Lúc Phạm Hồng Vũ nói ra chồng của Lã Đình là bộ đội đã hy sinh, Đàm Khải Hoa khẽ khẽ lẩm bẩm lại câu này.
Quách Thanh Hoa liếc Cừu Hạo Minh một cái, mặt gã vẫn một màu xám xịt như cũ, cũng không hề kinh hãi, thể hiện rằng gã đã biết chuyện này rồi. Tiêu Hàn Nguyệt thay đổi nét mặt, Trịnh Mỹ Đường với Cừu Hạo Minh xa xầm mặt giống nhau, không có lấy một chút thay đổi khác thường.
- Thưa Bí thư Đàm, Chủ tịch thị xã Quách, Bí thư Trịnh, Bí thư Tiêu tình hình đại khái là như vậy!
Ước chừng khoảng nửa tiếng đồng hồ, Phạm Hồng Vũ mới kể xong câu chuyện.
- Thế thì tại sao các cậu lại bắt Phó đồn trưởng công an Mạc Bình – Tăng Nham?
Phạm Hồng Vũ vừa nói dứt lời, Quách Thanh Hoa liền hỏi giọng trầm đục, hai mắt nhìn chòng chọc vào hắn, vẻ không thiện cảm gì.
Phạm Hồng Vũ liền mỉm cười hơi chút thản nhiên, khó che dấu ý châm chọc, nói: - Chủ tịch Quách, Tăng Nham nửa đêm mang theo mấy cảnh sát xông vào phòng bệnh của Lã Đình, định đem chị ấy về huyện Mạc Bình.
- Lã Đình là người của huyện chúng tôi, đưa chị ta về Mạc Bình chữa trị, có gì là sai?
Cừu Hạo Minh không thể nhẫn nhịn thêm được nữa, nói chen vào, hết sức phẫn nộ, nói với vẻ hợp tình hợp lý.
Phạm Hồng Vũ thản nhiên nói: - Đúng, không có gì sai. Nhưng mà buổi chiều hôm qua tôi đã nói rất rõ ràng với Tăng Nham, phó Bí thư khu Song Kiều – Lý Dũng Binh, Bí thư xã Quyến Khẩu – Trương Tất Thành rằng Lã Đình bị thương rất nặng, xuất huyết bên trong mà lại suy bị suy nhược cơ thể do không ăn uống đầy đủ trong thời gian dài, cơ thể vô cùng yếu ớt. Tình hình chị ấy như vậy, trong thời gian trước mắt không được di chuyển, tạm thời để điều trị tại Vân Hồ là một phương thức giải quyết thỏa đáng nhất.
Cừu Hạo Minh vội nói: - Trình độ chữa trị của Vân Hồ không hơn gì Mạc Bình chúng tôi, chuyển viện cho bệnh nhân là chuyện bình thường.
- Bí thư Cừu, chuyển viện để chữa trị là hoàn toàn có thể, nhưng cũng phải xem xét đến tình trạng bệnh của người ta có thích hợp để chuyển hay không nữa chứ. Hơn nữa, Lã Đình điều trị ở Vân Hồ thì có làm sao? Tại sao cứ phải đem về Mạc Bình mới được? Nếu phải chuyển viện thì cũng không cần phải đến cảnh sát chuyển, nửa đêm xông vào bệnh viện cướp người là sao!
Cừu Hạo Minh bột miệng thốt ra: - Đó là vì các anh không theo quy tắc!
- Quy tắc? cái gì gọi là quy tắc? quy tắc lớn hay là mạng người lớn?
Phạm Hồng Vũ cười lạnh một tiếng.
Những hành động như vậy của Cừu Hạo Minh ngươi mà dám nói quy tắc với ta sao?
- Cậu, cậu … thật là ngụy biện…
Cừu Hạo Minh bị chọc tức rồi, một cánh tay không kìm được bất giác giơ lên, nhìn vẻ như là muốn đạp bàn vậy, bỗng nhiên chợt nhận ra đây không phải là huyện Mạc Bình, trước mặt bao nhiêu là lãnh đạo, đành phải nhẫn nhịn lại.
