Cũng giống như y, một bốn mươi tuổi, đeo kính vàng, mặc một bộ đồ màu xám nhạt, trong tay bưng một ly rượu nhẹ nhàng bước đi chậm rãi đi vào chòi nghỉ mát, đến đối diện với Lý Thiên Nhiên duyên dáng ngồi xuống.
Nhìn bộ dạng này của vị "quân sư" hai cô không nhịn được cười.
Dù bất cứ nơi nào tình huống nào, vị quân sư vẫn luôn mặc trang phục Tây âu, phong thái chỉnh tề, cùng mắt kính vàng dày da bóng loáng, tuyệt nhiên không bao giờ uống trà, chỉ thích uống rượu mà thôi. Dường như mọi thứ của Trung Hoa ông không đụng đến, ông luôn chứng tỏ mình là một người đàn ông phương Tây.
Có rất nhiều thủ hạ của Thiên ca chê cười ông, nhưng duy chỉ có Thiên ca là chưa bao giờ cười, hơn nữa còn thích thú với phong cách của vị quân sư này.
Những cô gái trẻ này thật sự còn khá non nớt, không biết cái gì gọi là "giấu nghề" cả.
Dưới tay Thiên ca có không ít những vị huynh đệ quan trọng, ai đều cười nhạo quân sư, nhưng quân sự được một cái là quân sự tuyệt đối không "tạo phản", ông ta không có trình độ này, cũng không có uy tín để có thể thay thế được vị trí của Thiên ca. Nếu ông ta dám làm vậy thì những người huynh đệ kia sẽ thịt ông ta ngay, trong nháy mắt ông ta biến thành đống thịt vụn, rời khỏi Thiên ca thì vị quân sư này không có gì tốt cả.
Đó là lý do vì sao quân sư trở thành người duy nhất có thể tiếp cập Thiên ca, với đãi ngộ như vậy ngay cả các cô gái này cũng không được như vậy.
- Người đến có những ai?
Lý Thiên Nhiên thản nhiên hỏi, không thực sự để ý đến lời nói kia.
- Bí thư Huyện ủy, còn có hai cảnh sát.
- Bí thư Huyện ủy? Quan lớn hơn cũng đều kinh động đến. Trước kia tôi ở nhà, không chỉ có Bí thư Huyện ủy mà ngay cả Bí thư, đều là chức lớn cả, chắc tôi sợ chết mất.
- Đúng vậy, Giang Khẩu chúng ta không giống như ở những nơi khác, một cán bộ cấp huyện là bạo chúa nơi này. Có lẽ chúng đến đây để mời Thiên ca ăn cơm, nghỉ ngơi ấy.
- Nói xem, vị Bí thư Huyện ủy này là người thế nào? Có gì đặc biệt không?
Lý Thiên Nhiên vẫn lười biếng như trước, cầm chén trà lên uống, nhẹ nhàng nhấp một hơi, động tác thật tao nhã, không nhanh không chậm, rất có khí chất.
- Nghe Phó trưởng phòng Hám nói là người trẻ tuổi, chưa đến ba mươi, họ Phạm, dường như có giao tình với Chủ tịch tỉnh La, trước kia Phó trưởng phòng Hám bị hắn làm cho mất mặt.
Quân sư mô tả ngắn gọn cơ bản về Bí thư Phạm.
- Chủ tịch tỉnh La? Không phải chỉ còn sống vài ngày nữa sao...
Lý Thiên Nhiên nói, dường như ông ta cũng quen thuộc với Chủ tịch tỉnh La. Y ở tại Giang Khẩu, lại là một nhân vật tầm thường thế mà một Chủ tịch tỉnh ở phía Nam đều rõ cả, xem ra y đã trở thành bố già của thế giới ngầm không phải là may mắn.
- Có điều, chưa đến ba mươi tuổi đã làm Bí thư Huyện ủy, thật sự khó người có được.
- Đúng vậy, cho nên có lẽ khá ngạo mạn.
Quân sư vừa uống một hớp rượu vang, biện vào một câu.
- Trẻ tuổi đã làm lớn như thế, có kiêu ngạo cũng dễ hiểu, hắn kiêu ngạo thế nào?
- Phó trưởng phòng Hám nói hắn ta báo án, tự mình đến tìm lão Hám, yêu cầu nghiêm trị hung thủ. Ngoài ra, nghe người chúng ta báo lại, khi vị Bí thư Phạm này vừa đến Giang Khẩu liền triệu tập cuộc họp công ty, yêu cầu nhanh chóng khôi phục để công ty tiêu thụ hoạt động bình thường, không cần sợ chuyện lưu manh phá hoại, mọi chuyện hắn ta sẽ giải quyết.
