Ba ngày sau, Trần Hà đến Ủy ban Nhân dân huyện đi làm trở lại.
Đáng ngạc nhiên, trong một thời tiết âm u, Trần Hà lại đeo cặp kính với mắt kính to, màu đen, dường như che kín nước phần trên của gương mặt.
Khi đến cửa cơ quan nhân viên cúi chào cô khách khí, tươi cười dường như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng Trần Hà vẫn cảm thấy trong giọng nói của họ có chút khác thường, tuy có khách khí nhưng thiếu đi sự tôn kính sợ hãi.
Trước kia Trần Hà ở cơ quan chính phủ rất có uy, bị cán bộ cơ quan gọi là "thiết nương tử".
Ba ngày, cũng đủ cho chuyện phát sinh ở quán Dương Quang Đại truyền đi khắp từng góc ngách của Ủy ban Nhân dân huyện, thậm chí cũng đủ truyền khắp toàn bộ huyện Vân Hồ.
Tiêu Hàn Nguyệt cố gắng giữ "im lặng", cũng chỉ có thể làm cho người ta không nói trước mặt nhưng sau lưng ai cấm được chứ. Nhưng chuyện này không là gì, trên quan trường không có lệ thường "trên không bắt nạt dưới".
Ở đấy, tuy nhiệm vụ không cao, tình huống cũng không đáng kể nhưng nó là công việc vững chắc, lãnh đạo bị nắm giữ nhiều bí mật trong tay họ, cho dù có muốn giữ kín cũng làm sao giữ được?
Tất nhiên, điều này cũng là lập luận chung, bí mật thực sự, đó là những nhân viên "kẻ dưới bắt nạt trên" sẽ che giấu những bí mật thực sự cấp trên của họ, nếu không chỉ có chết, cấp trên không biết chuyện này nếu biết đó chính là một tai họa lớn.
Trần Hà có bị những cán bộ dưới cấp cười nhạo thì đấy cũng chính là một kết quả đã sớm được dự liệu.
Cô đi thẳng vào văn phòng của Chủ tịch huyện.
Đã nghỉ ngơi ba ngày, hôm nay Phạm Hồng Vũ đã chủ động điện thoại cho cô, bảo cô đến văn phòng.
Trong tay Trần Hà mang theo một cặp to màu đen.
Ba ngày trôi qua là ba ngày bị giày vò, nhưng Trần Hà thật sự không nhàn rỗi chút nào, cô có nhiều chuyện phải làm. Ba ngày kết quả được chứa trong bao công sự, thật sự nó có đáng với sự cống hiến của co, tuy nhiên còn phụ thuộc vào hoàn cảnh.
- Chủ nhiệm Trần.
Lôi Minh đã sớm ở cửa cầu thang chờ, vừa thấy Trần Hà liền tiến lên chào hỏi.
Mọi người ở đây đã làm việc nhiều năm trời, nhưng đây là lần đầu tiên được thưởng thức "đãi ngộ". Trần Hà liền gật đầu đi theo phía sau Lôi Minh vào văn phòng Phạm Hồng Vũ..
Phạm Hồng Vũ không ngồi ở bàn làm việc, mà ngồi ở bàn tiếp khách, trước mặt là ly trà thơm bốc hơi. Trà được pha từ chén tử sa, đấy chính là khi hắn mới đến nhận chức Trần Hà đã đưa cho hắn.
- Chủ tịch huyện.
Không đợi Lôi Minh thông báo, Trần Hà chủ động tiến lên, kính cẩn gọi một tiếng.
Phạm Hồng Vũ hơi gật đầu, vẫn chưa đứng dậy, tùy ý mà nói:
- Ngồi đi.
- Dạ.
Trần Hà ngồi xuống một bên ghế, thuận tay đặt bao công sự một bên chiếc mông đẩy đà, không có biểu hiện gì là khẩn trương cả. Chuyện trôi qua cũng nhanh thật mới đó đã ba ngày rồi, cũng đã giảm sốc khá nhiều. Trần Hà vốn không giống như những cán bộ nữ bình thường.
Lôi Minh rót cho Trần Hà một chén trà nóng, sau đó nhanh chóng lui ra ngoài.
Trong phòng làm việc chỉ còn lại hai người, không ai nói lời nào.
Trần Hà ưỡn ngực chuyên tâm chăm chú nhìn Phạm Hồng Vũ, vẫn duy trì lễ nghĩa.
Hơi ngước lên, Phạm Hồng Vũ hỏi:
- Trần Hà, chuyện trong nhà xử lý tốt chứ.
- Dạ cơ bản đều tốt, Dương Hòa An không đồng ý ly hôn.