- Chủ tịch huyện Phạm, xin anh hãy làm rõ, Lã Đình là người của huyện Mạc Bình chúng tôi, Cừu Lập Hành là cán bộ Mạc Bình chúng tôi, Lã Đình đã chống đối lại khoản nộp của xã. Còn kích động dân thôn Hoa Kiều cùng gây rối. Đây là hành vi mang tính chất gì? Đó là gây rối đó! Cừu Lập Hành là một cán bộ của xã Quyến Khẩu xử lý việc nội bộ của xã thì có gì sai? Tại sao cán bộ huyện Vân Hồ các anh lại can thiệp vào?
- Bí thư Cừu, người cần phải làm rõ chính là anh đó. Không nên để người dưới quyền che mắt, Lã Đình không hề có khoản nào phải nộp cả. Lúc nãy tôi cũng vừa mới nói rồi, mấy năm trước chồng chị ta hy sinh, danh hiệu người giáo viên nhân dân của chị ấy không hiểu vì sao cũng bị tước mất. Một người đàn bà yếu đuối phải nuôi một đứa con nhỏ mới mấy tuổi, trong nhà còn có bố mẹ già bệnh tật… Hoàn cảnh như thế, thì lẽ ra nên nhận được sự chăm sóc đặc biệt mới đúng. Chị ấy là thân nhân liệt sĩ đấy! Kết quả thế nào? Cán bộ xã Quyến Khẩu, nói cụ thể chính là cháu họ của Bí thư Cừu là Cừu Lập Hành, đã không hề có chút cảm thông với hoàn cảnh đó mà lại còn truy đuổi chị ta suốt, tất cả những khoản nộp không phải người chồng hy sinh của chị ấy đã nộp sao! Vẫn không đủ, trong nhà nuôi được con chó con gà cũng bị bắt hết. Vẫn còn chưa đủ, mấy món đồ có giá trị trong nhà và các thứ khác cũng bị đem đi hết rồi. Như vậy vẫn chưa được sao? Xin hỏi Bí thư Cừu, đây là kiểu pháp luật gì, xã Quyến Khẩu sao lại có kiểu thu tiền bừa bãi như vậy. Cừu Lập Hành rốt cuộc là cán bộ thi hành pháp luật của nhà nước hay là thổ phỉ?
Phạm Hồng Vũ tức giận lớn tiếng nói.
- Cậu, cậu…Cậu nói xằng nói bậy…
Cừu Hạo Minh tức giận mặt đỏ tía tai, gân xanh trên cổ nổi hết lên, toàn thân run rẩy, rồi quay người hướng lên Đàm Khải Hoa trên đài chủ tịch.
- Bí thư Đàm, Chủ tịch thị xã Quách, Bí thư Trịnh, đấy các anh xem, các anh xem, thái độ của cậu ta là gì? Quyền Chủ tịch huyện Vân Hồ không phải là lãnh đạo thị xã? Công việc của huyện Mạc Bình chũng tôi cần đến quyền Chủ tịch huyện Phạm chỉ đạo sao? Chúng tôi thu những khoản tiền thế nào, Phạm Hồng Vũ cậu có tư cách gì mà phê bình chúng tôi? Còn thổ phỉ, tôi cũng muốn hỏi cậu, đánh người trên đường phố, làm Cừu Lập Hành gẫy cả mấy chiếc răng, bây giờ lại còn cho người bắt nó về Vân Hồ rồi! Tôi muốn hỏi rốt cuộc thì ai là thổ phỉ? Làm như thế này thì còn nói đến quy tác nữa không, có còn nói đến pháp luật nữa không? Bí thư Đàm, Chủ tịch thị xã Quách, làm như thế này tôi không hiểu nổi!
Luôn mồn kêu gọi Bí thư Đàm, Chủ tịch thị xã Quách, Bí thư Trịnh, còn Bí thư Tiêu thì bỏ qua, có thể thấy trong mắt Cừu Hạo Minh không hề có một lãnh đạo như Bí thư thị xã Tiêu Hàn Nguyệt.
Trịnh Mỹ Đường đứng thẳng người lên, làm ra vẻ oai phong của một lãnh đạo, chậm rãi nói: - Đồng chí Phạm Hồng Vũ, đánh người là sai rồi. Sai phòng Công an đến bắt cán bộ huyện Mạc Bình về Vân Hồ thì càng sai hơn nữa. Hai điểm này, các đồng chí huyện Vân Hồ các anh nhất định phải làm kiểm điểm.
