Một lời phủ tất, Lý Thiên Nhiên giơ tay, rất nhẹ nhàng nhấc chiếc cặp số màu đen đặt bên cạnh ghế sofa, thuận tay quơ một đường trên không, lẳng lặng đặt trên bàn trà, mở ra, bên trong cặp xếp đầy những xấp tiền mệnh giá 100 đồng.
- Bí thư Phạm, trong này có 500 ngàn đồng tiền mặt.
Đôi mắt Phạm Hồng Vũ cũng hơi nheo lại. Trong lúc lơ đãng thì Lý Thiên Nhiên đã để lộ một tay trước mặt hắn rồi, mà lại vô cùng khí khái. 500 ngàn đồng tiền mặt, tổng trọng lượng có lẽ phải gần 5kg. Bất cứ một người thành niên nào đều có thể nhấc được, nhưng giống như Lý Thiên Nhiên thế này, thuận tay quơ một đường trong không trung nhẹ nhàng đặt trên bàn trà, những thứ khác không nói, chỉ lực cánh tay đã khiến người kinh ngạc rồi, nhấc lên rất nhẹ nhành. Hơn nữa với thân hình của Lý Thiên Nhiên mà so sánh thì hai cánh tay của gã hơi mảnh khảnh.
Nghe đồn rằng Lý Thiên Nhiên đặc biệt đánh nhau rất được, nhất là sử dụng đao rất thiện nghệ. Xem chừng cái tin đồn này cũng không phải là hoàn toàn vô căn cứ. Trong số các loại vũ khí lạnh thì đao và kiếm có sự khác biệt rõ ràng. Kiếm là vua trong bình khí, đường kiếm nhẹ nhàng bay bổng, khó có thể nắm lấy được. Đao là bá trong binh khí, yêu cầu lực nặng, khí phách tỏa bốn phương.
Cánh tay của Lý Thiên Nhiên mảnh khảnh, nhưng lực thì mạnh hơn người, ít nhất cũng trở thành điều kiện cơ bản để trở thành tay đao khách đẳng cấp thứ 1 rồi.
Với sự kinh ngạc của Phạm Hồng Vũ, Lý Thiên Nhiên thu hết vào trong đáy mắt, lại khoan thai lấy ở trong ngăn nhỏ của cặp số ra một quyển sổ tiết kiệm rồi nói: - Trong quyển sổ tiết kiệm này cũng là 500 ngàn, Bí thư Phạm tự lựa chọn đi, nếu như mà cảm thấy tiền mặt không tiện mang thì đổi sang sổ cũng được.
Thời kỳ trước những năm 90 thì thẻ ngân hàng vẫn còn chưa lưu hành, sổ tiết kiệm cũng không cần tên tuổi, đúng là đã cung cấp một phương tiện cho bọn hối lộ rồi.
- Bí thư Phạm, ngoài tiền mặt ra, tôi còn có một ý này. Bí thư Phạm có thể có một số cổ phần của câu lạc bộ Đại Phú Hào. Không đến cuối năm, người phụ trách của câu lạc bộ Đại Phú Hào sẽ gửi vào tài khoản số lãi của các cổ đông. Theo số liệu của năm ngoái thì mỗi năm câu lạc bộ Đại Phú Hào kiếm lợi nhuận không dưới 5 triệu.
Phạm Hồng Vũ nhẹ nhàng dựa người ra sau, mắt không hề nhìn đến cái cặp tiền, cũng không hề liếc quyển sổ tiết kiệm kia, thản nhiên nói: - Lý tiên sinh cho rằng tôi rất yêu tiền sao?
