyện.