Mọi người ở cổng ra vào còn chưa nói được gì, thì có ba chiếc xe Mercedes đen bóng tiến đến gần cửa chính ra vào của khách sạn Hữu Nghị. Người bảo vệ của khách sạn Hữu Nghị là người đã có kinh nghiệm nhiều năm, đã thấy khá nhiều xe, nhưng cũng trố mắt nhìn những chiếc xe mới nhất kia.
Khách sạn Hữu Nghị là một khách sạn nước ngoài, phục vụ chủ yếu là khách nước ngoài và những vị khách cao quý, thậm chí còn phục vụ những đội bóng các nước khác. Nhưng các nước đó đã sử dụng xe Mercedes - Benz, điều này làm nhiều người khá ngạc nhiên vì theo thông báo thì đến thế kỷ 21 thì nó mà mới được ra đời nhưng khi năm 1990 sau khi ra đời chiếc xe Mercedes - Benz BMW thì nó cũng tiếp nối ra đời.
Vì Phạm Hồng Học đích thân lái xe có màn che đợi ở cửa chính, nên Mercedes-Benz nhưng xe không vào được và chiếc Mercedes Ben đứng trước, không chút ngần ngại thổi còi, hơn nữa khá khó chịu.
Theo quy định không được bấm còi như vậy trước khách sạn, như vậy sẽ ảnh hưởng đến những vị khách khác.
Người bảo vệ lo lắng có nên đến ngăn cản hành vi này hay không? Nếu đổi lại là xe khác thì người bảo vệ đã sớm can thiệp.
Có gì mà khoe khoang chứ?
Không biết đây là khách sạn à.
Có khá nhiều các vị lãnh đạo quốc gia dùng cơm ở đây, tiếp đãi khách nước ngoài.
Nhưng ba chiếc xe Mercedes cùng gây áp lực cho người khác, vô cùng kiêu ngạo muốn phô trương sự giàu có của mình, đối với các nhân vật cấp cao thì không là gì nhưng đối với người bảo vệ kỳ thật khá lớn. Tố chất của nhân vật cấp cao sẽ không như vậy, dù cho họ lái xe có đôi khi sai lầm nhưng khi người bảo vệ can thiệp thì không làm như thế. Nhưng có thể đấy chính là loại nhà giàu mới nổi, rất khó nói, chúng chỉ muốn hướng đến của phun cho người bảo vệ vài giọt nước bọt, người bảo vệ tự nhận cũng không có gì hay cả.
Khi người bảo vệ chưa có quyết định gì thì cửa Mercedes mở ra, một người đàn ông mạnh mẽ mang đôi giày da tiến nhanh đến lớn tiếng quát:
- Này, các người có thể nhường một chút được không? Đừng có cản đường chứ!
Giọng điệu nghe không tốt chút nào, giọng nói như người ở tỉnh phía Nam.
Lâm Mau dương hai hàng chân mày lên, sắc mặt tỏ vẻ không vui.
Chu Vân Đức lập tức nói:
- Đồng chí, nên theo thứ tự trước sau chứ? Chúng tôi đến trước sao lại gọi là chặn đường?
Xe của anh cũng giống như xe của khách đến khách sạn Hữu Nghị dùng cơm thôi, chúng tôi đến trước dựa vào đâu mà bảo chúng tôi nhường đường? Đi chậm hai bước sẽ chết à?
Người đàn ông ấy lại nói một câu gì không nghe rõ nhưng chắc chắn không có gì hay, gã lập tức quay người vào trong xe, bấm còi inh ỏi.
Người gác cổng thấy thế bước lên phía trước hướng đám người của Lâm Mai nói:
- Thật sự xin lỗi quý khách khi bị quấy rầy thế này, mời quý khách vào nghỉ ngơi, xin mời!
Người gác cổng này thật sự khá thông minh, hai bên là khách hàng nên đều không muốn đắc tội với ai liền nghĩ ra kế êm đẹp nhất.
Lâm Mai cắn làn môi mỏng của mình, có chút khinh thường nói:
- Đó chính là những phần tử nhà giàu mới nổi nên thích khoe khoang.
Bộ đồ tây không phù hợp với làn da ngăm đen thô ráp, chẳng khác gì vượn đội lốt người cả, Lâm Mai nhìn thấy đã không hợp mắt chút nào, so sánh bọn người của Phạm Hồng Vũ tuy chức vị không cao nhưng nho nhã lễ độ, Lâm Mai liền đưa mắt liếc bọn hắn một cái.
Chu Vân Đức lập tức nói:
- Thật là, mới có chút tiền đã.....
Nhìn ánh mắt của gã chắc ngày thường cũng không phải là người tốt lành gì, bất quá chỉ xu nịnh thượng cấp mới có được như vậy, Chu Vân Đức cũng không ngoại lệ.
- Quên đi, chúng ta cần gì chấp nhặt bọn chúng chứ, chúng ta...
Lâm Mai vừa duyên dáng vẫy tay bỗng nhiên cánh tay bị đóng băng trên không trung, vẻ mặt trở nên rụt rè cực kỳ kinh ngạc, đôi mắt mở to nhìn chằm chằm như nhìn thấy thứ gì mà cô không thể nào tin được, như nhìn thấy một loài khủng long bị tuyệt chủng mà được tái sinh vậy.