Lý Thiên Nhiên mỉm cười nói: - Bí thư Phạm, cái này không có liên quan gì tới yêu hay không yêu tiền cả. Mà vấn đề là anh có cần hay không mà thôi. Bí thư Phạm còn trẻ như vậy mà đã được giữ trọng trách cao, tôi tin tưởng rằng phẩm chất cá nhân chắc chắn là cực cao. Nhưng tôi cũng tin tưởng rằng Bí thư Phạm cũng có chỗ phải dùng đến tiền chứ. Bí thư Phạm, quần chúng đều say mình tôi tỉnh chỉ là một mong muốn tốt đẹp mà thôi, trong hiện thực rất khó làm đấy. Cho dù anh có thể tự giữ được thanh liêm thì đồng nghiệp của anh, cấp trên của anh chưa chắc đã giữ được. Muốn tiến bước thăng quan ngoài nỗ lực làm việc, chịu kham chịu khổ ra, thì những mối quan hệ cũng phải làm cho tốt nữa. Nếu như mà là tôi thì tôi sẽ chọn làm cổ đông của câu lạc bộ Đại Phú Hào. Đây là một nguồn kinh tế lâu dài. Có cái nguồn này rồi, Bí thư Phạm ở huyện tất nhiên sẽ làm được thanh liêm chính trực, không ham muốn mà đồng thời cũng lại có được kinh phí hoạt động cần thiết.
- Nhất cử lưỡng tiện!
Lý Thiên Nhiên nói với vẻ rất chắc chắn, dường như là khẳng định Phạm Hồng Vũ nhất định sẽ lựa chọn chính xác vậy.
- Lý tiên sinh nói đều rất có lý, thế nhưng nước tôi có một câu nói cổ, không biết Lý tiên sinh đã từng nghe qua chưa?
Lý Thiên Nhiên cau hai hàng lông mày lại nói: - Câu nói gì?
- Đạo bất đồng bất tương vi mưu.
Phạm Hồng Vũ thản nhiên nói.
- Lý tiên sinh, chúng ta nên đặt địa vị của mình vào người khác mà nghĩ chứ. Anh cảm thấy tôi sẽ đồng ý với những điều kiện này hay sao?
Lý Thiên Nhiên chậm rãi đóng nắp chiếc cặp số đựng đầy tiền lại, khóe miệng khẽ nhếch lên, lộ ra một nét châm biếm thản nhiên, nói: - Bí thư Phạm, không cần thiết phải từ chối nhanh như vậy. Tôi biết Bí thư Phạm không tin tưởng tôi, cũng là chuyện thường tình, dù sao thì chúng ta cũng là lần đầu tiên gặp mặt. Bí thư Phạm có thể đi về và suy nghĩ cho kỹ… ba ngày, tôi cho Bí thư Phạm thời gian suy nghĩ ba ngày. Trong ba ngày này tôi đảm bảo Công ty thương mại của các anh sẽ không xảy ra bất kỳ chuyện gì. Sau ba ngày, chúng ta lại nói chuyện, thế nào?
Phạm Hồng Vũ liền bật cười, nhìn vào bộ mặt vô cùng bình tĩnh của Lý Thiên Nhiên rồi nói: - Lý tiên sinh, từ trước đến nay tôi chưa bao giờ xem thường anh, cũng không coi thường người khác. Nhưng mà tôi vẫn phải nói cho anh biết, cái gì anh cũng không đảm bảo được. Tôi là cán bộ lãnh đạo Đảng, ở đất nước này, tôi chỉ tin tưởng vào đảm bảo của tổ chức Đảng cấp trên. Bất ký người nào khác, bất kỳ thế lực nào đều không đáng nhắc đến.
Cơ thịt nơi khóe mắt của Lý Thiên Nhiên giật giật, không kìm được run rẩy.
Phạm Hồng Vũ tiếp tục bình thản nhìn gã, không có chút ý muốn lui bước nào cả.
- Hơn nữa, Lý tiên sinh có lẽ không hiểu về tính cách của tôi, tôi ghét nhất là bị người khác uy hiếp. Giang Khẩu không phải nơi mà anh là người định đoạt.
Ngữ điệu của Phạm Hồng Vũ vẫn rất bình tĩnh, giống như là đang nói về một chuyện thực đương nhiên vậy, không hề có chút khuếch trương nào.
Lý Thiên Nhiên bật cười, vừa cười vừa lấy điếu xì gà trên bàn châm lửa, ngậm trên môi, nhả ra mấy vòng khói thuốc, nhẹ giọng hỏi: - Thế thì Bí thư Phạm tại sao hôm nay lại đến hẹn nhỉ? Lấy tôi làm trò tiêu khiển hả?
Phạm Hồng Vũ cũng châm một điếu thuốc, rồi hỏi: - Muốn nghe lời nói thật?
- Đương nhiên!
- Tôi có chút tò mò.