Trịnh Mỹ Đường coi như vẫn còn tỉnh táo, không thực tiếp ra lệnh cho Phạm Hồng Vũ thả người.
Gã cũng biết rằng Phạm Hồng Vũ nếu đã cho người đi bắt Cừu Lập Hành rồi thì không dễ dàng gì mà thả ra.
Nếu không, bắt về để chơi hay sao?
Phạm Hồng Vũ cười cười, nói: - Bí thư Trịnh, lẽ nào lúc nãy tôi nói còn chưa rõ ràng sao? Tôi đánh Cừu Lập Hành chính là để cứu anh ta. Lúc đó Lã Đình đã hôn mê rồi, nếu như tôi mà không kịp thời ngăn chặn, Lã Đình chết đi rồi thì Cừu Lập Hành sẽ chịu tội gì? Lúc đó các anh không có mặt ở hiện trường, không biết thái độ của anh ta như thế nào, vô cùng phách lối. Nói rõ thêm một chút, tôi là đang ngăn cản tội ác, nếu không phải vì vội cứu người thì ngay lúc đó tôi đã cho bắt anh ta rồi!
- Thật là nực cười!
- Đây hoàn toàn là suy đoán của chính cậu. Cậu làm sao dám khẳng định rằng Lã Đình sẽ chết? cô ta hôn mê rồi, có thể là do cố tình giả đò thì sao? Loại người như thế việc gì mà không dám làm chứ? Cừu Lập Hành nói với tôi. Cái cô Lã Đình này vì không nộp tiền còn có ý gài bẫy dể Cừu Lập Hành phạm tội… Loại người thế này, lời nói của cô ta đáng tin không?
Cừu Hạo Minh mặt đanh như thép nói.
- Toàn nói bậy bạ!
Phạm Hồng Vũ thật sự tức giận rồi.
- Lã Đình là thân nhân liệt sĩ, Cừu Lập Hành nói những câu đó rõ ràng là nói bậy bạ, đổi trắng thay đen, sỉ nhục các liệt sĩ đã hy sinh vì nước. Bí thư Cừu, tôi cũng không tranh luận với anh ở đây nữa, đợi có lời khai của Cừu Lập Hành rồi, rốt cuộc anh ta đã làm những việc gì thì sẽ rõ ngay thôi.
- Lời khai? Các người còn tính thẩm vấn cả Cừu Lập Hành sao? Nó là cán bộ huyện Mạc Bình chúng tôi mà!
Cừu Hạo Minh trở mặt hoàn toàn rồi, tức giận đùng đừng quát lớn.
- Đủ rồi!
Đàm Khải Hoa lớn tiếng gầm lên.
Phòng họp lập tức im phăng phắc.
- Cãi nhau cái gì? Đây là cái chợ đấy à? Còn ra thể thống gì!
Một vẻ im lặng chết người.
Đàm Khải Hoa đứng dậy bưng trà uống một ngụm, lấy lại chút bình tâm sơ sơ, rồi nghiêm mặt nói: - Gọi các người đến, chính là để giải quyết vấn đề chứ không phải đến cãi nhau. Là để suy xét, một là một, hai là hai, cãi nhau cái gì? Anh Cừu, anh nói trước đi, Mạc Bình các anh có ý kiến gì?
Đàm Khải Hoa tuy rằng tức giận nhưng trước sau vẫn rất đúng mực, quyết không bênh bên nào.
Dưới sức ép của Bí thư thành ủy, vẻ mặt của Cừu Hạo Minh cũng đã hòa hoãn được một chút, chống chống quai hàm rồi mới lên tiếng: - Bí thư Đàm, ý của huyện Mạc Bình chũng tôi rất đơn giản thôi: thả người ra, Lã Đình chuyển về Mạc Bình điều trị, việc này vốn dĩ là của huyện Mạc Bình chúng tôi, chúng tôi sẽ xử lý êm đẹp không nhọc đến người khác phải lo lắng!
Quách Thanh Hoa và Trịnh Mỹ Đường đưa mắt nhìn nhau, âm thầm gật đầu.