Ánh mắt của cô nhìn qua, Chu Vân Đức cũng đột nhiên hai mắt mở to, mặt đang tươi cười chợt biến thành vụng về, vẻ mặt như một nhân vật tronh phim hoạt hình.
Thấy họ không chịu nhường đường nên người trên xe đã xuống hết, bốn năm người mang giày da mặt trang phục tây ân, hai cô gái vô cùng xinh đẹp đi cùng. Họ vây quanh một người đàn ông trung niên năm mươi tuổi, người đàn ông kia thân hình mập mạp, hai tay ngăn lại, ngực ưỡn cao, chỉ nhìn qua cũng biết đó là một nhân vật có tiếng.
Hơn nữa nhìn vào có thể thấy có khí thế của người quan lớn hơn là giống người thương nhân.
Sắc mặt của người trung niên có vẻ không vừa ý cho lắm, ông ta bị "bức" bước xuống xe nên vẻ mặt dường như không vui.
Tiếp đến, sự việc "kinh thiên động địa" đã chuyển xấu.
Vẻ mặt Lâm Mai vô cùng ngạc nhiên, trong chốc lát sắc mặt trở nên vui cười, thân người hơi khom xuống, chân mang giày cao gót vội vàng bước tới đỡ lấy người đàn ông kia.
Chu Vân Đức cũng theo sát phía sau, dù vẻ mặt có tươi cười cũng không dấu được nội tâm hốt hoảng của y.
- Giám đốc Diêu, sao ngài lại đến đây?
Lâm Mai thật nhanh chạy vội vàng đến bên cạnh người đàn ông kia, hơi khom người, tỏ cử chỉ ngưỡng mộ, khuôn mặt thể hiện nụ cười tôn trọng cùng trộn lẫn tâm trạng lo âu thấp thỏm.
Võ dáng Lâm Mai cao gầy, so với các phụ nữ khác cô tương đối cao, dường như gần một mét bảy, trong khi đó người đàn ông trung niên này vừa béo lại vừa lùn, so với Lâm Mai thấp hơn mấy cm, cô không khom người để nói chuyện với ông ta thì nhìn vào cô từ trên cao nhìn xuống nói chuyện, thật sự còn ra thể thống gì?
Nghe cách xưng hô của Lâm Mai đối với người đàn ông trung niên này, đám người Phạm Hồng Vũ không khỏi nhìn mặt nhau.
Đó chính là người mà bọn họ nghe danh đã lâyu cũng chưa được gặp mặt, Giám đốc Diêu.
Thật không may mắn khi gặp thế này.
Người bị chặn xe không được nhường đường đó chính là Giám đốc Diêu.
Điều này thật sự không ai ngờ đến.
Giám đốc Diêu đang liếc nhìn Lâm Mai, miệng thì cười nhưng bên trong không cười, miệng "lầm bầm" mấy tiếng, hai tay chắp sau đuôi lạnh nhạt nói:
- Tiểu Lâm, các người cũng đến dùng cơm à?
- Đúng vậy, chúng tôi đến dùng cơm, Giám đốc Diêu cũng đến dùng cơm sao?
Chuyện này quá bất ngờ, Lâm Mai trong lúc nhất thời khó có thể điều chỉnh thái độ cho đúng với hoàn cảnh. Nhưng nói chuyện với lãnh đạo lại quá tẻ nhạt thì cũng không được, chỉ có thể trả lời câu hỏi của Giám đốc Diêu trước đã.
Đối mặt với lãnh đạo điều quan trọng không phai là nói gì, điều quan trọng nhất chính là thái độ nghiêm trang.
- À, dùng cơm với ai vậy?
Giám đốc Diêu thuận miệng hỏi, ánh mắt nhìn sơ qua về phía trước, khuôn mặt béo ú hiện lên thái độ khinh thường, đám người của Phạm Hồng Vũ tuy không khó xem nhưng không hiện lên dáng vẻ quý phái, hơn nữa họ là những người trẻ tuổi, so với chức vụ của Lâm Mai và Chu Vân Đức thì không thể cao hơn, ăn cơm với nhân viên CCTV thì có thể biết được không phải là đó là những nhân vật có tầm cỡ được.
Lâm Mai vừa dịu một chút thì sắc mặt lại trở nên cực kỳ xấu hổ.
Không ký hợp đồng với Công ty TNHH nước giải khát Khả Hân chính là quyết định của Giám đốc Diêu, chính ông ta bảo cô làm như vậy và chuyển thông báo xuống cho Công ty TNHH nước giải khát Khả Hân. Hiện tại, cô lại dấu Giám đốc Diêu nhận lời chiêu đãi của Công ty TNHH nước giải khát Khả Hân, kết quả lại bị Giám đốc Diêu bắt gặp, chuyện này nên làm thế nào cho phải?