Lý Thiên Nhiên mỉm cười gật đầu, nói: - Tôi có thể hiểu là lời khen ngợi được không?
- Cứ xem như vậy đi. Nếu như những lời đồn về anh là thật, chẳng sợ chỉ một số là thật thôi, tôi đều cảm thấy, Lý tiên sinh là một nhân vật. Đã nhiều năm như vậy, các loại các kiểu tội phạm tôi gặp không ít. Nhưng như Lý tiên sinh đây thì trước đây tôi vẫn chưa được tiếp xúc bao giờ cả.
Phạm thần thám trước đây ở huyện Vân Hồ, thực sự cũng đã bắt được rất nhiều tội phạm, trong đó có những tên vô cùng hung ác, cũng có cả những tên đầu sỏ của bang hội lưu manh. Nhưng bang hội lưu manh ở huyện Vân Hồ, bất kể là nói về quy mô hay đẳng cấp đều kém xa so với Lý Thiên Nhiên đang ngồi trước mặt đây.
Nhưng mà lời nói của Phạm Hồng Vũ đã không còn mấy khách khí nữa, trực tiếp gọi Lý Thiên Nhiên là phần tử phạm tội.
Lý Thiên Nhiên không so đo gì, coi như không nghe thấy, hỏi: - Ngoài tò mò ra,còn có nguyên nhân khác nữa không?
- Đương nhiên vẫn còn có nguyên nhân khác nữa, nhưng mà Lý tiên sinh không cần phải biết đâu.
Lý Thiên Nhiên cười ha ha, ánh mắt đã trở nên sắc lạnh như ánh dao quét thẳng tới: - Bí thư Phạm, anh có biết hay không, thực ra anh đã chọc giận tôi rồi đấy. Bất kể ở Thanh Sơn anh có lợi hại đến thế nào, thì ở đây ở Giang Khẩu này, người chọc giận tôi đều không có kết cục tốt đẹp được cả. Bí thư Phạm có phải cảm thấy chắc chắn tôi không dám động vào anh?
- Cũng không chắc chắn, Lý tiên sinh không ngại thì làm thử một lần.
Phạm Hồng Vũ vẫn cứ ung dung, không chút sợ hãi.
Hắn nếu như đã dám đến đây để “đàm phán”, tất nhiên không thể không đó chút đề phòng nào cả. Lý Thiên Nhiên cố nhiên là tay tài giỏi, Phạm Hồng Vũ há lại dễ đối phó ư?
Tay của Lý Thiên Nhiên chậm rãi nắm thành nắm đấm, đốt xương vang lên tiếng lạo xạo, khóe mắt long lên càng lợi hại.
Cả căn phòng bỗng nhiên trở nên yên lặng, không khí như ngưng đọng lại.
Tay phải Lý Thiên Nhiên nắm thành nắm đấm rất chặt, sau một lát lại chầm chậm duỗi ra, khóe mắt cũng không long lên nữa, điềm tĩnh nói: - Đáng tiếc quá! Bây giờ không phải là mười năm trước. Nếu như là mười năm trước thì tôi dám đảm bảo, Bí thư Phạm không thể nào bước ra khỏi căn phòng này được.
Phạm Hồng Vũ thản nhiên cười, nói: - Mười năm trước, anh cũng không thể có căn phòng bao như thế này được.
- Rất đúng, anh nói rất chính xác. Mười năm trước, tôi chỉ là một thằng lưu manh quèn mới chân ướt chân ráo đến đất Giang Khẩu mà thôi, lăn lộn dưới tầng đáy của xã hội, không có ai coi tôi ra gì. Bắt đầu từ lúc đó, tôi đã thề rằng tất cả những người đã dương dương tự đắc trước mặt tôi, tôi đều sẽ đánh đổ bọn họ, dẫm chân lên, dìm xuống bùn nhơ cả đời không ngóc dậy được. Tôi làm được rồi. Bí thư Phạm, anh đã rất thành công trong việc khơi dậy ý chí chiến đấu của tôi. Người đàn ông, cũng có lúc cần đến đối thủ. Chúng ta vẫn nên thể theo nguyện vọng, tôi vẫn cứ để cho anh thời gian ba ngày suy nghĩ. Sau ba ngày, nếu như mà anh đồng ý nói chuyện với tôi thì tôi không chấp sự thất lễ của anh ngày hôm nay nữa. Nếu như anh vẫn không muốn hợp tác với tôi, thế thì chúng ta hãy cứ tiếp tục chơi cái trò này nhé. Tôi hy vọng anh là một đối thủ hay, không làm cho tôi phải thất vọng.
