Cao Khiết ngồi trên chiếc xe con đeo biển số 2 Huyện ủy Vân Hồ, oai nghiêm tiến vào sân Thành ủy Tế Hà rồi dừng lại trước tòa nhà số 1.
Lúc này thời tiết đã bước vào mùa đông, trời tối rất nhanh. Vừa mới qua giờ cơm tối đã tối mịt, gió lạnh phần phật, Cao Khiết từ trên xe bước xuống không khỏi rùng mình ớn lạnh.
Phạm Hồng Vũ vội chạy tới nắm chặt đôi tay mềm mại của cô, hai người cùng bước vào tòa nhà thứ 1 khu nhà Thường vụ Thành ủy, đi luôn đến nơi ở của Bí thư Thành ủy Đàm Khải Hoa.
Hôm nay, Phạm Hồng Vũ đưa Cao Khiết đến thăm Đàm Khải Hoa. Nghiêm túc mà nói cũng không hẳn là cuộc viếng thăm cá nhân mà vẫn mang tính chất công việc rất nhiều.
Đến cửa thì chị Trình ra mở cho họ vào.
- Chào cô Trình! Cháu là Cao Khiết ạ.
Vừa nhìn thấy chị Trình, Cao Khiết liền mỉm cười hạ mình lễ phép.
- Ai da, đúng là Tiểu Khiết thật rồi, đã lâu quá không gặp, đã lớn thành cô gái rồi đấy, ôi! Một cô gái xinh đẹp dường này tìm đâu ra được chứ…
Chị Trình vui mừng tột độ, kêu lên một tiếng lạc cả giọng. Nghe họ xưng hô như vậy thì biết rõ trước đây họ đã từng quen biết rồi chứ không phải là lần đầu gặp nữa.
Trên thực tế, lúc mà Đàm Khải Hoa còn làm việc trên tỉnh thì đã từng là đồng nghiệp với Cao Hưng Hán rồi, là quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới. Hai gia đình cùng sống chung trong một khu trong khoảng thời gian dài. Chị Trình và Cao Khiết vì thế thường xuyên gặp nhau, thế nhưng lúc đó Cao Khiết chỉ là một cô bé con. Tuy rằng Cao Hưng Hán và Đàm Khải Hoa đã từng là đồng nghiệp của nhau, nhưng quan hệ cũng ở mức bình thường, sau đó Cao Hưng Hán được điều đi nơi khác thì hai nhà cũng không có bất cứ sự liên hệ nào nữa cả.
Chị Trình vui mừng như vậy thấy rõ sự giả tạo. Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ đến thăm đều đã có điện thoại thông báo trước, chị ta đã biết tỏng rồi. Nhưng biết trước là chuyện khác còn khi gặp mặt thì phải ra mặt vui mừng thế nào lại là chuyện khác.
Cần phải biết rằng hiên nay Cao Hưng Hán là Thường vụ Tỉnh ủy kiêm Bí thư Thành ủy Thành phố Hồng Châu – một lãnh đạo Thành ủy vững chắc, nghe nói sắp sửa thăng chức Phó Bí thư Tỉnh ủy rồi. Bí thư Thành ủy Hồng Châu trước đây chính là do Phó Bí thư tỉnh ủy kiêm nhiệm. Cái lệ này không thể phá vỡ bởi Cao Hưng Hán được. Kinh nghiệm cho thấy lên chức Phó Bí thư Tỉnh ủy chỉ như nước chảy thành sông mà thôi.
Chính vì điều này mà khi Cao Khiết đến nhà, chị Trình cũng phải bày tỏ sự nhiệt tình.
Ngay cả Đàm Khải Hoa cũng đứng dậy chào đón, nụ cười rạng rỡ.
- Ha ha, Tiểu Khiết và Tiểu Phạm đều đến cả rồi, mau vào đi.
Trước đây rất lâu, khi còn ở chung một mảnh sân, Cao Khiết xinh đẹp đáng yêu nên mọi đồng nghiệp của Cao Hưng Hán đều thân mật gọi cô bé là “Tiểu Khiết”
- Cảm ơn Bí thư Đàm!
Cao Khiết lễ phép nói, xưng hô rất chuẩn mực.