- À, hắn giải quyết hả? Vậy hắn có nói hắn sẽ giải quyết thế nào không?
Lý Thiên Nhiên dường như có chút hứng thú.
- Chuyện này không được báo cáo lại, theo tôi đoán có lẽ hắn vẫn đến Cục công an báo án.
- Đứng trên lập trường của hắn, xử lý như vậy là đúng, hắn ta nghĩ thế giới này là của bọn hắn, hắn đâu nghĩ, lão Hám còn có mặt trong những người cầm quyền, bọn họ là giai cấp thống trị, còn chúng ta, chúng ta là giai cấp bị trị, những tên lưu manh côn đồ trong mắt Bí thư Huyện ủy nhìn không lọt rồi.
Lý Thiên Nhiên vẫn như cũ, cứ từ từ nói, tựa như mười phần hiểu rõ cả vậy, ông ta có thể đứng trên lập trường đối phương suy nghĩ.
- Vậy chúng ta cứ theo ý của hắn sao?
Quân sự hỏi nghiêm túc, không giống như đang giỡn.
- Nếu đây là huyện Vân Hồ chúng ta đương nhiên theo ý của hắn, nhưng đây lại là Giang Khẩu, chuyện này khó nói trước, miễn hắn đến đây là tốt rồi.
- Đúng vậy, ít nhất hắn có thể quyết định, cùng người khác nói cũng vô ích, tốt nhất là xin ý kiến của hắn.
- Đúng vậy, như săn chim mồi hung ác.
Lý Thiên Nhiên gật đầu nói.
- Hãy nói chuyện với anh ta để xoa dịu mọi việc. A Kim, anh nghĩ một huyện hàng năm có thể giết mổ bao nhiêu heo, bò, cừu, cá ở huyện Vân Hồ, đây là nơi mua bán lớn, phải nói sao để người ta đồng ý, sau việc thu phục này ai còn dám khiêu chiến với chúng ta, anh nhanh chóng thúc giục hắn đi, chuyện này càng sớm càng tốt.
- Đúng vậy, nếu bọn họ từ chối không chịu hợp tác, bãi bỏ mọi chuyện, để mọi chuyện được tốt đẹp.... Thiên ca, cậu xem nên dùng lời nói hay ra tay?
Lý Thiên Nhiên hỏi ngược lại:
- Anh cảm thấy cái nào tốt?
Tôi nghĩ nên làm văn bản nhắc nhở họ, đây là cách tốt nhất, nếu muốn hợp tác phải nể người ta ba phần mặt mũi, nếu muốn làm lớn chuyện chúng ta cũng không sợ gì, nhưng làm chúng ta không được như ý, vậy thì không có ý nghĩa gì cả, chúng ta chỉ muốn kiếm được tiền chứ không phải gây sự.
Lý Thiên Nhiên cười, lại đưa chung trà lên uống một hơi nói:
- Nhưng cũng không nên quá nhẹ nhàng, làm thế nào để tôi biết được tính cách của họ, chỉ cần nể mặt ba phần thôi, không cần dè chừng quá, làm thế chúng lại lên mặt.
Quân sư liền đưa ngón tay cái lên nói:
- Thiên ca, cũng là anh lợi hại, anh nói như vậy rất đúng, anh không làm quan thật sự đáng tiếc.
Lý Thiên Nhiên cười khoát tay nói:
- Không đề cập đến chuyện này, không phải ở cơ sở toàn là những công chức tồi sao, nếu làm quan thì thật sự không thoải mái chút nào, nào ít tiền, ít phụ nữ, làm việc theo sự chỉ bảo của người khác, bảo đi hướng Đông không thể đi hướng tây được.
- Cao minh, thật sự cao minh, tôi sẽ đi thúc giục hắn.
- Được, đi đi.
Lý Thiên Nhiên lại khoát tay áo, sau đó nhắm hai mắt lại, sau đó đập đập trán, dường như nói chuyện một lát đã làm cho "bố già" có chút mệt mỏi.
Hai cô gái hiểu ý, nhanh chóng dìu anh ta nằm xuống, sau khi để Lý Thiên Nhiên nằm xong, một người massage đầu cho ông ta, người thì nhẹ nhàng bóp chân.
Thiên ca là loại người thích hưởng thụ mỗi ngày đều có.
Sáng sớm hôm sau, đám người Phạm Hồng Vũ, Hoàng Vĩ Kiệt đã rời khách sạn, định đến công ty tiêu thụ thì Hoàng Vĩ Kiệt nhận được điện thoại khẩn cấp của công ty, Phó giám đốc công ty vội hướng Chủ tịch huyện Hoàng báo cáo, lại xảy ra chuyện.