- Ba ngày?
Phạm Hồng Vũ cười lắc lắc đầu.
- Lý tiên sinh vẫn là rất tin tưởng tôi nhỉ. Được, thế thì quyết như vậy nhé, thời hạn ba ngày. Sau ba ngày sẽ làm một cái kết.
- Được!
Lý Thiên Nhiên mỉm cười vuốt cằm.
- Lý tiên sinh, tạm biệt!
- Bí thư Phạm đi nhé, tôi không tiễn nữa.
Phạm Hồng Vũ đứng dậy bước đi.
Lý Thiên Nhiên nhìn chằm chằm vào tấm lưng ngất ngưởng của Phạm Hồng Vũ, chỗ tay phải chợt lóe lên ánh thép lạnh rồi lặn mất ngay. Nếu như mà có máy ghi hình tốc độ cao thì có thể ghi được ánh thép lạnh đó chính là một lưỡi đao nhỏ sắc bén.
- Thiên ca, nói chuyện thế nào rồi?
Sau khi Phạm Hồng Vũ đi khỏi không lâu thì Luật sư Mạch không thể chịu được nữa đẩy cửa bước vào, há miệng hỏi.
Lý Thiên Nhiên ngồi dựa vào ghế sofa, rít từng hơi xì gà to.
Luật sư Mạch quét ánh mắt lên bàn trà, nhìn thấy chiếc cặp số và sổ tiết kiệm bên cạnh, lập tức vẻ mặt trầm hẳn xuống, nói: - Thế nào vậy, nhất quyết không ăn?
- Đúng, hắn muốn đánh cược với tôi?
- Đánh cược, đánh cược cái gì?
Luật sư Mạch không hiểu chuyện gì.
Lý Thiên Nhiên bật cười, thản nhiên nói: - Hắn muốn đấu với tôi, muốn xem xem ở Giang Khẩu này rốt cuộc tiếng nói của ai lớn nhất.
- Cái gì?
Luật sư Mạch sững sờ.
- Hắn điên rồi ư?
Lý Thiên Nhiên lắc lắc đầu, đột nhiên hỏi: - Anh Mạch, anh cảm thấy, ngoài nguyên chủ tịch tỉnh La ra, có phải hắn còn có mối quan hệ khác nữa hay không?
- Cái này chắc là ít khả năng rồi? nếu như mà còn có mối quan hệ lợi hại nào khác nữa, sao không lôi ra đi? Nếu như mà có được quyền lực hùng hậu như lúc Lão La còn tại vị thì chúng ta cũng phải suy nghĩ một chút đấy.
Luật sư Mạch nghĩ ngợi, lắc lắc đầu rồi nói.
Lý Thiên Nhiên nhíu mày trầm tư: - Amh Mạch, tôi cứ cảm thấy rằng thằng thanh niên này không đơn giản chút nào, cái kiểu điềm tĩnh của hắn, không giống như là giả vờ đâu.
- Thế thì, chúng ta có nên nhượng bộ một bước không?
Lão Mạch nói luôn, đã có chút cảm giác do dự. Mấy năm nay, thật hiếm khi thấy biểu hiện thế này trên khuôn mặt của Lý Thiên Nhiên.
- Nhượng bộ một bước?
Ánh mắt sắc nhọn của Lý Thiên Nhiên quét tới.
Lão Mạch sợ quá rụt cả cổ lại.
- Hắn muốn chơi, thế thì cứ chơi cùng với hắn thôi. Người trẻ luôn phải được bài học thì đầu óc mới khôn ra được. Đến lúc đó, không tin rằng hắn không quỳ xuống xin tôi!
Trên khóe miệng Lý Thiên Nhiên lại xuất hiện một tia cười lạnh lùng ác nghiệt.
Lão Mạch chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh bốc lên, sợ đến nửa câu cũng không dám thốt ra miệng nữa.