Chị Trình không phải lãnh đạo nên gọi là “cô” thì là lễ phép cần thiết, còn đối với Đàm Khải Hoa thì không thể gọi “chú” được. Cao Khiết sắp sửa được điều tới Thành phố Tế Hà nhận chức, điều này có nghĩa là quan hệ giữa cô với Đàm Khải Hoa chính thức là quan hệ giữa cấp trên với cấp dưới rồi.
Đàm Khải Hoa chủ động bắt tay hai người, rồi chủ khách cùng ngồi xuống.
Chị Trình tự tay bưng trà đến rồi ngồi bên cạnh Đàm Khải Hoa, mỉm cười nói: - Tiểu Khiết à, nghe nói cháu và Tiểu Phạm đã đăng ký rồi?
Ánh mắt liếc qua liếc lại trên mặt đôi vợ chồng trẻ có chút hiếu kỳ. Trước đây chị ta cũng không hề nghe chồng nói gì về chuyện Phạm Hồng Vũ và Cao Khiết là vợ chồng chưa cưới cả. Thực ra chuyện này Đàm Khải Hoa cũng không hề biết rõ mà chỉ nghe nói vậy thôi chứ không chưa xác minh lại. Là một Bí thư Thành ủy nên cũng có thể diện, không nên quá chú ý vào những chuyện nhỏ nhặt như vậy làm gì.
Tránh được việc mất thể diện không đáng có.
Không ngờ rằng Phạm Hồng Vũ lại có thể trở thành con rể của Cao Hưng Hán.
Trong hội nghị đại biểu nhân dân Thành phố tới đây, Phạm Hồng Vũ chính thức trở thành Bí thư Huyện ủy Vân Hồ, đúng vào thời khắc quan trọng – những lời đồn thổi kia đã bay khắp nơi thì Cao Khiết lại về làm đăng ký kết hôn với hắn, những thêu dệt đó lập tức bị dập tắt hết.
Nếu dùng một câu nói khoa chương thì: Cao Khiết đã chinh phục cả một rừng các chuyên gia bịa đặt của Huyện Vân Hồ rồi.
Lã Đình đã rất đẹp rồi mà Cao Khiết còn xinh đẹp hơn nữa.
Cái quan trọng nhất là địa vị của Cao Khiết rành rành ra đó làm cho các nhà bịa đặt chuyên nghiệp đều cảm thấy nếu cứ tiếp tục bịa đặt nữa thì không có cơ sở. Nếu đổi lại một người khác ở địa vị của Phạm Hồng Vũ thì cũng sẽ lựa chọn như vậy thôi. Càng không cần phải nói đến hắn và Cao Khiết vốn là “đồng nghiệp cũ”, tình yêu công sở đã bao năm rồi, tình cảm rất sâu đậm.
Chị Trình không hiểu những khúc mắc trên chốn quan trường mà chỉ cảm thấy Phạm Hồng Vũ thật là may mắn. Mới hơn hai mươi tuổi đầu đã là Trưởng ban thư ký của Chủ tịch tỉnh Vưu Lợi Dân rồi, sau đó trở thành một Chủ tịch huyện trẻ tuổi nhất, bây giờ lấy vợ lại là Phó thị trưởng và là con gái của lãnh đạo tỉnh ủy nữa.
Lại còn xinh đẹp tuyệt trần như vậy nữa.
Thật không thể biết được rằng những người trẻ tuổi này kiếp trước đã tu được những gì mà giờ lại may mắn đến như vậy?
Cao Khiết vội vàng đáp: - Đúng ạ, cô Trình! Hôm qua chúng cháu đã lấy đăng ký tại ủy ban huyện Vân Hồ rồi.
- Thế khi nào thì đãi tiệc mừng đấy? ôi! Nhất định phải nhớ mời cô Trình đấy nhé, cháu mà không mời là cô sẽ giận lắm đấy.
Chị Trình nói cười oang oang, cứ như là bà con thân thiết lắm vậy. Nói ra, trước đây cùng ở chung một mảnh sân với gia đình nhà họ Cao thì quan hệ giữa hai nhà tuy rằng bình thường, chị Trình và chị Cao không hề có xô xát gì, đối xử với nhau rất tốt.
Cao Khiết mỉm cười nói: - Cô Trình, Cô nói vậy là phê bình cháu rồi. Cứ cho là ai cũng không mời đi nữa thì nhất định phải mời Bí thư Đàm và cô Trình rồi.