Cừu Hạo Minh coi như là vẫn còn tỉnh táo, nắm vào trọng điểm. Chỉ cần thả mấy người Cừu Lập Hành, Tăng Nham ra, đưa Lã Đình về Mạc Bình điều trị, ít nhất những chuyện này còn khống chế được trong tầm tay của Cừu Hạo Minh, không nằm trong sự “uy hiếp” của Phạm Hồng Vũ. Đợi sau khi giải quyết xong việc này rồi sẽ tìm Phạm Hồng Vũ để đòi nợ cũng không muộn.
Quách Thanh Hoa hiểu tính cách của Cừu Hạo Minh, không phải là nhân vật “ đánh gãy răng nanh và nuốt máu”, có thù tất báo.
Chỉ cần Phạm Hồng Vũ một bên sẽ hoàn toàn lâm vào thế bị động, như là bị tước vũ khí vậy, quyền chủ động hoàn toàn giao cho người khác rồi, sau này huyện Mạc Bình sẽ mượn chuyện này để làm văn bản, Phạm Hồng Vũ chỉ còn có thể ứng phó trong bị động, ứng phó mà được thì thủ đoạn phải rất cao rồi, ít nhiều cũng chịu thiệt thòi chứ.
Đàm Khải Hoa gật gật đầu, chuyển sang Phạm Hồng Vũ: - Lục Cửu, Tiểu Phạm ý kiến Vân Hồ các cậu thế nào?
Lục Cửu vẫn ngậm miệng chặt, quyết định không lên tiếng một lời.
Phạm Hồng Vũ chậm rãi nói: - Bí thư Đàm, sự việc này đã không còn là việc riêng của huyện Mạc Bình nữa rồi, chính là chuyện của huyện Vân Hồ chúng tôi.
Trịnh Mỹ Đường không kìm được nói chen vào: - Thật là mới mẻ, tại sạo lại biến thành chuyện của huyện Vân Hồ các anh được.
Tất cả mọi ánh mắt đều hướng về phía Phạm Hồng Vũ.
- Đương nhiên là việc của huyện Vân Hồ chúng tôi rồi, đây là một vụ án hình sự. Vụ án xảy ra tại thôn Thạch Kiều khu Đại Phương huyện Vân Hồ chúng tôi. Người bị tình nghi phạm tội có Cừu Lập Hành và ba người khác nữa, trước mặt đám đông đánh đập người bị hại Lã Đình, được tôi và hai cán bộ nữa của huyện Vân Hồ phát hiện, kịp thời ngăn chặn. Căn cứ vào chẩn đoán sơ bộ của bệnh viện nhân dân huyện Vân Hồ thì người bị hại Lã Đình đã bị thương nhẹ. Một vụ án hình sự thế này xảy ra tại địa phận của huyện Vân Hồ chúng tôi. Căn cứ theo quy định thì cơ quan pháp luật của huyện Vân Hồ sẽ thụ lý vụ án này. Bí thư Tiêu, căn cứ vào nguyên tắc quản lý khu vực là như thế phải không?
Tiêu Hàn Nguyệt thình lình bị Phạm Hồng Vũ hỏi một câu như vậy, hơi hoảng hốt, ngay sau đó gật đầu nói: - Theo nguyên tắc quản lý khu vực của cơ quan pháp luật thì đúng là như thế. Vụ án xảy ra tại địa phương nào thì cơ quan quản lý công an địa phương đó sẽ quy án.
Phạm Hồng Vũ gật gật đầu với Tiêu Hàn Nguyệt hàm ý cảm ơn, rồi lập tức hướng lên đài chủ tịch nói với Đàm Khải Hoa: - Bí thư Đàm, Chủ tịch thị xã Quách, Bí thư Trịnh, Bí thư Tiêu! Bây giờ sự việc đã rất rõ rằng rồi, căn cứ theo chỉ thị của Bí thư Tiêu về nguyên tắc quản lý khu vực, cơ quan hành pháp huyện Vân Hồ chúng tôi sẽ tiến hành lập chuyên án điều tra về tội cố ý gây thương tích cho người khác. Xin Bí thư Cừu và các đồng chí huyện Mạc Bình hợp tác điều tra!
Tất cả mọi người đều lặng đi.
Ngàn vạn tính toán đều không tính tới nước cờ này.
Anh nói chuyện quy tắc với tôi thì tôi nói pháp luật với anh vậy!