Khóe miệng của Phạm Hồng Vũ nhếch lên ý cười. Trần Hà rốt cuộc vẫn là người thông minh, rõ ràng cô không thể ly hôn, lại cố tình đưa ra phương pháp ngược lại, lấy chuyện ly hôn làm lợi thế "đàm phán" cùng Dương Hòa An, còn bức Dương Hòa An ký điều ước bất đắc dĩ. Nói tiếp, Trần Hà đã làm ở cơ quan nhiều năm như vậy, các mưu mô thủ đoạn dù không thể nói là tinh thông nhưng cực kỳ thông minh. Thật ra mà nói, Dương Hòa An chỉ là cán bộ kỹ thuật bình thường, nên làm sao mà đấu lại Trần Hà chứ?
- Không thể ly hôn, ly hôn ảnh hưởng đến đứa trẻ khá lớn.
- Đúng vậy, điều Dương Hòa An lo lắng chính là điểm này, anh ta.. thực sự rất yêu thằng bé.
Con cái là sự uy hiếp khá lớn đối với Dương Hòa An, anh ta cũng có kiêu ngạo. Mỗi lần hắn ta ra ngoài, thích nhất nghe người ta khen hai cha con y.
Tuy Trần Hà không trong sạch nhưng Dương Hòa An tin tưởng, đứa bé là con hắn, điều này là xác thực.
- Chuyện công tác, quyết định thế nào?
Phạm Hồng Vũ nâng chung trà lên uống vào một hơi, chậm rãi hỏi, uy nghi càng thêm trầm ổn.
Sắc mặt của Trần Hà vô cùng nghiêm túc, còn gật đầu nói:
- Đã quyết định, tôi muốn đi ra nơi khác.
- Vậy được, trong lòng cô thích đơn vị nào đặc biệt không?
Trần Hà bỗng nhiên nhẹ nhàng cười nói:
- Chủ tịch huyện, không lẽ tôi có thể lựa chọn con đường cho mình sao?
Cách ba ngày, Phạm Hồng Vũ mới cho gọi cô, chính Phạm Hồng Vũ hắn đã có tính toán trước. Tính cách của Phạm Hồng Vũ cũng không phải lề mề, mặc cả cùng cô.
Phạm Hồng Vũ cũng mỉm cười nói:
- Chuyện này cũng không nhất định, tuy cán bộ cần phải tuân theo sự bố trí của cấp trên, nếu họ có thể lựa chọn công việc để thực hiện tốt nhất thì chúng ta phải tôn trọng quan điểm cán bộ thôi.
Trần Hà cười cười, nói rõ ràng:
- Tôi phục tùng theo sự sắp xếp của Chủ tịch huyện.
Cô tin tưởng một người thông minh như Phạm Hồng Vũ nhất định sẽ không để cho cô thất vọng.
- Vậy được rồi, tôi nói chút chuyện cá nhân, hôm trước một vị ở đoàn trung ương thanh thiếu niên có đồng chí gọi đến, họ đồng ý nhận cô đến quỹ Thanh Niên công tác, các thỏa thuận cụ thể cho sinh viên nghèo trong đại học. Tôi cho rằng với kinh nghiệm công tác của cô, cùng trình độ và năng lực thì cô có thể thực hiện công việc này.
Phạm Hồng Vũ nói nhẹ nhàng.
- Đoàn trung ương?
Trần Hà lúc nay thật sự chấn động, hai mắt mở to.
Cô tưởng rằng Phạm Hồng Vũ sẽ sắp xếp, an bài cho cô đi tỉnh đến đơn vị lệ thuộc trực tiếp công tác, nếu không thì sẽ nhận chỉ thị khác, tóm lại sẽ khiến cô rời khỏi thành phố Tề Hà.
Trợn mắt, nhìn Trần Hà lúc này chẳng khác nào quả bom hẹn giời, chỉ cần đụng đậy nhỏ cũng bị nổ tung.
Ba ngày nay, Trần Hà không ra khỏi căn hộ nhà mình, cô muốn ngăn cách với thế giới bên ngoài. Trên thực tế, so với trước kia cô càng nôn nóng với tin tức hơn. Không có gì thay đổi, thật như màn kịch ở quán Dương Quang Đại dường như chưa từng có.
Trần Hà liền hiểu được lãnh đạo muốn bảo vệ Lục Cửu.
Càng như vậy, cô càng không thể ở lại thành phố Tề Hà, cần phải đi ra ngoài. Trong suy nghĩ của Trần Hà, có thể sẽ được điều đi những tỉnh sẽ không có phong cảnh đẹp như huyện Vân Hồ, nếu ở tỉnh thành thì còn an ủi được chút, nếu thật sự phải hướng đi ở thị trấn khác thì đó cũng có thể xảy ra lắm.
Trần Hà không muốn nghĩ cũng không dám nghĩ.