Những phép đối nhân xử thế thông thường này thì Cao Khiết làm rất tốt. Phó Bí thư Thành ủy kiêm Phó chủ tịch thường trực Thành ủy đâu phải loại xoàng chứ.
Chị Trình liên tục gật đầu, quay sang Phạm Hồng Vũ nói: - Này Tiểu Phạm, chắc là cậu không biết được đâu, tôi được nhìn thấy Tiểu Khiết lớn lên như thế nào, sau này cậu mà dám bắt nạt Tiểu Khiết thì không xong với tôi đâu đấy.
Phạm Hồng Vũ vội thẳng người lên, cười ha ha nói: - Cô Trình, cô vẫn còn hiểu lầm cháu rồi, cháu nào dám bắt nạt cô ấy chứ? Mấy năm trước Bí thư Cao còn là cấp trên của cháu kia mà. Chỉ có cô ấy là bắt nạt cháu thôi chứ không có chuyện cháu bắt nạt cô ấy đâu.
Nhớ lại những ngày đầu hai người cùng làm việc ở thị trấn Phong Lâm, trên mặt của đôi trẻ đều lộ ra những tình cảm ấm áp.
Đó là những tháng ngày khó quên, hai vợ chồng đồng tâm hiệp lực, cùng nghĩ về một hướng, tận mắt chứng kiến một thị trấn Phong Lâm hẻo lánh nghèo khổ cùng cực nhanh chóng trở thành một vùng kinh tế mạnh nhất của Thanh Sơn, trong lòng tràn đầy cảm giác tự hào mãn nguyện.
Trước đây Phạm Hồng Vũ đến nhà Đàm Khải Hoa thì gọi “chị Trình”, bây giờ Cao Khiết gọi là cô thì hắn cũng phải thay đổi cách xưng hô. Tuổi tác của hai vợ chồng Đàm Khải Hoa cũng xấp xỉ với tuổi của Phạm Vệ Quốc và Quản Lệ Mai.
Cao Khiết hờn dỗi trừng mắt nhìn hắn, nhưng trong đáy mắt tràn đầy tình yêu.
Bốn năm yêu nhau nay đã thành đôi thật sự rồi.
Trong lòng Cao Khiết rất hạnh phúc.
- Ha ha! Thế thì tốt, thế thì tốt! Tôi nói với cậu, Tiểu Phạm! Làm người đàn ông thì phải được vợ quản chặt. Sợ vợ không phải chuyện xấu, người đàn ông biết sợ vợ thì tỉ lệ sai sót rất ít, nhất là hai đứa đều là cán bộ lãnh đạo nữa thì càng thêm quan trọng.
Chị Trình cười nói.
Phạm Hồng Vũ cười ha ha, gật đầu đồng tình.
Đùa vui vài câu, Đàm Khải Hoa mới nói: - Tiểu Cao, Bí thư Cao vẫn khỏe đấy chứ?
Nếu như Cao Khiết xưng hô cứng nhắc “Bí thư Đàm” với ông ta thì Đàm Khải Hoa cũng thay đổi cách gọi Cao Khiết thành hai chữ “Tiểu Cao” khách khí.
- Cảm ơn sự quan tâm của Bí thư Đàm, sức khỏe của bố cháu rất tốt, chỉ là công việc quá bận rộn, thường xuyên phải làm thêm giờ.
Đàm Khải Hoa bèn kêu lên: - Đúng rồi, trong mắt quần chúng thì những người cán bộ lãnh đạo như chúng ta ai cũng có vẻ ngoài oai phong. Nhưng kỳ thực ra nếu muốn làm một người lãnh đạo đủ tư cách hoặc ưu tú thì tuyệt đối không phải là một chuyện dễ dàng…Bí thư Cao thật là một tấm gương sáng.
Câu nói này cũng không phải là câu khách sáo thuần túy.
Sự thanh liêm chính trực cũng như là sự uyên bác nho nhã của Cao Hưng Hán đã rất nổi tiếng rồi, tuy rằng Đàm Khải Hoa không phải là “phe phái” của Cao Hưng Hán thì cũng rất khâm phục năng lực làm việc cũng như là phẩm chất đạo đức của ông.
Cao Khiết liền mỉm cười khiêm tốn nói hai câu.