- Xảy ra chuyện gì?
Hoàng Vĩ Kiệt cả kinh, lập tức hỏi.
- Ở đại sảnh công ty phát hiện bom.
Giọng nói của vị phó giám đốc kia thay đổi, dường như đang khóc.
- Chủ tịch huyện Hoàng, mau gọi lãnh đạo đến đi, mọi người rất sợ.
Hoàng Vĩ Kiệt cúp máy, lập tức báo cáo với Phạm Hồng Vũ.
- Bom?
Lôi Minh cùng mọi người chấn động, đưa mắt nhìn nhau.
Khá lắm, phải có chiến tranh sao?
Phạm Hồng Vũ lạnh nhạt nói:
- Bom gì, bất quá là kỹ xảo uy hiếp thôi, đi đến nhanh xem nào.
Đoàn người nhanh chóng đến công ty tiêu thụ, chỉ thấy hơn mười công nhân đứng ngoài cửa lớn, không dám vào, một số phụ nữ vẻ mặt hiện lên sự kinh hoàng, Phó giám đốc vội chạy ra đón nói:
- Bí thư Phạm, Chủ tịch huyện Hoàng, những người lãnh đạo tạm thời không thể đi vào, trong đại đường có bom... Anh xem, chúng ta có nên báo công an không?
Diệp Hữu Đạo cười lạnh một tiếng nói:
- Bom gì chứ? Bọn chúng chỉ muốn dọa thôi, không phải muốn xảy ra thật, nếu công ty tiêu thụ chúng ta nổ thì họ có gì tốt chứ?
Diệp Hữu Đạo nói đúng như phán đoán của Phạm Hồng Vũ, hắn tuy không phải là nhân vật hiểu rõ về chín trị nhưng phá án cũng không đến nỗi nào.
- Việc này, Trưởng phòng Diệp, chỉ sợ có chuyện gì không may xảy ra....
Diệp Hữu Đạo không thèm để ý, vòng qua vị phó giám đốc kia bước nhanh đến cửa lớn, mở ra không chút do dự.
Phó giám đốc muốn ngăn cản, nhưng Diệp Hữu Đạo đã vào đại sảnh của công ty.
Một chiếc hộp vuông được đặt tại quày bar của đại sảnh, một bên chiếc hòm có một tấm bảng được viết bằng chữ màu đen "bom" vẹo vẹo, nhìn chữ viết rất trẻ con.
- Phì!
Diệp Hữu Đạo liếc một cái, đi nhanh đến đưa tay bắt lấy hộp giấy kia.
- Trưởng phòng Diệp, cẩn thận....
Phó giám đốc thấy thế, mặt tái mét.
Tên Diệp Hữu Đạo thật sự khá to gan, việc gì cũng mạnh bạo, khinh xuất.
Diệp Hữu Đạo lập tức mở hộp giấy ra, bên trong có tảng đá lớn, dưới tảng đá có một lá thư. Diệp Hữu Đạo lấy tảng đá để qua một bên, lấy phong thư, vừa cầm lên sắc mặt đổi khác, nhanh chóng mở phong thư ra, từ bên trong rơi ra một viên đạn màu cam. Diệp Hữu Đạo là một cảnh sát, vừa nhìn đã biết đây là hàng thật hay giả, không thể nào qua mắt được.
- Tên chó chết này.
Diệp Hữu Đạo tức giận, mặt mày xanh mét.
Cả đời Diệp thần thám này chưa gặp ai kiêu ngạo như tên này, từ trước đến giờ dù ai có kiêu ngạo thế nào, cũng đều bị bắt giữ.
Phạm Hồng Vũ nhận viên đạn từ tay Diệp Hữu Đạo, có chút hứng thú ngắm nghía, nhìn Phó giám đốc hỏi:
- Tối hôm qua ở công ty có người trực sao?
- Không có....
Phó giám đốc lắc đầu có chút hổ thẹn, giải thích:
- Tất cả mọi người còn chút sợ hãi.
- Có nội gián.
Diệp Hữu Đạo lạnh lùng nói.
Phạm Hồng Vũ nhìn hắn mỉm cười nói:
- Hữu Đạo, đây không phải là phá án, vụ án này cũng không cần phá nữa, vì cục diện có sự thay đổi, có phần phức tạp hơn.
Diệp Hữu Đạo cũng không để ý, nhìn phong thư liếc qua liếc lại, dường như muốn tìm ra manh mối gì đó.
- Không cần nhìn, bọn chúng chủ động liên hệ với chúng ta.
Phạm Hồng Vũ cười cười nói.
Lời nói vừa dứt, điện thoại di động liền vang lên.