Làm ầm ĩ sẽ chôn vùi tiền đồ của Lục Cửu, cũng đồng dạng với tự chôn vùi mình, đây không phải là kết quả cô mong muốn.
Nhưng điều Trần Hà không thể nào ngờ được chính Phạm Hồng Vũ đã điều cô đến thủ đô công tác, hơn nữa lại được phái đến đoàn trung ương, với muốn làm "công trình hy vọng". Cô cũng biết trên danh nghĩa đó là một tổ chức bán chính thức, nhưng bên trong là một cấp bậc nghiêm túc. Chuyện khác không nói nhưng đến thủ đô làm điều thật sự Trần Hà chưa nghĩ đến bao giờ, cô không nghĩ có ngày cô sẽ được đến thủ đô công tác.
- Cô sẽ đến Đoàn trung ương làm việc, còn phần lão Dương, cũng cùng đi thủ đô, anh ta là cán bộ của công ty được điều đến thủ đô, khi đi thủ đô anh ấy cũng đã có được việc làm ở đó.
Lời nói của Phạm Hồng Vũ vang ra như sấm dội ngang tai, người lãnh đạo công ty chính là Lý Thạch Viễn.
Nghe tên công ty làm việc cũng không có gì đặc biệt, nhưng cán bộ huyện lại lên làm ở trung ương, chuyện này chưa nghe bao giờ.
Dương Hòa An cùng với Trần Hà đến đoàn trung ương đều được điều đến một nơi tốt hơn, đấy đúng là điều khó nghĩ đến.
- Chủ tịch huyện, chuyện này là thật sao?
Trần Hà hỏi, ánh mắt nhìn Phạm Hồng Vũ đầy nghi hoặc, cô đang hít thở sâu chứng tỏ trong nội tâm cực kỳ kích động.
Trong họa gặp phúc sao?
Phạm Hồng Vũ khẽ gật đầu, trên mặt cũng rụt rè lạnh nhạt nói:
- Hiện tại tôi đang hỏi ý kiến của cô, nếu cô và lão Dương đồng ý thì ngày mai có thể khởi hành đến thủ đô, đến đó rồi giấy điều động sẽ được gửi đến là kịp.
- Đồng ý, tôi đại diện cho Dương Hòa An đồng ý.
Trần Hà nói không chút do dự, không chút che dấu sự vui mừng hoan hỉ.
Phạm Hồng Vũ gật gật đầu.
Hắn tin tưởng Dương Hòa An cũng sẽ không cự tuyệt, đấy là cơ hội tốt, bị cắm sừng mà ở lại huyện Vân Hồ thì thú vị lắm sao?
- Chủ tịch huyện, chuyện này có phải là ý kiến của lãnh đạo không?
Trần Hà cố gắng kiềm chế sự vui mừng khôn xiết.
Phạm Hồng Vũ cười nhẹ nói:
- Lãnh đạo thành phố chỉ thị không cụ thể như vậy.
Có lẽ Đàm Khải Hoa có chút quan hệ ở thủ đô, vì Trần Hà và Dương Hòa An mà ông ta phải vận dụng mối quan hệ này. Chuyện xảy ra như vậy toàn bộ thành phố Tề Hà có lẽ chỉ có Phạm Hồng Vũ là dễ dàng chấp nhận.
- Chủ tịch huyện, cám ơn cậu. Trước kia thật sự tôi không hiểu chuyện, tầm nhìn hạn hẹp!
Trần Hà đứng dậy, đứng cúi đầu thật lâu nói với Phạm Hồng Vũ, giọng nói có chút hối hận. Nếu lúc trước khi Phạm Hồng Vũ vừa đến huyện Vân Hồ, cô là chỗ dựa của hắn, thì hôm nay hắn báo đáp cô cũng nên.
Chỉ tiếc trên thế gian này không có "nếu như".
May mắn hiện tại cũng chưa quá muộn.
- Chủ tịch huyện, nơi này có một vài tư liệu, mấy ngày nay tôi nhàn rỗi không có chuyện gì làm nên sửa sang lại, sau này tôi rời khỏi huyện Vân Hồ cũng không cần dùng thứ này nữa, tôi giao cho Chủ tịch huyện hy vọng sẽ có ích cho cậu.
Trần Hà lập tức cầm bao công sự màu đen bên người, cung kính đưa hai tay cho Phạm Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ đưa tay nhận lấy, để trên bàn trà.
- Được, vậy tôi giữ lại khi nào rãnh tôi sẽ đọc xem thế nào.
Trần Hà thở phào một cái.
Trước giờ được Lục Cửu chiếu cố, cuối cùng cũng không uổng phí. Tin tưởng Phạm Hồng Vũ có ngày cũng có thể sử dụng được tài liệu này.