Nhưng câu hỏi của lãnh đạo không thể không trả lời, đã bị bắt quả tang nên không thể nói dối được, làm thế thì nửa con đường sống cũng không còn. Cũng may, ngày thường cô là người khá thạo đời, rất nhanh trí, trong lúc này mồ hôi lạnh toát ra trong nháy mắt đã ướt đẫm áo.
Điều quan trọng hơn chính là Giám đốc Diêu không phải là lãnh đạo mà là tân lãnh đạo. Tục ngữ có câu "tân quan tiền nhiệm ba bàn hỏa" Lâm Mai thật sự khá lo lắng, chỉ sợ ông ta dùng hỏa đầu tiên đốt cháy cô.
Trong phút chốc, Lâm Mai sợ tình hình trở nên "nguy hiểm" nên thành thật đáp:
- Giám đốc Diêu, ở tỉnh Thanh Sơn có đến vài vị lãnh đạo, họ muốn gặp nói về Công ty TNHH nước giải khát Khả Hân.... Họ không hiểu nguyên nhân vì sao chúng ta chấm dứt hợp đồng với họ, nên tôi nghĩ cần giải thích cho họ một chút, làm cho họ hiểu được chính sách mới của chúng ta.
Chu Vân Đức đứng bên vô cùng bội phục.
Chỉ trong nháy mắt Lâm Mai đã tìm ra được câu trả lời thuyết phục báo cáo với Giám đốc Diêu, cô không phải đi ăn cơm với khách mà cô muốn truyền đến chính sách anh minh của ngài, làm cho họ tâm phục khẩu phục.
Lâm Mai là một phụ nữ không có chỗ dựa vững chắc, ba mươi mấy tuổi đời, là người phụ trách rất có quyền lực, lời đồn quả không sai chút nào.
Thật sự mọi chuyện như thế nào, Giám đốc Diêu hiểu rất rõ, nhưng cũng không nói ra. Đối với sự nhanh trí của Lâm Mai Giám đốc Diêu thật sự rất tán thưởng. tân quan tiền nhiệm ba bàn hỏa nhất định phải đốt, nhưng cái đầu tiên có nên đốt trên người Lâm Mai hay không còn phải xem xét đã. Chỉ cần thấy Lâm Mai nói hợp lý nhất định sẽ thu nhận cô dưới trướng, chuyện này có gì là không thể.
Cái gọi là nghệ thuật lãnh đạo không phải chính là kỹ xảo của một người sao?
- Ừ, điều này cũng tốt, nếu gặp nhau thì tốt nhất nên giải thích để hiểu rõ tình huống, điều này nên lắm chứ!
Giám đốc Diêu từ từ nói, mang phong thái của một người lãnh đạo.
- Đúng vậy ạ, nên thế....
Lâm Mai vội vàng nói theo, rồi không nói gì thêm.
Trong tình hình thế này tốt nhất là nên cẩn thận, sự việc cần phải so sánh thiệt hơn. Hơn nữa, lãnh đạo đến đây phải bày tỏ ý kiến của mình, Giám đốc Diêu nói thế nào thì mọi người làm như thế.
Giám đốc Diêu cuối cùng cũng hiện lên vẻ tươi cười, lời nói cũng dịu xuống một chút:
-Tiểu Lâm, để tôi giới thiệu với cô vị này chính là Chủ tịch công ty TNHH thực phẩm Thiên Nhạc, Du Thiên Nhạc tiên sinh, hai người làm quen với nhau đi..... Du tổng, đây là đồng chí Lâm Mai, phụ trách bộ phận quảng cáo, người phụ trách tiến hành liên hệ với các công ty kinh doanh.
Giám đốc Diêu giới thiệu một phụ nữ ba mươi mấy tuổi Lâm Mai với một người đàn ông trẻ khoảng hai mươi bốn tuổi.
Người đàn ông trẻ này vóc người trung bình, dung mạo cũng không có gì đặc biệt, làn da ngăm đen, cũng mặc trang phục tây âu, nhưng có sự khác biệt với những người khác. Nhìn qua Du Thiên Lạc là người có văn hóa, tính khí điềm đạm, không giống như con nhà giàu mới nổi thích khoe của. Giám đốc Diêu cùng Lâm Mai nói chuyện một lúc, vẻ mặt anh ta vẫn luôn mỉm cười, tỏ vẻ chăm chú lắng nghe tỏ rất lễ nghĩa.
Nghe xong Giám đốc Diêu giới thiệu lập tức chủ động hướng Lâm Mai đưa tay bắt, vô cùng khách sáo nói:
- Chủ nhiệm Lâm, cô khỏe không? Tôi là Du Thiên Lạc sau này nhờ trưởng phòng chiếu cố nhiều hơn.
Dường như hôm nay Giám đốc Diêu đến khách sạn Hữu Nghị dùng cơm chính dự tiệc do vị Du Thiên Lạc, Du tổng này mời rồi.
Lâm Mai cũng không chậm trễ vội vươn tay ra nắm lấy tay Du Thiên Lạc nói những lời lịch sự chào hỏi, khác cái bắt tay rụt rè của vị Chủ nhiệm Lâm này với Phạm Hồng Vũ?
Chỉ vừa chạm tay Chủ tịch huyện Phạm đã nhanh chóng thu tay về.