Đàm Khải Hoa lại nói với Phạm Hồng Vũ: - Tiểu Phạm này, công việc của đoàn đại biểu huyện Vân Hồ các cậu thế nào rồi, đều làm tốt cả rồi chứ?
Đây cũng là câu hỏi có ý. Là một Bí thư Thành ủy thì cũng phải luôn quan tâm đến công việc của các huyện trực thuộc.
Phạm Hồng Vũ đáp lời: - Bí thư Đàm, cơ bản đều làm xong rồi. Mấy ngày hôm nay, Bí thư Lục đều nói chuyện với đoàn đại biểu để tìm hiểu tình hình.
Đàm Khải Hoa gật gật đầu nói: - Mấy cái thằng khốn nạn Tề Chính Hồng đó thật là hỗn láo, dám làm nhiều chuyện xấu xa như vậy. Thật sự không thể hiểu được trước đây Lục Cửu đã làm cái gì mà để cho bọn chúng lộng hành lâu như vậy, một chút cảnh giác cũng không có, hừ!
Vụ án Tề Chính Hồng xảy ra trước thềm đại hội đồng nhân dân Thành phố, không ai ngờ tới, làm cho các vị lãnh đạo như Đàm Khải Hoa, Quách Thanh Hoa đều vô cùng tức giận. Bắt đầu từ giữa năm trở đi thì Vân Hồ và Mạc Bình không còn bình yên nữa, hết chuyện này đến chuyện khác liên tiếp xảy ra, Đàm Khải Hoa phải mang thân ra dập lửa biết bao phen, nhiều lần khốn đốn. Thật không dễ dàng gì làm bình yên trở lại, Lục Cửu cũng đã được có tên trong danh sách lựa chọn Phó chủ tịch thành phố một cách thuận lợi rồi, chỉ cần đợi cuộc họp đại hội đồng nhân dân diễn ra thì nhất định sẽ được bầu. Không ngờ lại xảy ra thêm chuyện “vụ án Tề Chính Hồng” nữa, làm cho mọi người đều không kịp trở tay.
Nhưng có thể phân tích từ ngữ khi câu nói này của Đàm Khải Hoa: ông ta vẫn bảo vệ cái chủ đích ban đầu đối với Lục Cửu, thấy như là trước mặt Phạm Hồng Vũ lên án Lục Cửu ra mặt nhưng thực tế vẫn ngầm ủng hộ, chỉ là phê bình Lục Cửu không đề cao cảnh giác mà thôi.
Phạm Hồng Vũ ngồi thẳng người, cẩn trọng nói: - Bí thư Đàm, tội ác của Tề Chính Hồng xảy ra ở Vân Hồ còn có nhiều uẩn khúc. Cái tay ủy viên phòng giáo dục huyện Vương Nghiên Phong đó rất có tài về thư pháp, nhất là việc tạo các nét chữ giả thì rất giỏi. Theo như lời hắn nói thì từ nhỏ đã chăm chỉ luyện chữ rồi, đã hai mươi mấy năm rèn luyện các loại câu đối hoành phi. Ký giả chữ ký của Bí thư Lục và tôi và cả các vị lãnh đạo huyện khác nữa đều giống như đúc, ngay cả chúng tôi nhìn vào còn khó phân biệt nổi…
- Hừ! Có tài giỏi đến mức độ nào đi chăng nữa mà không đi đường tốt lại đi theo con đường xấu thì có tác dụng gì? Cái loại người này, tài năng càng giỏi, bản lĩnh càng lớn thì mối nguy hại đối với xã hội càng lớn. Tôi nghe đồng chí Hàn Nguyệt báo cáo, mấy năm nay bọn chúng dùng thủ đoạn này để làm năm sáu chục vụ làm ăn phi pháp rồi, có đúng là nhiều như vậy không?
Vì vụ án Tề Chính Hồng có liên quan đến cán bộ cấp phó của huyện nên Công an huyện vân Hồ đã căn cứ theo quy định, báo cáo vụ án lên Công an thành phố Tế Hà và liên kết thành lập một tổ điều tra, Bí thư Đảng ủy pháp luật Thành phố Tiêu Hàn Nguyệt đích thân làm tổ trưởng, Lý Văn Hãn làm tổ phó, tập trung mọi lực lượng khẩn trương điều tra.